Chương 24: Chương 8.3
Mạc Lâm
20/01/2016
Vốn dĩ Nghiêm Sĩ
Dương muốn lái xe chở Thẩm Bội Tuyền đi, nhưng bị cô cự tuyệt. Cô tự
mình đi taxi tới, có lẽ cô cũng không muốn quá thân cận với kiểm sát
viên.
Khi đến địa điểm mà Nghiêm Sĩ Dương chỉ định thì thấy anh đang đứng chờ ở đó: “Tại sao không đi xe của anh?"
". . . . . . Tôi không muốn bỗng chốc lại bị bị cáo nhảy ra chỉ trích tôi lén lút gặp kiểm sát viên."
Anh hít sâu: “Chuyện ngày đó, thật xin lỗi."
"Không cần xin lỗi, tôi cũng không để ý." Cô thật không muốn nói chuyện nhiều, có lẽ bởi vì bây giờ phải xử lý công sự, hơn nữa, cô quả thật giận anh.
Cho dù không phải quan hệ trai gái thì cũng là bạn tốt nhiều năm, nhưng… anh lại chỉ trích cô như vậy, không có chút nào sợ cô đau lòng.
"Ở chỗ này sao?"
Anh gật đầu: “Em định làm thế nào?"
"Còn có thể làm sao? Khuyên cô ấy. . . . . . Tôi cũng cho là tên Đường Vinh đó có vấn đề, nhưng thái độ của Tiểu Quân mới là mấu chốt."
Nghiêm Sĩ Dương gật đầu. Trên thực tế, bởi vì anh không tìm ra cách nào khác, nên không thể làm gì khác hơn là để cô đến. Trong lòng anh cũng hy vọng Tiểu Tuyền có thể khuyên nhủ Tiểu Quân, giảng giải cho cô ấy hiểu.
Anh lấy chìa khóa ra, ở trước mặt Thẩm Bội Tuyền mở cửa, đây là chỗ mà kiểm sát viênvà cảnh sát đặc biệt tìm, luôn có cảnh sát canh giữ, bảo vệ an toàn cho Tiểu Quân.
"Anh đúng là rất có lòng, bảo vệ người bị hại rất khá."
"Anh. . . . . ." Anh cười khổ, cái gì cũng không nói được.
Đi vào trong nhà, không đợi Nghiêm Sĩ Dương giúp cô đẩy cửa ra, bước chân của cô rất nhanh, cũng không đợi anh, vào giờ phút này, lòng của cô đã thật buông xuống, không cần nữa rồi!
Nghiêm Sĩ Dương đóng cửa lại, nhìn bóng lưng của cô mà thở dài trong lòng, anh thật sự đã nói bậy rồi. Bây giờ Tiểu Tuyền rất giống năm đó, lúc anh kết giao bạn gái khi ở đại học, Tiểu Tuyền cũng không để ý đến anh nữa.
Mở cửa đi vào, cô nhìn thấy Uông Ánh Quân ngồi ở trên ghế sofa, nghe được tiếng cửa mở còn có chút giật mình.
Thẩm Bội Tuyền đi vào, Uông Ánh Quân cứ như vậy nhìn cô, hai người nhìn nhau.
Cô ngồi xuống bên cạnh Uông Ánh Quân: "Tiểu Quân, thật xin lỗi, trễ như thế mới đến gặp cậu."
Uông Ánh Quân lau nước mắt, nhìn thấy Tiểu Tuyền, nhìn thấy người bạn tốt nhiều năm không gặp, giống như đang nhìn thấy hi vọng.
Thẩm Bội Tuyền vươn tay ôm lấy cô, hai người an ủi lẫn nhau, cho nhau ấm áp.
Tiểu Quân như vỡ oà, khóc không ngừng, tiếng khóc của cô khiến lòng Thẩm Bội Tuyền cảm thấy chua xót, vừa ôm cô an ủi, vừa lau nước mắt của mình.
"Tiểu Tuyền. . . . . . Ô ô ──"
"Có mình ở đây, tất cả sẽ không sao đâu. . . . . ."
Nghiêm Sĩ Dương ở một bên nhìn, vẻ mặt cũng rất khổ sở, anh nhớ tới năm đó, nhớ tới cuộc đời sinh viên vui sướng, hiện tại bọn họ cũng đã trưởng thành, anh sống rất tốt, nhưng Tiểu Quân thì không, cô cứ như vậy mà rơi xuống vực sâu, trèo thế nào cũng không leo lên được.
Qua thật lâu, Thẩm Bội Tuyền mở miệng trước: “Tiểu Quân, chỉ có bản thân cậu mới có thể giúp cậu thoát khỏi vực sâu này, mình biết rõ cậu rất khổ sở, nhưng bây giờ, trừ cậu ra, không ai có thể giúp cậu được!"
"Mình. . . . . . mình rất sợ. . . . . ."
Ôm cô, hốc mắt của Thẩm Bội Tuyền cũng tràn đầy nước mắt: "Cậu sợ người nào?"
"Sợ. . . . . . mình sợ hắn. . . . . ."
"Đường vinh sao?"
Nghe được cái tên đó, cả người cô giống như bị điện giật, toàn thân phát run.
"Tiểu Quân, năm đó tại sao cậu lại đột ngột rời đi? Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Cô phát run, cả người không ngừng phát run, mười năm nay, cô quả thật giống như sống ở trong địa ngục, ác ma kia cứ dây dưa với cô, không buông tha cô, để lại những dấu vết đau đớn trên người cô.
Thẩm Bội Tuyền vẫn ôm Tiểu Quân không buông, cô muốn cho Tiểu Quân ấm áp, cho Tiểu Quân sức mạnh để nói ra.
Cô biết, lúc kiểm sát viênlấy khẩu cungnhất định là hỏi liên tiếp, một câu rồi lại tiếp một câu. Nhưng thực ra, khi đối mặt với người bị hại thì không thể vội vả như vậy.
Rốt cuộc, Tiểu Quân cũng lên tiếng. . . . . ."Khi đó mình bị hắn. . . . . . bị hắn. . . . . ." Cô không có nói tiếp, chỉ dùng tiếng khóc thút thít để thuyết minh tất cả.
Mà bọn họ, tất cả đều đã hiểu!
"Mười năm trước hắn đã tổn thương cậu sao?" Thấy Tiểu Quân gật đầu, Thẩm Bội Tuyền hỏi nữa: “Vậy tại sao cậu không đến tìm bọn mình? Tại sao không nói cho bọn mình biết?"
"Không được! Hắn ta chụp được. . . . . ."
"Chụp được cái gì?"
Toàn thân Tiểu Quân phát run, ánh mắt tan rã, nước mắt rơi xuống: “Hắn chụp những hình ảnh khi mình bị cường bạo . . . . . . Hắn nói, nếu mình dám nói ra, hắn sẽ đưa hình ảnh cho mọi người xem. . . . . ."
Nghiêm Sĩ Dương rống giận: “Mẹ kiếp! Thật là súc sinh."
"Ngay cả cha mẹ cậu cũng không có nói sao?"
"Bọn họ sẽ không tin, hắn rất khủng khiếp, hắn là kẻ đạo đức giả. . . . . . Hắn còn dẫn mình về gặp ba mẹ, nói muốn cưới mình. . . . . . Ba mẹ mình liền tin. . . . . . Hắn nói, nếu như mình dám nói với ba mẹ, thì sẽ cho ba mẹ mình xemđoạn phimđó. . . . . ." Tiểu Quân khóc đến không kịp thở.
"Cho nên cậu không hề nguyện ý gả cho Đường Vinh?"
Dùng sức lắc đầu: “. . . . . . Mình không biết nói với ai, mà mình cũng không dám nói! Mình đã trốn nhiều lần, nhưng đều bị bắt trở lại, sau đó. . . . . .hắn . . . . . lại tổn thương mình. . . . . ." Cuối cùng cô cũng nói ra tất cả.
Thẩm Bội Tuyền vừa an ủi vừa sắp xếp những thông tin trong đầu, trong lòng càng thêm xác định, Nghiêm Sĩ Dương cũng thế, nhưng anh kích động hơn, nắm chặt quả đấm, dường như không thể khống chế.
"Không chỉ mình, mà còn có những người khác. . . . . . Hắn còn tổn thương người khác. . . . . . Hắn là tên biến thái, hắn cũng chụp những hình ảnh của họ . . . . . ." Uông Ánh Quân khóc rống .
Cho nên…. thật ra thì tất cả đều có chứng cứ. . . . . .
Thẩm Bội Tuyền nói với cô: “Tiểu Quân, hãy nghe mình nói, cậu phải đứng ra."
"Mình không dám. . . . . . hắn sẽ giết mình . . . . . ." Nhớ tới buổi tối hôm đó, khi cô chạy trốn rồi bị bắt trở lại, Đường Vinh cầm dao vẽ loạn trên người cô, còn khắc lên hai chữ ‘đê tiện’.
"Hãy nghe mình nói, không ai có tư cách tổn thương cậu! Tiểu Quân, cậu phải đứng ra, như vậy mới có thể cứu mình." Thẩm Bội Tuyền cũng khóc: “Đáng chết là tên súc sinh đó, tại sao cậu lại phải chịu sống cả đời trong địa ngục? Người nên xuống địa ngục là hắn ta, cậu không có bất kỳ lỗi gì!"
"Mình. . . . . . mình không biết. . . . . ."
"Tiểu Quân, đứng ra lên án hắn ta, cũng là đang giúp những người bị hại khác, để các cô ấy cũng có thể đứng ra, Tiểu Quân, đừng sợ, mình sẽ bảo vệ cậu, Sĩ Dương cũng đã biết, không có ai có thể tổn thương cậu nữa! Tiểu Quân, hãy đứng ra. . . . . ."
Uông Ánh Quân khóc, không tự kiềm chế mà phát run, mười năm nay, mỗi lần bị cường bạo đều để lại trong cô những hình ảnh kinh khủng, lần nào cũng làm cho toàn thân cô phát run, thể xác và tinh thần của cô đã quá mệt mỏi.
"Tiểu Quân, cậu phải tỉnh táo trở lại, chỉ có cậu mới có thể giúp cậu đứng lên. . . . . . Huống chi cậu cũng muốn cùng Sĩ Dương ở bên nhau một lần nữa, không phải sao? Muốn có kết quả đó thì cậu phải đứng lên. Tiểu Quân, chỉ có cậu tự giúp cậu trước thì bọn mình mới có thể giúp cậu được, biết không?"
Uông Ánh Quân khóc, còn lời nói của Thẩm Bội Tuyền cô cũng không có nghe rõ ràng.
Nhưng Nghiêm Sĩ Dương nghe được, anh nhăn mày, mơ hồ cảm thấy Tiểu Tuyền nói như vậy hình như không đúng lắm: “Tiểu Tuyền. . . . . ." Anh định mở miệng.
Đúng lúc này, Tiểu Quân gật đầu một cái: “Nhưng mình sợ. . . . . ."
"Đừng sợ, cậu không có làm việc gì sai, đừng sợ! Người phải sợ là tên súc sinh kia, Tiểu Quân, bọn mình cần cậu đứng ra, đưa tên súc sinh kia xuống địa ngục. Tiểu Quân, đừng sợ!"
Cô vẫn còn phát run, nhưng khi nhìn ánh mắt tràn đầy tự tin của Tiểu Tuyền, nghe giọng nói an ủi của cô ấy, thì cô muốn tỉnh táo lại. Bởi vì vết thương đã ngủ đông quá lâu, cũng không có cách nào xua đuổi bóng ma trong lòng, nên mới không dám lên tiếng, không dám đứng ra, vì vậy khi đối chất, cô không dám phủ nhận vấn đề mà luật sư đưa ra. Trên thực tế, cô muốn nói là, đó không phải là ân ái, đó là cường bạo. . . . . .
Thẩm Bội Tuyền lau sạch nước mắt, đầu óc xoay chuyển: “Sĩ Dương, tôi có một cách."
"Cách gì?" Hiện tại anh cũng không có cách, chỉ có thể nghe theo Thẩm Bội Tuyền .
Cô nhìn Tiểu Quân, lại nhìn Nghiêm Sĩ Dương, trong đầu hiểu rõ ràng. Vào giờ phút này, cô không rảnh nghĩ đến mình, đây là công việc của cô, cô chỉ cầu không thẹn với lương tâm.
Khi đến địa điểm mà Nghiêm Sĩ Dương chỉ định thì thấy anh đang đứng chờ ở đó: “Tại sao không đi xe của anh?"
". . . . . . Tôi không muốn bỗng chốc lại bị bị cáo nhảy ra chỉ trích tôi lén lút gặp kiểm sát viên."
Anh hít sâu: “Chuyện ngày đó, thật xin lỗi."
"Không cần xin lỗi, tôi cũng không để ý." Cô thật không muốn nói chuyện nhiều, có lẽ bởi vì bây giờ phải xử lý công sự, hơn nữa, cô quả thật giận anh.
Cho dù không phải quan hệ trai gái thì cũng là bạn tốt nhiều năm, nhưng… anh lại chỉ trích cô như vậy, không có chút nào sợ cô đau lòng.
"Ở chỗ này sao?"
Anh gật đầu: “Em định làm thế nào?"
"Còn có thể làm sao? Khuyên cô ấy. . . . . . Tôi cũng cho là tên Đường Vinh đó có vấn đề, nhưng thái độ của Tiểu Quân mới là mấu chốt."
Nghiêm Sĩ Dương gật đầu. Trên thực tế, bởi vì anh không tìm ra cách nào khác, nên không thể làm gì khác hơn là để cô đến. Trong lòng anh cũng hy vọng Tiểu Tuyền có thể khuyên nhủ Tiểu Quân, giảng giải cho cô ấy hiểu.
Anh lấy chìa khóa ra, ở trước mặt Thẩm Bội Tuyền mở cửa, đây là chỗ mà kiểm sát viênvà cảnh sát đặc biệt tìm, luôn có cảnh sát canh giữ, bảo vệ an toàn cho Tiểu Quân.
"Anh đúng là rất có lòng, bảo vệ người bị hại rất khá."
"Anh. . . . . ." Anh cười khổ, cái gì cũng không nói được.
Đi vào trong nhà, không đợi Nghiêm Sĩ Dương giúp cô đẩy cửa ra, bước chân của cô rất nhanh, cũng không đợi anh, vào giờ phút này, lòng của cô đã thật buông xuống, không cần nữa rồi!
Nghiêm Sĩ Dương đóng cửa lại, nhìn bóng lưng của cô mà thở dài trong lòng, anh thật sự đã nói bậy rồi. Bây giờ Tiểu Tuyền rất giống năm đó, lúc anh kết giao bạn gái khi ở đại học, Tiểu Tuyền cũng không để ý đến anh nữa.
Mở cửa đi vào, cô nhìn thấy Uông Ánh Quân ngồi ở trên ghế sofa, nghe được tiếng cửa mở còn có chút giật mình.
Thẩm Bội Tuyền đi vào, Uông Ánh Quân cứ như vậy nhìn cô, hai người nhìn nhau.
Cô ngồi xuống bên cạnh Uông Ánh Quân: "Tiểu Quân, thật xin lỗi, trễ như thế mới đến gặp cậu."
Uông Ánh Quân lau nước mắt, nhìn thấy Tiểu Tuyền, nhìn thấy người bạn tốt nhiều năm không gặp, giống như đang nhìn thấy hi vọng.
Thẩm Bội Tuyền vươn tay ôm lấy cô, hai người an ủi lẫn nhau, cho nhau ấm áp.
Tiểu Quân như vỡ oà, khóc không ngừng, tiếng khóc của cô khiến lòng Thẩm Bội Tuyền cảm thấy chua xót, vừa ôm cô an ủi, vừa lau nước mắt của mình.
"Tiểu Tuyền. . . . . . Ô ô ──"
"Có mình ở đây, tất cả sẽ không sao đâu. . . . . ."
Nghiêm Sĩ Dương ở một bên nhìn, vẻ mặt cũng rất khổ sở, anh nhớ tới năm đó, nhớ tới cuộc đời sinh viên vui sướng, hiện tại bọn họ cũng đã trưởng thành, anh sống rất tốt, nhưng Tiểu Quân thì không, cô cứ như vậy mà rơi xuống vực sâu, trèo thế nào cũng không leo lên được.
Qua thật lâu, Thẩm Bội Tuyền mở miệng trước: “Tiểu Quân, chỉ có bản thân cậu mới có thể giúp cậu thoát khỏi vực sâu này, mình biết rõ cậu rất khổ sở, nhưng bây giờ, trừ cậu ra, không ai có thể giúp cậu được!"
"Mình. . . . . . mình rất sợ. . . . . ."
Ôm cô, hốc mắt của Thẩm Bội Tuyền cũng tràn đầy nước mắt: "Cậu sợ người nào?"
"Sợ. . . . . . mình sợ hắn. . . . . ."
"Đường vinh sao?"
Nghe được cái tên đó, cả người cô giống như bị điện giật, toàn thân phát run.
"Tiểu Quân, năm đó tại sao cậu lại đột ngột rời đi? Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Cô phát run, cả người không ngừng phát run, mười năm nay, cô quả thật giống như sống ở trong địa ngục, ác ma kia cứ dây dưa với cô, không buông tha cô, để lại những dấu vết đau đớn trên người cô.
Thẩm Bội Tuyền vẫn ôm Tiểu Quân không buông, cô muốn cho Tiểu Quân ấm áp, cho Tiểu Quân sức mạnh để nói ra.
Cô biết, lúc kiểm sát viênlấy khẩu cungnhất định là hỏi liên tiếp, một câu rồi lại tiếp một câu. Nhưng thực ra, khi đối mặt với người bị hại thì không thể vội vả như vậy.
Rốt cuộc, Tiểu Quân cũng lên tiếng. . . . . ."Khi đó mình bị hắn. . . . . . bị hắn. . . . . ." Cô không có nói tiếp, chỉ dùng tiếng khóc thút thít để thuyết minh tất cả.
Mà bọn họ, tất cả đều đã hiểu!
"Mười năm trước hắn đã tổn thương cậu sao?" Thấy Tiểu Quân gật đầu, Thẩm Bội Tuyền hỏi nữa: “Vậy tại sao cậu không đến tìm bọn mình? Tại sao không nói cho bọn mình biết?"
"Không được! Hắn ta chụp được. . . . . ."
"Chụp được cái gì?"
Toàn thân Tiểu Quân phát run, ánh mắt tan rã, nước mắt rơi xuống: “Hắn chụp những hình ảnh khi mình bị cường bạo . . . . . . Hắn nói, nếu mình dám nói ra, hắn sẽ đưa hình ảnh cho mọi người xem. . . . . ."
Nghiêm Sĩ Dương rống giận: “Mẹ kiếp! Thật là súc sinh."
"Ngay cả cha mẹ cậu cũng không có nói sao?"
"Bọn họ sẽ không tin, hắn rất khủng khiếp, hắn là kẻ đạo đức giả. . . . . . Hắn còn dẫn mình về gặp ba mẹ, nói muốn cưới mình. . . . . . Ba mẹ mình liền tin. . . . . . Hắn nói, nếu như mình dám nói với ba mẹ, thì sẽ cho ba mẹ mình xemđoạn phimđó. . . . . ." Tiểu Quân khóc đến không kịp thở.
"Cho nên cậu không hề nguyện ý gả cho Đường Vinh?"
Dùng sức lắc đầu: “. . . . . . Mình không biết nói với ai, mà mình cũng không dám nói! Mình đã trốn nhiều lần, nhưng đều bị bắt trở lại, sau đó. . . . . .hắn . . . . . lại tổn thương mình. . . . . ." Cuối cùng cô cũng nói ra tất cả.
Thẩm Bội Tuyền vừa an ủi vừa sắp xếp những thông tin trong đầu, trong lòng càng thêm xác định, Nghiêm Sĩ Dương cũng thế, nhưng anh kích động hơn, nắm chặt quả đấm, dường như không thể khống chế.
"Không chỉ mình, mà còn có những người khác. . . . . . Hắn còn tổn thương người khác. . . . . . Hắn là tên biến thái, hắn cũng chụp những hình ảnh của họ . . . . . ." Uông Ánh Quân khóc rống .
Cho nên…. thật ra thì tất cả đều có chứng cứ. . . . . .
Thẩm Bội Tuyền nói với cô: “Tiểu Quân, hãy nghe mình nói, cậu phải đứng ra."
"Mình không dám. . . . . . hắn sẽ giết mình . . . . . ." Nhớ tới buổi tối hôm đó, khi cô chạy trốn rồi bị bắt trở lại, Đường Vinh cầm dao vẽ loạn trên người cô, còn khắc lên hai chữ ‘đê tiện’.
"Hãy nghe mình nói, không ai có tư cách tổn thương cậu! Tiểu Quân, cậu phải đứng ra, như vậy mới có thể cứu mình." Thẩm Bội Tuyền cũng khóc: “Đáng chết là tên súc sinh đó, tại sao cậu lại phải chịu sống cả đời trong địa ngục? Người nên xuống địa ngục là hắn ta, cậu không có bất kỳ lỗi gì!"
"Mình. . . . . . mình không biết. . . . . ."
"Tiểu Quân, đứng ra lên án hắn ta, cũng là đang giúp những người bị hại khác, để các cô ấy cũng có thể đứng ra, Tiểu Quân, đừng sợ, mình sẽ bảo vệ cậu, Sĩ Dương cũng đã biết, không có ai có thể tổn thương cậu nữa! Tiểu Quân, hãy đứng ra. . . . . ."
Uông Ánh Quân khóc, không tự kiềm chế mà phát run, mười năm nay, mỗi lần bị cường bạo đều để lại trong cô những hình ảnh kinh khủng, lần nào cũng làm cho toàn thân cô phát run, thể xác và tinh thần của cô đã quá mệt mỏi.
"Tiểu Quân, cậu phải tỉnh táo trở lại, chỉ có cậu mới có thể giúp cậu đứng lên. . . . . . Huống chi cậu cũng muốn cùng Sĩ Dương ở bên nhau một lần nữa, không phải sao? Muốn có kết quả đó thì cậu phải đứng lên. Tiểu Quân, chỉ có cậu tự giúp cậu trước thì bọn mình mới có thể giúp cậu được, biết không?"
Uông Ánh Quân khóc, còn lời nói của Thẩm Bội Tuyền cô cũng không có nghe rõ ràng.
Nhưng Nghiêm Sĩ Dương nghe được, anh nhăn mày, mơ hồ cảm thấy Tiểu Tuyền nói như vậy hình như không đúng lắm: “Tiểu Tuyền. . . . . ." Anh định mở miệng.
Đúng lúc này, Tiểu Quân gật đầu một cái: “Nhưng mình sợ. . . . . ."
"Đừng sợ, cậu không có làm việc gì sai, đừng sợ! Người phải sợ là tên súc sinh kia, Tiểu Quân, bọn mình cần cậu đứng ra, đưa tên súc sinh kia xuống địa ngục. Tiểu Quân, đừng sợ!"
Cô vẫn còn phát run, nhưng khi nhìn ánh mắt tràn đầy tự tin của Tiểu Tuyền, nghe giọng nói an ủi của cô ấy, thì cô muốn tỉnh táo lại. Bởi vì vết thương đã ngủ đông quá lâu, cũng không có cách nào xua đuổi bóng ma trong lòng, nên mới không dám lên tiếng, không dám đứng ra, vì vậy khi đối chất, cô không dám phủ nhận vấn đề mà luật sư đưa ra. Trên thực tế, cô muốn nói là, đó không phải là ân ái, đó là cường bạo. . . . . .
Thẩm Bội Tuyền lau sạch nước mắt, đầu óc xoay chuyển: “Sĩ Dương, tôi có một cách."
"Cách gì?" Hiện tại anh cũng không có cách, chỉ có thể nghe theo Thẩm Bội Tuyền .
Cô nhìn Tiểu Quân, lại nhìn Nghiêm Sĩ Dương, trong đầu hiểu rõ ràng. Vào giờ phút này, cô không rảnh nghĩ đến mình, đây là công việc của cô, cô chỉ cầu không thẹn với lương tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.