Chương 25: Chương 9.1
Mạc Lâm
20/01/2016
Dưới sự dẫn dắt
từng bước của Thẩm Bội Tuyền, Uông Ánh Quân nói ra hết chân tướng chôn
giấu trong lòng mình mười năm nay, đầu đuôi gốc ngọn, giống như là đập
nước vỡ đê, cái gì cũng không giữ được.
Trong lòng của cô có áp lực quá lớn, nếu không nói ra được, có lẽ cô sẽ điên mất.
Với lời nói nhẹ nhàng của Tiểu Tuyền, làm cho cô không thể tiếp tục che giấu mình.
Thẩm Bội Tuyền nghe cô nói, bản thân không thể tự kiềm chế mà rơi nước mắt. . . . . . Đó thật là một bi kịch. . . . . .
Thì ra ….Tiểu Quân đột nhiên rời đi, bởi vì bị tên ác ma này dây dưa!
Cái tên Đường Vinh đó coi trọng tướng mạo xinh đẹp dịu dàng của Tiểu Quân, nên sắp bẫy cường bạo cô ấy, còn chụp lại những hình ảnh, quay phim lưu vào CD để uy hiếp Tiểu Quân. . . . . .
Uy hiếp cô ấy, cha mẹ của Tiểu Quân đều là giáo viên, nếu như tận mắt nhìn thấy CD với những hình ảnh đó của con gái mình, chắc họ sẽ điên mất.
Vì vậy Tiểu Quân không dám nói với ai, nhược điểm nằm trong tay đối phương, dĩ nhiên cô không dám trở lại tìm Sĩ Dương, không dám tới tìm những người bạn này!
Những năm gần đây cô chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng sự sắp đặt của Đường Vinh, chôn giấusự sợ hãi và khổ sở trong lòng.
Mười năm nay, Tiểu Quân không biết kể cho ai, cô chạy trốn nhiều lần, lúc thì chạy trốn tới nông thôn, lúc thì trốn tới miền núi, nhưng cuối cùng cũng bị Đường Vinh tóm trở lại. . . . . .
Mỗi lần bị bắt trở lại là một lần tổn thương và làm nhục. . . . . . Đêm hôm đó, nếu không gặp Tiểu Tuyền và Sĩ Dương, nếu cô bị bắt trở về chắc chắn sẽ lại bị trừng phạt.
Thẩm Bội Tuyền nghĩ, tên Đường Vinh này thích phô trương thanh thế, mà bản thân hắn cũng là danh nhân, hắn dám lấyCD mình cường bạo Tiểu Quân ra cho mọi người xem sao?
Nhưng việc này cũng chỉ có người ngoài cuộc mới có thể bình tĩnh mà phân tích, một người bị thương tổn, sao có thể nghĩ tới những thứ này?
Đe doạ người khác…việc này là thật rồi.
Nguyên nhân khiến cho Thẩm Bội Tuyền chắc chắn muốn đưa Đường Vinh ra công lý là vì những đầu mối do chính miệng Tiểu Quân cung cấp. . . . . . Đường Vinh đúng là một kẻ biến thái, hắn cường bạo rất nhiều người, mỗi lần như vậy hắn đều quay phim lại. . . . . .
Tiểu Quân biết được bởi vì khi Đường Vinh xâm phạm cô thì hay mở CD có những hình ảnh đó ra để trợ hứng. . . . . . Những CD đó truyền ra tiếng thét thê lương, âm thanh reo hò . . . . . .
Sau khi sắp xếp ổn thoả cho Tiểu Quân, Thẩm Bội Tuyền trở lại phòng làm việc, Nghiêm Sĩ Dương cũng đi theo. Trước mắt có nhiều chuyện phải nhanh chóng xử lý, cho nên cô cũng không có thời gian cáu kỉnh với anh.
Có chính sự làm chính sự, đây là cá tính của cô.
Ở trong phòng làm việc, cô tỉnh táo nói với Nghiêm Sĩ Dương: ". . . . . . Anh phải tìm được những cái CD kia, hơn nữa, theo lời Tiểu Quân nói, nếu như có thể, chúng ta còn phải kêu gọi những người bị hại khác ra mặt, như vậy mới có thể định tội Đường Vinh."
"Anh biết rõ."
"Thời gian có thể có chút gấp gáp, hai quan toà kia đều nói, nếu như vụ án này không có chứng cứ xác thật thì phải nhanh tuyên án, hơn nữa còn tuyên Đường Vinh vô tội."
"Vậy làm sao có thể?" Nghiêm Sĩ Dương nóng nảy nhìn cô: “Em ký lệnh lục soát cho anh đi, để anh đi kiểm tra. . . . . ."
"Lục soát ở đâu?"
"Lục soát nhà Đường Vinh. . . . . ."
"Sĩ Dương" Cô nhìn anh: “Thứ nhất, sau những chuyện này, anh nghĩ Đường Vinh còn có thể đặt những thứ đó ở trong nhà sao? Thứ hai, chỉ bằng lời nói của Tiểu Quân… cho dù chúng ta tin tưởng Tiểu Quân, nhưng chỉ như vậy mà ký lệnh lục soát. . . . . . Thành thật nói cho anh biết, tôi không thể ký được."
"Vậy nên làm sao đây?"
Thẩm Bội Tuyền thong thả bước tới bàn làm việc của mình, trong óc không ngừng suy nghĩ, đột nhiên ý tưởng lóe lên, một cái ý niệm từ trong óc vụt qua. "Tôi có một cách ."
"Cách gì?" Hiện tại anh chỉ có thể nghe theo cô. . . . . .
"Nếu như từ trong miệng Đường Vinh nói ra, thì không có đạo lý gì mà tôi không ký lệnh lục soát."
"Có ý gì?"
Thẩm Bội Tuyền nói ra kế hoạch của cô. Thật ra thì cô không nên nghĩ ra những kế hoạch như vậy, cô là quan toà, cũng không phải kiểm sát viên.
Làm như vậy nghĩa là cô đang làm trái luật, làm trái quan niệm trung lập của quan toà!
Nhìn thấy Sĩ Dương cũng rối loạn trận cước khi đối mặt với Tiểu Quân. Anh còn chạy tới chỉ trích cô lén lút gặp mặt luật sư của bị cáo, không có chút nào chú ý tới tình cảm và thể diện của mình, cô đã biết anh sắp mất trí rồi.
Hơn nữa cô là quan toà, cô muốn giữ vững chính nghĩa, nhưng … nếu như trình tự thẩm phán (thẩm lí và phán quyết) không thể mang đến chính nghĩa, vậy thì ít nhất trong phạm vi pháp luật cho phép, cô cũng muốn trợ giúp một phen.
Có lẽ cô rất ngốc, học tỷ cũng nói vậy, mỗi hành động của cô đều đẩy Tiểu Quân về bên cạnh Sĩ Dương. Đúng vậy a! Cô rất ngốc, cô cũng không ngừng nghi ngờ mình sao lại ngốc như vậy?
Nhưng có lẽ. . . . . .cô không yêu Sĩ Dương. . . . . . Cô yêu chính nghĩa, cô đã gả cho chính nghĩa rồi, cho nên cô không sao cả. Giờ cô chỉ có thể tự an ủi mình như thế.
. . . . . . Nói không yêu, là gạt người, nếu không cô cần gì bởi vì một câu chỉ trích của anh mà đau lòng, khổ sở?
"Tiểu Tuyền, cám ơn em." Anh biết cô hoàn toàn không cần phải làm như vậy, tất cả cũng vì giúp anh.
Haizz! Qua nhiều năm như vậy mà cô vẫn giống như trước, đều một lòng giúp đỡ anh. Hiện tại, anh cảm thấy thật có lỗi với cô.
Cô lắc đầu: “Không cần phải nói cảm tạ, anh muốn theo đuổi chính nghĩa, tôi cũng vậy, chúng ta đều vì cùng một mục tiêu."
"Tiểu Tuyền, anh vẫn muốn nói. . . . . . Chúng ta có phải nên nói chuyện một chút hay không?" Đêm hôm ấy, dù sao bọn họ cũng đã tỏ tình với nhau. . . . . .
Cô lại lắc đầu: “Tôi phải làm việc, anh trở về đi!"
"Tiểu Tuyền. . . . . ."
". . . . . . Hãy đối xử tốt với Tiểu Quân, cô ấy cần thời gian mới có thể khôi phục."
Nghiêm Sĩ Dương thở dài, còn muốn nói tiếp: “Tiểu Tuyền, anh. . . . . ."
"Lúc đi nhớ đóng cửa." Thẩm Bội Tuyền ngồi trở lại vị trí xử lý công văn, chuyên tâm nhất trí, không bị ảnh hưởng, cũng không nhìn anh nữa.
Nghiêm Sĩ Dương nhìn thấy cô như vậy, trong lòng tràn đầy cảm giác vô lực, anh không biết nên làm thế nào? Anh có thể vì phá án mà nghĩ hết tất cả biện pháp, nhưng bây giờ lại không biết nên xử lý tình cảm của mình như thế nào.
Trong lòng nặng nề thở dài, xoay người rời đi, theo lời cô nói đóng cửa lại, trả cho cô không khí yên tĩnh.
Nghe tiếng đóng cửa, Thẩm Bội Tuyền ngừng lại động tác trong tay, tay nắm bút khẽ run, cô không dám ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chỉ sợ nhìn thấy cảnh tượng mình phải lưu lại một mình.
Cô cảm thấy cô đơn, có thể theo cô cũng chỉ có nước mắt.
Trong lòng của cô có áp lực quá lớn, nếu không nói ra được, có lẽ cô sẽ điên mất.
Với lời nói nhẹ nhàng của Tiểu Tuyền, làm cho cô không thể tiếp tục che giấu mình.
Thẩm Bội Tuyền nghe cô nói, bản thân không thể tự kiềm chế mà rơi nước mắt. . . . . . Đó thật là một bi kịch. . . . . .
Thì ra ….Tiểu Quân đột nhiên rời đi, bởi vì bị tên ác ma này dây dưa!
Cái tên Đường Vinh đó coi trọng tướng mạo xinh đẹp dịu dàng của Tiểu Quân, nên sắp bẫy cường bạo cô ấy, còn chụp lại những hình ảnh, quay phim lưu vào CD để uy hiếp Tiểu Quân. . . . . .
Uy hiếp cô ấy, cha mẹ của Tiểu Quân đều là giáo viên, nếu như tận mắt nhìn thấy CD với những hình ảnh đó của con gái mình, chắc họ sẽ điên mất.
Vì vậy Tiểu Quân không dám nói với ai, nhược điểm nằm trong tay đối phương, dĩ nhiên cô không dám trở lại tìm Sĩ Dương, không dám tới tìm những người bạn này!
Những năm gần đây cô chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng sự sắp đặt của Đường Vinh, chôn giấusự sợ hãi và khổ sở trong lòng.
Mười năm nay, Tiểu Quân không biết kể cho ai, cô chạy trốn nhiều lần, lúc thì chạy trốn tới nông thôn, lúc thì trốn tới miền núi, nhưng cuối cùng cũng bị Đường Vinh tóm trở lại. . . . . .
Mỗi lần bị bắt trở lại là một lần tổn thương và làm nhục. . . . . . Đêm hôm đó, nếu không gặp Tiểu Tuyền và Sĩ Dương, nếu cô bị bắt trở về chắc chắn sẽ lại bị trừng phạt.
Thẩm Bội Tuyền nghĩ, tên Đường Vinh này thích phô trương thanh thế, mà bản thân hắn cũng là danh nhân, hắn dám lấyCD mình cường bạo Tiểu Quân ra cho mọi người xem sao?
Nhưng việc này cũng chỉ có người ngoài cuộc mới có thể bình tĩnh mà phân tích, một người bị thương tổn, sao có thể nghĩ tới những thứ này?
Đe doạ người khác…việc này là thật rồi.
Nguyên nhân khiến cho Thẩm Bội Tuyền chắc chắn muốn đưa Đường Vinh ra công lý là vì những đầu mối do chính miệng Tiểu Quân cung cấp. . . . . . Đường Vinh đúng là một kẻ biến thái, hắn cường bạo rất nhiều người, mỗi lần như vậy hắn đều quay phim lại. . . . . .
Tiểu Quân biết được bởi vì khi Đường Vinh xâm phạm cô thì hay mở CD có những hình ảnh đó ra để trợ hứng. . . . . . Những CD đó truyền ra tiếng thét thê lương, âm thanh reo hò . . . . . .
Sau khi sắp xếp ổn thoả cho Tiểu Quân, Thẩm Bội Tuyền trở lại phòng làm việc, Nghiêm Sĩ Dương cũng đi theo. Trước mắt có nhiều chuyện phải nhanh chóng xử lý, cho nên cô cũng không có thời gian cáu kỉnh với anh.
Có chính sự làm chính sự, đây là cá tính của cô.
Ở trong phòng làm việc, cô tỉnh táo nói với Nghiêm Sĩ Dương: ". . . . . . Anh phải tìm được những cái CD kia, hơn nữa, theo lời Tiểu Quân nói, nếu như có thể, chúng ta còn phải kêu gọi những người bị hại khác ra mặt, như vậy mới có thể định tội Đường Vinh."
"Anh biết rõ."
"Thời gian có thể có chút gấp gáp, hai quan toà kia đều nói, nếu như vụ án này không có chứng cứ xác thật thì phải nhanh tuyên án, hơn nữa còn tuyên Đường Vinh vô tội."
"Vậy làm sao có thể?" Nghiêm Sĩ Dương nóng nảy nhìn cô: “Em ký lệnh lục soát cho anh đi, để anh đi kiểm tra. . . . . ."
"Lục soát ở đâu?"
"Lục soát nhà Đường Vinh. . . . . ."
"Sĩ Dương" Cô nhìn anh: “Thứ nhất, sau những chuyện này, anh nghĩ Đường Vinh còn có thể đặt những thứ đó ở trong nhà sao? Thứ hai, chỉ bằng lời nói của Tiểu Quân… cho dù chúng ta tin tưởng Tiểu Quân, nhưng chỉ như vậy mà ký lệnh lục soát. . . . . . Thành thật nói cho anh biết, tôi không thể ký được."
"Vậy nên làm sao đây?"
Thẩm Bội Tuyền thong thả bước tới bàn làm việc của mình, trong óc không ngừng suy nghĩ, đột nhiên ý tưởng lóe lên, một cái ý niệm từ trong óc vụt qua. "Tôi có một cách ."
"Cách gì?" Hiện tại anh chỉ có thể nghe theo cô. . . . . .
"Nếu như từ trong miệng Đường Vinh nói ra, thì không có đạo lý gì mà tôi không ký lệnh lục soát."
"Có ý gì?"
Thẩm Bội Tuyền nói ra kế hoạch của cô. Thật ra thì cô không nên nghĩ ra những kế hoạch như vậy, cô là quan toà, cũng không phải kiểm sát viên.
Làm như vậy nghĩa là cô đang làm trái luật, làm trái quan niệm trung lập của quan toà!
Nhìn thấy Sĩ Dương cũng rối loạn trận cước khi đối mặt với Tiểu Quân. Anh còn chạy tới chỉ trích cô lén lút gặp mặt luật sư của bị cáo, không có chút nào chú ý tới tình cảm và thể diện của mình, cô đã biết anh sắp mất trí rồi.
Hơn nữa cô là quan toà, cô muốn giữ vững chính nghĩa, nhưng … nếu như trình tự thẩm phán (thẩm lí và phán quyết) không thể mang đến chính nghĩa, vậy thì ít nhất trong phạm vi pháp luật cho phép, cô cũng muốn trợ giúp một phen.
Có lẽ cô rất ngốc, học tỷ cũng nói vậy, mỗi hành động của cô đều đẩy Tiểu Quân về bên cạnh Sĩ Dương. Đúng vậy a! Cô rất ngốc, cô cũng không ngừng nghi ngờ mình sao lại ngốc như vậy?
Nhưng có lẽ. . . . . .cô không yêu Sĩ Dương. . . . . . Cô yêu chính nghĩa, cô đã gả cho chính nghĩa rồi, cho nên cô không sao cả. Giờ cô chỉ có thể tự an ủi mình như thế.
. . . . . . Nói không yêu, là gạt người, nếu không cô cần gì bởi vì một câu chỉ trích của anh mà đau lòng, khổ sở?
"Tiểu Tuyền, cám ơn em." Anh biết cô hoàn toàn không cần phải làm như vậy, tất cả cũng vì giúp anh.
Haizz! Qua nhiều năm như vậy mà cô vẫn giống như trước, đều một lòng giúp đỡ anh. Hiện tại, anh cảm thấy thật có lỗi với cô.
Cô lắc đầu: “Không cần phải nói cảm tạ, anh muốn theo đuổi chính nghĩa, tôi cũng vậy, chúng ta đều vì cùng một mục tiêu."
"Tiểu Tuyền, anh vẫn muốn nói. . . . . . Chúng ta có phải nên nói chuyện một chút hay không?" Đêm hôm ấy, dù sao bọn họ cũng đã tỏ tình với nhau. . . . . .
Cô lại lắc đầu: “Tôi phải làm việc, anh trở về đi!"
"Tiểu Tuyền. . . . . ."
". . . . . . Hãy đối xử tốt với Tiểu Quân, cô ấy cần thời gian mới có thể khôi phục."
Nghiêm Sĩ Dương thở dài, còn muốn nói tiếp: “Tiểu Tuyền, anh. . . . . ."
"Lúc đi nhớ đóng cửa." Thẩm Bội Tuyền ngồi trở lại vị trí xử lý công văn, chuyên tâm nhất trí, không bị ảnh hưởng, cũng không nhìn anh nữa.
Nghiêm Sĩ Dương nhìn thấy cô như vậy, trong lòng tràn đầy cảm giác vô lực, anh không biết nên làm thế nào? Anh có thể vì phá án mà nghĩ hết tất cả biện pháp, nhưng bây giờ lại không biết nên xử lý tình cảm của mình như thế nào.
Trong lòng nặng nề thở dài, xoay người rời đi, theo lời cô nói đóng cửa lại, trả cho cô không khí yên tĩnh.
Nghe tiếng đóng cửa, Thẩm Bội Tuyền ngừng lại động tác trong tay, tay nắm bút khẽ run, cô không dám ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chỉ sợ nhìn thấy cảnh tượng mình phải lưu lại một mình.
Cô cảm thấy cô đơn, có thể theo cô cũng chỉ có nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.