Chương 93: An An, xuống gặp anh đi
Lani An Diệp
07/08/2023
Không để An An nói gì, anh đi thẳng đến xe của mình - nơi trợ lí và lái xe đang đợi.
Tống Khả mở cửa xe cho cô lên. Chẳng lẽ, cô lại đổi khách sạn. Thói quen ở một khách sạn khi tới Bắc Kinh đến lúc cần thay đổi rồi. Nhìn đường phố đã lên đèn, lòng cô chợt thấy bất an. Bây giờ cô phải làm gì với anh đây. Sự liều lĩnh đến mức này sẽ giết sự nghiệp của anh mất. Nếu cứ để tình trạng anh bất chấp gặp cô thì trước sau gì báo chí cũng bắt gặp.
Cả bữa ăn, cô uống khá nhiều nhưng nói khá ít, chủ yếu nghe ba người trước mặt nói. Cô đang nghĩ cách ngăn Cao Phong lại để anh đừng đến tìm cô nữa. Có lẽ nên nhờ khách sạn vậy.
Chợt nhớ ra chưa gặp Tiểu Lệ mà mai cô phải về rồi.
- Ba đứa gọi hỏi xem Tiểu Lệ có rảnh không hộ chị đi, chị cần gặp em ấy.
Ngô Minh gọi nhưng Tiểu Lệ không nghe máy. Cô đành xin số điện thoại rồi liên hệ sau.
- Chị gặp Tiểu Lệ làm gì vậy? - Ngô Minh thắc mắc.
- Có chút chuyện cần nhờ em ấy thôi.
Tống Khả đọc tin nhắn xong thì đề nghị:
- Chị này, ăn xong chúng ta đi dạo về trường đi, chỗ này gần trường lắm. Dù sao hôm nay chúng em cũng rảnh nên sẽ dành hết thời gian cho chị.
Cô vui vẻ đồng ý ngay lập tức, cả ba cứ thay nhau gắp đồ ăn cho cô.
Ra khỏi quán, ai cũng hơi liêu xiêu vì uống rượu. Nhìn Ngô Minh và Tống Khả cứ phải bịt kín làm An An thấy thương cảm. Trí Duy khoác vai An An tự nhiên đi mà chẳng phải dè chừng ai.
Họ đến ngồi trên bãi cỏ, lại bỏ bia ra uống, nói chuyện rôm rả, cùng nhau ôn lại những chuyện cũ. Tống Khả cứ liên tục kêu chán khi cuộc sống mất tự do quá! Ngô Minh thì hài lòng với những gì đang diễn ra.
Uống hết bia mang theo, họ đứng lên kéo nhau về nhưng vừa ra đến cổng học viện thì đứng sững cả lại. Cao Phong xuống xe đến gần họ.
- Có vẻ mọi người đã có buổi tối rất vui. Thật tiếc vì không được chào đón.
Trí Duy đã ngà ngà say, đến khoác vai Cao Phong:
- Sao anh lại ở đây? Không phải đi theo hội em chứ?
Mắt anh vẫn không rời khỏi An An, bước lại gần ngửi mùi bia rượu trên người cô, anh quan tâm:
- Em say rồi, để anh đưa về.
Cô gạt tay anh ra, thờ ơ khoác tay Tống Khả và Ngô Minh:
- Anh không thấy có người đưa tôi về rồi sao.
Tống Khả thì thầm nói khẽ vào tai An An rồi kéo Ngô Minh và Trí Duy ra ghế đá cách đó không xa ngồi đợi. An An cứ đứng chôn chân tại chỗ. Cao Phong mỉm cười định nắm tay nhưng cô lùi lại. Anh dịu giọng hơn:
- Gặp nhau ở đây rồi, chúng ta chụp chung một tấm ảnh tại nơi đã cho anh gặp em được không?
- Tôi không thích chụp ảnh, lại không có nhã hứng chụp với anh.
- Vậy em chụp cho anh được chứ?
Cô không nói gì định bước đi nhưng anh gằn giọng:
- Em có muốn anh bế em lên xe về không? Đừng thách thức lòng kiên nhẫn của anh. Anh đang quay phim mới nên có lên báo cũng không sao đâu.
Cô quay lại nhìn anh, ánh mắt lóe lên tia giận dữ, biết rằng anh đang cố chấp nên cô phải nhân nhượng. Bước lại gần cô thờ ơ chìa tay trước mặt anh:
- Đưa điện thoại của anh đây tôi chụp cho.
Anh không phản ứng, khẽ nhếch miệng cười khi cô đã chịu nhân nhượng, anh lấn tới:
- Dùng điện thoại của em đi, chụp xong thì gửi cho anh.
Cô tức giận tay nắm chặt lại, nếu không phải yêu anh chắc đã đánh nhau thật rồi. Ấm ức, cô lùi lại lấy điện thoại mình chụp. Anh bắt nạt được cô nên mỉm cười, nụ cười ấy khiến cô sững lại, ngây người nhìn " Anh thật đẹp, cười như thế em biết phải làm sao đây". Cô bối rối che đi ánh mắt của mình rồi căn điện thoại chụp cho anh.
- Xong rồi đấy, bây giờ tôi đi được chưa?
Anh không nói gì lại gần, phả hơi thở thật gần lên tai cô:
- Em về khách sạn đi, muộn anh sẽ qua. Anh nhớ em quá!
Cô rùng mình liếc nhìn anh rồi bỏ đi về phía ba người bạn đang ngồi đợi. Họ cùng lang thang dạo bộ đưa cô về đến khách sạn. Tống Khả giục hai người về trước, cậu có chuyện muốn nói với An An.
- Từ lúc gặp Cao Phong, chị ít nói hơn. Anh ấy đã nói gì với chị vậy?
- Không có gì đâu, chị mệt thôi.
Mắt vẫn nhìn ra ngoài, cô không muốn để cậu ấy lo lắng nữa.
- Vậy chị về nghỉ ngơi sớm đi, mai em đưa chị ra sân bay nhé!
- Thôi em làm việc đi, chị tự đi được. Lần sau sang chị sẽ gọi cho em nhé!
- Bất cứ khi nào chị gọi em sẽ có mặt.
Họ cùng cười, đôi khi sự gặp gỡ vô tình mà cô lại có được những người bạn, người em tốt. Họ đối xử với cô như người chị đáng kính. Trong những điều tốt đẹp nhất mà cuộc sống ban tặng cho cô chính là tình bạn tốt đẹp giữa cô và các cậu ấy. Đặc biệt với cô - một người vô cùng ít bạn thì họ quả là sự ưu ái mà ông trời ban cho cô. Mỉm cười cảm ơn Tống Khả rồi cô đi lên phòng.
******
Nằm trong bồn nước ấm lặng lẽ thở dài, những giọt nước hất lên lại rơi xuống. Có những thứ cứ để nó trôi đi như dòng nước vậy. Cô cũng đã từng muốn anh lặng lẽ trôi đi nhưng sao chẳng trôi đi được. Nếu một ngày anh quên cô thật thì trong lòng có hụt hẫng không? Nhớ anh ấy nhưng gặp lại thì không thể đến mà ôm lấy người mình yêu, phải cố tỏ ra xa cách khi trong lòng lại không muốn thật khó chịu biết bao.
Nếu anh ấy là một người bình thường thì có lẽ cô đã không phải day dứt đến thế. Anh bảo cô nói dối sao. Đúng vậy, tất cả là nói dối. Cô không yêu anh, không muốn bên anh đều là nói dối. Nhưng bây giờ cô chẳng biết mình phải làm gì để kéo anh lại cho riêng mình, chẳng phải là rất ích kỉ sao. Anh bây giờ là của nhiều người chứ không phải của cô nữa.
Mệt mỏi, đau đớn, chán nản là những thứ mà cô đang cảm nhận. Cô sợ gặp anh, sợ rồi sẽ chùn bước, sợ sẽ bị anh kéo lại, sợ ánh mắt soi mói của mọi người. Cô có thể đi đến nơi chẳng ai biết mà sống, còn anh thì sao? Nghĩ đến đây, bao nhiêu ý nghĩ tan biến chỉ còn lại sự quyết tâm, quyết tâm rời xa anh mãi mãi.
*****
2h sáng, Cao Phong ngồi trong xe ngay dưới nơi khách sạn An An ở. Anh chần chừ chưa biết làm thế nào để gặp cô. Nếu bây giờ lao lên kia chắc chắn ngày mai, hai người sẽ lên trang nhất của báo. Cô bé trợ lí ngồi cạnh thở dài:
- Muộn rồi về nghỉ thôi anh. Đừng gặp chị ấy nữa được không? Sao chị ta cứ quẩn quanh cuộc sống của anh vậy?
Anh nhíu mày giận dữ:
- Việc em gặp cô ấy anh chưa tính với em đâu. Ai cho em cái việc vượt quá quyền hạn, xen vào chuyện riêng của anh như vậy chứ? Nếu anh mất cô ấy thì anh sẽ nói chuyện phải trái với em. Bây giờ thì về trước đi, lát anh bắt xe về sau.
Anh đội mũ áo trùm lên đầu, kéo khăn quàng che quá nửa mặt rồi xuống xe. Khi chiếc xe chở trợ lí đi khuất, anh ngó nhìn xung quanh rồi tiến vào quầy lễ tân hỏi thăm nhưng họ không nói cho anh biết. Quản lí khách sạn lên tiếng:
- Thưa anh, cô Vương đã dặn không cho ai biết nên mong anh đừng làm khó chúng tôi.
Cao Phong thở dài, anh đã hành động sai. Đáng lẽ không nên báo với cô ấy trước mà cứ âm thầm đến thì hơn. Bất lực, anh xin họ gọi điện thoại lên phòng cô.
An An giật mình thức giấc vì tiếng chuông điện thoại của khách sạn. Sợ có chuyện chẳng lành nên cầm điện thoại lên nghe:
- Xin lỗi cô Vương vì đã làm phiền nhưng có người muốn gặp cô ạ. - Nữ nhân viên ái ngại, rụt rè sợ vị khách của mình nổi nóng rồi đưa điện thoại cho Cao phong.
- An An à, đừng cúp máy.... nghe anh nói đã....
Nghe giọng anh, cô đã định đặt máy xuống nhưng lại thôi:
- Có chuyện gì, anh nói đi cho em còn ngủ.
Cô ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn trong hư vô, tay nắm chặt điện thoại kìm xúc động.
- Anh không lên được hay em xuống đây gặp anh đi. Anh chỉ cần gặp em một lát thôi, được không?
Anh quá liều lĩnh khi phóng viên ở khắp nơi mà dám đến gặp cô làm An An thấy sợ, cô bình tĩnh nói rõ ràng từng chữ:
- Xin lỗi, tôi không muốn gặp anh. Xin anh về đi để cho tôi yên. Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa đây chứ? Tôi hết yêu anh rồi nên hãy quên tôi đi.
- Hãy xuống gặp anh đi chỉ một lát thôi được không?
Không muốn thỏa hiệp, cũng không muốn bị lung lay nên cô dập máy chẳng muốn nghe nữa. Tai như ù đi, người run lên cầm cập không phải vì lạnh mà vì sợ chính mình. Cô đang làm gì người cô yêu thế? Trái tim cô đau nhói, nước mắt bắt đầu chảy không ngừng.
Cô nằm vật xuống gối nức nở khóc. Điện thoại lại reo lên nhưng cô không muốn nghe nữa. Cô sợ nghe nữa thì sẽ chạy xuống ôm lấy anh mất. " Cao Phong à, em xin lỗi mà. Đừng làm thế nữa hãy về đi, bước ra khỏi cuộc đời của em đi, em mệt mỏi quá rồi". Trong căn phòng trống, tiếng khóc nấc lên từng hồi.
*****
Cao Phong không gọi được nữa thì xin họ hãy cho anh lên tìm nhưng vị quản lí nhất định không đồng ý. Họ mời anh ra khỏi khách sạn vì đã quá khuya rồi. Bước ra ngoài sảnh, tuyết bắt đầu rơi nhiều lạnh buốt. Anh ngửa mặt nhìn lên bên trên, căn phòng sáng đèn kia chắc chắn là của cô. Khi ở một mình thì cô ấy hay bật điện sáng để ngủ. Hai người chỉ cách nhau có vài bước chân mà sao lại như cách xa cả thế giới vậy. Anh phải làm sao để thuyết phục được cô ấy bây giờ. Anh cứ đứng đó nhìn lên " An An à, sao chỉ vừa chớp mắt thôi anh đã mất en rồi vậy, đừng cứng đầu nữa xuống gặp anh đi". Tuyết bắt đầu rơi nhiều hơn, quản lí khách sạn đến cạnh anh vỗ vai:
- Anh nên về đi, tuyết rơi nhiều ngấm sẽ ốm đấy. Cô ấy đã dặn rồi nên chúng tôi không thể làm trái được. Xin lỗi anh.
Cao Phong nhìn lại căn phòng sáng đèn một lần nữa rồi vẫy một chiếc taxi lên xe về.
*****
Nhìn trời tuyết thi nhau rơi, cô sợ anh vẫn ở dưới nên mặc áo rồi phi ra cửa. Chưa lúc nào cô thấy cái thang máy này nó đi chậm như thế. Cửa vừa mở, cô chạy ra sảnh trước sự ngỡ ngàng của lễ tân khách sạn. Ngó nghiêng một hồi, cô tìm ở hai bên sảnh nhưng không thấy anh, đi hẳn ra ngoài - nơi có ghế đá mà anh và cô đã ngồi cũng không thấy. Màn đêm yên ắng, không gian lạnh buốt bởi gió và tuyết. Cô đứng lặng người khóc mặc cho tuyết bám đầy trên tóc, trên quần áo lạnh buốt. Cô đang làm gì thế này? Cô lại mong tìm thấy anh sao. Không, có lẽ anh đi rồi sẽ tốt hơn, như vậy là anh ấy đã về nhà rồi. Cả người đỏ au lạnh buốt, cô mặc cho tuyết rơi đứng vô định nhìn ngoài phố vắng lặng chờ đợi mà không biết mình đang mong chờ điều gì nữa. Quay người đi vào khách sạn, quản lí ra nhìn cô ái ngại:
- Cô có cần chúng tôi giúp gì không ạ?
- Cảm ơn anh, người thanh niên lúc nãy về lâu chưa?
- Anh ấy đứng nhìn lên phòng cô một lúc rồi đón xe về rồi ạ.
Cô cười cảm ơn rồi đi về phía thang máy. Tay cô cứng lại, đỏ au, từ bao giờ mà cô đã quen với cái lạnh ở đây như vậy. Nhìn lại mình trong gương, mỉm cười nhưng trái tim đau buốt " mình đã thay đổi quá nhiều từ lúc gặp anh ấy rồi".
Tống Khả mở cửa xe cho cô lên. Chẳng lẽ, cô lại đổi khách sạn. Thói quen ở một khách sạn khi tới Bắc Kinh đến lúc cần thay đổi rồi. Nhìn đường phố đã lên đèn, lòng cô chợt thấy bất an. Bây giờ cô phải làm gì với anh đây. Sự liều lĩnh đến mức này sẽ giết sự nghiệp của anh mất. Nếu cứ để tình trạng anh bất chấp gặp cô thì trước sau gì báo chí cũng bắt gặp.
Cả bữa ăn, cô uống khá nhiều nhưng nói khá ít, chủ yếu nghe ba người trước mặt nói. Cô đang nghĩ cách ngăn Cao Phong lại để anh đừng đến tìm cô nữa. Có lẽ nên nhờ khách sạn vậy.
Chợt nhớ ra chưa gặp Tiểu Lệ mà mai cô phải về rồi.
- Ba đứa gọi hỏi xem Tiểu Lệ có rảnh không hộ chị đi, chị cần gặp em ấy.
Ngô Minh gọi nhưng Tiểu Lệ không nghe máy. Cô đành xin số điện thoại rồi liên hệ sau.
- Chị gặp Tiểu Lệ làm gì vậy? - Ngô Minh thắc mắc.
- Có chút chuyện cần nhờ em ấy thôi.
Tống Khả đọc tin nhắn xong thì đề nghị:
- Chị này, ăn xong chúng ta đi dạo về trường đi, chỗ này gần trường lắm. Dù sao hôm nay chúng em cũng rảnh nên sẽ dành hết thời gian cho chị.
Cô vui vẻ đồng ý ngay lập tức, cả ba cứ thay nhau gắp đồ ăn cho cô.
Ra khỏi quán, ai cũng hơi liêu xiêu vì uống rượu. Nhìn Ngô Minh và Tống Khả cứ phải bịt kín làm An An thấy thương cảm. Trí Duy khoác vai An An tự nhiên đi mà chẳng phải dè chừng ai.
Họ đến ngồi trên bãi cỏ, lại bỏ bia ra uống, nói chuyện rôm rả, cùng nhau ôn lại những chuyện cũ. Tống Khả cứ liên tục kêu chán khi cuộc sống mất tự do quá! Ngô Minh thì hài lòng với những gì đang diễn ra.
Uống hết bia mang theo, họ đứng lên kéo nhau về nhưng vừa ra đến cổng học viện thì đứng sững cả lại. Cao Phong xuống xe đến gần họ.
- Có vẻ mọi người đã có buổi tối rất vui. Thật tiếc vì không được chào đón.
Trí Duy đã ngà ngà say, đến khoác vai Cao Phong:
- Sao anh lại ở đây? Không phải đi theo hội em chứ?
Mắt anh vẫn không rời khỏi An An, bước lại gần ngửi mùi bia rượu trên người cô, anh quan tâm:
- Em say rồi, để anh đưa về.
Cô gạt tay anh ra, thờ ơ khoác tay Tống Khả và Ngô Minh:
- Anh không thấy có người đưa tôi về rồi sao.
Tống Khả thì thầm nói khẽ vào tai An An rồi kéo Ngô Minh và Trí Duy ra ghế đá cách đó không xa ngồi đợi. An An cứ đứng chôn chân tại chỗ. Cao Phong mỉm cười định nắm tay nhưng cô lùi lại. Anh dịu giọng hơn:
- Gặp nhau ở đây rồi, chúng ta chụp chung một tấm ảnh tại nơi đã cho anh gặp em được không?
- Tôi không thích chụp ảnh, lại không có nhã hứng chụp với anh.
- Vậy em chụp cho anh được chứ?
Cô không nói gì định bước đi nhưng anh gằn giọng:
- Em có muốn anh bế em lên xe về không? Đừng thách thức lòng kiên nhẫn của anh. Anh đang quay phim mới nên có lên báo cũng không sao đâu.
Cô quay lại nhìn anh, ánh mắt lóe lên tia giận dữ, biết rằng anh đang cố chấp nên cô phải nhân nhượng. Bước lại gần cô thờ ơ chìa tay trước mặt anh:
- Đưa điện thoại của anh đây tôi chụp cho.
Anh không phản ứng, khẽ nhếch miệng cười khi cô đã chịu nhân nhượng, anh lấn tới:
- Dùng điện thoại của em đi, chụp xong thì gửi cho anh.
Cô tức giận tay nắm chặt lại, nếu không phải yêu anh chắc đã đánh nhau thật rồi. Ấm ức, cô lùi lại lấy điện thoại mình chụp. Anh bắt nạt được cô nên mỉm cười, nụ cười ấy khiến cô sững lại, ngây người nhìn " Anh thật đẹp, cười như thế em biết phải làm sao đây". Cô bối rối che đi ánh mắt của mình rồi căn điện thoại chụp cho anh.
- Xong rồi đấy, bây giờ tôi đi được chưa?
Anh không nói gì lại gần, phả hơi thở thật gần lên tai cô:
- Em về khách sạn đi, muộn anh sẽ qua. Anh nhớ em quá!
Cô rùng mình liếc nhìn anh rồi bỏ đi về phía ba người bạn đang ngồi đợi. Họ cùng lang thang dạo bộ đưa cô về đến khách sạn. Tống Khả giục hai người về trước, cậu có chuyện muốn nói với An An.
- Từ lúc gặp Cao Phong, chị ít nói hơn. Anh ấy đã nói gì với chị vậy?
- Không có gì đâu, chị mệt thôi.
Mắt vẫn nhìn ra ngoài, cô không muốn để cậu ấy lo lắng nữa.
- Vậy chị về nghỉ ngơi sớm đi, mai em đưa chị ra sân bay nhé!
- Thôi em làm việc đi, chị tự đi được. Lần sau sang chị sẽ gọi cho em nhé!
- Bất cứ khi nào chị gọi em sẽ có mặt.
Họ cùng cười, đôi khi sự gặp gỡ vô tình mà cô lại có được những người bạn, người em tốt. Họ đối xử với cô như người chị đáng kính. Trong những điều tốt đẹp nhất mà cuộc sống ban tặng cho cô chính là tình bạn tốt đẹp giữa cô và các cậu ấy. Đặc biệt với cô - một người vô cùng ít bạn thì họ quả là sự ưu ái mà ông trời ban cho cô. Mỉm cười cảm ơn Tống Khả rồi cô đi lên phòng.
******
Nằm trong bồn nước ấm lặng lẽ thở dài, những giọt nước hất lên lại rơi xuống. Có những thứ cứ để nó trôi đi như dòng nước vậy. Cô cũng đã từng muốn anh lặng lẽ trôi đi nhưng sao chẳng trôi đi được. Nếu một ngày anh quên cô thật thì trong lòng có hụt hẫng không? Nhớ anh ấy nhưng gặp lại thì không thể đến mà ôm lấy người mình yêu, phải cố tỏ ra xa cách khi trong lòng lại không muốn thật khó chịu biết bao.
Nếu anh ấy là một người bình thường thì có lẽ cô đã không phải day dứt đến thế. Anh bảo cô nói dối sao. Đúng vậy, tất cả là nói dối. Cô không yêu anh, không muốn bên anh đều là nói dối. Nhưng bây giờ cô chẳng biết mình phải làm gì để kéo anh lại cho riêng mình, chẳng phải là rất ích kỉ sao. Anh bây giờ là của nhiều người chứ không phải của cô nữa.
Mệt mỏi, đau đớn, chán nản là những thứ mà cô đang cảm nhận. Cô sợ gặp anh, sợ rồi sẽ chùn bước, sợ sẽ bị anh kéo lại, sợ ánh mắt soi mói của mọi người. Cô có thể đi đến nơi chẳng ai biết mà sống, còn anh thì sao? Nghĩ đến đây, bao nhiêu ý nghĩ tan biến chỉ còn lại sự quyết tâm, quyết tâm rời xa anh mãi mãi.
*****
2h sáng, Cao Phong ngồi trong xe ngay dưới nơi khách sạn An An ở. Anh chần chừ chưa biết làm thế nào để gặp cô. Nếu bây giờ lao lên kia chắc chắn ngày mai, hai người sẽ lên trang nhất của báo. Cô bé trợ lí ngồi cạnh thở dài:
- Muộn rồi về nghỉ thôi anh. Đừng gặp chị ấy nữa được không? Sao chị ta cứ quẩn quanh cuộc sống của anh vậy?
Anh nhíu mày giận dữ:
- Việc em gặp cô ấy anh chưa tính với em đâu. Ai cho em cái việc vượt quá quyền hạn, xen vào chuyện riêng của anh như vậy chứ? Nếu anh mất cô ấy thì anh sẽ nói chuyện phải trái với em. Bây giờ thì về trước đi, lát anh bắt xe về sau.
Anh đội mũ áo trùm lên đầu, kéo khăn quàng che quá nửa mặt rồi xuống xe. Khi chiếc xe chở trợ lí đi khuất, anh ngó nhìn xung quanh rồi tiến vào quầy lễ tân hỏi thăm nhưng họ không nói cho anh biết. Quản lí khách sạn lên tiếng:
- Thưa anh, cô Vương đã dặn không cho ai biết nên mong anh đừng làm khó chúng tôi.
Cao Phong thở dài, anh đã hành động sai. Đáng lẽ không nên báo với cô ấy trước mà cứ âm thầm đến thì hơn. Bất lực, anh xin họ gọi điện thoại lên phòng cô.
An An giật mình thức giấc vì tiếng chuông điện thoại của khách sạn. Sợ có chuyện chẳng lành nên cầm điện thoại lên nghe:
- Xin lỗi cô Vương vì đã làm phiền nhưng có người muốn gặp cô ạ. - Nữ nhân viên ái ngại, rụt rè sợ vị khách của mình nổi nóng rồi đưa điện thoại cho Cao phong.
- An An à, đừng cúp máy.... nghe anh nói đã....
Nghe giọng anh, cô đã định đặt máy xuống nhưng lại thôi:
- Có chuyện gì, anh nói đi cho em còn ngủ.
Cô ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn trong hư vô, tay nắm chặt điện thoại kìm xúc động.
- Anh không lên được hay em xuống đây gặp anh đi. Anh chỉ cần gặp em một lát thôi, được không?
Anh quá liều lĩnh khi phóng viên ở khắp nơi mà dám đến gặp cô làm An An thấy sợ, cô bình tĩnh nói rõ ràng từng chữ:
- Xin lỗi, tôi không muốn gặp anh. Xin anh về đi để cho tôi yên. Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa đây chứ? Tôi hết yêu anh rồi nên hãy quên tôi đi.
- Hãy xuống gặp anh đi chỉ một lát thôi được không?
Không muốn thỏa hiệp, cũng không muốn bị lung lay nên cô dập máy chẳng muốn nghe nữa. Tai như ù đi, người run lên cầm cập không phải vì lạnh mà vì sợ chính mình. Cô đang làm gì người cô yêu thế? Trái tim cô đau nhói, nước mắt bắt đầu chảy không ngừng.
Cô nằm vật xuống gối nức nở khóc. Điện thoại lại reo lên nhưng cô không muốn nghe nữa. Cô sợ nghe nữa thì sẽ chạy xuống ôm lấy anh mất. " Cao Phong à, em xin lỗi mà. Đừng làm thế nữa hãy về đi, bước ra khỏi cuộc đời của em đi, em mệt mỏi quá rồi". Trong căn phòng trống, tiếng khóc nấc lên từng hồi.
*****
Cao Phong không gọi được nữa thì xin họ hãy cho anh lên tìm nhưng vị quản lí nhất định không đồng ý. Họ mời anh ra khỏi khách sạn vì đã quá khuya rồi. Bước ra ngoài sảnh, tuyết bắt đầu rơi nhiều lạnh buốt. Anh ngửa mặt nhìn lên bên trên, căn phòng sáng đèn kia chắc chắn là của cô. Khi ở một mình thì cô ấy hay bật điện sáng để ngủ. Hai người chỉ cách nhau có vài bước chân mà sao lại như cách xa cả thế giới vậy. Anh phải làm sao để thuyết phục được cô ấy bây giờ. Anh cứ đứng đó nhìn lên " An An à, sao chỉ vừa chớp mắt thôi anh đã mất en rồi vậy, đừng cứng đầu nữa xuống gặp anh đi". Tuyết bắt đầu rơi nhiều hơn, quản lí khách sạn đến cạnh anh vỗ vai:
- Anh nên về đi, tuyết rơi nhiều ngấm sẽ ốm đấy. Cô ấy đã dặn rồi nên chúng tôi không thể làm trái được. Xin lỗi anh.
Cao Phong nhìn lại căn phòng sáng đèn một lần nữa rồi vẫy một chiếc taxi lên xe về.
*****
Nhìn trời tuyết thi nhau rơi, cô sợ anh vẫn ở dưới nên mặc áo rồi phi ra cửa. Chưa lúc nào cô thấy cái thang máy này nó đi chậm như thế. Cửa vừa mở, cô chạy ra sảnh trước sự ngỡ ngàng của lễ tân khách sạn. Ngó nghiêng một hồi, cô tìm ở hai bên sảnh nhưng không thấy anh, đi hẳn ra ngoài - nơi có ghế đá mà anh và cô đã ngồi cũng không thấy. Màn đêm yên ắng, không gian lạnh buốt bởi gió và tuyết. Cô đứng lặng người khóc mặc cho tuyết bám đầy trên tóc, trên quần áo lạnh buốt. Cô đang làm gì thế này? Cô lại mong tìm thấy anh sao. Không, có lẽ anh đi rồi sẽ tốt hơn, như vậy là anh ấy đã về nhà rồi. Cả người đỏ au lạnh buốt, cô mặc cho tuyết rơi đứng vô định nhìn ngoài phố vắng lặng chờ đợi mà không biết mình đang mong chờ điều gì nữa. Quay người đi vào khách sạn, quản lí ra nhìn cô ái ngại:
- Cô có cần chúng tôi giúp gì không ạ?
- Cảm ơn anh, người thanh niên lúc nãy về lâu chưa?
- Anh ấy đứng nhìn lên phòng cô một lúc rồi đón xe về rồi ạ.
Cô cười cảm ơn rồi đi về phía thang máy. Tay cô cứng lại, đỏ au, từ bao giờ mà cô đã quen với cái lạnh ở đây như vậy. Nhìn lại mình trong gương, mỉm cười nhưng trái tim đau buốt " mình đã thay đổi quá nhiều từ lúc gặp anh ấy rồi".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.