Chương 92: Đối mặt
Lani An Diệp
07/08/2023
Tim cô đập mạnh khi ánh mắt anh cứ xoáy sâu vào người mình, quay sang Trí
Duy bối rối không biết phải làm gì thì Tống Khả chạy đến kéo tay An An:
- Chúng ta đi sang bên kia thôi chị.
An An đi theo nhưng giọng nói của người ấy khiến cô lạnh gáy:
- Tại sao gặp người quen lại quay lưng bỏ đi như vậy? - Cao Phong đã đi đến sát bên cô.
Ngô Minh và Trí Duy ngơ ngác nhìn nhau không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Tống Khả thả tay cô ra quay lại giải thích, mặt trắng bệch nhìn Cao Phong:
- Thấy anh đang bận nên bọn em dẫn chị ấy đi trước, lúc nào xong thì quay lại.
Ánh mắt không biểu cảm, Cao Phong nhếch miệng cười. Giọng anh đã bắt đầu mất bình tĩnh:
- Cảm ơn cậu đã quan tâm nhưng tôi đang hỏi An An cơ mà.
Hít thở sâu, cô quay lại mỉm cười:
- Tôi trả lời như Tống Khả, anh bận thì cứ làm đi, lát chúng tôi quay lại.
Anh kéo dài giọng như muốn trách cứ.
- Vậy sao, tôi tưởng em lại muốn chạy đấy chứ?
- Không phải vậy, thôi làm việc đi, lát xong thì gọi cho Tống Khả rồi chúng tôi quay lại.
An An quay người tránh ánh mắt của anh. Tim đập thì chân lại run, vì anh đang đứng đằng sau nên dù rất cố gắng cô vẫn không bình tĩnh nổi. Tống Khả chạy theo nắm tay cô kéo đi thật nhanh. Hai cậu còn lại vẫn ngỡ ngàng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nhanh chóng tạm biệt Cao Phong rồi đi theo họ.
Trí Duy đi bên cạnh An An đưa ánh mắt khó hiểu dò hỏi.
- Chị à, chị với anh Cao Phong có phải đang có chuyện hiểu lầm gì không? Sao trông hai người căng thẳng vậy?
Tống Khả lên tiếng giải thích khi thấy tay An An vẫn run.
- Cậu đừng hỏi linh tinh, chẳng qua anh ấy đang chụp quảng cáo nên chị ấy sợ mọi người chụp ảnh mới thế thôi.
Cô nở nụ cười không còn tươi như vốn có nữa, đề nghị:
- Chúng ta ngồi uống nước được không?
An An gọi cho mình cốc cafe đen không đường mà cũng không có sữa. Cô muốn thử xem trong lòng cô đắng hay cafe đắng. Sao cô chạy đâu cũng gặp anh ấy vậy. Số phận cứ trêu đùa cô mãi sao. Sao cô muốn quên mà cũng không được cơ chứ?
Ngô Minh sờ trán An An, lo lắng khi thấy mặt cô tái đi.
- Chị à, sao vậy?
- À không sao đâu, chị muốn vào nhà vệ sinh một lát, mấy đứa đợi chị nhé!
Cô đứng lên, cảm giác mình đứng không vững nữa. Cô đã rất cố gắng để dung hòa cuộc sống nhưng sao cứ gặp lại anh là cô không bình tĩnh nổi. Mồ hôi lấm tấm trong người, chẳng ai tin giữa mùa đông mà cơ thể cô lại nóng rực lên như vậy. Vào nhà vệ sinh, mở vòi nước ra vỗ lên mặt. Soi gương thấy phản ứng của mình đúng là không bình thường. Nếu cứ như này thì Ngô Minh và Trí Duy sẽ nhận ra mất. Cô tiếp tục vỗ nước lạnh ngắt lên mặt cho tới khi thấy hạ hỏa, cơ thể không còn run nữa mới lấy khăn ra lau khô. Soi gương tô chút son đỏ cho tươi tắn lại. Hít thở thật sâu, cô mới bước ra ngoài.
Lững thững ra tới nơi, cô muốn dừng lại, muốn chạy quay lại vào nhà vệ sinh nhưng tám con mắt đang nhìn cô rồi. Sao anh chụp nhanh vậy? Sao đã đang ngồi đúng chỗ của cô và tự nhiên cầm cốc cafe của cô uống rồi.
Tống Khả thấy cô đứng im không nhúc nhích thì đứng lên bước nhanh ra chỗ cô thì thầm:
- Chị à, có sao không? Chị bình tĩnh đi, hít thở sâu vào. Có chuyện gì em sẽ giúp chị đối phó nên cứ thoải mái đi. - Cậu nói khá nhỏ đủ để cô yên tâm.
Cậu nắm tay An An dẫn về chỗ ngồi cạnh mình. Nhưng chưa kịp ngồi xuống thì Cao Phong lạnh lùng, giọng nói dứt khoát.
- Các cậu ngồi bàn khác được không? Tôi muốn nói chuyện riêng với An An một chút.
Ba người nhìn nhau ái ngại. Tống Khả đưa mắt nhìn cô dò xét. Cô mỉm cười cho Tống Khả yên tâm.
- Phiền các em sang kia ngồi hộ chị nhé!
An An không ngồi vào ghế Cao Phong kéo mà di chuyển sang ghế đối diện ngồi. Anh nói nhỏ nhưng giọng như muốn xé toạc cô ra vậy. Ánh mắt anh lạnh lùng, khuôn mặt khó đăm đăm:
- Em khỏe không? Sao vẫn muốn trốn anh hả?
- Tôi khỏe, rất khỏe. Tôi không phải trốn, chỉ là ở đây nhiều người quá nên không muốn gây chú ý thôi.
Cô không nhìn anh mà quay sang bàn của ba người bạn, mỗi người họ đang mang một kiểu mặt khác nhau.
Cao Phong bắt đầu mất bình tĩnh khi cô không thèm nhìn anh.
- Vậy nếu chỉ có hai chúng ta thì em sẽ không chạy đúng không?
Cô sợ hãi, xua tay nhìn anh, ánh mắt lộ rõ sự bối rối.
- Anh hiểu lầm rồi, ý tôi không phải vậy?
- Vậy ý em là sao? Tại sao em sang đây thì tìm bọn họ mà không tìm anh chứ?
Hàng lông mày anh nhíu lại, khuôn mặt nhăn nhó nổi giận.
An An hít thật sâu, nhìn thẳng mắt anh, tay cô bấu chặt vào nhau, bình tĩnh buông giọng lạnh nhạt:
- Anh không hiểu sao, đơn giản là tôi không muốn gặp anh nữa. Sao anh cứ cố bám tôi vậy? Tôi thấy rất khó chịu khi gặp anh.
Tống Khả tự dưng bước đến ôm vai An An cười rồi nhìn hai người nói nhỏ:
- Có phóng viên đấy, anh chị bình tĩnh đi. Đừng kích động ở đây. Em sẽ ngồi đây cùng hai người.
Cao Phong nhìn Tống Khả hằn lên ánh mắt giận dữ nhưng nhanh chóng nhìn lại An An:
- Em nói dối, ở Milan em cũng nói dối. Tại sao suốt ngày em lừa dối anh?
- Tôi không lừa dối anh, chúng ta đã chia tay rồi, đừng níu kéo nữa vô ích thôi. Đừng làm phiền tôi nữa được không?
- Anh chưa đồng ý thì không chia tay được. Em chưa hỏi ý kiến anh cơ mà. Em vẫn ở chỗ cũ chứ? Bao giờ về Việt Nam?
- Vậy bây giờ tôi nói, chúng ta chia tay đi. Em thấy mệt mỏi khi yêu anh lắm. Dù anh có đồng ý hay không thì chẳng liên quan gì tới tôi hết. Như vậy đã đủ rõ ràng chưa?
An An đứng lên xách túi kéo Tống Khả đi nhanh ra khỏi quán. Ngô Minh và Trí Duy lao ra đi theo còn Cao Phong vẫn ngồi im tại chỗ vì sốc, vì không tin những gì mình nghe thấy.
Tống Khả ôm vai cô kéo đi thật nhanh đến thang máy lên tầng trên.
Sau khi đã bình tĩnh hơn, An An quay sang ba người đang trầm ngâm bên cạnh. Cô mỉm cười chỉ vào hàng quần áo và phụ kiện nam.
- Hôm nay các em mua đi để chị tư vấn cho, đảm bảo đẹp.
Tống Khả nhanh ý trêu cho cô cười, kéo Ngô Minh và Trí Duy trở lại thực tế:
- Hay là bọn em thuê chị làm trợ lí nhé!
- Nếu đủ tiền cho chị dùng hàng của Gucci, Chanel, .. thì chị sẽ đồng ý. Nào chọn thử đi, hôm nay chị làm việc miễn phí cho.
Cô nhanh tay chọn quần áo rồi bắt ba đứa thay phiên nhau thử. An An ngồi thơ thẩn nhìn xuống tầng dưới - nơi anh vẫn đang chụp ảnh. Có vẻ công việc của anh ấy khá thuận lợi, như vậy là tốt rồi. Nhìn anh ấy vẫn mạnh khỏe, vẫn như lúc ở Milan cô thấy vui hơn. Chỉ cần cô không xuất hiện thì anh sẽ có cuộc sống mới, sẽ không còn đau khổ nữa. Thời gian sẽ giúp anh ấy nguôi ngoai và có hạnh phúc mới, còn cô cũng nên sống mà không có anh trong đời nữa.
- Chị lại nghĩ gì đấy? - Ba chàng thanh niên tay xách nách mang đứng vây quanh cô nét mặt cau có.
- Không có gì, lấy hết hả? Sao mua nhiều vậy?
- Hợp nên mua hết chị ạ, nào đi tiếp thôi.
Trí Duy kéo tay cô đi sang cửa hàng giầy dép. Họ lại tậu được vài đôi nữa phù hợp với quần áo đã mua.
- Nhớ mấy năm trước mua còn phải tính toán, nhìn chị mua đồ xuất tiền mà em thèm. Bây giờ thì em có thể mua đồ mình thích như chị rồi.
Trí Duy cười đưa cho An An một đôi giày thể thao.
- Chị thử đi, em muốn tặng chị làm kỉ niệm.
Cô từ chối lời đề nghị đó:
- Thôi chị nhiều lắm rồi, đừng mua nữa lãng phí.
- Chị mua đi, hôm nay bọn em sẽ tặng chị coi như quà cảm ơn. Ngày xưa chị đã chi cho bọn em còn bây giờ thì tất cả chúng em đã làm ra tiền rồi. - Ngô Minh hào hứng.
Tống Khả ngồi xuống tháo giày của cô ra rồi thử, cô đòi tự đi nhưng ba đứa cứ xúm lại làm cho cô.
Nhân viên cửa hàng cười.
- Chị có ba người bạn tâm lí quá! Hai anh này trông quen quá!
Chẳng để cho cô gái nhìn thêm, Ngô Minh và Tống Khả chẳng ai bảo ai đều kéo khẩu trang che mặt, An An còn lấy mũ đội lên cho họ. Xỏ giày vào chân cho cô xong, cả ba ngồi ngắm nghía:
- Chị đứng lên đi xem thoải mái không? - Trí Duy kéo cô đứng dậy.
An An đi một vòng rồi xoay một vòng làm ba đứa đồng loạt kêu "lấy". Mặc dù không muốn nhưng họ đã thanh toán xong trong chớp mắt.
- Chị à, tối nay đi uống rượu đi - Trí Duy đề nghị.
- Không say không về nhé!
Ba đứa tay xách nách mang còn An An ung dung đi tay không.
Xuống bãi xe, 4 chị em đang cười nói thì tắt ngấm nụ cười. Cao Phong đang đứng trước mũi xe của Tống Khả. Dù anh đã thay quần áo, đội mũ và đeo khẩu trang nhưng bốn người vẫn nhận ra.
- Anh xong việc rồi à? Đi ăn với bọn em không? - Ngô Minh lên tiếng.
Tống Khả kéo cả hai ra sau xếp đồ lên cốp xe để lại cô đứng đối diện với anh:
- Em có muốn anh đi cùng không? - Anh nói đủ cho cô nghe.
- Nếu anh bận thì về làm đi, em đi cùng các cậu ấy là được rồi. - Cô quay đi định lên xe nhưng anh giữ lại.
- Đêm nay xong việc anh sẽ đến tìm em.
- Chúng ta đi sang bên kia thôi chị.
An An đi theo nhưng giọng nói của người ấy khiến cô lạnh gáy:
- Tại sao gặp người quen lại quay lưng bỏ đi như vậy? - Cao Phong đã đi đến sát bên cô.
Ngô Minh và Trí Duy ngơ ngác nhìn nhau không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Tống Khả thả tay cô ra quay lại giải thích, mặt trắng bệch nhìn Cao Phong:
- Thấy anh đang bận nên bọn em dẫn chị ấy đi trước, lúc nào xong thì quay lại.
Ánh mắt không biểu cảm, Cao Phong nhếch miệng cười. Giọng anh đã bắt đầu mất bình tĩnh:
- Cảm ơn cậu đã quan tâm nhưng tôi đang hỏi An An cơ mà.
Hít thở sâu, cô quay lại mỉm cười:
- Tôi trả lời như Tống Khả, anh bận thì cứ làm đi, lát chúng tôi quay lại.
Anh kéo dài giọng như muốn trách cứ.
- Vậy sao, tôi tưởng em lại muốn chạy đấy chứ?
- Không phải vậy, thôi làm việc đi, lát xong thì gọi cho Tống Khả rồi chúng tôi quay lại.
An An quay người tránh ánh mắt của anh. Tim đập thì chân lại run, vì anh đang đứng đằng sau nên dù rất cố gắng cô vẫn không bình tĩnh nổi. Tống Khả chạy theo nắm tay cô kéo đi thật nhanh. Hai cậu còn lại vẫn ngỡ ngàng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nhanh chóng tạm biệt Cao Phong rồi đi theo họ.
Trí Duy đi bên cạnh An An đưa ánh mắt khó hiểu dò hỏi.
- Chị à, chị với anh Cao Phong có phải đang có chuyện hiểu lầm gì không? Sao trông hai người căng thẳng vậy?
Tống Khả lên tiếng giải thích khi thấy tay An An vẫn run.
- Cậu đừng hỏi linh tinh, chẳng qua anh ấy đang chụp quảng cáo nên chị ấy sợ mọi người chụp ảnh mới thế thôi.
Cô nở nụ cười không còn tươi như vốn có nữa, đề nghị:
- Chúng ta ngồi uống nước được không?
An An gọi cho mình cốc cafe đen không đường mà cũng không có sữa. Cô muốn thử xem trong lòng cô đắng hay cafe đắng. Sao cô chạy đâu cũng gặp anh ấy vậy. Số phận cứ trêu đùa cô mãi sao. Sao cô muốn quên mà cũng không được cơ chứ?
Ngô Minh sờ trán An An, lo lắng khi thấy mặt cô tái đi.
- Chị à, sao vậy?
- À không sao đâu, chị muốn vào nhà vệ sinh một lát, mấy đứa đợi chị nhé!
Cô đứng lên, cảm giác mình đứng không vững nữa. Cô đã rất cố gắng để dung hòa cuộc sống nhưng sao cứ gặp lại anh là cô không bình tĩnh nổi. Mồ hôi lấm tấm trong người, chẳng ai tin giữa mùa đông mà cơ thể cô lại nóng rực lên như vậy. Vào nhà vệ sinh, mở vòi nước ra vỗ lên mặt. Soi gương thấy phản ứng của mình đúng là không bình thường. Nếu cứ như này thì Ngô Minh và Trí Duy sẽ nhận ra mất. Cô tiếp tục vỗ nước lạnh ngắt lên mặt cho tới khi thấy hạ hỏa, cơ thể không còn run nữa mới lấy khăn ra lau khô. Soi gương tô chút son đỏ cho tươi tắn lại. Hít thở thật sâu, cô mới bước ra ngoài.
Lững thững ra tới nơi, cô muốn dừng lại, muốn chạy quay lại vào nhà vệ sinh nhưng tám con mắt đang nhìn cô rồi. Sao anh chụp nhanh vậy? Sao đã đang ngồi đúng chỗ của cô và tự nhiên cầm cốc cafe của cô uống rồi.
Tống Khả thấy cô đứng im không nhúc nhích thì đứng lên bước nhanh ra chỗ cô thì thầm:
- Chị à, có sao không? Chị bình tĩnh đi, hít thở sâu vào. Có chuyện gì em sẽ giúp chị đối phó nên cứ thoải mái đi. - Cậu nói khá nhỏ đủ để cô yên tâm.
Cậu nắm tay An An dẫn về chỗ ngồi cạnh mình. Nhưng chưa kịp ngồi xuống thì Cao Phong lạnh lùng, giọng nói dứt khoát.
- Các cậu ngồi bàn khác được không? Tôi muốn nói chuyện riêng với An An một chút.
Ba người nhìn nhau ái ngại. Tống Khả đưa mắt nhìn cô dò xét. Cô mỉm cười cho Tống Khả yên tâm.
- Phiền các em sang kia ngồi hộ chị nhé!
An An không ngồi vào ghế Cao Phong kéo mà di chuyển sang ghế đối diện ngồi. Anh nói nhỏ nhưng giọng như muốn xé toạc cô ra vậy. Ánh mắt anh lạnh lùng, khuôn mặt khó đăm đăm:
- Em khỏe không? Sao vẫn muốn trốn anh hả?
- Tôi khỏe, rất khỏe. Tôi không phải trốn, chỉ là ở đây nhiều người quá nên không muốn gây chú ý thôi.
Cô không nhìn anh mà quay sang bàn của ba người bạn, mỗi người họ đang mang một kiểu mặt khác nhau.
Cao Phong bắt đầu mất bình tĩnh khi cô không thèm nhìn anh.
- Vậy nếu chỉ có hai chúng ta thì em sẽ không chạy đúng không?
Cô sợ hãi, xua tay nhìn anh, ánh mắt lộ rõ sự bối rối.
- Anh hiểu lầm rồi, ý tôi không phải vậy?
- Vậy ý em là sao? Tại sao em sang đây thì tìm bọn họ mà không tìm anh chứ?
Hàng lông mày anh nhíu lại, khuôn mặt nhăn nhó nổi giận.
An An hít thật sâu, nhìn thẳng mắt anh, tay cô bấu chặt vào nhau, bình tĩnh buông giọng lạnh nhạt:
- Anh không hiểu sao, đơn giản là tôi không muốn gặp anh nữa. Sao anh cứ cố bám tôi vậy? Tôi thấy rất khó chịu khi gặp anh.
Tống Khả tự dưng bước đến ôm vai An An cười rồi nhìn hai người nói nhỏ:
- Có phóng viên đấy, anh chị bình tĩnh đi. Đừng kích động ở đây. Em sẽ ngồi đây cùng hai người.
Cao Phong nhìn Tống Khả hằn lên ánh mắt giận dữ nhưng nhanh chóng nhìn lại An An:
- Em nói dối, ở Milan em cũng nói dối. Tại sao suốt ngày em lừa dối anh?
- Tôi không lừa dối anh, chúng ta đã chia tay rồi, đừng níu kéo nữa vô ích thôi. Đừng làm phiền tôi nữa được không?
- Anh chưa đồng ý thì không chia tay được. Em chưa hỏi ý kiến anh cơ mà. Em vẫn ở chỗ cũ chứ? Bao giờ về Việt Nam?
- Vậy bây giờ tôi nói, chúng ta chia tay đi. Em thấy mệt mỏi khi yêu anh lắm. Dù anh có đồng ý hay không thì chẳng liên quan gì tới tôi hết. Như vậy đã đủ rõ ràng chưa?
An An đứng lên xách túi kéo Tống Khả đi nhanh ra khỏi quán. Ngô Minh và Trí Duy lao ra đi theo còn Cao Phong vẫn ngồi im tại chỗ vì sốc, vì không tin những gì mình nghe thấy.
Tống Khả ôm vai cô kéo đi thật nhanh đến thang máy lên tầng trên.
Sau khi đã bình tĩnh hơn, An An quay sang ba người đang trầm ngâm bên cạnh. Cô mỉm cười chỉ vào hàng quần áo và phụ kiện nam.
- Hôm nay các em mua đi để chị tư vấn cho, đảm bảo đẹp.
Tống Khả nhanh ý trêu cho cô cười, kéo Ngô Minh và Trí Duy trở lại thực tế:
- Hay là bọn em thuê chị làm trợ lí nhé!
- Nếu đủ tiền cho chị dùng hàng của Gucci, Chanel, .. thì chị sẽ đồng ý. Nào chọn thử đi, hôm nay chị làm việc miễn phí cho.
Cô nhanh tay chọn quần áo rồi bắt ba đứa thay phiên nhau thử. An An ngồi thơ thẩn nhìn xuống tầng dưới - nơi anh vẫn đang chụp ảnh. Có vẻ công việc của anh ấy khá thuận lợi, như vậy là tốt rồi. Nhìn anh ấy vẫn mạnh khỏe, vẫn như lúc ở Milan cô thấy vui hơn. Chỉ cần cô không xuất hiện thì anh sẽ có cuộc sống mới, sẽ không còn đau khổ nữa. Thời gian sẽ giúp anh ấy nguôi ngoai và có hạnh phúc mới, còn cô cũng nên sống mà không có anh trong đời nữa.
- Chị lại nghĩ gì đấy? - Ba chàng thanh niên tay xách nách mang đứng vây quanh cô nét mặt cau có.
- Không có gì, lấy hết hả? Sao mua nhiều vậy?
- Hợp nên mua hết chị ạ, nào đi tiếp thôi.
Trí Duy kéo tay cô đi sang cửa hàng giầy dép. Họ lại tậu được vài đôi nữa phù hợp với quần áo đã mua.
- Nhớ mấy năm trước mua còn phải tính toán, nhìn chị mua đồ xuất tiền mà em thèm. Bây giờ thì em có thể mua đồ mình thích như chị rồi.
Trí Duy cười đưa cho An An một đôi giày thể thao.
- Chị thử đi, em muốn tặng chị làm kỉ niệm.
Cô từ chối lời đề nghị đó:
- Thôi chị nhiều lắm rồi, đừng mua nữa lãng phí.
- Chị mua đi, hôm nay bọn em sẽ tặng chị coi như quà cảm ơn. Ngày xưa chị đã chi cho bọn em còn bây giờ thì tất cả chúng em đã làm ra tiền rồi. - Ngô Minh hào hứng.
Tống Khả ngồi xuống tháo giày của cô ra rồi thử, cô đòi tự đi nhưng ba đứa cứ xúm lại làm cho cô.
Nhân viên cửa hàng cười.
- Chị có ba người bạn tâm lí quá! Hai anh này trông quen quá!
Chẳng để cho cô gái nhìn thêm, Ngô Minh và Tống Khả chẳng ai bảo ai đều kéo khẩu trang che mặt, An An còn lấy mũ đội lên cho họ. Xỏ giày vào chân cho cô xong, cả ba ngồi ngắm nghía:
- Chị đứng lên đi xem thoải mái không? - Trí Duy kéo cô đứng dậy.
An An đi một vòng rồi xoay một vòng làm ba đứa đồng loạt kêu "lấy". Mặc dù không muốn nhưng họ đã thanh toán xong trong chớp mắt.
- Chị à, tối nay đi uống rượu đi - Trí Duy đề nghị.
- Không say không về nhé!
Ba đứa tay xách nách mang còn An An ung dung đi tay không.
Xuống bãi xe, 4 chị em đang cười nói thì tắt ngấm nụ cười. Cao Phong đang đứng trước mũi xe của Tống Khả. Dù anh đã thay quần áo, đội mũ và đeo khẩu trang nhưng bốn người vẫn nhận ra.
- Anh xong việc rồi à? Đi ăn với bọn em không? - Ngô Minh lên tiếng.
Tống Khả kéo cả hai ra sau xếp đồ lên cốp xe để lại cô đứng đối diện với anh:
- Em có muốn anh đi cùng không? - Anh nói đủ cho cô nghe.
- Nếu anh bận thì về làm đi, em đi cùng các cậu ấy là được rồi. - Cô quay đi định lên xe nhưng anh giữ lại.
- Đêm nay xong việc anh sẽ đến tìm em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.