Chương 101: Đống Hoa Tàn
DucAnhh
15/06/2023
Không kịp cho cô có cơ hội cự tuyệt , Cố Vỹ bất chợt bị ai đó kéo ra , rồi lại bị đánh mạnh đến loạng loạng , phải mất một
lúc sau mới có thể đứng vững , nơi khóe môi đã rách ra , để
xót lại một vệt máu đỏ tươi.
Mạc Vân Hi giật mình hét tên Cố Vỹ , sau đó theo phản xạ chạy lại đỡ lấy anh ta.
Lúc này mới quay đầu lại nhìn người nào đó bỗng nhiên xuất hiện , ánh mắt Mặc Tề Quang hình như vô cùng thất vọng , anh nhìn cánh tay cô đỡ lấy Cố Vỹ , bật cười chua chát quay phắt đi.
Mạc Vân Hi định đuổi theo nhưng cánh tay đột nhiên lại bị túm lại , cú đấm đó dường như là tất cả sự phẫn nộ mà Mặc Tề Quang đã trút lên , Cố Vỹ yếu ớt nói :"Vân Hi đừng đi"
Hai mắt Mạc Vân Hi đỏ hoe , cô nhẹ giãy tay ra nói :"Xin lỗi" Sau đó chạy theo bước chân Mặc Tề Quang.
Nhưng anh ấy đã ngồi lên xe , khởi động lao vút qua cô , dù Mạc Vân Hi bị giật mình té ngã chiếc xe đó vẫn không dừng lại.
Mạc Vân Hi không bỏ cuộc , cô lồm cồm ngồi dậy chạy ra đường chính , vẫy một chiếc taxi khác đuổi theo.
Mặt trời đã lặn hẳn rồi , bây giờ chỉ còn là một mảng u tối. Hoa anh đào vẫn rơi , chỉ là không còn đẹp nữa.
Cố Vỹ chết lặng nhìn theo , Mạc Vân Hi đến một chút suy nghĩ cũng không có mà ngay lập tức quyết định đuổi theo người đó.
Anh ngồi dựa vào gốc cây , không biết nên cười hay nên khóc . Cũng phải thôi , sau bao nhiêu chuyện xảy ra , anh sẽ mong Mạc Vân Hi tha thứ cho mình dễ dàng như vậy à?
Đúng thật là Cố Vỹ không nghĩ sau khi nghe anh nhớ lại rồi sẽ bị Mạc Vân Hi cự tuyệt.
Anh ngẩng mặt nhìn lên trời , bầu trời đã bị những tán lá che kín chỉ còn lại một màu đen tối , tự hỏi :"Không lẽ em lại yêu hắn ta thật à?"
Những giọt mưa nhẹ nhàng rơi xuống , sau đó mỗi lúc một nặng trĩu , cuốn theo những phiến hoa anh đào yếu ớt , còn lại đống hoa tàn.
...
Mặc Tề Quang cứ như tên điên vậy , chiếc xe của anh ta lao vun vút trên đường cao tốc.
Xe của anh ta đắt tiền , so với chiếc xe cùi bắp này của tài xế thì có cố gắng đến mấy cũng không đuổi kịp.
Mạc Vân Hi không thể biết anh ấy đi đâu , cô đành bất lực chờ cho đến khi Mặc Tề Quang nguôi giận sẽ quay lại , sau đó giải thích toàn bộ mọi chuyện.
Chiếc xe taxi trên đường trở về căn hộ của cô , phía trước bỗng nhiên tắc nghẽn , đã vậy trời lại còn đổ mưa.
Tiếng còi xe cảnh sát ríu rít ríu rít , mí mắt cô giật giật , Mạc Vân Hi đột nhiên đẩy cửa lao ra chạy về phía một viên quan vội vã hỏi :"Có chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Người cảnh sát lắc đầu nói :"Có một chiếc xe bắn tốc độ gây ra một vụ tai nạn liên hoàn , nghe đâu đó là một chiếc xe rất đắt tiền.."
Sấm nổi lên đùng một cái làm cả người Mạc Vân Hi run lên lẩy bẩy , cô trước tiên đi về phía đám đông rồi tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn , òa khóc gọi tên :"Mặc Tề Quang , Mặc Tề Quang , anh có ở đó không?"
Mạc Vân Hi tách đám đông chen chúc vào bên trong , nhưng bị người cảnh sát lúc nãy ngăn lại , ông ta kiềm chế cô nói lớn , giọng nói nghiêm nghị :"Hiện trường hỗn loạn , mong cô hãy giữ bình tĩnh"
Cô vùng ra khỏi ông ta , đúng lúc nhìn thấy một viên quan khác đang cầm chiếc loa điều hướng cho những chiếc xe khác rời đi , trực tiếp giựt lấy gọi lớn :"Mặc Tề Quang , anh ở đâu nghe thấy không?"
Mạc Vân Hi cứ gọi tên Mặc Tề Quang một cách bất lực , nước mắt và nước mưa đã không còn phân biệt rõ nữa , quần áo cô ướt đẫm vô cùng chật vật.
Lúc này Mặc Tề Quang cảm giác có ai gọi mình , anh cau mày đẩy cửa xe bước xuống , sau đó nhìn thấy cô gái của mình đứng bên kia đường khổ sở gọi tên mình qua chiếc loa to.
Mặc Tề Quang vội chạy về phía cô , lớn tiếng gọi :"Mạc Vân Hi!"
Thân hình nổi trội của Mặc Tề Quang ngay lập tức thu hút được ánh nhìn của cô dù là trong làn mưa dày đặc , Mạc Vân Hi giật mình ném chiếc loa qua một bên chạy về hướng đó.
Anh đón được cô , ôm vào lòng , Mạc Vân Hi vùi đầu vào ngực anh , tay giữ eo thật chặt :"Anh làm em sợ lắm , có biết không?"
Mạc Vân Hi giật mình hét tên Cố Vỹ , sau đó theo phản xạ chạy lại đỡ lấy anh ta.
Lúc này mới quay đầu lại nhìn người nào đó bỗng nhiên xuất hiện , ánh mắt Mặc Tề Quang hình như vô cùng thất vọng , anh nhìn cánh tay cô đỡ lấy Cố Vỹ , bật cười chua chát quay phắt đi.
Mạc Vân Hi định đuổi theo nhưng cánh tay đột nhiên lại bị túm lại , cú đấm đó dường như là tất cả sự phẫn nộ mà Mặc Tề Quang đã trút lên , Cố Vỹ yếu ớt nói :"Vân Hi đừng đi"
Hai mắt Mạc Vân Hi đỏ hoe , cô nhẹ giãy tay ra nói :"Xin lỗi" Sau đó chạy theo bước chân Mặc Tề Quang.
Nhưng anh ấy đã ngồi lên xe , khởi động lao vút qua cô , dù Mạc Vân Hi bị giật mình té ngã chiếc xe đó vẫn không dừng lại.
Mạc Vân Hi không bỏ cuộc , cô lồm cồm ngồi dậy chạy ra đường chính , vẫy một chiếc taxi khác đuổi theo.
Mặt trời đã lặn hẳn rồi , bây giờ chỉ còn là một mảng u tối. Hoa anh đào vẫn rơi , chỉ là không còn đẹp nữa.
Cố Vỹ chết lặng nhìn theo , Mạc Vân Hi đến một chút suy nghĩ cũng không có mà ngay lập tức quyết định đuổi theo người đó.
Anh ngồi dựa vào gốc cây , không biết nên cười hay nên khóc . Cũng phải thôi , sau bao nhiêu chuyện xảy ra , anh sẽ mong Mạc Vân Hi tha thứ cho mình dễ dàng như vậy à?
Đúng thật là Cố Vỹ không nghĩ sau khi nghe anh nhớ lại rồi sẽ bị Mạc Vân Hi cự tuyệt.
Anh ngẩng mặt nhìn lên trời , bầu trời đã bị những tán lá che kín chỉ còn lại một màu đen tối , tự hỏi :"Không lẽ em lại yêu hắn ta thật à?"
Những giọt mưa nhẹ nhàng rơi xuống , sau đó mỗi lúc một nặng trĩu , cuốn theo những phiến hoa anh đào yếu ớt , còn lại đống hoa tàn.
...
Mặc Tề Quang cứ như tên điên vậy , chiếc xe của anh ta lao vun vút trên đường cao tốc.
Xe của anh ta đắt tiền , so với chiếc xe cùi bắp này của tài xế thì có cố gắng đến mấy cũng không đuổi kịp.
Mạc Vân Hi không thể biết anh ấy đi đâu , cô đành bất lực chờ cho đến khi Mặc Tề Quang nguôi giận sẽ quay lại , sau đó giải thích toàn bộ mọi chuyện.
Chiếc xe taxi trên đường trở về căn hộ của cô , phía trước bỗng nhiên tắc nghẽn , đã vậy trời lại còn đổ mưa.
Tiếng còi xe cảnh sát ríu rít ríu rít , mí mắt cô giật giật , Mạc Vân Hi đột nhiên đẩy cửa lao ra chạy về phía một viên quan vội vã hỏi :"Có chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Người cảnh sát lắc đầu nói :"Có một chiếc xe bắn tốc độ gây ra một vụ tai nạn liên hoàn , nghe đâu đó là một chiếc xe rất đắt tiền.."
Sấm nổi lên đùng một cái làm cả người Mạc Vân Hi run lên lẩy bẩy , cô trước tiên đi về phía đám đông rồi tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn , òa khóc gọi tên :"Mặc Tề Quang , Mặc Tề Quang , anh có ở đó không?"
Mạc Vân Hi tách đám đông chen chúc vào bên trong , nhưng bị người cảnh sát lúc nãy ngăn lại , ông ta kiềm chế cô nói lớn , giọng nói nghiêm nghị :"Hiện trường hỗn loạn , mong cô hãy giữ bình tĩnh"
Cô vùng ra khỏi ông ta , đúng lúc nhìn thấy một viên quan khác đang cầm chiếc loa điều hướng cho những chiếc xe khác rời đi , trực tiếp giựt lấy gọi lớn :"Mặc Tề Quang , anh ở đâu nghe thấy không?"
Mạc Vân Hi cứ gọi tên Mặc Tề Quang một cách bất lực , nước mắt và nước mưa đã không còn phân biệt rõ nữa , quần áo cô ướt đẫm vô cùng chật vật.
Lúc này Mặc Tề Quang cảm giác có ai gọi mình , anh cau mày đẩy cửa xe bước xuống , sau đó nhìn thấy cô gái của mình đứng bên kia đường khổ sở gọi tên mình qua chiếc loa to.
Mặc Tề Quang vội chạy về phía cô , lớn tiếng gọi :"Mạc Vân Hi!"
Thân hình nổi trội của Mặc Tề Quang ngay lập tức thu hút được ánh nhìn của cô dù là trong làn mưa dày đặc , Mạc Vân Hi giật mình ném chiếc loa qua một bên chạy về hướng đó.
Anh đón được cô , ôm vào lòng , Mạc Vân Hi vùi đầu vào ngực anh , tay giữ eo thật chặt :"Anh làm em sợ lắm , có biết không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.