Chương 100: Trở Về Bên Anh Đi
DucAnhh
15/06/2023
Dạo gần đây Mạc Vân Hi vừa nhận được lời mời làm đại sứ thương
hiệu cho một hãng nước hoa. Loại nước hoa này mới đưa ra thị
trường một thời gian ngắn , với chủ đề sang trọng và tinh
khiết.
Sau khi đánh giá khá cao về chất lượng cũng như mức độ hài lòng của người tiêu dùng , Mạc Vân Hi ngay lập tức đồng ý.
Đó là một buổi ghi hình khá là cực khổ , Mạc Vân Hi chỉ đóng phim , chưa bao giờ phải chau chuốt đến từng centimet , đứng cả tiếng đồng hồ một kiểu dáng.
Đã là ngày thứ ba Mặc Tề Quang không ở cùng cô rồi , thường ngày người gọi điện cho cô trước sẽ là anh nhưng đêm hôm qua chờ mãi không thấy , Mạc Vân Hi đã chủ động gọi trước , nhưng điện thoại lại trong tình trạng tắt máy.
Cô nghĩ là anh rất bận , vậy nên cũng ngại làm phiền. Cũng giống mọi hôm , cô một mình lang thang trên con đường trở về căn hộ nhỏ của mình , nắng đã nhuốm màu đỏ rực trên khắp những tuyến đường kéo dài kết thúc ở đường ngang chân trời.
Điện thoại Mạc Vân Hi lại rung lên , có lẽ Mặc Tề Quang đã xong việc rồi nên mới lại gọi đến.
Mặc dù đang đi trên đường nhưng Mạc Vân Hi vẫn nghe máy , khuôn mặt cô gái xuất hiện trên màn hình với một nụ cười rạng rỡ , còn vẻ mặt Mặc Tề Quang lại khá ảm đạm.
"Anh bận lắm sao? Em gọi cho anh mãi mà không được"
Mặc Tề Quang trầm lặng , thấy biểu cảm lạ này của anh , Mạc Vân Hi chột dạ :"Anh làm sao vậy? Không khỏe chỗ nào à?"
Người đàn ông trong màn hình giật mình lắc đầu nói :"Không có gì , em đang ở bên ngoài à"
Mạc Vân Hi vừa đi vừa nhìn vào màn hình điện thoại , khuôn mặt háo hức :"Em vừa từ chỗ làm về"
"Sao không gọi xe mà lại đi bộ? Như vậy nguy hiểm lắm"
"Ở chỗ làm bí bách khó chịu , em muốn đi bộ cho khuây khỏa một chút...oahhh"
Mặc Tề Quang nghiêng đầu :"Gì thế?"
Mạc Vân Hi vội vã bật camera sau quay lại toàn bộ khung cảnh cho Mặc Tề Quang :"Là hoa anh đào"
Những cánh anh đào bay phấp phới trong gió rồi rớt xuống mặt hồ yên ả , khung cảnh của buổi chiều hoàng hôn ảm đạm , Mặc Tề Quang chỉ lặng nhìn không nói gì.
Một cây hoa anh đào nở rộ giữa mùa thu , thế này đúng là chuyện lạ hiếm thấy.
Mạc Vân Hi vô cùng phấn khích , cô nói :"Anh mau về đi sau đó chúng ta cùng nhau về đây ngắm hoa"
Mặc Tề Quang nhếch môi cười một cái rồi chỉ khẽ đáp :"Ừm , anh sẽ về sớm"
Sau đó hình như anh có hơi vội vã , nói lời tạm biệt qua loa với cô rồi tắt máy . Mạc Vân Hi cũng không quá để tâm , cô tắt máy bỏ gọn lại vào túi rồi dự định ngẩng đầu lên nhìn ngắm khung cảnh vi diệu này thêm một lúc.
Bóng người đàn ông đột ngột xuất hiện , người đó đút tay vào trong túi áo khoác , gió thổi những lọn tóc bay loạn xạ , lúc có lúc không che đi vẻ tiều tụy trên khuôn mặt đó , bước chân cứ chậm rãi đi về phía cô.
Mạc Vân Hi nheo hai con mắt nhìn bóng người lấp ló sau những cánh anh đào , cho đến khi khoảng cách giữa cô và anh chỉ còn vỏn vẹn một hơi thở.
Không gian yên tĩnh bị phá vỡ ngay khi người đó cất tiếng gọi tên cô :"Vân Hi"
Mạc Vân Hi giật mình lùi lại , là gió thổi qua hay là giọng nói của người đàn ông làm cô sởn cả gai óc , cô không còn nhớ rõ đã bao lâu rồi cô không còn nghe anh gọi cô như thế.
"Em có còn nhớ không? Anh đã từng nói sẽ cầu hôn em ở một nơi mà anh đã nghĩ đến nó từ rất lâu rồi"
Cố Vỹ cụp mắt phát ra một tiếng cười thấp :"Chỉ là anh không nghĩ , chuyện cầu hôn em lại trì hoãn kéo dài đến tận bây giờ. Em nói thích hoa anh đào , nhưng anh không thể tiếp tục chờ thêm cho đến lúc nó bắt đầu nở nữa"
Cố Vỹ đã cất công đem cây hoa anh đào được trồng trái mùa này đến đây , chỉ để chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Mạc Vân Hi nhìn Cố Vỹ với ánh mắt sững sờ , cô chết lặng , gió rít qua từng khẽ ngón tay nhưng không còn cảm giác gì nữa , cũng không hiểu rõ người đàn ông này đang nói gì.
Anh ấy vẫn cười vẫn bình thản nói tiếp :"Anh biết hiện giờ em đang ở bên cạnh Mặc Tề Quang . Anh không trách em , trách anh không nhớ ra em để em tuyệt vọng mà nhất thời rung động với một người khác. Vân Hi , trải qua thời gian cả thập kỉ , nhưng trí nhớ của anh , tình cảm của anh kể từ ngày anh nằm xuống đến tận khi anh nhớ lại chỉ vừa mới như ngày hôm qua thôi , còn nguyên vẹn"
Anh ta chủ động tiến thêm một bước nắm lấy tay cô kéo lại , sau đó thuận thế ôm chặt cô vào lòng , giọng nói càng trở nên khẩn cầu một cách vội vã :"Trở về bên anh đi , không có em cuộc sống của anh chỉ có dằn vặt và đau khổ"
Sau khi đánh giá khá cao về chất lượng cũng như mức độ hài lòng của người tiêu dùng , Mạc Vân Hi ngay lập tức đồng ý.
Đó là một buổi ghi hình khá là cực khổ , Mạc Vân Hi chỉ đóng phim , chưa bao giờ phải chau chuốt đến từng centimet , đứng cả tiếng đồng hồ một kiểu dáng.
Đã là ngày thứ ba Mặc Tề Quang không ở cùng cô rồi , thường ngày người gọi điện cho cô trước sẽ là anh nhưng đêm hôm qua chờ mãi không thấy , Mạc Vân Hi đã chủ động gọi trước , nhưng điện thoại lại trong tình trạng tắt máy.
Cô nghĩ là anh rất bận , vậy nên cũng ngại làm phiền. Cũng giống mọi hôm , cô một mình lang thang trên con đường trở về căn hộ nhỏ của mình , nắng đã nhuốm màu đỏ rực trên khắp những tuyến đường kéo dài kết thúc ở đường ngang chân trời.
Điện thoại Mạc Vân Hi lại rung lên , có lẽ Mặc Tề Quang đã xong việc rồi nên mới lại gọi đến.
Mặc dù đang đi trên đường nhưng Mạc Vân Hi vẫn nghe máy , khuôn mặt cô gái xuất hiện trên màn hình với một nụ cười rạng rỡ , còn vẻ mặt Mặc Tề Quang lại khá ảm đạm.
"Anh bận lắm sao? Em gọi cho anh mãi mà không được"
Mặc Tề Quang trầm lặng , thấy biểu cảm lạ này của anh , Mạc Vân Hi chột dạ :"Anh làm sao vậy? Không khỏe chỗ nào à?"
Người đàn ông trong màn hình giật mình lắc đầu nói :"Không có gì , em đang ở bên ngoài à"
Mạc Vân Hi vừa đi vừa nhìn vào màn hình điện thoại , khuôn mặt háo hức :"Em vừa từ chỗ làm về"
"Sao không gọi xe mà lại đi bộ? Như vậy nguy hiểm lắm"
"Ở chỗ làm bí bách khó chịu , em muốn đi bộ cho khuây khỏa một chút...oahhh"
Mặc Tề Quang nghiêng đầu :"Gì thế?"
Mạc Vân Hi vội vã bật camera sau quay lại toàn bộ khung cảnh cho Mặc Tề Quang :"Là hoa anh đào"
Những cánh anh đào bay phấp phới trong gió rồi rớt xuống mặt hồ yên ả , khung cảnh của buổi chiều hoàng hôn ảm đạm , Mặc Tề Quang chỉ lặng nhìn không nói gì.
Một cây hoa anh đào nở rộ giữa mùa thu , thế này đúng là chuyện lạ hiếm thấy.
Mạc Vân Hi vô cùng phấn khích , cô nói :"Anh mau về đi sau đó chúng ta cùng nhau về đây ngắm hoa"
Mặc Tề Quang nhếch môi cười một cái rồi chỉ khẽ đáp :"Ừm , anh sẽ về sớm"
Sau đó hình như anh có hơi vội vã , nói lời tạm biệt qua loa với cô rồi tắt máy . Mạc Vân Hi cũng không quá để tâm , cô tắt máy bỏ gọn lại vào túi rồi dự định ngẩng đầu lên nhìn ngắm khung cảnh vi diệu này thêm một lúc.
Bóng người đàn ông đột ngột xuất hiện , người đó đút tay vào trong túi áo khoác , gió thổi những lọn tóc bay loạn xạ , lúc có lúc không che đi vẻ tiều tụy trên khuôn mặt đó , bước chân cứ chậm rãi đi về phía cô.
Mạc Vân Hi nheo hai con mắt nhìn bóng người lấp ló sau những cánh anh đào , cho đến khi khoảng cách giữa cô và anh chỉ còn vỏn vẹn một hơi thở.
Không gian yên tĩnh bị phá vỡ ngay khi người đó cất tiếng gọi tên cô :"Vân Hi"
Mạc Vân Hi giật mình lùi lại , là gió thổi qua hay là giọng nói của người đàn ông làm cô sởn cả gai óc , cô không còn nhớ rõ đã bao lâu rồi cô không còn nghe anh gọi cô như thế.
"Em có còn nhớ không? Anh đã từng nói sẽ cầu hôn em ở một nơi mà anh đã nghĩ đến nó từ rất lâu rồi"
Cố Vỹ cụp mắt phát ra một tiếng cười thấp :"Chỉ là anh không nghĩ , chuyện cầu hôn em lại trì hoãn kéo dài đến tận bây giờ. Em nói thích hoa anh đào , nhưng anh không thể tiếp tục chờ thêm cho đến lúc nó bắt đầu nở nữa"
Cố Vỹ đã cất công đem cây hoa anh đào được trồng trái mùa này đến đây , chỉ để chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Mạc Vân Hi nhìn Cố Vỹ với ánh mắt sững sờ , cô chết lặng , gió rít qua từng khẽ ngón tay nhưng không còn cảm giác gì nữa , cũng không hiểu rõ người đàn ông này đang nói gì.
Anh ấy vẫn cười vẫn bình thản nói tiếp :"Anh biết hiện giờ em đang ở bên cạnh Mặc Tề Quang . Anh không trách em , trách anh không nhớ ra em để em tuyệt vọng mà nhất thời rung động với một người khác. Vân Hi , trải qua thời gian cả thập kỉ , nhưng trí nhớ của anh , tình cảm của anh kể từ ngày anh nằm xuống đến tận khi anh nhớ lại chỉ vừa mới như ngày hôm qua thôi , còn nguyên vẹn"
Anh ta chủ động tiến thêm một bước nắm lấy tay cô kéo lại , sau đó thuận thế ôm chặt cô vào lòng , giọng nói càng trở nên khẩn cầu một cách vội vã :"Trở về bên anh đi , không có em cuộc sống của anh chỉ có dằn vặt và đau khổ"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.