Chương 90: Dù có bao nhiêu lần gặp nhau đi nữa!
aptrungmochi
21/06/2021
Trước khi rời khỏi căn nhà cũ ấy, Triệu bỗng dưng nhìn đến cậu trai trẻ
kia "A Hào. Tính cách của cậu rất giống với ông Ngô! Một người điềm đạm
và vô cùng bí ẩn!"
"Chú cứ yên tâm. Cháu sẽ không như ba cháu đâu! Một người tẻ nhạt và không một chút tình thương!"
"Tôi mong cậu sau này sẽ trở thành một người chính trực và thành công!"
Cậu quay đầu mỉm cười nhẹ "Cảm ơn chú. Cháu sẽ giúp chú được tự do!"
...
"A Hào, anh nghĩ cách này ổn không?"
"Nếu muốn đối phó với ba anh, chỉ còn một cách như này thôi!"
....
"Muốn chạy xe ngắm gió chiều một lát không?"
"Cũng được!"
Chúng tôi và hắn ngồi trên xe moto chạy dọc theo con đường cao tốc, ngước nhìn những thành phố mọc xen nhau. Thượng Hải thật sự rất xa hoa và phong lưu như chính cái tên của nó. Gió chiều thổi mát rượi làm tóc tôi tung bay. Chợt dừng chân ngay công viên lúc tôi và A Hào cùng chơi sóc Lộ Khiết. Bất chợt tôi nói với hắn "Em nhớ Tiểu Khiết!"
Hắn im lặng không nói gì, khuôn mặt bỗng ngây ra. Chiếc xe moto dừng lại ở công viên cũ. Tôi bước xuống xe rồi đi lại chỗ ghé ngồi. Bao cảm xúc bỗng nhiên ùa về trong trí tưởng tượng của mình. Tôi tự hứa với lòng khi nào kết thúc cơn sóng gió này tôi sẽ đến đón Lộ Khiết, và hơn bao giờ hết chúng tôi sẽ được vui chơi cùng nhau ở rất nhiều nơi chứ không phải là sự nhớ thương nữa!. Hắn trầm tư ngồi trên chiếc xe của mình, trong thật là phong độ. Điệu bộ trẻ con hay hờn dỗi của hắn biến mất, thật khiến tôi hoang mang vì sao hắn thay đổi 180 độ nhanh như thế. Là hắn đang sống theo cảm xúc của môi trường ư?. Khi sáng thì vui vẻ, trưa thì tức giận, chiều thì trâm ngâm suy nghĩ, tối thì lại dịu dàng và hiền hậu làm sao. Tôi còn tưởng hắn bị bệnh đa nhân cách ấy?.
Hắn im lặng nhìn tôi rồi bỗng dưng hỏi một câu "Từ khi nào...em đã xem Tiểu Khiết là em gái của mình vậy?"
Tôi bật cười, mặt ngước về cái cầu trượt "Em cũng không biết nữa nhưng có lẽ em đã nhận nó từ khi biết mẹ em đang mang nó! Dù rất muốn chối bỏ chuyện đó...nhưng trong thâm tâm em lại muốn nhận nó là em gái!"
"Em vẫn vậy. Vẫn thích cố tránh né như lúc anh muốn cùng em bỏ trốn!"
Tôi khua tay, lời lẻ bỗng trở nên chăm chọc "Thì bây giờ em và anh đang trốn này. Thật sự là không dễ gì có cơ hội bỏ chạy như vậy! Đây là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng bản thân em phải chạy trốn vì sự ngăn cấm!"
Hắn nhẹ nhàng bước về phía tôi, khuôn mặt vẫn cứ cái nét vô cảm không một chút vui vẻ đang nhìn chăm chăm tôi. Làm tôi sởn cả gai ốc lên, hắn như biến thành con người khác vậy "Em yên tâm, sau khi kết thúc chuyện này. Anh và em và cả Lộ Khiết nữa. Chúng ta sẽ được hạnh phúc!"
Tôi ngạc nhiên "Bây giờ không hạnh phúc sao?"
"Bây giờ không phải là đang hạnh phúc mà là đang sợ hãi!"
"Tại sao lại sợ..."
Chưa nói xong, hắn đã hôn tôi một cái. Tôi bất giác đỏ mặt vội nhìn xung quanh xem có ai không. Nếu có một ai đó hãy một đứa trẻ đang chơi đùa gần đây mà thấy. Không khéo sẽ dạy hư nó mất. Hắn ngồi xổm xuống đất, vội nghiêng đầu xuống đùi tôi, chất giọng cao lãnh nhẹ nhàng như một chàng thiếu niên chững chạc
"Em có biết tại sao khuôn mặt anh trở nên cứng đờ và vô cảm không?"
"Tại sao?"
"Tại vì anh sợ. Ngày nào anh cũng sợ!"
Tôi thật sự rất không hiểu. Vì người kiên định và quyết đoán như hắn tại sao lại sợ? Hắn sợ điều gì?.
"Nói xem. Anh sợ điều gì? Chắc là phải khủng khiếp lắm!"
"Anh sợ căn nhà của mẹ anh. Khi tỉnh dậy không có em bên cạnh, xem phim rồi đi ăn đi ngủ cũng chỉ có một mình...Nó làm anh khó thở, anh dần dần chết mòn trong đó.. thật ngột ngạt làm sao. Cứ như nó muốn nuốt chửng anh! Một căn nhà nhỏ nhưng lại thấy trống trải biết bao nhiêu...anh sợ đến một ngày sẽ không nhìn thấy được em nữa...!"
Tôi chỉ biết thở nhẹ một cái, xoa đầu người con trai đang như một đứa bé đang nũng nịu với tôi. Biết là sau này không biết là sẽ cùng nhau hay không nhưng chẳng phải bây giờ cứ trân trọng trước đi là điều tốt đẹp nhất. Tôi và hắn không biết có thể thắng được số phận nghiệt ngã này hay không. "Anh xem, một cậu thiếu niên như anh sao lại phải sợ những điều đó!"
Hắn ngước lên nhìn tôi, đưa đôi mắt ngấn lệ. Tôi cứng đờ người không biết xử trí như thế nào. Không biết đây lần thứ mấy hắn khóc vì suy nghĩ về tương lai của mình. Tôi ôm má hắn rồi an ủi "Anh đừng khóc. Nam nhi phải mạnh mẽ lên, giống như lúc nãy anh gặp ba của Hi Văn ấy!"
"Anh không phải mạnh mẽ. Anh chỉ là đang rất tức giận, hận mình không thể rút dao ra giết chết người đã sát hại mẹ mình...anh biết chỉ có ông ta mới có thể làm nhân chứng cho vụ này! Em biết không, anh gần như muốn nổi điên vì thấy người anh từng mến mộ lại chính là hung thủ! Em không biết anh tức đến mức chỉ có thể dùng bộ mặt vô vị đó..."
"Em yêu anh!"
"Hả?"
"Em thật sự đã chọn đúng người để yêu. Một người em yêu từ cái nhìn đầu tiên nên nhất định em sẽ luôn bên anh những lúc anh nóng giận nhất!"
Hắn lại tựa đầu vào đùi tôi rồi nói trong vô thức "Anh đã nhìn em rồi sau đó cơn tức giận của anh dường như biến mất!"
"Vì em sao?"
"Phải. Em là nơi có thể kiềm nén cơn giận dữ và những cảm xúc tiêu cực của anh. Mỗi khi thấy em anh có một cảm giác an toàn đặc biệt!"
Tôi trong lòng thấy an tâm hơn bao giờ hết. Rằng người con trai này đã thật sự bị tôi chinh phục từ lúc nào không biết. Nhưng ngần ấy năm trời yêu hắn quả là không uổng công. Gió chiều thổi nhè nhẹ vào tóc tôi mát rượi, ngước nhìn những dòng xe cộ chạy ngay trước mắt. Tôi của năm đó chỉ có hắn và hắn của năm đó chỉ có tôi. Tương lai chính là do hiện tại quyết định!.
"A Hào. Em thật sự không thể suy nghĩ được nếu chúng ta không gặp nhau rồi yêu nhau thì sẽ như thế nào!"
"Anh cũng không biết. Nhưng dù gặp hay không gặp thì những sóng gió ấy cũng sẽ ập đến mà thôi. Thà gặp gỡ còn hơn là cô đơn mà chết!"
"Cũng đúng. Dù cho không có gặp gỡ nhau, ba anh và mẹ em yêu nhau. Quá khứ của em cũng không thay đổi gì, không nhà, không nơi nương tựa và cũng không có được thứ tình yêu. Và rồi chúng ta sẽ gặp nhau trong chính căn nhà ấy mang danh phận là anh em!"
"Thật là một cơn ác mộng!"
"Và dù cho có chuyện gì đi nữa, không biết rồi gặp nhau bao nhiêu lần thì em vẫn sẽ thích anh từ cái nhìn đầu tiên!"
...
Tối đến, chúng tôi đi thăm A Mịch. Nhìn cô ấy đã đỡ hơn lúc trước. Khuôn mặt cũng hồng hào đi và không còn nét mệt mỏi hằng lên nữa. Lúc ấy chúng tôi thấy Hi Văn túc trực bên giường bệnh ngồi nói chuyện với cô rất vui vẻ. Thấy chúng tôi, anh ta chỉ biết cúi đầu. A Mịch sắc mặt vui vẻ vẫy tay chào tôi "Tiểu Như đến rồi sao?"
"Ừ. Tớ có đem một ít trái cây cho cậu! Cậu đã khoẻ hơn chưa?"
"Ừ. Tớ đã khoẻ rồi, chỉ có điều hơi nhức đầu một chút!"
Tôi ngồi xuống ghế, lấy ra một ít hoa quả đã gọt sẵn đưa cho cô ăn thử. A Hào và Hi Văn cùng nhau đi ra ngoài nói chuyện từ lúc nãy. A Mịch nói
"Quả thật Hi Văn là một bác sĩ có lòng nhân từ. Anh ấy đã nói chuyện với tớ lúc tớ buồn nhất!"
"Đúng vậy. Anh ta thật sự sẽ là một bác sĩ giỏi. Anh ta luôn có trách nhiệm và luôn biết phân biệt đúng đen!"
Chỉ sợ anh ta thật thà quá nếu gặp người như A Hào, bản tính vốn nóng nảy và ghét tò mò thì thật sự sẽ đập anh ta ngay nếu anh ta bếp xếp về quá khứ.
A Mịch vừa ăn một miếng dâu tây vừa cười "Tớ sẽ điều trị bệnh!"
"Vậy sao? Vậy thì mừng quá, cậu thật sự muốn thì tớ sẽ giúp cậu một tay!!"
"Nhưng chi phí điều trị lần này có hơi mắc, Hi Văn nói sẽ là người điều trị cho tớ!"
Là định mệnh ư?. Tôi vỗ vai cậu, từ tốn bảo rằng "Cậu cứ yên tâm điều trị còn về tiền thì mình và A Hào sẽ tiếp một tay. Khi nào muốn trả lại ân tình thì cứ trả!"
"Cảm ơn cậu! Qua bao nhiêu chuyện mình cũng hiểu ra rằng cứ sống cho người khác thì cũng chẳng được hạnh phúc!"
"Cậu hiểu thì tốt rồi. Cậu là bạn thân nhất của tôi mà!"
Cô khựng lại rồi sau đó nước mắt rưng rưng, tôi có một chút luống cuống. Bộ tôi nói sai rồi sao? Chỉ là suy sao nói vậy thôi mà. Tôi nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt. Cô cười tươi đáp "Cảm ơn cậu. Cậu đã chấp nhận một người như tớ làm bạn rồi sao?"
"Cậu cũng đừng có mừng vội. Tớ chỉ xếp cậu là bạn thân sau Tiểu Nhi thôi!"
Cô gật đầu, vui trong lòng. Dù là điệu bộ gì cũng hiện rõ là cô rất đang hạnh phúc "Sau khi xuất viện, mình đến thăm cậu ấy nhé?"
"Ừm!"
...
"Cũng thật là ngạc nhiên, mấy ngày nay tớ cũng không còn mơ thấy ác mộng nữa và cũng không còn nghĩ về Thái Anh nữa! Anh ấy đi về Mỹ, cũng tốt, tớ và anh ấy sẽ không còn gặp lại nhau nữa!"
"Cậu chờ anh ta không?"
"Không biết nữa. Nhưng khi nhớ lại những kỉ niệm trước đây tớ thấy vui vì năm ấy đã theo đuổi một cách cuồng nhiệt! Mối tình đầu là vậy đấy!"
"..."
"Đúng là tình đầu quả thật không dễ dàng đến được với nhau mà!"
Tôi nhếch môi nhìn cô, đưa cho cô một miếng dưa hấu "Cậu chắc chứ? A Hào và tớ là tình đầu của nhau đấy!"
Cô ngạc nhiên "Sao hai cậu có tình yêu đẹp quá vậy?"
"Không biết. Chắc là định mệnh đưa đẩy, mặc dù là lúc đầu trớ trêu thật nhưng tớ và anh ấy đã cùng nhau đi đến được hôm nay!"
"Bằng cách nào?" Cô tò mò ngồi dậy.
"Cùng nhau cố gắng. Không một tình yêu bền chặt nào mà cả hai không cùng cố gắng được! Sau này cậu sẽ gặp được một người, anh ta yêu cậu và cậu cũng yêu anh ta! Như vậy mới đẹp!"
"Chú cứ yên tâm. Cháu sẽ không như ba cháu đâu! Một người tẻ nhạt và không một chút tình thương!"
"Tôi mong cậu sau này sẽ trở thành một người chính trực và thành công!"
Cậu quay đầu mỉm cười nhẹ "Cảm ơn chú. Cháu sẽ giúp chú được tự do!"
...
"A Hào, anh nghĩ cách này ổn không?"
"Nếu muốn đối phó với ba anh, chỉ còn một cách như này thôi!"
....
"Muốn chạy xe ngắm gió chiều một lát không?"
"Cũng được!"
Chúng tôi và hắn ngồi trên xe moto chạy dọc theo con đường cao tốc, ngước nhìn những thành phố mọc xen nhau. Thượng Hải thật sự rất xa hoa và phong lưu như chính cái tên của nó. Gió chiều thổi mát rượi làm tóc tôi tung bay. Chợt dừng chân ngay công viên lúc tôi và A Hào cùng chơi sóc Lộ Khiết. Bất chợt tôi nói với hắn "Em nhớ Tiểu Khiết!"
Hắn im lặng không nói gì, khuôn mặt bỗng ngây ra. Chiếc xe moto dừng lại ở công viên cũ. Tôi bước xuống xe rồi đi lại chỗ ghé ngồi. Bao cảm xúc bỗng nhiên ùa về trong trí tưởng tượng của mình. Tôi tự hứa với lòng khi nào kết thúc cơn sóng gió này tôi sẽ đến đón Lộ Khiết, và hơn bao giờ hết chúng tôi sẽ được vui chơi cùng nhau ở rất nhiều nơi chứ không phải là sự nhớ thương nữa!. Hắn trầm tư ngồi trên chiếc xe của mình, trong thật là phong độ. Điệu bộ trẻ con hay hờn dỗi của hắn biến mất, thật khiến tôi hoang mang vì sao hắn thay đổi 180 độ nhanh như thế. Là hắn đang sống theo cảm xúc của môi trường ư?. Khi sáng thì vui vẻ, trưa thì tức giận, chiều thì trâm ngâm suy nghĩ, tối thì lại dịu dàng và hiền hậu làm sao. Tôi còn tưởng hắn bị bệnh đa nhân cách ấy?.
Hắn im lặng nhìn tôi rồi bỗng dưng hỏi một câu "Từ khi nào...em đã xem Tiểu Khiết là em gái của mình vậy?"
Tôi bật cười, mặt ngước về cái cầu trượt "Em cũng không biết nữa nhưng có lẽ em đã nhận nó từ khi biết mẹ em đang mang nó! Dù rất muốn chối bỏ chuyện đó...nhưng trong thâm tâm em lại muốn nhận nó là em gái!"
"Em vẫn vậy. Vẫn thích cố tránh né như lúc anh muốn cùng em bỏ trốn!"
Tôi khua tay, lời lẻ bỗng trở nên chăm chọc "Thì bây giờ em và anh đang trốn này. Thật sự là không dễ gì có cơ hội bỏ chạy như vậy! Đây là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng bản thân em phải chạy trốn vì sự ngăn cấm!"
Hắn nhẹ nhàng bước về phía tôi, khuôn mặt vẫn cứ cái nét vô cảm không một chút vui vẻ đang nhìn chăm chăm tôi. Làm tôi sởn cả gai ốc lên, hắn như biến thành con người khác vậy "Em yên tâm, sau khi kết thúc chuyện này. Anh và em và cả Lộ Khiết nữa. Chúng ta sẽ được hạnh phúc!"
Tôi ngạc nhiên "Bây giờ không hạnh phúc sao?"
"Bây giờ không phải là đang hạnh phúc mà là đang sợ hãi!"
"Tại sao lại sợ..."
Chưa nói xong, hắn đã hôn tôi một cái. Tôi bất giác đỏ mặt vội nhìn xung quanh xem có ai không. Nếu có một ai đó hãy một đứa trẻ đang chơi đùa gần đây mà thấy. Không khéo sẽ dạy hư nó mất. Hắn ngồi xổm xuống đất, vội nghiêng đầu xuống đùi tôi, chất giọng cao lãnh nhẹ nhàng như một chàng thiếu niên chững chạc
"Em có biết tại sao khuôn mặt anh trở nên cứng đờ và vô cảm không?"
"Tại sao?"
"Tại vì anh sợ. Ngày nào anh cũng sợ!"
Tôi thật sự rất không hiểu. Vì người kiên định và quyết đoán như hắn tại sao lại sợ? Hắn sợ điều gì?.
"Nói xem. Anh sợ điều gì? Chắc là phải khủng khiếp lắm!"
"Anh sợ căn nhà của mẹ anh. Khi tỉnh dậy không có em bên cạnh, xem phim rồi đi ăn đi ngủ cũng chỉ có một mình...Nó làm anh khó thở, anh dần dần chết mòn trong đó.. thật ngột ngạt làm sao. Cứ như nó muốn nuốt chửng anh! Một căn nhà nhỏ nhưng lại thấy trống trải biết bao nhiêu...anh sợ đến một ngày sẽ không nhìn thấy được em nữa...!"
Tôi chỉ biết thở nhẹ một cái, xoa đầu người con trai đang như một đứa bé đang nũng nịu với tôi. Biết là sau này không biết là sẽ cùng nhau hay không nhưng chẳng phải bây giờ cứ trân trọng trước đi là điều tốt đẹp nhất. Tôi và hắn không biết có thể thắng được số phận nghiệt ngã này hay không. "Anh xem, một cậu thiếu niên như anh sao lại phải sợ những điều đó!"
Hắn ngước lên nhìn tôi, đưa đôi mắt ngấn lệ. Tôi cứng đờ người không biết xử trí như thế nào. Không biết đây lần thứ mấy hắn khóc vì suy nghĩ về tương lai của mình. Tôi ôm má hắn rồi an ủi "Anh đừng khóc. Nam nhi phải mạnh mẽ lên, giống như lúc nãy anh gặp ba của Hi Văn ấy!"
"Anh không phải mạnh mẽ. Anh chỉ là đang rất tức giận, hận mình không thể rút dao ra giết chết người đã sát hại mẹ mình...anh biết chỉ có ông ta mới có thể làm nhân chứng cho vụ này! Em biết không, anh gần như muốn nổi điên vì thấy người anh từng mến mộ lại chính là hung thủ! Em không biết anh tức đến mức chỉ có thể dùng bộ mặt vô vị đó..."
"Em yêu anh!"
"Hả?"
"Em thật sự đã chọn đúng người để yêu. Một người em yêu từ cái nhìn đầu tiên nên nhất định em sẽ luôn bên anh những lúc anh nóng giận nhất!"
Hắn lại tựa đầu vào đùi tôi rồi nói trong vô thức "Anh đã nhìn em rồi sau đó cơn tức giận của anh dường như biến mất!"
"Vì em sao?"
"Phải. Em là nơi có thể kiềm nén cơn giận dữ và những cảm xúc tiêu cực của anh. Mỗi khi thấy em anh có một cảm giác an toàn đặc biệt!"
Tôi trong lòng thấy an tâm hơn bao giờ hết. Rằng người con trai này đã thật sự bị tôi chinh phục từ lúc nào không biết. Nhưng ngần ấy năm trời yêu hắn quả là không uổng công. Gió chiều thổi nhè nhẹ vào tóc tôi mát rượi, ngước nhìn những dòng xe cộ chạy ngay trước mắt. Tôi của năm đó chỉ có hắn và hắn của năm đó chỉ có tôi. Tương lai chính là do hiện tại quyết định!.
"A Hào. Em thật sự không thể suy nghĩ được nếu chúng ta không gặp nhau rồi yêu nhau thì sẽ như thế nào!"
"Anh cũng không biết. Nhưng dù gặp hay không gặp thì những sóng gió ấy cũng sẽ ập đến mà thôi. Thà gặp gỡ còn hơn là cô đơn mà chết!"
"Cũng đúng. Dù cho không có gặp gỡ nhau, ba anh và mẹ em yêu nhau. Quá khứ của em cũng không thay đổi gì, không nhà, không nơi nương tựa và cũng không có được thứ tình yêu. Và rồi chúng ta sẽ gặp nhau trong chính căn nhà ấy mang danh phận là anh em!"
"Thật là một cơn ác mộng!"
"Và dù cho có chuyện gì đi nữa, không biết rồi gặp nhau bao nhiêu lần thì em vẫn sẽ thích anh từ cái nhìn đầu tiên!"
...
Tối đến, chúng tôi đi thăm A Mịch. Nhìn cô ấy đã đỡ hơn lúc trước. Khuôn mặt cũng hồng hào đi và không còn nét mệt mỏi hằng lên nữa. Lúc ấy chúng tôi thấy Hi Văn túc trực bên giường bệnh ngồi nói chuyện với cô rất vui vẻ. Thấy chúng tôi, anh ta chỉ biết cúi đầu. A Mịch sắc mặt vui vẻ vẫy tay chào tôi "Tiểu Như đến rồi sao?"
"Ừ. Tớ có đem một ít trái cây cho cậu! Cậu đã khoẻ hơn chưa?"
"Ừ. Tớ đã khoẻ rồi, chỉ có điều hơi nhức đầu một chút!"
Tôi ngồi xuống ghế, lấy ra một ít hoa quả đã gọt sẵn đưa cho cô ăn thử. A Hào và Hi Văn cùng nhau đi ra ngoài nói chuyện từ lúc nãy. A Mịch nói
"Quả thật Hi Văn là một bác sĩ có lòng nhân từ. Anh ấy đã nói chuyện với tớ lúc tớ buồn nhất!"
"Đúng vậy. Anh ta thật sự sẽ là một bác sĩ giỏi. Anh ta luôn có trách nhiệm và luôn biết phân biệt đúng đen!"
Chỉ sợ anh ta thật thà quá nếu gặp người như A Hào, bản tính vốn nóng nảy và ghét tò mò thì thật sự sẽ đập anh ta ngay nếu anh ta bếp xếp về quá khứ.
A Mịch vừa ăn một miếng dâu tây vừa cười "Tớ sẽ điều trị bệnh!"
"Vậy sao? Vậy thì mừng quá, cậu thật sự muốn thì tớ sẽ giúp cậu một tay!!"
"Nhưng chi phí điều trị lần này có hơi mắc, Hi Văn nói sẽ là người điều trị cho tớ!"
Là định mệnh ư?. Tôi vỗ vai cậu, từ tốn bảo rằng "Cậu cứ yên tâm điều trị còn về tiền thì mình và A Hào sẽ tiếp một tay. Khi nào muốn trả lại ân tình thì cứ trả!"
"Cảm ơn cậu! Qua bao nhiêu chuyện mình cũng hiểu ra rằng cứ sống cho người khác thì cũng chẳng được hạnh phúc!"
"Cậu hiểu thì tốt rồi. Cậu là bạn thân nhất của tôi mà!"
Cô khựng lại rồi sau đó nước mắt rưng rưng, tôi có một chút luống cuống. Bộ tôi nói sai rồi sao? Chỉ là suy sao nói vậy thôi mà. Tôi nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt. Cô cười tươi đáp "Cảm ơn cậu. Cậu đã chấp nhận một người như tớ làm bạn rồi sao?"
"Cậu cũng đừng có mừng vội. Tớ chỉ xếp cậu là bạn thân sau Tiểu Nhi thôi!"
Cô gật đầu, vui trong lòng. Dù là điệu bộ gì cũng hiện rõ là cô rất đang hạnh phúc "Sau khi xuất viện, mình đến thăm cậu ấy nhé?"
"Ừm!"
...
"Cũng thật là ngạc nhiên, mấy ngày nay tớ cũng không còn mơ thấy ác mộng nữa và cũng không còn nghĩ về Thái Anh nữa! Anh ấy đi về Mỹ, cũng tốt, tớ và anh ấy sẽ không còn gặp lại nhau nữa!"
"Cậu chờ anh ta không?"
"Không biết nữa. Nhưng khi nhớ lại những kỉ niệm trước đây tớ thấy vui vì năm ấy đã theo đuổi một cách cuồng nhiệt! Mối tình đầu là vậy đấy!"
"..."
"Đúng là tình đầu quả thật không dễ dàng đến được với nhau mà!"
Tôi nhếch môi nhìn cô, đưa cho cô một miếng dưa hấu "Cậu chắc chứ? A Hào và tớ là tình đầu của nhau đấy!"
Cô ngạc nhiên "Sao hai cậu có tình yêu đẹp quá vậy?"
"Không biết. Chắc là định mệnh đưa đẩy, mặc dù là lúc đầu trớ trêu thật nhưng tớ và anh ấy đã cùng nhau đi đến được hôm nay!"
"Bằng cách nào?" Cô tò mò ngồi dậy.
"Cùng nhau cố gắng. Không một tình yêu bền chặt nào mà cả hai không cùng cố gắng được! Sau này cậu sẽ gặp được một người, anh ta yêu cậu và cậu cũng yêu anh ta! Như vậy mới đẹp!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.