Chương 91: Ván bài lật ngửa
aptrungmochi
24/06/2021
"A Hào. Em muốn đi gặp Lộ Khiết! Hôm nay là sinh nhật của em ấy!"
Hắn im lặng một chút, bất chợt lại nhìn sang hộp bánh sinh nhật tôi chuẩn bị từ hôm qua. Hắn bất lực thở dài một cái đành nói "Được thôi, hôm nay ba mẹ anh cũng đi công tác rồi nên không sao.!"
Tôi lòng vui như trải hộ, chắc chắn hôm nay sẽ dành cho Lộ Khiết một bất ngờ. Lâu lắm rồi chúng tôi chưa gặp được nhau nên phải ăn mặc chỉnh tề một chút. Hắn mỉm cười ngồi trên ghế nghe nhạc, đưa mắt về phía tôi
"Con người em thật lạ. Lúc thì lạnh nhạt hơn một tảng băng lúc thì lại vô cùng dịu dàng! Rốt cuộc là sao đây?"
Tôi đứng trước gương ướm thử vài bộ quần áo, phối hợp xem có hợp không. Tôi nghe câu nói ấy rồi mỉm cười, đôi mắt tôi nhìn vào gương. Nhìn thấy chính mình, đúng...là chính tôi. Tôi đã trở về với dáng vẻ của chính tôi, một người lạc quan, không quan tâm những chuyện xung quanh!. Một sự kết hợp của quá khứ và hiện tại đã làm tôi tự tin hết trước. Một Ngọc Như-một con người hoàn toàn khác với trước đây.
"Anh biết không? Trước đây em không thể tài nào phủ nhận được những chuyện của gia đình, ba thì quyết từ mặt mẹ thì đi cưới chồng mới mà lại là ba của người yêu mình. Một chuyện hoang đường, rất là hoang đường! Em còn nghĩ nếu bản thân mình chết đi thì sẽ là sự giải thoát tốt nhất! Nhưng cuối cùng em lại sợ, em là người không muốn mình chết đi. Rồi đến lúc em chợt thấy bản thân mình chỉ còn một cách là chấp nhận chúng, em mới biết ông trời quả thật rất thích trêu người khác!"
Hắn tháo tai nghe xuống, chăm chăm nhìn tôi. Đôi mắt tràn đầy sự say mê, khuôn mặt đờ đẫn thật là buồn cười làm sao. Tôi tìm được bộ váy ưng ý, tôi lại quay sang nhìn hắn "Cứ mãi tìm kiếm một thứ gì đó bằng cả sự quyết tâm thì sẽ nhận được thứ mình mong muốn hơn nhiều lần!"
"Từ khi nào em lại có suy nghĩ chấp nhận nó!"
"Em chẳng biết rõ. Từ lúc chúng ta rời khỏi Ngô gia thì chúng ta đã chấp nhận nó rồi!. Bây giờ em có anh, Lộ Khiết và A Mịch thì đã quá đủ rồi! Đời này, coi như là em may mắn gặp được mọi người!"
Hắn đứng dậy, chỉnh lại chiếc áo bị nhăn một phần ở eo. Đi nhanh lại chỗ tôi đang đứng khẽ ôm tôi vào lòng vỗ lưng, hành động ấm áp ngọt ngào làm cho tôi thấy cảm giác an toàn khi ở bên cạnh hắn. Nếu tôi chọn sai, thì tôi cũng rất vui vì ngày tháng ấy có hắn ở bên cạnh. Bên tôi lúc tôi đau khổ và tuyệt vọng nhất!. Còn bây giờ, tôi đã chấp nhận được số phận của mình. A Hào mỉm cười nhìn tôi, đôi mắt đầy đủ tố chất phong tình và mê hoặc người khác. Làm sao mà ông trời lại có thể tạo ra một con người xinh đẹp đến mức hoa hờn nguyệt thẹn như vậy?. Bất giác tôi nói với hắn "Sao anh lại đẹp đến vậy?"
"Gì cơ?"
"Em cứ ngắm anh mãi cũng không chán! Khuôn mặt anh như được tạt tượng vậy! Là một thứ dù có gì so sánh cũng không xứng!"
Hắn nhéo mũi tôi "Từ khi nào em biết trêu chọc người khác vậy?"
"Em không trêu, em nói thật mà!"
"Vậy khuôn mặt anh như thế nào? Có đẹp hơn em không?"
Tôi dõng dạc bảo "Không! Thua xa em!"
Chúng tôi bật cười, hắn cười đến ôm bụng rồi nói "Được rồi, em thay đồ đi! Chúng ta đến Ngô gia!"
"Chẳng phải là nhà anh sao? Sao lại nói theo kiểu hờ hững như vậy?"
Hắn từ từ bước đi không quên nói thêm một câu rồi đóng cửa lại "Đây mới chính là nhà của anh! Là nhà của chúng ta!"
...
Tôi thay một bộ váy màu xanh dương ngang đầu gối rồi mặc thêm một chiếc áo len trắng. A Hào đã đợi ở chiếc xe moto trên tay cầm chiếc bánh sinh nhật và cả một món quà mà anh đã chuẩn bị từ trước. Hắn định đưa cho quản gia để tặng cho Lộ Khiết nhưng lại khá bất ngờ khi tôi nói muốn về lại biệt thự một chuyến. Hắn mặc chiếc áo sơ mi màu đen với quần tây, tất cả đều màu đen. Toát lên một khí chất lãnh đạm và vô cùng bí ẩn, trong hắn rất hợp với màu đen. Cái dáng không quá yếu đuối, mảnh mai cũng không quá thô cứng. Nói chung, toát lên vẻ đẹp của những nam thần bước ra từ truyện tranh vậy. "Làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ như máu, bàn tay mảnh khảnh, mái tóc đen cùng với cơ ngực rắn chắc" là những đặc điểm để miêu tả Đại thiếu gia nhà họ Ngô. Ngô Nhất Hào, người được săn đón nhất trong giới thượng lưu nay lại vì một tiểu nha đầu có thân thế bình thường cướp hết hồn phách, bỏ mặc tất cả vinh hoa phú quý để chạy trốn đi ở một nơi xa xôi. Tâm trạng của hắn có thật là vui không?. Tôi nhẹ nhàng bước chậm lại, xoa lên mặt hắn.
"Để anh chịu khổ rồi, Đại thiếu gia!"
Hắn không hiểu gì nhưng lại khó chịu khi tôi nói như vậy, vứt bỏ điếu thuốc trên tay rồi dẫm chúng "Em đừng nói anh là đại thiếu gia nữa. Gọi anh là A Hào đi! Anh không thích người anh yêu gọi anh như thế!"
"Em chỉ đùa anh một chút thôi!"
Để anh chịu khổ cùng em rồi. Xin lỗi!
...
Chúng tôi về tới Ngô gia, vẫn không khí ảm đạm vô cùng. Ngôi nhà kính cổng cao tường giữa trung tâm Thượng Hải thật sự rất xa hoa, lúc nào cũng nghĩ được bước chân vào đây là phước đức ba đời mới có được. Còn bây giờ thì cảm thấy ngột ngạt vô cùng khi nhớ lại những ngày tháng trước kia. Cứ như bị giam giữ không tài nào thoát ra được!...A Hào nắm tay tôi đi vào vinh biệt thự. Vẫn là không khí ảm đạm đến mức đáng sợ. Đập vào mắt tôi là cái dáng nhỏ bé đang ngồi trước thềm đợi chờ. Lộ Khiết nhìn thấy tôi thì mỉm cười, khuôn mặt ngây ngô chạy đến ôm chân tôi. Tôi vui mừng khom lưng xuống nói "Chờ chị của lâu không?"
Vẫn chất giọng nhỏ nhẹ, đáng yêu ấy toát ra "Dạ không. Chờ bao lâu cũng được! Ca ca A Hào, chúng ta vào nhà đi!"
A Hào mỉm cười "Được, đều nghe theo tiểu cô nương bé bỏng!"
...
Chúng tôi vừa hát vừa thổi nến. Nhìn dáng vẻ đáng yêu vui tươi ngày nào của nó thật sự làm tôi được một chút an tâm. Chỉ sợ Tiểu Khiết cô đơn trong ngôi nhà này rồi sinh lòng buồn bã, như vậy thật không hay chút nào. Chúng tôi cùng nhau chơi đến tối, A Khiết ngồi nằm trên đùi tôi rồi hỏi vu vơ "Chị ơi, khi nào chị về đây? Em rất muốn mỗi ngày chơi với chị! Ba mẹ không ai muốn chơi với em hết!"
Nó nói xong liền oà khóc trong lòng tôi, tôi chỉ cười nhẹ rồi vỗ vai trấn an nó "A Khiết yên tâm! Chị sẽ về sớm thôi!"
"Dạ...mỗi ngày em chỉ chơi một mình mà thôi!" Đôi mắt nó long lanh như hai hòn bi trong suốt, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu quá chừng. Sau này, nó nhất định sẽ là một tiểu thư xinh đẹp và vô cùng đáng yêu. Tôi vội ôm nó vào lòng rồi chơi đùa, nó cũng hết khóc. Nhìn đồng hồ cũng đã quá 9h đêm, quản gia cũng bảo tôi nên về nhanh vì khuya quá rồi. Lộ Khiết thì cũng được người hầu cho đi ngủ sớm. Tôi đứng lên, chân tay mệt rã rời nói với chú Dương quản gia "Cháu biết rồi ạ!"
Chú Dương mỉm cười nhẹ "Cảm ơn tiểu thư đã đến đây. Nếu không Lộ Khiết cũng không chịu tổ chức sinh nhật!"
"Vâng..."
Nhưng A Hào ở đâu rồi nhỉ?
Trong một phút giây nào đó, nụ cười trên môi của tôi chợt tắt lại không còn có thể mỉm cười. Khi cánh cửa chính mở ra cũng là lúc tôi chợt nhận ra rằng...nhân vật chính trong câu chuyện tương lai của tôi đã quay trở về!.
Hắn im lặng một chút, bất chợt lại nhìn sang hộp bánh sinh nhật tôi chuẩn bị từ hôm qua. Hắn bất lực thở dài một cái đành nói "Được thôi, hôm nay ba mẹ anh cũng đi công tác rồi nên không sao.!"
Tôi lòng vui như trải hộ, chắc chắn hôm nay sẽ dành cho Lộ Khiết một bất ngờ. Lâu lắm rồi chúng tôi chưa gặp được nhau nên phải ăn mặc chỉnh tề một chút. Hắn mỉm cười ngồi trên ghế nghe nhạc, đưa mắt về phía tôi
"Con người em thật lạ. Lúc thì lạnh nhạt hơn một tảng băng lúc thì lại vô cùng dịu dàng! Rốt cuộc là sao đây?"
Tôi đứng trước gương ướm thử vài bộ quần áo, phối hợp xem có hợp không. Tôi nghe câu nói ấy rồi mỉm cười, đôi mắt tôi nhìn vào gương. Nhìn thấy chính mình, đúng...là chính tôi. Tôi đã trở về với dáng vẻ của chính tôi, một người lạc quan, không quan tâm những chuyện xung quanh!. Một sự kết hợp của quá khứ và hiện tại đã làm tôi tự tin hết trước. Một Ngọc Như-một con người hoàn toàn khác với trước đây.
"Anh biết không? Trước đây em không thể tài nào phủ nhận được những chuyện của gia đình, ba thì quyết từ mặt mẹ thì đi cưới chồng mới mà lại là ba của người yêu mình. Một chuyện hoang đường, rất là hoang đường! Em còn nghĩ nếu bản thân mình chết đi thì sẽ là sự giải thoát tốt nhất! Nhưng cuối cùng em lại sợ, em là người không muốn mình chết đi. Rồi đến lúc em chợt thấy bản thân mình chỉ còn một cách là chấp nhận chúng, em mới biết ông trời quả thật rất thích trêu người khác!"
Hắn tháo tai nghe xuống, chăm chăm nhìn tôi. Đôi mắt tràn đầy sự say mê, khuôn mặt đờ đẫn thật là buồn cười làm sao. Tôi tìm được bộ váy ưng ý, tôi lại quay sang nhìn hắn "Cứ mãi tìm kiếm một thứ gì đó bằng cả sự quyết tâm thì sẽ nhận được thứ mình mong muốn hơn nhiều lần!"
"Từ khi nào em lại có suy nghĩ chấp nhận nó!"
"Em chẳng biết rõ. Từ lúc chúng ta rời khỏi Ngô gia thì chúng ta đã chấp nhận nó rồi!. Bây giờ em có anh, Lộ Khiết và A Mịch thì đã quá đủ rồi! Đời này, coi như là em may mắn gặp được mọi người!"
Hắn đứng dậy, chỉnh lại chiếc áo bị nhăn một phần ở eo. Đi nhanh lại chỗ tôi đang đứng khẽ ôm tôi vào lòng vỗ lưng, hành động ấm áp ngọt ngào làm cho tôi thấy cảm giác an toàn khi ở bên cạnh hắn. Nếu tôi chọn sai, thì tôi cũng rất vui vì ngày tháng ấy có hắn ở bên cạnh. Bên tôi lúc tôi đau khổ và tuyệt vọng nhất!. Còn bây giờ, tôi đã chấp nhận được số phận của mình. A Hào mỉm cười nhìn tôi, đôi mắt đầy đủ tố chất phong tình và mê hoặc người khác. Làm sao mà ông trời lại có thể tạo ra một con người xinh đẹp đến mức hoa hờn nguyệt thẹn như vậy?. Bất giác tôi nói với hắn "Sao anh lại đẹp đến vậy?"
"Gì cơ?"
"Em cứ ngắm anh mãi cũng không chán! Khuôn mặt anh như được tạt tượng vậy! Là một thứ dù có gì so sánh cũng không xứng!"
Hắn nhéo mũi tôi "Từ khi nào em biết trêu chọc người khác vậy?"
"Em không trêu, em nói thật mà!"
"Vậy khuôn mặt anh như thế nào? Có đẹp hơn em không?"
Tôi dõng dạc bảo "Không! Thua xa em!"
Chúng tôi bật cười, hắn cười đến ôm bụng rồi nói "Được rồi, em thay đồ đi! Chúng ta đến Ngô gia!"
"Chẳng phải là nhà anh sao? Sao lại nói theo kiểu hờ hững như vậy?"
Hắn từ từ bước đi không quên nói thêm một câu rồi đóng cửa lại "Đây mới chính là nhà của anh! Là nhà của chúng ta!"
...
Tôi thay một bộ váy màu xanh dương ngang đầu gối rồi mặc thêm một chiếc áo len trắng. A Hào đã đợi ở chiếc xe moto trên tay cầm chiếc bánh sinh nhật và cả một món quà mà anh đã chuẩn bị từ trước. Hắn định đưa cho quản gia để tặng cho Lộ Khiết nhưng lại khá bất ngờ khi tôi nói muốn về lại biệt thự một chuyến. Hắn mặc chiếc áo sơ mi màu đen với quần tây, tất cả đều màu đen. Toát lên một khí chất lãnh đạm và vô cùng bí ẩn, trong hắn rất hợp với màu đen. Cái dáng không quá yếu đuối, mảnh mai cũng không quá thô cứng. Nói chung, toát lên vẻ đẹp của những nam thần bước ra từ truyện tranh vậy. "Làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ như máu, bàn tay mảnh khảnh, mái tóc đen cùng với cơ ngực rắn chắc" là những đặc điểm để miêu tả Đại thiếu gia nhà họ Ngô. Ngô Nhất Hào, người được săn đón nhất trong giới thượng lưu nay lại vì một tiểu nha đầu có thân thế bình thường cướp hết hồn phách, bỏ mặc tất cả vinh hoa phú quý để chạy trốn đi ở một nơi xa xôi. Tâm trạng của hắn có thật là vui không?. Tôi nhẹ nhàng bước chậm lại, xoa lên mặt hắn.
"Để anh chịu khổ rồi, Đại thiếu gia!"
Hắn không hiểu gì nhưng lại khó chịu khi tôi nói như vậy, vứt bỏ điếu thuốc trên tay rồi dẫm chúng "Em đừng nói anh là đại thiếu gia nữa. Gọi anh là A Hào đi! Anh không thích người anh yêu gọi anh như thế!"
"Em chỉ đùa anh một chút thôi!"
Để anh chịu khổ cùng em rồi. Xin lỗi!
...
Chúng tôi về tới Ngô gia, vẫn không khí ảm đạm vô cùng. Ngôi nhà kính cổng cao tường giữa trung tâm Thượng Hải thật sự rất xa hoa, lúc nào cũng nghĩ được bước chân vào đây là phước đức ba đời mới có được. Còn bây giờ thì cảm thấy ngột ngạt vô cùng khi nhớ lại những ngày tháng trước kia. Cứ như bị giam giữ không tài nào thoát ra được!...A Hào nắm tay tôi đi vào vinh biệt thự. Vẫn là không khí ảm đạm đến mức đáng sợ. Đập vào mắt tôi là cái dáng nhỏ bé đang ngồi trước thềm đợi chờ. Lộ Khiết nhìn thấy tôi thì mỉm cười, khuôn mặt ngây ngô chạy đến ôm chân tôi. Tôi vui mừng khom lưng xuống nói "Chờ chị của lâu không?"
Vẫn chất giọng nhỏ nhẹ, đáng yêu ấy toát ra "Dạ không. Chờ bao lâu cũng được! Ca ca A Hào, chúng ta vào nhà đi!"
A Hào mỉm cười "Được, đều nghe theo tiểu cô nương bé bỏng!"
...
Chúng tôi vừa hát vừa thổi nến. Nhìn dáng vẻ đáng yêu vui tươi ngày nào của nó thật sự làm tôi được một chút an tâm. Chỉ sợ Tiểu Khiết cô đơn trong ngôi nhà này rồi sinh lòng buồn bã, như vậy thật không hay chút nào. Chúng tôi cùng nhau chơi đến tối, A Khiết ngồi nằm trên đùi tôi rồi hỏi vu vơ "Chị ơi, khi nào chị về đây? Em rất muốn mỗi ngày chơi với chị! Ba mẹ không ai muốn chơi với em hết!"
Nó nói xong liền oà khóc trong lòng tôi, tôi chỉ cười nhẹ rồi vỗ vai trấn an nó "A Khiết yên tâm! Chị sẽ về sớm thôi!"
"Dạ...mỗi ngày em chỉ chơi một mình mà thôi!" Đôi mắt nó long lanh như hai hòn bi trong suốt, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu quá chừng. Sau này, nó nhất định sẽ là một tiểu thư xinh đẹp và vô cùng đáng yêu. Tôi vội ôm nó vào lòng rồi chơi đùa, nó cũng hết khóc. Nhìn đồng hồ cũng đã quá 9h đêm, quản gia cũng bảo tôi nên về nhanh vì khuya quá rồi. Lộ Khiết thì cũng được người hầu cho đi ngủ sớm. Tôi đứng lên, chân tay mệt rã rời nói với chú Dương quản gia "Cháu biết rồi ạ!"
Chú Dương mỉm cười nhẹ "Cảm ơn tiểu thư đã đến đây. Nếu không Lộ Khiết cũng không chịu tổ chức sinh nhật!"
"Vâng..."
Nhưng A Hào ở đâu rồi nhỉ?
Trong một phút giây nào đó, nụ cười trên môi của tôi chợt tắt lại không còn có thể mỉm cười. Khi cánh cửa chính mở ra cũng là lúc tôi chợt nhận ra rằng...nhân vật chính trong câu chuyện tương lai của tôi đã quay trở về!.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.