Chương 36: Gặp lại người cũ.
aptrungmochi
22/07/2019
Sau đó, chúng tôi cũng ít có thời gian đi chơi với nhau. Hắn và tôi tập trung vào việc học nhiều hơn là yêu, khi đã thông dụng và hiểu sâu hết kiến thức. Chúng tôi bắt đầu vào kì thi cuối năm, phải nói đề thi năm nay rất khó nhưng đối với chúng tôi thì là nằm trong hết thảy các kiến thức mà thầy cô giảng dạy mặc dù câu hỏi hỏi những kiến thức sâu sa.
Ai cũng thân điểm, tôi chỉ biết cười gượng không tỏ ra mình là kẻ kênh kiệu tỏ vẻ làm bài được. Khi kì thi kết thúc cũng là lúc chúng tôi thở phào nhẹ nhõm hết cả người. Nghe bảo hắn làm được hết tất cả. Mong rằng hắn có phần thưởng để khỏi phụ công mấy tháng này. Và hắn đã làm được, kể cả tôi. Khi cầm tấm điểm thi trên tay kèm theo phần thưởng giấy khen, nhìn mặt hắn phỡn biết bao nhiêu. Phải nói là hắn hạnh phúc đến nhường nào. Hắn nhìn tôi mỉm cười thật tươi. Nụ cười như mặt trời tỏa nắng.
- Anh không bị ba đuổi ra khỏi nhà rồi!!
- Là sao??_Tôi cười hòa nhíu mày.
- Ba anh nói nếu điểm không cao và không có giấy khen, ba anh sẽ tống cổ anh ra khỏi nhà đó! Nên mấy tháng nay anh chuyên tâm học hành, bây giờ...bây giờ đã hoàn thành ước mơ rồi!!Hichic...:)))
Tôi chỉ bật cười che miệng, nhìn hắn cũng có lúc vui vẻ biết bao nhiêu. Tôi có thể nhìn thấy nơi nhiệt huyết tràn trề khi hắn quyết tâm. Có thể nói, tôi thích cái tính của hắn vì nói được là làm được.
..............................
Khi học kì kết thúc và bắt đầu một ngày hè chán chường biết bao, khi đám bạn tôi đang mải mê ở nhà rong chơi hay đi du lịch đâu đó. Thì tôi lại bắt tay vào việc làm thêm, tôi làm tất cả các công việc nhằm mục đích bương trãi cuộc sống. Vẫn như mọi khi, hắn lại đến kiếm tôi rủ tôi đi đâu đó sau giờ tan ca.
- Này nhân viên, bán cho tôi một thứ có được không??
Hắn nhíu mày nói lớn. Tôi bật cười nhẹ nhàng,nói.
- Khách hàng muốn mua gì ạ??
- Tôi muốn mua cái này không biết cô có thể không? Giá cả tôi không quan tâm!_Hắn nghiêm nghị vô cùng.
- Anh cứ nói!
- Là em đó, em có thể bán em cho tôi không??_Hắn chu mỏ ngại ngùng.
Tôi hoang mang vì độ thả thính đỉnh cao của hắn. Ở đâu hắn cũng có thể thả, vừa làm tôi bất ngờ với hoang mang cấp độ nhẹ. Nếu như hắn là người đào hoa thì có lẽ biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp chết dưới tay hắn. Huống hồ tôi chỉ là một người nhan sắc bình thường chả mấy nổi bật. Thấy tôi đứng đờ một chút, hắn mới mỉm cười nói.
- Anh nói chơi làm gì em phản ứng sâu xa thế??
- Đ...đâu có!_Tôi đỏ bừng mặt.
Lờ hắn, tôi gục xuống kiểm tra đồ đạc có đầy đủ không. Hắn vẫn đứng đó không chịu đi. Cất chất giọng chậm chạm kia lên.
- Sau giờ, em đợi anh nhé! Lâu rồi anh chưa dẫn em đi ăn!...
- Được thôi!
...............................
Sau giờ làm thêm ở cửa hàng siêu thị, tôi mệt mỏi bước ra khỏi cửa hàng. Ngồi nghỉ một chút, bây giờ tôi cũng để ý, đã đêm lúc nào cũng chả hay. Bây giờ cũng đã hơn 7h tối. Ánh đèn của chốn này vẫn sáng như thuở ban đầu, như thuở tôi vừa mới quen hắn. Không biết sau này, tôi có thể nói chuyện vui vẻ như bây giờ với hắn không. Chỉ sợ, cuộc tình chỉ mới thoáng qua không để lại nhiều kỉ niệm trước. Cũng may mắn là hắn không chê tôi nghèo kiết sát. Hắn giàu có lại là thiếu gia của công ty lớn, làm sao tôi có thể xứng đáng với hắn??.
Ngồi nghĩ ngợi rồi thở dài, thứ tôi đang mong đợi nó như một giấc mơ. Như một giấc mơ của một thời tuổi trẻ nông nỗi. Tôi không thể nào cảm thấy khá hơn với nó.
Đang nghĩ ngợi lung tung, giọng nói nhỏ cất lên. Tôi quay sang phía người phát ra giọng nói đó, dáng người cao kia đứng trước ánh đèn khiến tôi không tài nào mà thấy được khuôn mặt kia. Tình huống này tôi lại nhớ đến người con trai kia, người con trai tôi đã từng rất ngưỡng mộ khi có tinh thần vượt qua căn bệnh hiểm nghèo. Nếu như là anh ấy, tôi thật may mắn khi gặp lại. Sau một hồi, anh ta mới ngồi xuống, khuôn mặt năm ấy hiện ra trước mắt tôi. Vẫn là cái gương mặt phúc hậu ấy. Tôi mới mỉm cười nói nhanh.
- Cậu là...cậu là Thế Bảo à??
- Đúng rồi, còn nhớ tôi sao??_Anh khẽ vui mừng.
Anh vẫn không khác gì mấy. Chỉ là gương mặt ấy trở nên tươi tắn lúc còn ở bệnh viện. Tôi nhẹ nhàng quan tâm đến bệnh tình của hắn.
- Bệnh cậu đã khỏi rồi ư? Chúc mừng cậu!
- Ừm, có lẽ là lời động viên của em là liều thuốc khiến tôi trở nên mạnh mẽ và thoát khỏi lưỡi hái tử thần! Cảm ơn em!
Anh bỗng xưng hô tôi-em khiến tôi khó chịu một chút, tôi và anh bằng tuổi sao không xưng hô bạn bè mà thôi, quan tâm làm gì chuyện ấy. Thấy anh khỏe rồi nên tôi cũng đã mừng lắm rồi.
- Cơ mà, sao cậu lại ở đây?
- Tôi đi dạo quanh đây,không ngờ lại vô cùng may mắn gặp được em! Đúng là chữ duyên mà!
- Ồ, chắc là duyên!_Tôi ngước lên bầu trời trong màn đêm yên tĩnh.
Tôi có thể nghe tiếng tim đập nhanh của người kế bên kia. Quay sang nhìn anh, tôi thấy anh ôm mặt. Nhìn anh rất lúng túng, tôi bỗng lo lắng.
- Cậu sao đấy??
- K...không sao...Nhưng mà sao em lại ngồi đây?_Anh cố tỏ vẻ bình thản trước mặt tôi.
Nghe anh hỏi tôi mới nhớ đến hắn. Bây giờ không biết hắn tấp bờ tắp bụi ở đâu rồi nhỉ, đợi hắn chắc hết mùa trăng chắc cũng chẳng thấy đâu. Tôi mới vội nói.
- Tôi đi làm thêm, giờ hết giờ làm nên ngồi đây nghĩ mệt một chút!
- Chắc em mệt lắm nhỉ!_Chất giọng anh trìu mến lạ thường.
- Không hẳn...! Cảm ơn cậu quan tâm tôi!
Sự quan tâm ấy khiến tôi cảm thấy một phần nào đó hưng phấn thêm. Tính tôi rất đặc biệt, mỗi khi thấy khó chịu trong lòng ai đó quan tâm là sự mệt mỏi đó biến mất. Đợi một chút, chẳng thấy hắn đâu. Tôi thở dài chán chường bất lực.
Anh bỗng nói.
- Nếu em muốn về thì tôi về cùng em...
Chưa nói dứt tiếng, tiếng ai đó quyền lực cất lên phá hỏng bầu không khí tĩnh lặng này. Tôi thấy có người đang đằng đằng sát khí tiến lại phía bên tôi. Vừa đi hắn vừa nói giọng như giết chết tôi và đối phương.
- Không cần cậu đây quan tâm, bạn gái tôi đã có tôi rồi!
- ...!_Anh lạnh lùng nhìn người đang đi đến.
Hai gương mặt đang muốn bùng nổ kia chạm chán nhau, người có thể giảng hòa cũng chỉ là tôi. Tránh hai người lại gây sự bất bình ở đây. Lại thêm phiền phức.
- Thôi được rồi, A Hào. Sao giờ này anh mới tới? Biết em chờ không?
- Anh đi mua nước cho em, thằng này là ai?? Em ngoại tình hả??_Hắn nhíu mày không vui.
- Ngoại cái gì mà tình??. Bạn của em đó!_Tôi nhướng cặp chân mài nhìn hắn.
Nghe thì thấy hắn khá bình tĩnh lại. Hắn mỉm cười.
- Cảm ơn anh bạn có lòng tốt, nhưng giờ tôi sẽ dẫn em ấy đi ăn!
- Không phiền thì cho tôi đi cùng được không?_Anh đứng phắt dậy.
- Mày điên à? Tụi tao đi xe, mày định ngồi ở đâu? Trên mũi xe hay trên đầu tao?? Hay có thùng rác kìa, mày ngồi trong đó đi tao buộc dây vào xe rồi kéo mày đi!_Hắn hất hàm nói năng thô lỗ.
Anh chỉ khó chịu, chỉ vào mặt một kẻ đường đường là thiếu gia giàu có lãnh băng mà lại ăn nói không khác gì dân chợ búa thế kia. Anh nói với tôi về hắn.
- Đây là bạn trai em sao? Anh cứ tưởng hắn là má em không đấy!
Ai cũng thân điểm, tôi chỉ biết cười gượng không tỏ ra mình là kẻ kênh kiệu tỏ vẻ làm bài được. Khi kì thi kết thúc cũng là lúc chúng tôi thở phào nhẹ nhõm hết cả người. Nghe bảo hắn làm được hết tất cả. Mong rằng hắn có phần thưởng để khỏi phụ công mấy tháng này. Và hắn đã làm được, kể cả tôi. Khi cầm tấm điểm thi trên tay kèm theo phần thưởng giấy khen, nhìn mặt hắn phỡn biết bao nhiêu. Phải nói là hắn hạnh phúc đến nhường nào. Hắn nhìn tôi mỉm cười thật tươi. Nụ cười như mặt trời tỏa nắng.
- Anh không bị ba đuổi ra khỏi nhà rồi!!
- Là sao??_Tôi cười hòa nhíu mày.
- Ba anh nói nếu điểm không cao và không có giấy khen, ba anh sẽ tống cổ anh ra khỏi nhà đó! Nên mấy tháng nay anh chuyên tâm học hành, bây giờ...bây giờ đã hoàn thành ước mơ rồi!!Hichic...:)))
Tôi chỉ bật cười che miệng, nhìn hắn cũng có lúc vui vẻ biết bao nhiêu. Tôi có thể nhìn thấy nơi nhiệt huyết tràn trề khi hắn quyết tâm. Có thể nói, tôi thích cái tính của hắn vì nói được là làm được.
..............................
Khi học kì kết thúc và bắt đầu một ngày hè chán chường biết bao, khi đám bạn tôi đang mải mê ở nhà rong chơi hay đi du lịch đâu đó. Thì tôi lại bắt tay vào việc làm thêm, tôi làm tất cả các công việc nhằm mục đích bương trãi cuộc sống. Vẫn như mọi khi, hắn lại đến kiếm tôi rủ tôi đi đâu đó sau giờ tan ca.
- Này nhân viên, bán cho tôi một thứ có được không??
Hắn nhíu mày nói lớn. Tôi bật cười nhẹ nhàng,nói.
- Khách hàng muốn mua gì ạ??
- Tôi muốn mua cái này không biết cô có thể không? Giá cả tôi không quan tâm!_Hắn nghiêm nghị vô cùng.
- Anh cứ nói!
- Là em đó, em có thể bán em cho tôi không??_Hắn chu mỏ ngại ngùng.
Tôi hoang mang vì độ thả thính đỉnh cao của hắn. Ở đâu hắn cũng có thể thả, vừa làm tôi bất ngờ với hoang mang cấp độ nhẹ. Nếu như hắn là người đào hoa thì có lẽ biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp chết dưới tay hắn. Huống hồ tôi chỉ là một người nhan sắc bình thường chả mấy nổi bật. Thấy tôi đứng đờ một chút, hắn mới mỉm cười nói.
- Anh nói chơi làm gì em phản ứng sâu xa thế??
- Đ...đâu có!_Tôi đỏ bừng mặt.
Lờ hắn, tôi gục xuống kiểm tra đồ đạc có đầy đủ không. Hắn vẫn đứng đó không chịu đi. Cất chất giọng chậm chạm kia lên.
- Sau giờ, em đợi anh nhé! Lâu rồi anh chưa dẫn em đi ăn!...
- Được thôi!
...............................
Sau giờ làm thêm ở cửa hàng siêu thị, tôi mệt mỏi bước ra khỏi cửa hàng. Ngồi nghỉ một chút, bây giờ tôi cũng để ý, đã đêm lúc nào cũng chả hay. Bây giờ cũng đã hơn 7h tối. Ánh đèn của chốn này vẫn sáng như thuở ban đầu, như thuở tôi vừa mới quen hắn. Không biết sau này, tôi có thể nói chuyện vui vẻ như bây giờ với hắn không. Chỉ sợ, cuộc tình chỉ mới thoáng qua không để lại nhiều kỉ niệm trước. Cũng may mắn là hắn không chê tôi nghèo kiết sát. Hắn giàu có lại là thiếu gia của công ty lớn, làm sao tôi có thể xứng đáng với hắn??.
Ngồi nghĩ ngợi rồi thở dài, thứ tôi đang mong đợi nó như một giấc mơ. Như một giấc mơ của một thời tuổi trẻ nông nỗi. Tôi không thể nào cảm thấy khá hơn với nó.
Đang nghĩ ngợi lung tung, giọng nói nhỏ cất lên. Tôi quay sang phía người phát ra giọng nói đó, dáng người cao kia đứng trước ánh đèn khiến tôi không tài nào mà thấy được khuôn mặt kia. Tình huống này tôi lại nhớ đến người con trai kia, người con trai tôi đã từng rất ngưỡng mộ khi có tinh thần vượt qua căn bệnh hiểm nghèo. Nếu như là anh ấy, tôi thật may mắn khi gặp lại. Sau một hồi, anh ta mới ngồi xuống, khuôn mặt năm ấy hiện ra trước mắt tôi. Vẫn là cái gương mặt phúc hậu ấy. Tôi mới mỉm cười nói nhanh.
- Cậu là...cậu là Thế Bảo à??
- Đúng rồi, còn nhớ tôi sao??_Anh khẽ vui mừng.
Anh vẫn không khác gì mấy. Chỉ là gương mặt ấy trở nên tươi tắn lúc còn ở bệnh viện. Tôi nhẹ nhàng quan tâm đến bệnh tình của hắn.
- Bệnh cậu đã khỏi rồi ư? Chúc mừng cậu!
- Ừm, có lẽ là lời động viên của em là liều thuốc khiến tôi trở nên mạnh mẽ và thoát khỏi lưỡi hái tử thần! Cảm ơn em!
Anh bỗng xưng hô tôi-em khiến tôi khó chịu một chút, tôi và anh bằng tuổi sao không xưng hô bạn bè mà thôi, quan tâm làm gì chuyện ấy. Thấy anh khỏe rồi nên tôi cũng đã mừng lắm rồi.
- Cơ mà, sao cậu lại ở đây?
- Tôi đi dạo quanh đây,không ngờ lại vô cùng may mắn gặp được em! Đúng là chữ duyên mà!
- Ồ, chắc là duyên!_Tôi ngước lên bầu trời trong màn đêm yên tĩnh.
Tôi có thể nghe tiếng tim đập nhanh của người kế bên kia. Quay sang nhìn anh, tôi thấy anh ôm mặt. Nhìn anh rất lúng túng, tôi bỗng lo lắng.
- Cậu sao đấy??
- K...không sao...Nhưng mà sao em lại ngồi đây?_Anh cố tỏ vẻ bình thản trước mặt tôi.
Nghe anh hỏi tôi mới nhớ đến hắn. Bây giờ không biết hắn tấp bờ tắp bụi ở đâu rồi nhỉ, đợi hắn chắc hết mùa trăng chắc cũng chẳng thấy đâu. Tôi mới vội nói.
- Tôi đi làm thêm, giờ hết giờ làm nên ngồi đây nghĩ mệt một chút!
- Chắc em mệt lắm nhỉ!_Chất giọng anh trìu mến lạ thường.
- Không hẳn...! Cảm ơn cậu quan tâm tôi!
Sự quan tâm ấy khiến tôi cảm thấy một phần nào đó hưng phấn thêm. Tính tôi rất đặc biệt, mỗi khi thấy khó chịu trong lòng ai đó quan tâm là sự mệt mỏi đó biến mất. Đợi một chút, chẳng thấy hắn đâu. Tôi thở dài chán chường bất lực.
Anh bỗng nói.
- Nếu em muốn về thì tôi về cùng em...
Chưa nói dứt tiếng, tiếng ai đó quyền lực cất lên phá hỏng bầu không khí tĩnh lặng này. Tôi thấy có người đang đằng đằng sát khí tiến lại phía bên tôi. Vừa đi hắn vừa nói giọng như giết chết tôi và đối phương.
- Không cần cậu đây quan tâm, bạn gái tôi đã có tôi rồi!
- ...!_Anh lạnh lùng nhìn người đang đi đến.
Hai gương mặt đang muốn bùng nổ kia chạm chán nhau, người có thể giảng hòa cũng chỉ là tôi. Tránh hai người lại gây sự bất bình ở đây. Lại thêm phiền phức.
- Thôi được rồi, A Hào. Sao giờ này anh mới tới? Biết em chờ không?
- Anh đi mua nước cho em, thằng này là ai?? Em ngoại tình hả??_Hắn nhíu mày không vui.
- Ngoại cái gì mà tình??. Bạn của em đó!_Tôi nhướng cặp chân mài nhìn hắn.
Nghe thì thấy hắn khá bình tĩnh lại. Hắn mỉm cười.
- Cảm ơn anh bạn có lòng tốt, nhưng giờ tôi sẽ dẫn em ấy đi ăn!
- Không phiền thì cho tôi đi cùng được không?_Anh đứng phắt dậy.
- Mày điên à? Tụi tao đi xe, mày định ngồi ở đâu? Trên mũi xe hay trên đầu tao?? Hay có thùng rác kìa, mày ngồi trong đó đi tao buộc dây vào xe rồi kéo mày đi!_Hắn hất hàm nói năng thô lỗ.
Anh chỉ khó chịu, chỉ vào mặt một kẻ đường đường là thiếu gia giàu có lãnh băng mà lại ăn nói không khác gì dân chợ búa thế kia. Anh nói với tôi về hắn.
- Đây là bạn trai em sao? Anh cứ tưởng hắn là má em không đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.