Chương 37: Sự thật phơi bày.
aptrungmochi
22/07/2019
Sau màn đấu khẩu không có hồi kết ấy. Tôi bất lực bỏ ra về, khi thấy tôi bỏ đi hắn mới bắt đầu khựng lại vài nhịp. Ánh mắt ghen tuông không còn nữa. Hắn nhíu mày nói lời cuối.
- Tao không nói với mày nữa, tao phải đưa em ấy về!
Hắn chạy nhanh lại, kéo tay tôi rồi bỏ đi mất. Tôi chỉ thoáng nhìn vẻ mặt khó chịu của anh đang đứng đó một mình. Quái lạ, tôi thấy anh khác hẳn lúc ở bệnh viện. Những cử chỉ là cứ lọt vào mắt tôi khi tiếp xúc vài phút với anh.
Hắn chở tôi đến quán ăn, không nói không rằng nhìn hắn có vẻ đang rất giận tôi. Ai nên giận ai đây?Tôi chờ hắn gần cả tiếng có sao đâu?. Giờ còn giận hờn vu vơ nữa, đúng thật là chỉ có những người yêu nhau mới gặp cảnh này. Hắn bỏ mặc tôi rồi đi nhanh tới chỗ ngồi, không quên gọi 2 phần ăn. Khi tôi bước lại ngồi đối diện hắn, hắn cố lẩn tránh mặt không thèm nhìn tôi một cái. Tôi không chịu được mà nói.
- Còn giận gì nữa cơ??
- Tôi đâu có tư cách giận mấy người?_Hắn quay sang chỗ khác nói giọng chua chát.
Tôi gượng cười lắc đầu. Thiếu gia Ngô cũng có lúc cứ y như trẻ con thế kia trông thật đáng yêu phết đi được. Nhìn cái cách giận của hắn cũng khiến tôi không tài nào cảm thấy hạnh phúc. Ghen chứ không phải giận đâu đấy.
- Anh...đang ghen với cậu ấy sao?
- Trời ơi...anh mà ghen á? Em đừng có tự tin thái quá, anh chưa bao giờ biết ghen nha em!
Hắn mở to cặp mắt như tôi đang nói trúng tim đen của hắn nên bất ngờ đáp lại như không phải. Mà giờ tôi mới để ý kĩ, hắn mới cắt tóc thì phải. Hèn chi nhìn thấy là lạ làm sao.
- Anh cắt tóc cao lên rồi nhuộm màu vàng nâu sao?_Tôi quan sát kĩ
- Nè, em đừng có lẫn sang chuyện khác! Nói đi, thằng đó là ai??_Hắn vẫn còn có tâm trạng để hỏi tôi mấy chuyện không đâu.
- Thì...cậu ấy là bạn gần phòng bệnh của em, tình cờ chúng em gặp nhau ở bệnh viện rồi làm bạn sau đó thì em xuất viện nên cũng lâu không gặp cậu ấy nữa, giờ thì có cơ hội gặp nên nói chuyện một chút! Chỉ có thể thôi, sao anh làm gì ghê dữ vậy? Anh làm em một phen muốn đội quần ấy!
- Thì thấy mặt hắn dâm quá nên anh phải đề phòng chứ!. Hắn còn dám đưa em về nhà nữa!
- Thế không phải ghen chứ là gì??_Tôi bật cười nhìn anh chằm chằm.
Thấy có hơi đúng nên nhìn mặt hắn đỏ ửng lên, quả đầu bốc khói như muốn nói với tôi rằng điều tôi nói vô cùng đúng!. Hắn chỉ gục mặt xuống, gãi đầu nhìn xuống mặt bàn. Khi thấy đồ ăn đã bưng ra, hắn mừng rỡ rồi nói với tôi như không có chuyện gì xảy ra.
- Đồ ăn tới rồi!!_Vỗ tay mỉm cười trong sự xúc động
Tôi chỉ ngồi đó nhếch môi cười. Hắn im lặng ăn đồ như thiếu nữ e thẹn mới lớn. Tôi thì vội đắc chí nên ăn rất ngon. Thấy hắn xấu hổ vậy tôi cũng cảm thấy vui vui, chưa bao giờ tôi có thể mơ ước được ở bên cạnh người mình yêu như lúc này. Vui vẻ biết bao. Có lẽ hắn ta là người tôi mong ước nhiều nhất, mong ước sẽ ở mãi bên tôi không xa rời!. Nếu có thể nói nghiêm túc với hắn, tôi muốn nói rằng tôi yêu hắn đến nhường nào.
...Khi chúng tôi ăn xong, chúng tôi lại trở về nhà ấy theo thường lệ.
Khi lê đôi chân bước về căn nhà đó một mình, tôi lại cảm nhận được cái sự lạnh lẽo bao trùm. Không biết ở bên nhà hắn, hắn có cảm thấy vậy không? Chắc ba mẹ hắn...thương hắn lắm!. Tôi muốn gặp ba mẹ hắn một lần...Có lẽ là điều ước ấy đã trở thành sự thật.
Khi tôi đang ngồi xem TV, điện thoại tôi bỗng reo tin nhắn liên hồi. Khi bật lên chỉ thấy một dòng tin nhắn của hắn gửi rằng Ngày mai đến nhà hắn ...Theo cách suy nghĩ, tôi cũng chỉ nghĩ rằng hắn chỉ muốn tôi đến chơi nhà rồi tán gẫu chuyện. Tôi cũng chỉ ậm ực nhắn lại rằng là đồng ý. Cũng lâu chưa đến nhà hắn mà cũng chắc là sẽ được gặp mẹ hắn nhỉ!. Tôi chưa bao giờ thấy mẹ hắn cả...
Sự tò mò luôn ở trong đầu tôi, tôi mỉm cười nằm xuống ghế sofa. Ngước nhìn lên ánh đèn trên trần nhà, lòng tôi rối lên một cái gì đó đau đau. Tôi không biết đó là gì nhưng có lẽ tôi có thể cảm nhận đó đến vào ngày mai.
Khi tôi ra trường, tôi và hắn sẽ như thế nào? Ai đi đường nấy, hay là vẫn còn giữ liên lạc với nhau...??...Thanh xuân đơn giản muốn ở bên cạnh một người nhưng lại không biết có thể ở bên nhau đến khi nào...Tôi không muốn thanh xuân đến rồi đi như một cơn gió, hãy sống chậm lại ta mới có thể cảm nhận được hết thảy thanh xuân đang bùng cháy như thế này!. Vì thanh xuân là hắn!...
Nghĩ ngợi một chút, tôi ngủ ở ngay ghế sofa khi nào cũng không hay biết khi thức dậy cũng đã trời sáng rồi. Tôi ưỡn vai một cái rồi mới đi VSCN, hôm nay tôi được nghĩ làm một ngày. Cũng hay, có thể đến nhà hắn ngay bây giờ. Lúc ấy, tin nhắn reo lên vài giây. Tôi nhanh nhẹn cầm máy lên xem thử, hắn nhắn Đến nhanh đi, anh có điều bất ngờ dành cho em. Tôi bật cười khúc khích rồi đi vào nhà tắm thay một bộ đồ mới trong gọn gàng hơn.
Đi nhanh tới nhà hắn, tôi không muốn đi xe đạp nên chọn đi bộ. Đồng thời cũng tập thể dục buổi sáng, tôi vừa đi vừa nhìn hàng cây xanh ven đường. Những đóa hoa đang đua nhau nở sắc trong thật thích thú làm sao. Tôi bước nhanh qua con đường nở đầy hoa hồng, nhìn đúng thật thơ mộng. Tôi còn mơ ước mình là một cô gái từ trong truyện tranh bước ra. Có lẽ, tôi là người thích mơ mộng ảo huyền vào những chuyện không đâu.
Vội đi tới nhà hắn, ở đây vẫn không có gì thay đổi cho lắm vẫn như dịp tôi tới nhà hắn lần đầu tiên trong đời, đi nhẹ đến cánh cửa tôi bấm chuông nhưng không có ai ra mở cửa. Tin nhắn bỗng reo lên thêm một lần nữa, nói rằng Em vào đi, anh đang bận tay một chút...cửa không khóa. Tôi xem xong, mở nhẹ cánh cửa ra rồi liếc nhìn xung quanh. Vội nói.
- A Hào, em đến rồi!...
Tôi bước vào nhưng chả nhìn thấy ai, được một lúc xem xét cũng không thấy hắn đâu. Tôi hoang mang tột độ, đang đứng đó vài phút. Có giọng nói của một người phụ nữ cất lên giữa ngôi nhà, giọng nói vang vảnh vào tai tôi như thôi miên. Người đó chỉ nói nhẹ.
- Đến rồi ư?
Tôi nghe giọng có vẻ quen thuộc nhưng không chắc lắm nên vội quay sang nhìn. Tôi trố mắt nhìn, ánh mắt tôi như không tin vào sự thật. Người đàn bà đó đang bước xuống cầu thang. Chất giọng tôi khàn đặc, tôi chỉ nói nhẹ.
- Mẹ??...
- Tao không nói với mày nữa, tao phải đưa em ấy về!
Hắn chạy nhanh lại, kéo tay tôi rồi bỏ đi mất. Tôi chỉ thoáng nhìn vẻ mặt khó chịu của anh đang đứng đó một mình. Quái lạ, tôi thấy anh khác hẳn lúc ở bệnh viện. Những cử chỉ là cứ lọt vào mắt tôi khi tiếp xúc vài phút với anh.
Hắn chở tôi đến quán ăn, không nói không rằng nhìn hắn có vẻ đang rất giận tôi. Ai nên giận ai đây?Tôi chờ hắn gần cả tiếng có sao đâu?. Giờ còn giận hờn vu vơ nữa, đúng thật là chỉ có những người yêu nhau mới gặp cảnh này. Hắn bỏ mặc tôi rồi đi nhanh tới chỗ ngồi, không quên gọi 2 phần ăn. Khi tôi bước lại ngồi đối diện hắn, hắn cố lẩn tránh mặt không thèm nhìn tôi một cái. Tôi không chịu được mà nói.
- Còn giận gì nữa cơ??
- Tôi đâu có tư cách giận mấy người?_Hắn quay sang chỗ khác nói giọng chua chát.
Tôi gượng cười lắc đầu. Thiếu gia Ngô cũng có lúc cứ y như trẻ con thế kia trông thật đáng yêu phết đi được. Nhìn cái cách giận của hắn cũng khiến tôi không tài nào cảm thấy hạnh phúc. Ghen chứ không phải giận đâu đấy.
- Anh...đang ghen với cậu ấy sao?
- Trời ơi...anh mà ghen á? Em đừng có tự tin thái quá, anh chưa bao giờ biết ghen nha em!
Hắn mở to cặp mắt như tôi đang nói trúng tim đen của hắn nên bất ngờ đáp lại như không phải. Mà giờ tôi mới để ý kĩ, hắn mới cắt tóc thì phải. Hèn chi nhìn thấy là lạ làm sao.
- Anh cắt tóc cao lên rồi nhuộm màu vàng nâu sao?_Tôi quan sát kĩ
- Nè, em đừng có lẫn sang chuyện khác! Nói đi, thằng đó là ai??_Hắn vẫn còn có tâm trạng để hỏi tôi mấy chuyện không đâu.
- Thì...cậu ấy là bạn gần phòng bệnh của em, tình cờ chúng em gặp nhau ở bệnh viện rồi làm bạn sau đó thì em xuất viện nên cũng lâu không gặp cậu ấy nữa, giờ thì có cơ hội gặp nên nói chuyện một chút! Chỉ có thể thôi, sao anh làm gì ghê dữ vậy? Anh làm em một phen muốn đội quần ấy!
- Thì thấy mặt hắn dâm quá nên anh phải đề phòng chứ!. Hắn còn dám đưa em về nhà nữa!
- Thế không phải ghen chứ là gì??_Tôi bật cười nhìn anh chằm chằm.
Thấy có hơi đúng nên nhìn mặt hắn đỏ ửng lên, quả đầu bốc khói như muốn nói với tôi rằng điều tôi nói vô cùng đúng!. Hắn chỉ gục mặt xuống, gãi đầu nhìn xuống mặt bàn. Khi thấy đồ ăn đã bưng ra, hắn mừng rỡ rồi nói với tôi như không có chuyện gì xảy ra.
- Đồ ăn tới rồi!!_Vỗ tay mỉm cười trong sự xúc động
Tôi chỉ ngồi đó nhếch môi cười. Hắn im lặng ăn đồ như thiếu nữ e thẹn mới lớn. Tôi thì vội đắc chí nên ăn rất ngon. Thấy hắn xấu hổ vậy tôi cũng cảm thấy vui vui, chưa bao giờ tôi có thể mơ ước được ở bên cạnh người mình yêu như lúc này. Vui vẻ biết bao. Có lẽ hắn ta là người tôi mong ước nhiều nhất, mong ước sẽ ở mãi bên tôi không xa rời!. Nếu có thể nói nghiêm túc với hắn, tôi muốn nói rằng tôi yêu hắn đến nhường nào.
...Khi chúng tôi ăn xong, chúng tôi lại trở về nhà ấy theo thường lệ.
Khi lê đôi chân bước về căn nhà đó một mình, tôi lại cảm nhận được cái sự lạnh lẽo bao trùm. Không biết ở bên nhà hắn, hắn có cảm thấy vậy không? Chắc ba mẹ hắn...thương hắn lắm!. Tôi muốn gặp ba mẹ hắn một lần...Có lẽ là điều ước ấy đã trở thành sự thật.
Khi tôi đang ngồi xem TV, điện thoại tôi bỗng reo tin nhắn liên hồi. Khi bật lên chỉ thấy một dòng tin nhắn của hắn gửi rằng Ngày mai đến nhà hắn ...Theo cách suy nghĩ, tôi cũng chỉ nghĩ rằng hắn chỉ muốn tôi đến chơi nhà rồi tán gẫu chuyện. Tôi cũng chỉ ậm ực nhắn lại rằng là đồng ý. Cũng lâu chưa đến nhà hắn mà cũng chắc là sẽ được gặp mẹ hắn nhỉ!. Tôi chưa bao giờ thấy mẹ hắn cả...
Sự tò mò luôn ở trong đầu tôi, tôi mỉm cười nằm xuống ghế sofa. Ngước nhìn lên ánh đèn trên trần nhà, lòng tôi rối lên một cái gì đó đau đau. Tôi không biết đó là gì nhưng có lẽ tôi có thể cảm nhận đó đến vào ngày mai.
Khi tôi ra trường, tôi và hắn sẽ như thế nào? Ai đi đường nấy, hay là vẫn còn giữ liên lạc với nhau...??...Thanh xuân đơn giản muốn ở bên cạnh một người nhưng lại không biết có thể ở bên nhau đến khi nào...Tôi không muốn thanh xuân đến rồi đi như một cơn gió, hãy sống chậm lại ta mới có thể cảm nhận được hết thảy thanh xuân đang bùng cháy như thế này!. Vì thanh xuân là hắn!...
Nghĩ ngợi một chút, tôi ngủ ở ngay ghế sofa khi nào cũng không hay biết khi thức dậy cũng đã trời sáng rồi. Tôi ưỡn vai một cái rồi mới đi VSCN, hôm nay tôi được nghĩ làm một ngày. Cũng hay, có thể đến nhà hắn ngay bây giờ. Lúc ấy, tin nhắn reo lên vài giây. Tôi nhanh nhẹn cầm máy lên xem thử, hắn nhắn Đến nhanh đi, anh có điều bất ngờ dành cho em. Tôi bật cười khúc khích rồi đi vào nhà tắm thay một bộ đồ mới trong gọn gàng hơn.
Đi nhanh tới nhà hắn, tôi không muốn đi xe đạp nên chọn đi bộ. Đồng thời cũng tập thể dục buổi sáng, tôi vừa đi vừa nhìn hàng cây xanh ven đường. Những đóa hoa đang đua nhau nở sắc trong thật thích thú làm sao. Tôi bước nhanh qua con đường nở đầy hoa hồng, nhìn đúng thật thơ mộng. Tôi còn mơ ước mình là một cô gái từ trong truyện tranh bước ra. Có lẽ, tôi là người thích mơ mộng ảo huyền vào những chuyện không đâu.
Vội đi tới nhà hắn, ở đây vẫn không có gì thay đổi cho lắm vẫn như dịp tôi tới nhà hắn lần đầu tiên trong đời, đi nhẹ đến cánh cửa tôi bấm chuông nhưng không có ai ra mở cửa. Tin nhắn bỗng reo lên thêm một lần nữa, nói rằng Em vào đi, anh đang bận tay một chút...cửa không khóa. Tôi xem xong, mở nhẹ cánh cửa ra rồi liếc nhìn xung quanh. Vội nói.
- A Hào, em đến rồi!...
Tôi bước vào nhưng chả nhìn thấy ai, được một lúc xem xét cũng không thấy hắn đâu. Tôi hoang mang tột độ, đang đứng đó vài phút. Có giọng nói của một người phụ nữ cất lên giữa ngôi nhà, giọng nói vang vảnh vào tai tôi như thôi miên. Người đó chỉ nói nhẹ.
- Đến rồi ư?
Tôi nghe giọng có vẻ quen thuộc nhưng không chắc lắm nên vội quay sang nhìn. Tôi trố mắt nhìn, ánh mắt tôi như không tin vào sự thật. Người đàn bà đó đang bước xuống cầu thang. Chất giọng tôi khàn đặc, tôi chỉ nói nhẹ.
- Mẹ??...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.