Chương 30: Thời thế thay đổi
aptrungmochi
22/07/2019
Chuyển ngôi kể :v
Tôi bước ra về gần đến sân trường, nghe được những lời nói không hay của một chàng trai kia. Người được gọi là bạn trai tôi hiện giờ, khuôn mặt của hắn biến sắc khi cô gái kia cứ lẽo đẽo theo. Buộc miệng hắn phải hét lên chửi cô ta. Cô gái kia ngạc nhiên xen lẫn ngượng ngùng sau khi kết thúc màn khinh bỉ của hắn. Cô bực dọc nói hiên ngang.
- Nè, anh nghĩ mình là ai hả?? Là cái thá gì mà lại chửi tôi??... Bộ tưởng mình đẹp lắm sao?
Hắn đeo balo lên vai rồi bước lại gần cô gái đó, cô ta bất ngờ nhìn hắn. Đôi mắt hắn không còn tí cảm xúc, nói nhỏ bên tai cô điều gì đó khiến cô ta trợn tròn mắt rồi đẩy hắn ra rất mạnh. Những học sinh ra về càng lúc càng nhiều, đứng đó xem trò vui diễn ra. Cô gái kia quát lớn, chỉ đôi tay của cô vào mặt hắn.
- Mày là đồ điên, con chó ngu ngốc! Cái đồ thần kinh.... Đi chết đi thằng chó khốn nạn kia! Đồ ghê tởm!_Cô gắt lên.
- Lời nói đúng là khó nghe thiệt đó! Đúng là ba mẹ cô thật tội nghiệp khi cho tiền cô ăn học, giờ lại chửi bạn học đến thế!_Hắn mỉm cười thân thiện
Cô gái nhíu mày quát lớn hơn nữa. Làm cho toàn sân trường im lặng chỉ còn nghe tiếng chửi rủa chướng tai của người con gái xinh đẹp kia.
- Mày đừng cố thân thiện nữa! Đừng làm những thứ tao cảm thấy tởm kia. Đúng là tên thần kinh!
Cô gái bực dọc rồi bỏ đi. Được mấy lúc sau, toàn sân trường với những tiếng xì xầm lớn nhỏ nói về người con gái kia.
- Tui nghe bảo con nhỏ đó là Hàm Y con gái chủ tịch nổi tiếng giàu có lắm đó nha _Nữ sinh A
- Nhưng sau xinh xắn thế mà lại nói chuyện như lũ học sinh vô nhân cách thế?_ Nữ sinh B
- Cưa người khác mà lại giở giọng phách lối bị từ chối là đáng đời _Nam sinh C...
Với những lời nói xấu được bàn dân thiên hạ của trường nói. Tôi cá chắc là ngày mai cô ta sẽ nổi tiếng lắm cho mà xem. Hắn thấy tôi, mỉm cười bước lại kế bên tôi rồi nói.
- Em ra lâu chưa?
- Cũng mới đây!_Tôi nhẹ nhàng đáp
- Ừm, vậy mình về nhà thôi anh chở em về!
Hắn nói xong xoa đầu tôi nhẹ nhàng, khoác vai tôi bước đi trước mắt cả trường. Những con người kia thấy thế thì hú hét, nhưng có một số người lại liếc mắt nhìn tôi như căm thù lắm.
.............................................
Tôi ngồi đằng sau xe nhìn xung quanh, bất giác hắn lên tiếng hỏi tôi làm tôi giật mình.
- Này, lúc nãy em có thấy anh nói chuyện với cô gái đó không?
- À, ừ
- Đừng lo, anh không thương ai khác ngoài em đâu!
Tôi bật cười nhỏ. Bảo với anh.
- Nếu như vậy thì em phải giữ thật chặt anh mới được đó!
- Nếu như em không buông tay anh nhất định sẽ không bỏ em!_Hắn nói.
Những lời nói làm tôi cảm thấy có một sự gì đó ấm áp lạ thường. Nếu được như vậy thật lâu thì tôi cũng cảm thấy rất may mắn. Được ở bên người mình thương mà ai lại không muốn chứ. Nếu là bạn thì bạn cũng sẽ như vậy. Đừng cố giữ mãi câu nói muốn nói với người ấy trong lòng mà hãy cố gắng nhân cơ hội để nói với người ấy, dù là không được đồng ý nhưng cũng có thể nhẹ nhõm tâm trạng mà mình cố kìm nén. Như vậy là đủ rồi. Nếu được sự chấp nhận đó là bạn đã thật sự may mắn.
Mỗi phút giây bên cạnh người ấy đúng thật là rất quý giá, vì mất đi thì đâu có thể kiếm lại được??.
...................................
- Ngày mai là chủ nhật, anh có hai vé xem phim em có muốn đi cùng anh không?_Hắn rút ra hai vé xem phim mỉm cười nhẹ.
- Ừm, hình như phim này mới ra thì phải! Chỉ có hai vé thôi sao? Sao không rủ thêm bạn của anh đi cùng??
Hắn trở lại trạng thái lạnh lùng, đôi mắt chứa nhiều điều buồn bã lạ thường. Bỏ hai vé vào cặp rồi leo lên xe đạp, quay sang nói bất lực.
- Nếu không đi thì anh đi với con khác!
- À... Anh đang ghen hả??_Tôi chăm chọc
- Ai thèm!_Hắn quay sang chỗ khác
Tôi bật cười trước mặt hắn. Đúng rất đáng yêu. Hắn nhìn tôi, tôi nắm cổ tay hắn bảo.
- Vậy mai chờ em nhé!
- Ừm!... Em vào nhà đi, mai anh dẫn em đi công viên chơi rồi xem phim luôn!
- Ừ!_Tôi gật đầu.
............
Vừa vui vừa thích thú trong lòng, tôi mở cửa ra. Trước mắt tôi là một người đàn bà mặc bộ váy màu vàng đậm, nhìn khoảng 45 tuổi, ngồi trên ghế sofa nhà tôi. Tôi nhìn kĩ thì không ai khác, người mà tôi không muốn bao giờ đặt chân về căn nhà này một lần nào cả. Người tình của ba tôi đây ư??. Chẳng khác gì một ả đàn bà đạo đức giả. Tôi nói giọng ngang hàng.
- Sao bà vô nhà tôi được? Định ăn cắp thứ gì?
- Sao lúc nào con cũng nói với ta như thế vậy? Con ghét ta lắm sao??_Bà ta dùng chất giọng ngọt ngào hỏi tôi.
Tôi bước lại gần bà ta.
- Đừng nói lôi thôi nữa, bà muốn gì đây?
- À thì, dạo này ba con có triệu chứng đau đầu và hơi mệt nên đã nhập viện rồi. Con có thể đi thăm ba được hay không?
- Bà quên hay là muốn chọc điên tôi đây?
Tôi nói trỏng với bả. Khuôn mặt không mảy may với lời nói của bà ta. Bà nhíu mày nhìn tôi.
- Hả?
- Tôi và ông ta đã cắt đứt quan hệ từ lâu rồi! Giờ đây, tôi không cần ai là người thân cả!_Tôi nói điềm tĩnh.
Bà ta lắc đầu bảo.
- Con đúng là một đứa ích kỉ!
- Ích kỉ? ... Nếu bà muốn hỏi ai đã làm cho tôi ích kỉ thì người đó chính là bà! Không ai khác, người đã phá hoại gia can của tôi cũng chính là bà, thôi ngay cái kiểu như thánh thiện đó đi , nó làm tôi phát ớn rồi đó!
Tôi quát lớn dằn mặt bà ta. Bà ta đứng dậy định giơ tay tát tôi nhưng khựng lại vài nhịp. Bà căng đôi mắt to tròn nhìn tôi như kiểu ăn tươi nuốt sống. Tôi ngước lên bảo nhẹ nhàng.
- Sao đây? Sợ tôi đánh trả lại sao? Tôi nói cho bà biết, bà cứ làm tôi như thế đi... Sẽ có ngày tôi khiến cho bà phải hối hận vì đã phá đi sự hạnh phúc của người khác! Tôi đảm bảo ngày đó không xa đâu!
- Tao hứa với mày nếu tao có thể thừa hưởng được số tài sản của thằng ba ngu ngốc của mày...Việc đầu tiên tao làm là sẽ cho con gái mẹ của mày phải chịu đau khổ!
- Hết chương 29 -
Tôi bước ra về gần đến sân trường, nghe được những lời nói không hay của một chàng trai kia. Người được gọi là bạn trai tôi hiện giờ, khuôn mặt của hắn biến sắc khi cô gái kia cứ lẽo đẽo theo. Buộc miệng hắn phải hét lên chửi cô ta. Cô gái kia ngạc nhiên xen lẫn ngượng ngùng sau khi kết thúc màn khinh bỉ của hắn. Cô bực dọc nói hiên ngang.
- Nè, anh nghĩ mình là ai hả?? Là cái thá gì mà lại chửi tôi??... Bộ tưởng mình đẹp lắm sao?
Hắn đeo balo lên vai rồi bước lại gần cô gái đó, cô ta bất ngờ nhìn hắn. Đôi mắt hắn không còn tí cảm xúc, nói nhỏ bên tai cô điều gì đó khiến cô ta trợn tròn mắt rồi đẩy hắn ra rất mạnh. Những học sinh ra về càng lúc càng nhiều, đứng đó xem trò vui diễn ra. Cô gái kia quát lớn, chỉ đôi tay của cô vào mặt hắn.
- Mày là đồ điên, con chó ngu ngốc! Cái đồ thần kinh.... Đi chết đi thằng chó khốn nạn kia! Đồ ghê tởm!_Cô gắt lên.
- Lời nói đúng là khó nghe thiệt đó! Đúng là ba mẹ cô thật tội nghiệp khi cho tiền cô ăn học, giờ lại chửi bạn học đến thế!_Hắn mỉm cười thân thiện
Cô gái nhíu mày quát lớn hơn nữa. Làm cho toàn sân trường im lặng chỉ còn nghe tiếng chửi rủa chướng tai của người con gái xinh đẹp kia.
- Mày đừng cố thân thiện nữa! Đừng làm những thứ tao cảm thấy tởm kia. Đúng là tên thần kinh!
Cô gái bực dọc rồi bỏ đi. Được mấy lúc sau, toàn sân trường với những tiếng xì xầm lớn nhỏ nói về người con gái kia.
- Tui nghe bảo con nhỏ đó là Hàm Y con gái chủ tịch nổi tiếng giàu có lắm đó nha _Nữ sinh A
- Nhưng sau xinh xắn thế mà lại nói chuyện như lũ học sinh vô nhân cách thế?_ Nữ sinh B
- Cưa người khác mà lại giở giọng phách lối bị từ chối là đáng đời _Nam sinh C...
Với những lời nói xấu được bàn dân thiên hạ của trường nói. Tôi cá chắc là ngày mai cô ta sẽ nổi tiếng lắm cho mà xem. Hắn thấy tôi, mỉm cười bước lại kế bên tôi rồi nói.
- Em ra lâu chưa?
- Cũng mới đây!_Tôi nhẹ nhàng đáp
- Ừm, vậy mình về nhà thôi anh chở em về!
Hắn nói xong xoa đầu tôi nhẹ nhàng, khoác vai tôi bước đi trước mắt cả trường. Những con người kia thấy thế thì hú hét, nhưng có một số người lại liếc mắt nhìn tôi như căm thù lắm.
.............................................
Tôi ngồi đằng sau xe nhìn xung quanh, bất giác hắn lên tiếng hỏi tôi làm tôi giật mình.
- Này, lúc nãy em có thấy anh nói chuyện với cô gái đó không?
- À, ừ
- Đừng lo, anh không thương ai khác ngoài em đâu!
Tôi bật cười nhỏ. Bảo với anh.
- Nếu như vậy thì em phải giữ thật chặt anh mới được đó!
- Nếu như em không buông tay anh nhất định sẽ không bỏ em!_Hắn nói.
Những lời nói làm tôi cảm thấy có một sự gì đó ấm áp lạ thường. Nếu được như vậy thật lâu thì tôi cũng cảm thấy rất may mắn. Được ở bên người mình thương mà ai lại không muốn chứ. Nếu là bạn thì bạn cũng sẽ như vậy. Đừng cố giữ mãi câu nói muốn nói với người ấy trong lòng mà hãy cố gắng nhân cơ hội để nói với người ấy, dù là không được đồng ý nhưng cũng có thể nhẹ nhõm tâm trạng mà mình cố kìm nén. Như vậy là đủ rồi. Nếu được sự chấp nhận đó là bạn đã thật sự may mắn.
Mỗi phút giây bên cạnh người ấy đúng thật là rất quý giá, vì mất đi thì đâu có thể kiếm lại được??.
...................................
- Ngày mai là chủ nhật, anh có hai vé xem phim em có muốn đi cùng anh không?_Hắn rút ra hai vé xem phim mỉm cười nhẹ.
- Ừm, hình như phim này mới ra thì phải! Chỉ có hai vé thôi sao? Sao không rủ thêm bạn của anh đi cùng??
Hắn trở lại trạng thái lạnh lùng, đôi mắt chứa nhiều điều buồn bã lạ thường. Bỏ hai vé vào cặp rồi leo lên xe đạp, quay sang nói bất lực.
- Nếu không đi thì anh đi với con khác!
- À... Anh đang ghen hả??_Tôi chăm chọc
- Ai thèm!_Hắn quay sang chỗ khác
Tôi bật cười trước mặt hắn. Đúng rất đáng yêu. Hắn nhìn tôi, tôi nắm cổ tay hắn bảo.
- Vậy mai chờ em nhé!
- Ừm!... Em vào nhà đi, mai anh dẫn em đi công viên chơi rồi xem phim luôn!
- Ừ!_Tôi gật đầu.
............
Vừa vui vừa thích thú trong lòng, tôi mở cửa ra. Trước mắt tôi là một người đàn bà mặc bộ váy màu vàng đậm, nhìn khoảng 45 tuổi, ngồi trên ghế sofa nhà tôi. Tôi nhìn kĩ thì không ai khác, người mà tôi không muốn bao giờ đặt chân về căn nhà này một lần nào cả. Người tình của ba tôi đây ư??. Chẳng khác gì một ả đàn bà đạo đức giả. Tôi nói giọng ngang hàng.
- Sao bà vô nhà tôi được? Định ăn cắp thứ gì?
- Sao lúc nào con cũng nói với ta như thế vậy? Con ghét ta lắm sao??_Bà ta dùng chất giọng ngọt ngào hỏi tôi.
Tôi bước lại gần bà ta.
- Đừng nói lôi thôi nữa, bà muốn gì đây?
- À thì, dạo này ba con có triệu chứng đau đầu và hơi mệt nên đã nhập viện rồi. Con có thể đi thăm ba được hay không?
- Bà quên hay là muốn chọc điên tôi đây?
Tôi nói trỏng với bả. Khuôn mặt không mảy may với lời nói của bà ta. Bà nhíu mày nhìn tôi.
- Hả?
- Tôi và ông ta đã cắt đứt quan hệ từ lâu rồi! Giờ đây, tôi không cần ai là người thân cả!_Tôi nói điềm tĩnh.
Bà ta lắc đầu bảo.
- Con đúng là một đứa ích kỉ!
- Ích kỉ? ... Nếu bà muốn hỏi ai đã làm cho tôi ích kỉ thì người đó chính là bà! Không ai khác, người đã phá hoại gia can của tôi cũng chính là bà, thôi ngay cái kiểu như thánh thiện đó đi , nó làm tôi phát ớn rồi đó!
Tôi quát lớn dằn mặt bà ta. Bà ta đứng dậy định giơ tay tát tôi nhưng khựng lại vài nhịp. Bà căng đôi mắt to tròn nhìn tôi như kiểu ăn tươi nuốt sống. Tôi ngước lên bảo nhẹ nhàng.
- Sao đây? Sợ tôi đánh trả lại sao? Tôi nói cho bà biết, bà cứ làm tôi như thế đi... Sẽ có ngày tôi khiến cho bà phải hối hận vì đã phá đi sự hạnh phúc của người khác! Tôi đảm bảo ngày đó không xa đâu!
- Tao hứa với mày nếu tao có thể thừa hưởng được số tài sản của thằng ba ngu ngốc của mày...Việc đầu tiên tao làm là sẽ cho con gái mẹ của mày phải chịu đau khổ!
- Hết chương 29 -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.