Chương 29: Yêu thật.
aptrungmochi
22/07/2019
Mấy tuần sau tôi đã khỏi hẳn, bình phục rất nhanh. Tay tôi cũng có thể cử động được duy chỉ không thể cử động mạnh nữa. Qua ngày sau tôi có thể đi học lại. Ngày đầu tiên đi học lại ai cũng hỏi thăm tôi ra sao, cái con bạn thân của tôi không hỏi không rằng chỉ thấy tôi là nó vui sướng chạy lại ôm thắm thiết tôi. Tôi vẫn cảm ơn rằng mọi người trong lớp không cố lạnh nhạt với tôi. Qua những sóng gió, tôi mới hiểu ra rất nhiều điều. Mỗi hạnh phúc mà con người từng trải qua thì trong đó vẫn có ít nhất một câu chuyện vô cùng đau đớn dành cho mỗi người. Nhưng nếu biết cách vượt qua thì nó sẽ qua đi. Không phải ai cũng đều hạnh phúc may mắn suốt đời, mà đó được gọi là số mệnh của mỗi người...Và đặc biệt hơn, khi ba mẹ tôi ly hôn thì tôi từ một đứa tiểu thư chẳng biết làm công việc gì cả, biến thành một người bình thường với cách sống tự lập. Đó là một bài học rất sâu sắc khiến tôi mạnh mẽ tới bây giờ.
Giờ đây, tôi chỉ muốn học thật giỏi để có thể trở thành một chỗ đứng trong xã hội chứ không phải là đáy của xã hội nữa...
Con bạn thân tôi thấy hắn thì chỉ kéo áo tôi hỏi nhẹ một câu đủ để tôi nghe.
- Mày quen hắn ta à??
- Ừm, chúng tao là bạn bè mà!
Câu nói đó của tôi làm hắn im bật, đôi mắt nhìn tôi như không vui. Rồi hắn đưa cặp của tôi mà hồi lúc nãy hắn xách dùm tôi, hắn bỏ đi mất tiêu về lớp. Đó rõ là thể hiện thái độ rất giận tôi. Chẳng lẽ lúc này tôi bảo hắn là người yêu tôi sao??. Ngượng chết mất.
Mặc kệ hắn, con bạn tôi kéo tôi về lại bàn của tôi rồi hai đứa tán gẫu về câu chuyện mà tôi và nó đã mắc phải.
.......................................................
Chuyển ngôi kể nha mấy má. :v ( T/G : Đm, viết xong truyện này lên tăng xông vì thiếu ý tưởng mất :(((( ).
Tôi bỏ đi trước cái ngây ngô của Ngọc Như. Tôi cũng không biết mình đang làm gì nữa nhưng tôi không thích câu nói của em ấy nói. Em ấy chỉ xem tôi là bạn thôi sao??... Điều đó làm tôi buồn lắm, nhưng tôi cũng không biết là tôi thích em ấy từ khi nào nữa. Tôi muốn em ấy nói là đang hẹn hò với tôi. Nhưng điều đó có lẽ là đường đột chăng?? Người tỏ tình là em ấy...Nhưng, người không công khai cũng là em ấy!
Thế là tôi bước về chỗ ngồi với khuôn mặt bực dọc không vui. Thái Anh đi tới chỗ tôi với vẻ mặt nghiêm trọng nhìn tôi. Tôi ngạc nhiên với khuôn mặt ấy rồi hỏi.
- Cái mặt đó là sao??
- Có gái viết thư tỏ tình này, làm tao gato nha!!_Cậu bĩu môi nhìn lá thư.
Cậu đưa cho tôi cái lá thư trong đó có người tên là Hàm Y. Lại có thêm người tỏ tình với tôi. Tôi phải trả lời sao đây? Bảo là có bạn gái hay là không muốn yêu nhỉ??...Chắc là không nên đồng ý vì tôi không muốn dây dưa với những cô gái mà tôi không để ý tới. Từ khi chia tay thì có hàng ngàn lá thư của những nữ sinh trong trường hay ngoài trường gửi đến cho tôi. Nó nhiều mà tôi đọc đến nỗi nhức đầu. Tôi quá mỏi mệt với thứ đó rồi.
Trong tích tắc , tôi nói nhanh rồi quăng lá thư lên bàn.
- Vứt vào thùng rác dùm tao!
- Ùi, mày lạnh lùng thế??...Tao nghe bảo là cô nữ sinh Hàm Y đó đẹp lắm lại là con gái của chủ tịch tập đoàn Thiên Y đấy!
Cậu nhắc ghế ngồi kế tôi rồi kể sơ yếu lý lịch của cô gái đó cho tôi nghe. Tôi không thích bảo.
- Nếu mày thích thì mày có thể trả lời lá thư, nhớ là ghi tên mày chứ đừng ghi tên tao vào!
- Hì, tao có người thích rồi với lại tao không ưa mấy đứa con gái chảnh chọe như cô ta!_Cậu mỉm cười với tôi.
Tò mò, tôi hỏi lại nhẹ nhàng.
- Ai mà lọt vào mắt đen mày vậy???
- Bí mật!...
Cậu gãi đầu rồi tỏ vẻ huyền bí không cho tôi biết đó là ai. Mà sao tự nhiên tôi lại tò mò thế nhỉ??... Phải biết thì xem cô ta có đẹp không.
- Mà Ngọc Như khỏe chưa???
- Ừm, khỏe rồi...Nhưng không thể làm việc mạnh liên quan tới cánh tay được, nếu không thì tay em ấy sẽ gãy thêm lần nữa!
- Em ấy??_Cậu ngạc nhiên.
- Ừ... Chút mày đi vào bàn tiện thể quăng lá thư dùm tao nha!...
- Haizz, lắm lúc cũng muốn như mày...Nhưng mày lại kén chọn, lá thư nào cũng từ chối hết, ai biểu đẹp trai quá chi cho khổ??_Cậu tiếc nuối.
Tôi cười trừ nhìn cậu. Thì lần đầu mấy đứa con gái nhìn tôi ai cũng thích tôi hết. Mà tôi thấy khuôn mặt của tôi bình thường mà nhỉ? Chỉ có được cái làn da trắng như tuyết thôi chứ được gì đâu??... Mà con gái lại đổ rầm rầm tôi như mưa ấy. Lắm lúc cũng thấy đi đâu con gái cũng réo gọi tên mình hết. Nào là tỏ tình, nào là tặng quà cho tôi. Nhưng những thứ ấy tôi đều cho yên vị vào sọt rác hết.
........
Reng reng....
.............
Sau khi 5 tiết khổ cực. Tôi chờ em ấy tại góc hoa phượng có ven ghế đá. Đang ngồi thì bỗng có một cô gái bước lại. Tôi không quan tâm cho tới khi cô ta gọi tên tôi. Lúc này tôi mới ngước nhìn cô ta. Cô ta mặc áo đồng phục của trường khác. Khuôn mặt cũng gọi là xinh đẹp lắm. Mỉm cười với tôi.
- Cô là ai vậy??_Tôi nhíu mày nhìn cô ta.
- Em là Lưu Hàm Y. Anh có nhận lá thư của em chưa???...
- Ờ rồi!
Cô ta vui mừng kéo tay tôi nói giọng ỏng ẹo làm tôi rùng mình.
- Vậy, anh đồng ý em chứ??
Câu nói kia làm tôi bật cười. Cái gì mà đồng với chả ý?? Nhìn xung quanh mọi người vừa đi vừa nhìn tôi và cô ta. Hâm mộ có , ghen ghét đều có cả. Tôi không muốn nên đẩy cô ta sang một bên. Liếc nhìn xem em ấy đã ra chưa. Tôi lẩm bẩm.
- Phải giải quyết xong vụ này mới được!
- ...Nhật Hào, anh nói đi chứ!...Anh đã đồng ý chưa?
- Tôi xem lá thư rồi...
- Rồi sao nữa??_Cô ta láo nháo hấp tấp hỏi nhanh.
Cái loại con gái gì đây?? Tôi chưa bao giờ thấy cô ta dẹo đến thế!. Con gái chủ tịch mà cứ như mấy dân chợ cá hóc búa ấy. Tôi không vui nói một lần nữa.
- Tôi xem lá thư nhưng tôi không đồng ý.
Cô ta hụt hẫng rồi nhìn tôi. Đôi mắt long lanh , cô lại ôm tay tôi.
- Sao anh lại từ chối em???
Những cử chỉ đụng chạm da thịt làm tôi tròn mắt nhìn. Đây là cái loại con gái hư mà tôi thường xuyên gặp. Ngoài hư thì cô ta còn mặt dày nữa. Tôi đẩy cô ta mạnh rồi quát lớn.
- Làm quái gì vậy??
- A...Anh Hào, đồng ý làm bạn trai em đi nha! Hai chúng ta rất hoàn hảo, em hoàn hảo như thế sao anh lại..._Cô ta nói giọng ẻo lả khó nghe.
- Tôi bảo là không thích, tôi có bạn gái rồi!
- Ai?_Cô ta tròn mắt nhìn.
Tôi điên tiết lên bộc lộ bản chất thật của mình. Mồm mạnh bảo quát cô ta.
- Tao bảo là có bạn gái rồi, biến đi! Đừng làm tao điên lên...
- Anh..._Cô ta ngạc nhiên...
- Biến đi! Đồ thứ con gái cặn bã, rác rưỡi...
.................................................. Những thứ lọt vào đôi tay của một người làm cho cô phải xen vào cuộc nói chuyện đầy căng thẳng của họ.............................................
Giờ đây, tôi chỉ muốn học thật giỏi để có thể trở thành một chỗ đứng trong xã hội chứ không phải là đáy của xã hội nữa...
Con bạn thân tôi thấy hắn thì chỉ kéo áo tôi hỏi nhẹ một câu đủ để tôi nghe.
- Mày quen hắn ta à??
- Ừm, chúng tao là bạn bè mà!
Câu nói đó của tôi làm hắn im bật, đôi mắt nhìn tôi như không vui. Rồi hắn đưa cặp của tôi mà hồi lúc nãy hắn xách dùm tôi, hắn bỏ đi mất tiêu về lớp. Đó rõ là thể hiện thái độ rất giận tôi. Chẳng lẽ lúc này tôi bảo hắn là người yêu tôi sao??. Ngượng chết mất.
Mặc kệ hắn, con bạn tôi kéo tôi về lại bàn của tôi rồi hai đứa tán gẫu về câu chuyện mà tôi và nó đã mắc phải.
.......................................................
Chuyển ngôi kể nha mấy má. :v ( T/G : Đm, viết xong truyện này lên tăng xông vì thiếu ý tưởng mất :(((( ).
Tôi bỏ đi trước cái ngây ngô của Ngọc Như. Tôi cũng không biết mình đang làm gì nữa nhưng tôi không thích câu nói của em ấy nói. Em ấy chỉ xem tôi là bạn thôi sao??... Điều đó làm tôi buồn lắm, nhưng tôi cũng không biết là tôi thích em ấy từ khi nào nữa. Tôi muốn em ấy nói là đang hẹn hò với tôi. Nhưng điều đó có lẽ là đường đột chăng?? Người tỏ tình là em ấy...Nhưng, người không công khai cũng là em ấy!
Thế là tôi bước về chỗ ngồi với khuôn mặt bực dọc không vui. Thái Anh đi tới chỗ tôi với vẻ mặt nghiêm trọng nhìn tôi. Tôi ngạc nhiên với khuôn mặt ấy rồi hỏi.
- Cái mặt đó là sao??
- Có gái viết thư tỏ tình này, làm tao gato nha!!_Cậu bĩu môi nhìn lá thư.
Cậu đưa cho tôi cái lá thư trong đó có người tên là Hàm Y. Lại có thêm người tỏ tình với tôi. Tôi phải trả lời sao đây? Bảo là có bạn gái hay là không muốn yêu nhỉ??...Chắc là không nên đồng ý vì tôi không muốn dây dưa với những cô gái mà tôi không để ý tới. Từ khi chia tay thì có hàng ngàn lá thư của những nữ sinh trong trường hay ngoài trường gửi đến cho tôi. Nó nhiều mà tôi đọc đến nỗi nhức đầu. Tôi quá mỏi mệt với thứ đó rồi.
Trong tích tắc , tôi nói nhanh rồi quăng lá thư lên bàn.
- Vứt vào thùng rác dùm tao!
- Ùi, mày lạnh lùng thế??...Tao nghe bảo là cô nữ sinh Hàm Y đó đẹp lắm lại là con gái của chủ tịch tập đoàn Thiên Y đấy!
Cậu nhắc ghế ngồi kế tôi rồi kể sơ yếu lý lịch của cô gái đó cho tôi nghe. Tôi không thích bảo.
- Nếu mày thích thì mày có thể trả lời lá thư, nhớ là ghi tên mày chứ đừng ghi tên tao vào!
- Hì, tao có người thích rồi với lại tao không ưa mấy đứa con gái chảnh chọe như cô ta!_Cậu mỉm cười với tôi.
Tò mò, tôi hỏi lại nhẹ nhàng.
- Ai mà lọt vào mắt đen mày vậy???
- Bí mật!...
Cậu gãi đầu rồi tỏ vẻ huyền bí không cho tôi biết đó là ai. Mà sao tự nhiên tôi lại tò mò thế nhỉ??... Phải biết thì xem cô ta có đẹp không.
- Mà Ngọc Như khỏe chưa???
- Ừm, khỏe rồi...Nhưng không thể làm việc mạnh liên quan tới cánh tay được, nếu không thì tay em ấy sẽ gãy thêm lần nữa!
- Em ấy??_Cậu ngạc nhiên.
- Ừ... Chút mày đi vào bàn tiện thể quăng lá thư dùm tao nha!...
- Haizz, lắm lúc cũng muốn như mày...Nhưng mày lại kén chọn, lá thư nào cũng từ chối hết, ai biểu đẹp trai quá chi cho khổ??_Cậu tiếc nuối.
Tôi cười trừ nhìn cậu. Thì lần đầu mấy đứa con gái nhìn tôi ai cũng thích tôi hết. Mà tôi thấy khuôn mặt của tôi bình thường mà nhỉ? Chỉ có được cái làn da trắng như tuyết thôi chứ được gì đâu??... Mà con gái lại đổ rầm rầm tôi như mưa ấy. Lắm lúc cũng thấy đi đâu con gái cũng réo gọi tên mình hết. Nào là tỏ tình, nào là tặng quà cho tôi. Nhưng những thứ ấy tôi đều cho yên vị vào sọt rác hết.
........
Reng reng....
.............
Sau khi 5 tiết khổ cực. Tôi chờ em ấy tại góc hoa phượng có ven ghế đá. Đang ngồi thì bỗng có một cô gái bước lại. Tôi không quan tâm cho tới khi cô ta gọi tên tôi. Lúc này tôi mới ngước nhìn cô ta. Cô ta mặc áo đồng phục của trường khác. Khuôn mặt cũng gọi là xinh đẹp lắm. Mỉm cười với tôi.
- Cô là ai vậy??_Tôi nhíu mày nhìn cô ta.
- Em là Lưu Hàm Y. Anh có nhận lá thư của em chưa???...
- Ờ rồi!
Cô ta vui mừng kéo tay tôi nói giọng ỏng ẹo làm tôi rùng mình.
- Vậy, anh đồng ý em chứ??
Câu nói kia làm tôi bật cười. Cái gì mà đồng với chả ý?? Nhìn xung quanh mọi người vừa đi vừa nhìn tôi và cô ta. Hâm mộ có , ghen ghét đều có cả. Tôi không muốn nên đẩy cô ta sang một bên. Liếc nhìn xem em ấy đã ra chưa. Tôi lẩm bẩm.
- Phải giải quyết xong vụ này mới được!
- ...Nhật Hào, anh nói đi chứ!...Anh đã đồng ý chưa?
- Tôi xem lá thư rồi...
- Rồi sao nữa??_Cô ta láo nháo hấp tấp hỏi nhanh.
Cái loại con gái gì đây?? Tôi chưa bao giờ thấy cô ta dẹo đến thế!. Con gái chủ tịch mà cứ như mấy dân chợ cá hóc búa ấy. Tôi không vui nói một lần nữa.
- Tôi xem lá thư nhưng tôi không đồng ý.
Cô ta hụt hẫng rồi nhìn tôi. Đôi mắt long lanh , cô lại ôm tay tôi.
- Sao anh lại từ chối em???
Những cử chỉ đụng chạm da thịt làm tôi tròn mắt nhìn. Đây là cái loại con gái hư mà tôi thường xuyên gặp. Ngoài hư thì cô ta còn mặt dày nữa. Tôi đẩy cô ta mạnh rồi quát lớn.
- Làm quái gì vậy??
- A...Anh Hào, đồng ý làm bạn trai em đi nha! Hai chúng ta rất hoàn hảo, em hoàn hảo như thế sao anh lại..._Cô ta nói giọng ẻo lả khó nghe.
- Tôi bảo là không thích, tôi có bạn gái rồi!
- Ai?_Cô ta tròn mắt nhìn.
Tôi điên tiết lên bộc lộ bản chất thật của mình. Mồm mạnh bảo quát cô ta.
- Tao bảo là có bạn gái rồi, biến đi! Đừng làm tao điên lên...
- Anh..._Cô ta ngạc nhiên...
- Biến đi! Đồ thứ con gái cặn bã, rác rưỡi...
.................................................. Những thứ lọt vào đôi tay của một người làm cho cô phải xen vào cuộc nói chuyện đầy căng thẳng của họ.............................................
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.