Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
Chương 66:
Khang Kiều
15/05/2021
34.1: Hương rượu
Rượu vang đỏ nóng rực cứ thế chảy vào trong chiếc ly chân dài hơi nghiêng.
“Đây là rượu nho 82 năm của Pháp. Em thử đi.” Rót xong rượu vang, Đoàn Hồng Huyên lại không uống, ngược lại lại làm càn nhìn Ngải Tử Lam.
Ngải Tử Lam không hiểu gì về rượu vang đỏ, cũng không hiểu giá trị của loại rượu này, có điều nghe Đoàn Hồng Huyên nói như vậy, dường như mùi vị không tệ, cũng không thoái thác, đưa tay nhận lấy ly rượu chân dài trong tay anh ta.
Dù sao thì cô cũng nợ Đoàn Hồng Huyên rất nhiều tiền, uống chút rượu vang cũng không hề gì.
Cũng may lễ nghĩa uống rượu vang cô cũng biết một chút, không đến nỗi quá thất thố.
Ngải Tử Lam làm ra bộ dạng, như hiểu như không nhẹ nhàng lắc ly rượu, mặc cho rượu vang sóng sánh, hương thơm tỏa ra, sau đó nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ.
Bỗng nhiên hương thơm nồng lan tỏa trong miệng, thấm xuống tận phế phủ.
Ngải Tử Lam có chút chếnh choáng, khuôn mặt hơi say.
“Uống chút rượu vang có lợi cho sức khỏe.” Đoàn Hồng Huyên lại sắc mặt bình tĩnh nói ra lời này, vô cùng tự nhiên đem ly rượu Ngải Tử Lam đã uống dở một ngụm đến bên miệng mình, cũng nhấp một ngụm.
Trong miệng, không chỉ là thanh hương của rượu vang, mà quan trọng hơn cả là dư hương cánh môi của người đẹp.
Ngải Tử Lam vốn đã hơi say, đột nhiên thấy Đoàn Hồng Huyên ngang nhiên như vậy, rất là sốc nhưng không chút ghét bỏ, thầm líu lưỡi, mơ mơ màng màng nghĩ, Đoàn Hồng Huyên không giống như người e ngại nước miếng của người khác a, hay là anh ta xót tiền rượu vang, không muốn lãng phí.
“Cậu Đoàn, thật sự là cậu a.” Sau lưng truyền tới âm thanh hơi quen thuộc.
Đợi người đó đi tới trước mặt, Ngải Tử Lam mới biết, thì ra là vợ chồng Thiệu Bắc Hoa và Hứa Hinh Nguyệt hai người mà Ngải Tử Lam đã gặp trong buổi dạ tiệc. Buổi tiệc hôm đó, số lượng người làm quen nhiều không kể xiết, sở dĩ vẫn nhớ được bọn họ một phần là vì bọn họ là đôi phu thê ân ái nổi tiếng trong giới thượng lưu, hai là vì bọn họ là bạn thân của Đoàn Hồng Huyên.
“Anh Thiệu, chị Thiệu, xin chào.” Ngải Tử Lam lịch sự chào hỏi.
“Thật khéo, thì ra hai người cũng tới đây ăn cơm à.” Thiệu Bắc Hoa cảm thán, một bộ nhiệt tình đề nghị, “Chi bằng ăn cùng nhau đi.”
“Đúng vậy, cũng vừa tốt cho tôi có thể thân thiết với cô Đoàn một chút.”Hứa Hinh Nguyệt ôm lấy khuỷu tay Thiệu Bắc Hoa, như con chim nhỏ nép vào bên người anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, ngọt ngào cười nói.
Xem ra, cô ấy rất có cảm tình với Ngải Tử Lam, còn có ý tự nguyện tiếp xúc thân mật, hơn nữa không hề vì mối quan hệ với Đoàn Hồng Huyên.
“Cô không dạy hư cô ấy là may rồi. Còn muốn thân cận nữa.” Đoàn Hồng Huyên dường như rất cảnh giác Hứa Hinh Nguyệt, không khách khí mà nói luôn.
Đoàn Hồng Huyên trên miệng nói như vậy, nhưng vẫn là cùng vợ chồng Thiệu Bắc Hoa chung bàn.
Kết quả là, Đoàn Hồng Huyên và Ngải Tử Lam ngồi với nhau, đối diện với vợ chồng Thiệu Bắc Hoa. Là hội tụ phu thê vẫn thường hay gặp.
Vốn là thế giới riêng ấm áp hiếm hoi của hai người, lại đột nhiên biến thành buổi tụ họp nói chuyện của bốn người, sắc mặt Đoàn Hồng Huyên càng thêm chút lãnh khốc. Cuộc sống vợ chồng Thiệu Bắc Hoa có phải đã quá nhàn rỗi rồi không, liền bắt đầu kế hoạch làm cho bọn họ chút việc.
“Tử Lam, cô rốt cuộc thích Đoàn Hồng Huyên ở điểm nào?” Đương trước mặt Đoàn Hồng Huyên, không quan tâm sắc mặt hắn càng lúc càng sầm lại, Hứa Hinh Nguyệt đột nhiên hỏi một câu khiến Ngải Tử Lam khó mà trả lời.
“Đúng vậy, tôi cũng rất muốn biết.” Ai mà biết thiệu Bắc Hoa cũng một bộ bừng bừng hứng thú.
Chuyện này…..
Ngải Tử Lam không thể nói thẳng ra, cô khi đó thực ra không hề thích Đoàn Hồng Huyên. Sở dĩ đồng ý lời cầu hôn của anh ta, cũng là vì anh ta muốn cùng cô chia sẻ những đau khổ và trách nhiệm nặng nề đó chứ. Ngoài cái này ra, cô còn có được một thân phận để mà dựa vào.
Nói ra, Ngải Tử Lam ngược lại lại không hiểu, Đoàn Hồng Huyên rốt cuộc thích cô ở điểm nào ấy.
“Bỏ đi, ngay cả cô cũng không nói ra được Đoàn Hồng Huyên có điểm nào đáng để người ta thích…” Nhìn bộ dạng do dự, có chút khó xử của Ngải Tử Lam, Hứa Hinh Nguyệt đành cảm thán, đột nhiên tâm trí hoạt động, bộ não rộng mở, có chút kích động, “Không phải cậu ta xơi tái cô xong, cô không có cách nào nên mới kết hôn với cậu ta đó chứ?”
Rượu vang đỏ nóng rực cứ thế chảy vào trong chiếc ly chân dài hơi nghiêng.
“Đây là rượu nho 82 năm của Pháp. Em thử đi.” Rót xong rượu vang, Đoàn Hồng Huyên lại không uống, ngược lại lại làm càn nhìn Ngải Tử Lam.
Ngải Tử Lam không hiểu gì về rượu vang đỏ, cũng không hiểu giá trị của loại rượu này, có điều nghe Đoàn Hồng Huyên nói như vậy, dường như mùi vị không tệ, cũng không thoái thác, đưa tay nhận lấy ly rượu chân dài trong tay anh ta.
Dù sao thì cô cũng nợ Đoàn Hồng Huyên rất nhiều tiền, uống chút rượu vang cũng không hề gì.
Cũng may lễ nghĩa uống rượu vang cô cũng biết một chút, không đến nỗi quá thất thố.
Ngải Tử Lam làm ra bộ dạng, như hiểu như không nhẹ nhàng lắc ly rượu, mặc cho rượu vang sóng sánh, hương thơm tỏa ra, sau đó nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ.
Bỗng nhiên hương thơm nồng lan tỏa trong miệng, thấm xuống tận phế phủ.
Ngải Tử Lam có chút chếnh choáng, khuôn mặt hơi say.
“Uống chút rượu vang có lợi cho sức khỏe.” Đoàn Hồng Huyên lại sắc mặt bình tĩnh nói ra lời này, vô cùng tự nhiên đem ly rượu Ngải Tử Lam đã uống dở một ngụm đến bên miệng mình, cũng nhấp một ngụm.
Trong miệng, không chỉ là thanh hương của rượu vang, mà quan trọng hơn cả là dư hương cánh môi của người đẹp.
Ngải Tử Lam vốn đã hơi say, đột nhiên thấy Đoàn Hồng Huyên ngang nhiên như vậy, rất là sốc nhưng không chút ghét bỏ, thầm líu lưỡi, mơ mơ màng màng nghĩ, Đoàn Hồng Huyên không giống như người e ngại nước miếng của người khác a, hay là anh ta xót tiền rượu vang, không muốn lãng phí.
“Cậu Đoàn, thật sự là cậu a.” Sau lưng truyền tới âm thanh hơi quen thuộc.
Đợi người đó đi tới trước mặt, Ngải Tử Lam mới biết, thì ra là vợ chồng Thiệu Bắc Hoa và Hứa Hinh Nguyệt hai người mà Ngải Tử Lam đã gặp trong buổi dạ tiệc. Buổi tiệc hôm đó, số lượng người làm quen nhiều không kể xiết, sở dĩ vẫn nhớ được bọn họ một phần là vì bọn họ là đôi phu thê ân ái nổi tiếng trong giới thượng lưu, hai là vì bọn họ là bạn thân của Đoàn Hồng Huyên.
“Anh Thiệu, chị Thiệu, xin chào.” Ngải Tử Lam lịch sự chào hỏi.
“Thật khéo, thì ra hai người cũng tới đây ăn cơm à.” Thiệu Bắc Hoa cảm thán, một bộ nhiệt tình đề nghị, “Chi bằng ăn cùng nhau đi.”
“Đúng vậy, cũng vừa tốt cho tôi có thể thân thiết với cô Đoàn một chút.”Hứa Hinh Nguyệt ôm lấy khuỷu tay Thiệu Bắc Hoa, như con chim nhỏ nép vào bên người anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, ngọt ngào cười nói.
Xem ra, cô ấy rất có cảm tình với Ngải Tử Lam, còn có ý tự nguyện tiếp xúc thân mật, hơn nữa không hề vì mối quan hệ với Đoàn Hồng Huyên.
“Cô không dạy hư cô ấy là may rồi. Còn muốn thân cận nữa.” Đoàn Hồng Huyên dường như rất cảnh giác Hứa Hinh Nguyệt, không khách khí mà nói luôn.
Đoàn Hồng Huyên trên miệng nói như vậy, nhưng vẫn là cùng vợ chồng Thiệu Bắc Hoa chung bàn.
Kết quả là, Đoàn Hồng Huyên và Ngải Tử Lam ngồi với nhau, đối diện với vợ chồng Thiệu Bắc Hoa. Là hội tụ phu thê vẫn thường hay gặp.
Vốn là thế giới riêng ấm áp hiếm hoi của hai người, lại đột nhiên biến thành buổi tụ họp nói chuyện của bốn người, sắc mặt Đoàn Hồng Huyên càng thêm chút lãnh khốc. Cuộc sống vợ chồng Thiệu Bắc Hoa có phải đã quá nhàn rỗi rồi không, liền bắt đầu kế hoạch làm cho bọn họ chút việc.
“Tử Lam, cô rốt cuộc thích Đoàn Hồng Huyên ở điểm nào?” Đương trước mặt Đoàn Hồng Huyên, không quan tâm sắc mặt hắn càng lúc càng sầm lại, Hứa Hinh Nguyệt đột nhiên hỏi một câu khiến Ngải Tử Lam khó mà trả lời.
“Đúng vậy, tôi cũng rất muốn biết.” Ai mà biết thiệu Bắc Hoa cũng một bộ bừng bừng hứng thú.
Chuyện này…..
Ngải Tử Lam không thể nói thẳng ra, cô khi đó thực ra không hề thích Đoàn Hồng Huyên. Sở dĩ đồng ý lời cầu hôn của anh ta, cũng là vì anh ta muốn cùng cô chia sẻ những đau khổ và trách nhiệm nặng nề đó chứ. Ngoài cái này ra, cô còn có được một thân phận để mà dựa vào.
Nói ra, Ngải Tử Lam ngược lại lại không hiểu, Đoàn Hồng Huyên rốt cuộc thích cô ở điểm nào ấy.
“Bỏ đi, ngay cả cô cũng không nói ra được Đoàn Hồng Huyên có điểm nào đáng để người ta thích…” Nhìn bộ dạng do dự, có chút khó xử của Ngải Tử Lam, Hứa Hinh Nguyệt đành cảm thán, đột nhiên tâm trí hoạt động, bộ não rộng mở, có chút kích động, “Không phải cậu ta xơi tái cô xong, cô không có cách nào nên mới kết hôn với cậu ta đó chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.