Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
Chương 67:
Khang Kiều
15/05/2021
34.2: Hương rượu
Hứa Hinh Nguyệt không ngờ, ý nghĩ có phần thái quá này của cô, trên thực tế lại có phần nào đó đúng với sự thật.
Nói tới đây, thần sắc Ngải Tử Lam có chút ảm đạm, tâm tình cũng trầm xuống.
Vì lần hẹn hò đó, cô thực sự đã bị một người xa lạ ăn mất rồi, dù cho đó là do cô đang bị tác dụng của thuốc, trong lúc rối loạn mê man đã chủ động câu dẫn, nhưng điều này ngược lại càng khiến cô thấy xấu hổ.
Hôm đó sau khi tỉnh lại đã để lại một xấp tiền, một là bất kể như thế nào, cô cũng vẫn rất cảm ơn người xa lạ đó đã cứu cô, hai là sợ bị dây dưa, dù sao thì đó thật sự cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, ba là một chút bồi thường cho người đàn ông xa lạ kia, trong ấn tượng của cô, anh ta vẫn luôn cố gắng chống cự.
Bây giờ cô trở thành vợ của Đoàn Hồng Huyên, mới hốt hoảng nghĩ chuyện hôm đó nếu lộ ra, thì hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào. Nếu một ngày nào đó chuyện phóng đã tình một đêm này lộ ra, thì danh tiếng của cô lại lần thứ hai, mà danh tiếng của Đoàn Thị cũng dễ dàng bị hủy hoại.
Ngải Tử Lam đâu có ngờ, người xa lạ ăn cô đó lại đang nghiễm nhiên yên ổn ngồi bên cạnh cô.
“Sao có thể chứ.” Ngải Tử Lam khẽ lắc đầu phủ nhận, giọng nhu hòa mà kiên định.
Mặc dù Đoàn Hồng Huyên đã lén cưỡng hôn cô mấy lần, nhưng vẫn chỉ dừng lại ở đó, vẫn chưa tiến sâu một bước tiếp xúc da thịt, chứ đừng nói gì đến việc ăn cô.
Đoàn Hồng Huyên lại không cho rằng đúng nhướn nhướn mày, bá đạo tự tin nói: “Cứ cho là như vậy đi, đó cũng là vì máy móc tôi hoạt động tốt.”
Phụt….
Ngải Tử Lam thật may trước đó không có uống nước, bằng không đã phun ra rồi, chỉ có thể cố nhịn cười, nhịn đến nỗi đỏ cả mặt lên, nhưng mặt mày lại không giấu nổi ý cười.
Máy móc hoạt động tốt. Anh ta thật tự tin.
Nhưng từ kỹ thuật hôn của anh ta mà đoán, lời của anh ta nói rất có khả năng là thật.
Ngải Tử Lam có chút hoài nghi nhìn Đoàn Hồng Huyên thăm dò, ánh mắt trần trụi nhìn anh ta từ khuôn mặt anh tuấn cho đến bộ ngực rắng chắc, lại đến eo, lại đến giữa háng….
Không cẩn thận hoặc nói bất giác nhìn đến chỗ không thể miêu tả này, Ngải Tử Lam vội vàng dời ánh mắt đi, làm ra bộ dạng mắt nhìn thẳng, mặt khẽ hồng lên, còn hồng hơn cả lúc uống rượu vang.
Vô cùng tức giận trước thái độ Ngải Tử Lam cư nhiên dám hoài nghi năng lực của hắn, Đoàn Hồng Huyên từ từ gần sát vào thân thể mềm mại của Ngải Tử Lam, sát bên tai cô, giọng trầm thấp mà khàn khàn, dùng giọng chỉ cô mới có thể nghe được nói: “Không tin, chi bằng tối thử.”
Một luồng hơi thở nam tính phả tới, hơi thở ấm nóng gần sát bên tai, giống như một trận gió xuân thổi tới, tim Ngải Tử Lam thoáng chốc hơi ran ran.
Nhìn những cử chỉ thân mật của Đoàn Hồng Huyên và Ngải Tử Lam như chốn không người, Thiệu Bắc Hoa và Hứa Hinh Mặc liếc nhìn nhau, cười cười. Đôi phu thê mới cưới này sao mà giống bọn họ yêu đương cuồng nhiệt năm đó thế.
Hứa Hinh Nguyệt không ngờ, ý nghĩ có phần thái quá này của cô, trên thực tế lại có phần nào đó đúng với sự thật.
Nói tới đây, thần sắc Ngải Tử Lam có chút ảm đạm, tâm tình cũng trầm xuống.
Vì lần hẹn hò đó, cô thực sự đã bị một người xa lạ ăn mất rồi, dù cho đó là do cô đang bị tác dụng của thuốc, trong lúc rối loạn mê man đã chủ động câu dẫn, nhưng điều này ngược lại càng khiến cô thấy xấu hổ.
Hôm đó sau khi tỉnh lại đã để lại một xấp tiền, một là bất kể như thế nào, cô cũng vẫn rất cảm ơn người xa lạ đó đã cứu cô, hai là sợ bị dây dưa, dù sao thì đó thật sự cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, ba là một chút bồi thường cho người đàn ông xa lạ kia, trong ấn tượng của cô, anh ta vẫn luôn cố gắng chống cự.
Bây giờ cô trở thành vợ của Đoàn Hồng Huyên, mới hốt hoảng nghĩ chuyện hôm đó nếu lộ ra, thì hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào. Nếu một ngày nào đó chuyện phóng đã tình một đêm này lộ ra, thì danh tiếng của cô lại lần thứ hai, mà danh tiếng của Đoàn Thị cũng dễ dàng bị hủy hoại.
Ngải Tử Lam đâu có ngờ, người xa lạ ăn cô đó lại đang nghiễm nhiên yên ổn ngồi bên cạnh cô.
“Sao có thể chứ.” Ngải Tử Lam khẽ lắc đầu phủ nhận, giọng nhu hòa mà kiên định.
Mặc dù Đoàn Hồng Huyên đã lén cưỡng hôn cô mấy lần, nhưng vẫn chỉ dừng lại ở đó, vẫn chưa tiến sâu một bước tiếp xúc da thịt, chứ đừng nói gì đến việc ăn cô.
Đoàn Hồng Huyên lại không cho rằng đúng nhướn nhướn mày, bá đạo tự tin nói: “Cứ cho là như vậy đi, đó cũng là vì máy móc tôi hoạt động tốt.”
Phụt….
Ngải Tử Lam thật may trước đó không có uống nước, bằng không đã phun ra rồi, chỉ có thể cố nhịn cười, nhịn đến nỗi đỏ cả mặt lên, nhưng mặt mày lại không giấu nổi ý cười.
Máy móc hoạt động tốt. Anh ta thật tự tin.
Nhưng từ kỹ thuật hôn của anh ta mà đoán, lời của anh ta nói rất có khả năng là thật.
Ngải Tử Lam có chút hoài nghi nhìn Đoàn Hồng Huyên thăm dò, ánh mắt trần trụi nhìn anh ta từ khuôn mặt anh tuấn cho đến bộ ngực rắng chắc, lại đến eo, lại đến giữa háng….
Không cẩn thận hoặc nói bất giác nhìn đến chỗ không thể miêu tả này, Ngải Tử Lam vội vàng dời ánh mắt đi, làm ra bộ dạng mắt nhìn thẳng, mặt khẽ hồng lên, còn hồng hơn cả lúc uống rượu vang.
Vô cùng tức giận trước thái độ Ngải Tử Lam cư nhiên dám hoài nghi năng lực của hắn, Đoàn Hồng Huyên từ từ gần sát vào thân thể mềm mại của Ngải Tử Lam, sát bên tai cô, giọng trầm thấp mà khàn khàn, dùng giọng chỉ cô mới có thể nghe được nói: “Không tin, chi bằng tối thử.”
Một luồng hơi thở nam tính phả tới, hơi thở ấm nóng gần sát bên tai, giống như một trận gió xuân thổi tới, tim Ngải Tử Lam thoáng chốc hơi ran ran.
Nhìn những cử chỉ thân mật của Đoàn Hồng Huyên và Ngải Tử Lam như chốn không người, Thiệu Bắc Hoa và Hứa Hinh Mặc liếc nhìn nhau, cười cười. Đôi phu thê mới cưới này sao mà giống bọn họ yêu đương cuồng nhiệt năm đó thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.