Chương 19: Bữa Tiệc Họp Lớp
Mộc Tiên Sâm
06/01/2022
Bạch Chấn Đông nằm thoải mái trên giường lớn của Đỗ Ngọc Đình, nghĩ đến các loại tư thế tuyệt với sẽ áp dụng với cô ta lát nữa, hắn lại có phần không kìm chế được.
Hắn chờ trong phòng mấy phút, vẫn không thấy Đỗ Ngọc Đình xuất hiện, trong lòng suy đoán xem cô gái này đang làm gì?
Vừa nghĩ đến đây thì bóng dáng Đỗ Ngọc Đình lại đúng lúc xuất hiện ở cửa phòng ngủ, nói với vẻ khẩn trương:
- Anh Đông, không xong rồi, chồng tôi trở về.
Nghe được từ chồng, Bạch Chấn Đông lập tức xoay người ngồi đậy, khổ sở nói:
- Chẳng phải cô nói với tôi cô còn chẳng có bạn trai à? Sao bây giờ lại xuất hiện một ông chồng thế?
Hắn nói, đồng thời cậu em cũng bị dọa cho nằm yên luôn.
Hắn nhìn lướt qua trong phòng, cuối cùng gửi gắm hi vọng vào tủ quần áo. Lúc này cũng chỉ có chỗ đó mới có thể trốn được thôi. Nếu bị phát hiện, mình trở thành kẻ tằng tựu với vợ người ta tên xứng với người thực rồi.
Quan trọng là hắn có hơi oan, còn chưa kịp sơ múi được gì đã phải nhận lấy tội danh này.
Bạch Chấn Đông trốn vào trong tủ quần áo với tốc độ nhanh nhất, khi vừa đóng cửa tủ lại nghe thấy tiếng cười duyên của Đỗ Ngọc Đình.
Tiếng cười duyên này làm Bạch Chấn Đông lập tức hiểu ra.
Hắn đẩy cửa tủ quần áo ra, Đỗ Ngọc Đình cười nói:
- Anh Đông, không ngờ anh nhát gan vậy.
Bạch Chấn Đông nghe vậy, lúc này mới hiểu được mình bị người phụ nữ này lừa.
Hắn sợ bóng sợ gió một hồi, đi ra khỏi tủ quần áo, nhìn thấy Đỗ Ngọc Đình cười hớn hở, chỉ hận không thể lập tức ôm lấy cô ta, muốn làm gì thì ra sức làm...
- Cô quá xấu!
Bạch Chấn Đông chỉ vào Đỗ Ngọc Đình, rất bất đắc dĩ nói.
Đỗ Ngọc Đình cười một lúc, chỉ vào phía dưới của Bạch Chấn Đông và ném trách nhiệm:
- Anh Đông, anh bảo tôi giúp anh, giờ anh xem, chẳng phải nó nhỏ đi rồi sao?
Bạch Chấn Đông thầm nói, mẹ nó, đúng là nhỏ đi thật, nhưng bị dọa vài lần như vậy, sợ là nó sẽ không lớn lên được đâu.
Trong khi nói chuyện, điện thoại của Đỗ Ngọc Đình đúng lúc đổ chuông. Cô ta xoay người đi ra khỏi phòng khách, nghe điện thoại.
- Alo! Ừ, được, được, tôi sẽ tới ngay.
Sau khi nghe máy xong, Đỗ Ngọc Đình lại nói với Bạch Chấn Đông vô cùng dịu dàng:
- Anh Đông, chúng ta phải đi thôi.
Cứ như vậy, Bạch Chấn Đông theo Đỗ Ngọc Đình rời khỏi nhà của cô ta, xuống dưới cổng khu chung cư vẫy một chiếc xe taxi rồi tới thẳng nơi diễn ra buổi gặp mặt.
Lúc ở trên xe, hắn nghe Đỗ Ngọc Đình nói, tối nay là buổi họp lớp cấp ba của bọn họ sau mười năm, nếu cô ta đi tham dự buổi họp lớp một mình, chắc chắn sẽ mất mặt.
Xe taxi rời khỏi khu Bảo Lệ không lâu đã tới khu Lệ Đô, dừng lại trước cửa một khách sạn lớn.
Sau khi Bạch Chấn Đông xuống xe mới phát hiện hoàn cảnh nơi này rất quen thuộc. Hắn nhìn kỹ, không ngờ chỗ này là còn khách sạn lớn Đông Uyển, cũng chính là chỗ hắn uống rượu với tổng giám đốc Trương lần trước.
Hai người đi thẳng đến đại sảnh của khách sạn lớn Đông Uyển, đi thang máy lên tầng sáu. Bọn họ vừa bước ra khỏi thang máy, đã nhìn thấy hai nhân viên mặc sườn xám vô cùng nhiệt tình hỏi thăm:
- Chào buổi tối, hoan nghênh quý khách ghé thăm!
Tầng sáu có một phòng riêng lớn nhất nhà hàng, ở đây có thể chứa gần trăm người, đương nhiên cũng là phòng đắt tiền nhất trong khách sạn lớn Đông Uyển.
Bạch Chấn Đông vừa chuẩn bị đẩy cửa bước vào, Đỗ Ngọc Đình lập tức cản lại, nói:
- Chờ một lát.
Bạch Chấn Đông lấy lại tinh thần, tò mò hỏi:
- Sao vậy?
Đỗ Ngọc Đình vén một lọn tóc trước trán Bạch Chấn Đông, ra hiệu về phía người mình và nói:
- Anh trông tôi có ổn không?
Bạch Chấn Đông quan sát một lát, dường như suy nghĩ tới điều gì đó lại gật đầu nói:
- Chị hai Hồng Kong sang năm chỉ có thể là cô thôi.
Lời này lập tức làm cho Đỗ Ngọc Đình cười tươi, khen ngợi:
- Anh Đông, anh nói chuyện càng lúc càng ngọt.
Bạch Chấn Đông ưỡn ngực, giơ cùi chỏ về phía trước mặt Đỗ Ngọc Đình, nói với vẻ vô cùng ga lăng:
- Chị hai Hồng Kong, chúng ta nên ra sân khấu thôi.
Đỗ Ngọc Đình hé miệng cười, khoác tay Bạch Chấn Đông rồi đẩy cánh cửa trước mắt.
Cửa phòng vừa mở ra, mọi ánh mắt trong phòng lập tức nhìn qua. Trong đám người có người hoan hô nói:
- Hoa hậu lớp chúng ta tới rồi.
Bạch Chấn Đông không ngờ Đỗ Ngọc Đình còn là hoa hậu lớp, thảo nào cô ta xinh đẹp như vậy.
Bạch Chấn Đông liếc nhìn bọn họ trong tiếng hoan hô. Trong phòng ít nhất có mấy chục người, có nam có nữ làm hắn nhìn hoa cả mắt.
Đúng lúc này, Bạch Chấn Đông hơi sửng sốt, mặc dù đông người nhưng bóng dáng quen thuộc kia đã lập tức lọt vào tầm mắt của hắn.
Hắn lầm bầm một tiếng:
- Tổng giám đốc Lâm?
Hắn tuyệt đối không ngờ Lâm Nhược Yên cũng tới tham dự buổi gặp mặt này. Hắn thầm nghĩ, lẽ nào Đỗ Ngọc Đình và Lâm Nhược Yên là bạn thời trung học.
Trong lúc hắn đang thắc mắc, một đám người đã vây quanh. Dẫn đầu chính là một người phụ nữ lớn tuổi để tóc xoăn, đeo kính lão đi tới trước mặt Đỗ Ngọc Đình, mỉm cười khích lệ:
- Ngọc Đình, mười năm không gặp, em càng lúc càng đẹp hơn!
Đỗ Ngọc Đình lập tức ôm lấy người phụ nữ đó, kích động nói:
- Cô Hạ, em nhớ cô muốn chết!
Đỗ Ngọc Đình ôm người phụ nữ xong lại lần lượt ôm những người bạn học khác, vừa ôm còn vừa không ngừng thăm hỏi lẫn nhau.
Mà lúc này Bạch Chấn Đông vẫn còn mải nhìn Lâm Nhược Yên. Cô ngồi trong phòng vừa uống trà vừa nhìn qua.
Hai người nhìn nhau, Bạch Chấn Đông vội vàng tránh ánh mắt của cô vì sợ bị phát hiện.
Vào lúc hắn định chạy ra, một cô gái tóc ngắn đã nhìn về phía Bạch Chấn Đông, chủ động hỏi Đỗ Ngọc Đình:
- Ngọc Đình, cậu mau giới thiệu anh chàng đẹp trai này cho chị em biết đi.
Lúc này Đỗ Ngọc Đình mới lấy lại tinh thần, chủ động giới thiệu với bọn họ:
- Anh ta là bạn trai của tớ.
Bạch Chấn Đông lúng túng nhìn đám phụ nữ cười, tự giới thiệu bản thân mình:
- Chào mọi người, tôi là Bạch Chấn Đông.
Hắn vừa nói dứt lời, một người đàn ông cao lớn từ trong phòng vệ sinh bên trong bước ra. Anh ta mặc bộ vest phẳng phiu, vừa nhìn thấy Đỗ Ngọc Đình đã đi qua, thân thiết gọi:
- Ngọc Đình!
Giọng nói của người đàn ông này vừa vang lên, một đám phụ nữ đã tranh nhau nói:
- Người đàn ông si tình tới rồi.
Đỗ Ngọc Đình nhìn người đàn ông này mỉm cười, nói:
- Kiến Binh, chào anh!
Nghe được cái tên Kiến Binh này, Bạch Chấn Đông hơi sửng sốt, lập tức nhìn anh ta. Hắn cảm thấy giọng nói của người đàn ông này rất quen thuộc.
Người đàn ông này vô cùng dịu dàng hỏi:
- Ngọc Đình, em tới lúc nào vậy?
Đỗ Ngọc Đình mỉm cười nói:
- Vừa tới xong!
Cô ta nói xong, lại chủ động giới thiệu với người đàn ông này:
- Đây là bạn trai tôi, Bạch Chấn Đông.
Người đàn ông này nghe vậy thì liếc nhìn Bạch Chấn Đông và mỉm cười, giơ tay phải ra ân cần nói:
- Chào anh, tôi là Tôn Kiến Binh, là bạn thân nhất của Ngọc Đình năm đó.
Nghe được tên của anh ta, Bạch Chấn Đông lập tức nhớ ra. Đây chính là người đàn ông bị mình xóa số trong điện thoại của Lâm Nhược Yên. Đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ mình lại gặp mặt anh ta nhanh như vậy.
Bạch Chấn Đông hơi sửng sốt. Nghe Tôn Kiến Binh nói, có thể thấy mối quan hệ giữa anh ta và Đỗ Ngọc Đình năm đó khẳng định không tầm thường, bằng không sẽ không nhìn mình với ánh mắt thù hằn như vậy.
Vì tránh cho Đỗ Ngọc Đình khó xử, hắn vẫn bắt tay Tôn Kiến Binh, mỉm cười nói:
- Chào anh!
Tôn Kiến Binh nghe được giọng nói của Bạch Chấn Đông, chợt nhíu mày, nói với vẻ không chắc chắn:
- Anh Bạch, tôi nghe giọng anh rất quen, hình như đã nghe được ở đâu rồi.
Bạch Chấn Đông giả vờ nói:
- Thật sao? Người khác nghe được giọng tôi đều nói vậy.
Lúc này, Lâm Nhược Yên đang ngồi bên kia uống trà đã đi tới. Khi cô đứng ở trước mặt Bạch Chấn Đông, anh ta có hơi căng thẳng. Bởi vì Lâm Nhược Yên nhìn hắn chằm chằm làm anh ta hơi sợ.
Tôn Kiến Binh lại chủ động giới thiệu với Đỗ Ngọc Đình:
- Ngọc Đình, đây là vợ chưa cưới của tôi, Lâm Nhược Yên.
Đỗ Ngọc Đình liếc nhìn Lâm Nhược Yên rồi khen ngợi:
- Vợ chưa cưới của anh thật xinh đẹp, anh thật sự gặp may đấy!
- Vợ chưa cưới à?
Nghe được ba chữ này, Bạch Chấn Đông ngẩn người, không ngờ chuyện hắn lo lắng đã thành sự thật.
Lâm Nhược Yên chủ động giơ tay phải ra bắt tay Đỗ Ngọc Đình, vừa cười vừa nói:
- Cô cũng rất đẹp!
Trong lúc hai người tâng bốc nhau, người phụ nữ lớn tuổi đột nhiên ngắt lời bọn họ:
- Được rồi, mọi người đừng đứng đó nói chuyện nữa, tất cả ngồi xuống chậm rãi nói chuyện.
Những bạn học khác cũng phụ họa:
- Cô Hạ nói đúng, chúng ta ngồi xuống chậm rãi trò chuyện, tối nay còn dài mà.
Một đám người đều vây quanh cái bàn tròn rất lớn ở giữa phòng. Bạch Chấn Đông và Đỗ Ngọc Đình ngồi với nhau, Tôn Kiến Binh lại ngồi ở phía khác của Đỗ Ngọc Đình, Lâm Nhược Yên ngồi ở bên cạnh Tôn Kiến Binh.
Mấy người vừa ngồi xuống, Tôn Kiến Binh đã vội vàng hỏi:
- Ngọc Đình, mười năm không gặp, em đi đâu trong mười năm này vậy?
Đỗ Ngọc Đình uống một hớp trà rồi đặt chén trà xuống, vừa cười vừa nói:
- Tôi vẫn ở thành phố Tam Giang.
Tôn Kiến Binh giật mình:
- Em vẫn luôn ở Tam Giang à? Sao anh nghe nói em ra nước ngoài?
Đỗ Ngọc Đình lắc đầu, nói:
- Không, tôi vẫn luôn Tam Giang.
Hai người đang trò chuyện vui vẻ, Bạch Chấn Đông cách Lâm Nhược Yên chỉ có mấy mét. Cô nhìn chằm chằm vào Bạch Chấn Đông, người này cũng không dám nhìn Lâm Nhược Yên, giả vờ cúi đầu uống nước, thỉnh thoảng còn lấy điện thoại di động ra xem.
Không bao lâu, Tôn Kiến Binh lại nhìn về phía Bạch Chấn Đông, cố ý giễu cợt:
- Anh Bạch, anh đúng là may mắn, có thể tán đổ được hoa hậu lớp chúng tôi. Anh biết năm đó tôi theo đuổi cô ấy đã gặp bao nhiêu trắc trở mà cô ấy vẫn không đồng ý, không ngờ công chúa Bạch Tuyết lại thích dạng người thấp lùn như anh.
Mặc dù chỉ là một câu nói đùa nhưng Bạch Chấn Đông lại không phải người ngu, anh nghe ra được Tôn Kiến Binh có vẻ thù hận mình, hơn nữa còn không phải vì chuyện của Lâm Nhược Yên, mà vì năm đó anh ta không tán được Đỗ Ngọc Đình, trong lòng mới ghen tuông và thù hận.
Bạch Chấn Đông cũng không phải dạng vừa, đối phương muốn nói móc mình, anh đành phải mỉm cười hỏi ngược lại:
- Ngài Tôn, hôm nay anh ăn nho sao?
Tôn Kiến Binh hơi sửng sốt, lắc đầu nói:
- Không.
Bạch Chấn Đông gật đầu, nói:
- Vậy chắc hẳn trong miệng anh rất chua.
Lâm Nhược Yên nghe được lời này, suýt nữa bật cười, chỉ có điều cố nhịn xuống.
Lúc này Tôn Kiến Binh mới chợt hiểu ra, lại muốn tiếp tục châm chọc Bạch Chấn Đông, Đỗ Ngọc Đình ngửi thấy được mùi thuốc súng, vội vàng hoà giải nói:
- Kiến Binh, bây giờ anh đang làm gì vậy?
Tôn Kiến Binh uống một hớp trà, lúc đặt chén trà xuống mới làm màu:
- Tùy tiện buôn bán chút bất động sản thôi!
Đỗ Ngọc Đình vừa nghe, hâm mộ nói:
- Vậy một năm chắc anh kiếm được không ít nhỉ ?
Tôn Kiến Binh đắc ý nói:
- Cũng không có bao nhiêu, một triệu tám thôi.
Tôn Kiến Binh nói xong lại nhìn sang Bạch Chấn Đông, cố ý hỏi:
- Anh Bạch, anh làm ở đâu?
Bạch Chấn Đông thuận miệng nói một câu:
- Làm tài xế cho người ta.
Nghe được lời này, Tôn Kiến Binh nhếch môi cười khinh thường, tiếp tục châm chọc:
- Anh Bạch lái xe vận tải hay xe taxi? Tiện sau này tôi giới thiệu thêm khách cho anh.
Bạch Chấn Đông uống một hớp nước, bình tĩnh nói:
- Tôi à! Không có chuyện gì thì lái máy bay cho người ta, miễn cưỡng đủ sống thôi.
Lâm Nhược Yên và Đỗ Ngọc Đình vừa nghe vậy cũng tái mặt.
Hắn chờ trong phòng mấy phút, vẫn không thấy Đỗ Ngọc Đình xuất hiện, trong lòng suy đoán xem cô gái này đang làm gì?
Vừa nghĩ đến đây thì bóng dáng Đỗ Ngọc Đình lại đúng lúc xuất hiện ở cửa phòng ngủ, nói với vẻ khẩn trương:
- Anh Đông, không xong rồi, chồng tôi trở về.
Nghe được từ chồng, Bạch Chấn Đông lập tức xoay người ngồi đậy, khổ sở nói:
- Chẳng phải cô nói với tôi cô còn chẳng có bạn trai à? Sao bây giờ lại xuất hiện một ông chồng thế?
Hắn nói, đồng thời cậu em cũng bị dọa cho nằm yên luôn.
Hắn nhìn lướt qua trong phòng, cuối cùng gửi gắm hi vọng vào tủ quần áo. Lúc này cũng chỉ có chỗ đó mới có thể trốn được thôi. Nếu bị phát hiện, mình trở thành kẻ tằng tựu với vợ người ta tên xứng với người thực rồi.
Quan trọng là hắn có hơi oan, còn chưa kịp sơ múi được gì đã phải nhận lấy tội danh này.
Bạch Chấn Đông trốn vào trong tủ quần áo với tốc độ nhanh nhất, khi vừa đóng cửa tủ lại nghe thấy tiếng cười duyên của Đỗ Ngọc Đình.
Tiếng cười duyên này làm Bạch Chấn Đông lập tức hiểu ra.
Hắn đẩy cửa tủ quần áo ra, Đỗ Ngọc Đình cười nói:
- Anh Đông, không ngờ anh nhát gan vậy.
Bạch Chấn Đông nghe vậy, lúc này mới hiểu được mình bị người phụ nữ này lừa.
Hắn sợ bóng sợ gió một hồi, đi ra khỏi tủ quần áo, nhìn thấy Đỗ Ngọc Đình cười hớn hở, chỉ hận không thể lập tức ôm lấy cô ta, muốn làm gì thì ra sức làm...
- Cô quá xấu!
Bạch Chấn Đông chỉ vào Đỗ Ngọc Đình, rất bất đắc dĩ nói.
Đỗ Ngọc Đình cười một lúc, chỉ vào phía dưới của Bạch Chấn Đông và ném trách nhiệm:
- Anh Đông, anh bảo tôi giúp anh, giờ anh xem, chẳng phải nó nhỏ đi rồi sao?
Bạch Chấn Đông thầm nói, mẹ nó, đúng là nhỏ đi thật, nhưng bị dọa vài lần như vậy, sợ là nó sẽ không lớn lên được đâu.
Trong khi nói chuyện, điện thoại của Đỗ Ngọc Đình đúng lúc đổ chuông. Cô ta xoay người đi ra khỏi phòng khách, nghe điện thoại.
- Alo! Ừ, được, được, tôi sẽ tới ngay.
Sau khi nghe máy xong, Đỗ Ngọc Đình lại nói với Bạch Chấn Đông vô cùng dịu dàng:
- Anh Đông, chúng ta phải đi thôi.
Cứ như vậy, Bạch Chấn Đông theo Đỗ Ngọc Đình rời khỏi nhà của cô ta, xuống dưới cổng khu chung cư vẫy một chiếc xe taxi rồi tới thẳng nơi diễn ra buổi gặp mặt.
Lúc ở trên xe, hắn nghe Đỗ Ngọc Đình nói, tối nay là buổi họp lớp cấp ba của bọn họ sau mười năm, nếu cô ta đi tham dự buổi họp lớp một mình, chắc chắn sẽ mất mặt.
Xe taxi rời khỏi khu Bảo Lệ không lâu đã tới khu Lệ Đô, dừng lại trước cửa một khách sạn lớn.
Sau khi Bạch Chấn Đông xuống xe mới phát hiện hoàn cảnh nơi này rất quen thuộc. Hắn nhìn kỹ, không ngờ chỗ này là còn khách sạn lớn Đông Uyển, cũng chính là chỗ hắn uống rượu với tổng giám đốc Trương lần trước.
Hai người đi thẳng đến đại sảnh của khách sạn lớn Đông Uyển, đi thang máy lên tầng sáu. Bọn họ vừa bước ra khỏi thang máy, đã nhìn thấy hai nhân viên mặc sườn xám vô cùng nhiệt tình hỏi thăm:
- Chào buổi tối, hoan nghênh quý khách ghé thăm!
Tầng sáu có một phòng riêng lớn nhất nhà hàng, ở đây có thể chứa gần trăm người, đương nhiên cũng là phòng đắt tiền nhất trong khách sạn lớn Đông Uyển.
Bạch Chấn Đông vừa chuẩn bị đẩy cửa bước vào, Đỗ Ngọc Đình lập tức cản lại, nói:
- Chờ một lát.
Bạch Chấn Đông lấy lại tinh thần, tò mò hỏi:
- Sao vậy?
Đỗ Ngọc Đình vén một lọn tóc trước trán Bạch Chấn Đông, ra hiệu về phía người mình và nói:
- Anh trông tôi có ổn không?
Bạch Chấn Đông quan sát một lát, dường như suy nghĩ tới điều gì đó lại gật đầu nói:
- Chị hai Hồng Kong sang năm chỉ có thể là cô thôi.
Lời này lập tức làm cho Đỗ Ngọc Đình cười tươi, khen ngợi:
- Anh Đông, anh nói chuyện càng lúc càng ngọt.
Bạch Chấn Đông ưỡn ngực, giơ cùi chỏ về phía trước mặt Đỗ Ngọc Đình, nói với vẻ vô cùng ga lăng:
- Chị hai Hồng Kong, chúng ta nên ra sân khấu thôi.
Đỗ Ngọc Đình hé miệng cười, khoác tay Bạch Chấn Đông rồi đẩy cánh cửa trước mắt.
Cửa phòng vừa mở ra, mọi ánh mắt trong phòng lập tức nhìn qua. Trong đám người có người hoan hô nói:
- Hoa hậu lớp chúng ta tới rồi.
Bạch Chấn Đông không ngờ Đỗ Ngọc Đình còn là hoa hậu lớp, thảo nào cô ta xinh đẹp như vậy.
Bạch Chấn Đông liếc nhìn bọn họ trong tiếng hoan hô. Trong phòng ít nhất có mấy chục người, có nam có nữ làm hắn nhìn hoa cả mắt.
Đúng lúc này, Bạch Chấn Đông hơi sửng sốt, mặc dù đông người nhưng bóng dáng quen thuộc kia đã lập tức lọt vào tầm mắt của hắn.
Hắn lầm bầm một tiếng:
- Tổng giám đốc Lâm?
Hắn tuyệt đối không ngờ Lâm Nhược Yên cũng tới tham dự buổi gặp mặt này. Hắn thầm nghĩ, lẽ nào Đỗ Ngọc Đình và Lâm Nhược Yên là bạn thời trung học.
Trong lúc hắn đang thắc mắc, một đám người đã vây quanh. Dẫn đầu chính là một người phụ nữ lớn tuổi để tóc xoăn, đeo kính lão đi tới trước mặt Đỗ Ngọc Đình, mỉm cười khích lệ:
- Ngọc Đình, mười năm không gặp, em càng lúc càng đẹp hơn!
Đỗ Ngọc Đình lập tức ôm lấy người phụ nữ đó, kích động nói:
- Cô Hạ, em nhớ cô muốn chết!
Đỗ Ngọc Đình ôm người phụ nữ xong lại lần lượt ôm những người bạn học khác, vừa ôm còn vừa không ngừng thăm hỏi lẫn nhau.
Mà lúc này Bạch Chấn Đông vẫn còn mải nhìn Lâm Nhược Yên. Cô ngồi trong phòng vừa uống trà vừa nhìn qua.
Hai người nhìn nhau, Bạch Chấn Đông vội vàng tránh ánh mắt của cô vì sợ bị phát hiện.
Vào lúc hắn định chạy ra, một cô gái tóc ngắn đã nhìn về phía Bạch Chấn Đông, chủ động hỏi Đỗ Ngọc Đình:
- Ngọc Đình, cậu mau giới thiệu anh chàng đẹp trai này cho chị em biết đi.
Lúc này Đỗ Ngọc Đình mới lấy lại tinh thần, chủ động giới thiệu với bọn họ:
- Anh ta là bạn trai của tớ.
Bạch Chấn Đông lúng túng nhìn đám phụ nữ cười, tự giới thiệu bản thân mình:
- Chào mọi người, tôi là Bạch Chấn Đông.
Hắn vừa nói dứt lời, một người đàn ông cao lớn từ trong phòng vệ sinh bên trong bước ra. Anh ta mặc bộ vest phẳng phiu, vừa nhìn thấy Đỗ Ngọc Đình đã đi qua, thân thiết gọi:
- Ngọc Đình!
Giọng nói của người đàn ông này vừa vang lên, một đám phụ nữ đã tranh nhau nói:
- Người đàn ông si tình tới rồi.
Đỗ Ngọc Đình nhìn người đàn ông này mỉm cười, nói:
- Kiến Binh, chào anh!
Nghe được cái tên Kiến Binh này, Bạch Chấn Đông hơi sửng sốt, lập tức nhìn anh ta. Hắn cảm thấy giọng nói của người đàn ông này rất quen thuộc.
Người đàn ông này vô cùng dịu dàng hỏi:
- Ngọc Đình, em tới lúc nào vậy?
Đỗ Ngọc Đình mỉm cười nói:
- Vừa tới xong!
Cô ta nói xong, lại chủ động giới thiệu với người đàn ông này:
- Đây là bạn trai tôi, Bạch Chấn Đông.
Người đàn ông này nghe vậy thì liếc nhìn Bạch Chấn Đông và mỉm cười, giơ tay phải ra ân cần nói:
- Chào anh, tôi là Tôn Kiến Binh, là bạn thân nhất của Ngọc Đình năm đó.
Nghe được tên của anh ta, Bạch Chấn Đông lập tức nhớ ra. Đây chính là người đàn ông bị mình xóa số trong điện thoại của Lâm Nhược Yên. Đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ mình lại gặp mặt anh ta nhanh như vậy.
Bạch Chấn Đông hơi sửng sốt. Nghe Tôn Kiến Binh nói, có thể thấy mối quan hệ giữa anh ta và Đỗ Ngọc Đình năm đó khẳng định không tầm thường, bằng không sẽ không nhìn mình với ánh mắt thù hằn như vậy.
Vì tránh cho Đỗ Ngọc Đình khó xử, hắn vẫn bắt tay Tôn Kiến Binh, mỉm cười nói:
- Chào anh!
Tôn Kiến Binh nghe được giọng nói của Bạch Chấn Đông, chợt nhíu mày, nói với vẻ không chắc chắn:
- Anh Bạch, tôi nghe giọng anh rất quen, hình như đã nghe được ở đâu rồi.
Bạch Chấn Đông giả vờ nói:
- Thật sao? Người khác nghe được giọng tôi đều nói vậy.
Lúc này, Lâm Nhược Yên đang ngồi bên kia uống trà đã đi tới. Khi cô đứng ở trước mặt Bạch Chấn Đông, anh ta có hơi căng thẳng. Bởi vì Lâm Nhược Yên nhìn hắn chằm chằm làm anh ta hơi sợ.
Tôn Kiến Binh lại chủ động giới thiệu với Đỗ Ngọc Đình:
- Ngọc Đình, đây là vợ chưa cưới của tôi, Lâm Nhược Yên.
Đỗ Ngọc Đình liếc nhìn Lâm Nhược Yên rồi khen ngợi:
- Vợ chưa cưới của anh thật xinh đẹp, anh thật sự gặp may đấy!
- Vợ chưa cưới à?
Nghe được ba chữ này, Bạch Chấn Đông ngẩn người, không ngờ chuyện hắn lo lắng đã thành sự thật.
Lâm Nhược Yên chủ động giơ tay phải ra bắt tay Đỗ Ngọc Đình, vừa cười vừa nói:
- Cô cũng rất đẹp!
Trong lúc hai người tâng bốc nhau, người phụ nữ lớn tuổi đột nhiên ngắt lời bọn họ:
- Được rồi, mọi người đừng đứng đó nói chuyện nữa, tất cả ngồi xuống chậm rãi nói chuyện.
Những bạn học khác cũng phụ họa:
- Cô Hạ nói đúng, chúng ta ngồi xuống chậm rãi trò chuyện, tối nay còn dài mà.
Một đám người đều vây quanh cái bàn tròn rất lớn ở giữa phòng. Bạch Chấn Đông và Đỗ Ngọc Đình ngồi với nhau, Tôn Kiến Binh lại ngồi ở phía khác của Đỗ Ngọc Đình, Lâm Nhược Yên ngồi ở bên cạnh Tôn Kiến Binh.
Mấy người vừa ngồi xuống, Tôn Kiến Binh đã vội vàng hỏi:
- Ngọc Đình, mười năm không gặp, em đi đâu trong mười năm này vậy?
Đỗ Ngọc Đình uống một hớp trà rồi đặt chén trà xuống, vừa cười vừa nói:
- Tôi vẫn ở thành phố Tam Giang.
Tôn Kiến Binh giật mình:
- Em vẫn luôn ở Tam Giang à? Sao anh nghe nói em ra nước ngoài?
Đỗ Ngọc Đình lắc đầu, nói:
- Không, tôi vẫn luôn Tam Giang.
Hai người đang trò chuyện vui vẻ, Bạch Chấn Đông cách Lâm Nhược Yên chỉ có mấy mét. Cô nhìn chằm chằm vào Bạch Chấn Đông, người này cũng không dám nhìn Lâm Nhược Yên, giả vờ cúi đầu uống nước, thỉnh thoảng còn lấy điện thoại di động ra xem.
Không bao lâu, Tôn Kiến Binh lại nhìn về phía Bạch Chấn Đông, cố ý giễu cợt:
- Anh Bạch, anh đúng là may mắn, có thể tán đổ được hoa hậu lớp chúng tôi. Anh biết năm đó tôi theo đuổi cô ấy đã gặp bao nhiêu trắc trở mà cô ấy vẫn không đồng ý, không ngờ công chúa Bạch Tuyết lại thích dạng người thấp lùn như anh.
Mặc dù chỉ là một câu nói đùa nhưng Bạch Chấn Đông lại không phải người ngu, anh nghe ra được Tôn Kiến Binh có vẻ thù hận mình, hơn nữa còn không phải vì chuyện của Lâm Nhược Yên, mà vì năm đó anh ta không tán được Đỗ Ngọc Đình, trong lòng mới ghen tuông và thù hận.
Bạch Chấn Đông cũng không phải dạng vừa, đối phương muốn nói móc mình, anh đành phải mỉm cười hỏi ngược lại:
- Ngài Tôn, hôm nay anh ăn nho sao?
Tôn Kiến Binh hơi sửng sốt, lắc đầu nói:
- Không.
Bạch Chấn Đông gật đầu, nói:
- Vậy chắc hẳn trong miệng anh rất chua.
Lâm Nhược Yên nghe được lời này, suýt nữa bật cười, chỉ có điều cố nhịn xuống.
Lúc này Tôn Kiến Binh mới chợt hiểu ra, lại muốn tiếp tục châm chọc Bạch Chấn Đông, Đỗ Ngọc Đình ngửi thấy được mùi thuốc súng, vội vàng hoà giải nói:
- Kiến Binh, bây giờ anh đang làm gì vậy?
Tôn Kiến Binh uống một hớp trà, lúc đặt chén trà xuống mới làm màu:
- Tùy tiện buôn bán chút bất động sản thôi!
Đỗ Ngọc Đình vừa nghe, hâm mộ nói:
- Vậy một năm chắc anh kiếm được không ít nhỉ ?
Tôn Kiến Binh đắc ý nói:
- Cũng không có bao nhiêu, một triệu tám thôi.
Tôn Kiến Binh nói xong lại nhìn sang Bạch Chấn Đông, cố ý hỏi:
- Anh Bạch, anh làm ở đâu?
Bạch Chấn Đông thuận miệng nói một câu:
- Làm tài xế cho người ta.
Nghe được lời này, Tôn Kiến Binh nhếch môi cười khinh thường, tiếp tục châm chọc:
- Anh Bạch lái xe vận tải hay xe taxi? Tiện sau này tôi giới thiệu thêm khách cho anh.
Bạch Chấn Đông uống một hớp nước, bình tĩnh nói:
- Tôi à! Không có chuyện gì thì lái máy bay cho người ta, miễn cưỡng đủ sống thôi.
Lâm Nhược Yên và Đỗ Ngọc Đình vừa nghe vậy cũng tái mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.