Chương 18: Một Trò Chơi Đáng Chết
Mộc Tiên Sâm
19/09/2021
Nói thẳng ra, dáng người của Đỗ Ngọc Đình rất quyến rũ, Bạch Chấn Đông chỉ liếc qua đã hận không thể lập tức xông vào trong phòng ngủ, triển khai hành vi như con thú hoang, chén sạch Đỗ Ngọc Đình.
Nhưng lý trí nói với Bạch Chấn Đông, cho dù người phụ nữ này xinh đẹp nhưng bình thường gái đẹp đều là hoa hồng có gai, làm không tốt, mình còn bị gai đâm cho, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.
Nghĩ tới đây, Bạch Chấn Đông cố gắng kìm chế mình, đưa mắt từ trong phòng ngủ chuyển tới trên ti vi của phòng khách.
Hắn dùng điều khiển từ xa bật ti vi, trên màn hình ti vi đang chiếu một cảnh hôn, nam chính và nữ chính hôn làm người ta hoàn toàn cạn lời, lại lập tức làm cho Bạch Chấn Đông mất kiểm soát, nảy ra suy nghĩ kỳ quái.
Hắn vội vàng đổi kênh, một kênh khác đang chiếu phim kháng chiến, đám giặc bị quân ta bắn như điên, tất cả đều ngã xuống vũng máu.
Không bao lâu, Bạch Chấn Đông mơ hồ nghe được tiếng nước chảy ào ào từ trong phòng vệ sinh vọng ra, hắn nghĩ Đỗ Ngọc Đình chắc hẳn đang tắm.
Trong ti vi đang chiếu ảnh quân ta điên cuồng bắn giết quân giặc nhưng trong đầu Bạch Chấn Đông lại tưởng tượng ra những cảnh hạ lưu vô sỉ. Hắn đang nghĩ, lúc Đỗ Ngọc Đình tắm để mở hay đóng cửa phòng tắm.
Quá tò mào, hắn đang ngồi trên sô pha chợt đứng dậy, rón rén đi về phía cửa phòng ngủ, thò nửa cái đầu liếc nhìn về phía cửa phòng tắm, phát hiện cửa phòng tắm khép hờ, xuyên qua khe hở kia, hắn vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy được bóng dáng Đỗ Ngọc Đình.
Hơi nước mù mịt, dáng người mơ hồ, như ẩn như hiện làm người ta xuất hiện vô tận ảo tưởng.
Bạch Chấn Đông nuốt nước bọt, nhìn bóng dáng Đỗ Ngọc Đình có chút thất thần.
Hắn thầm mắng: Mẹ nó! Cô gái này còn có thói xấu như vậy à?
Bạch Chấn Đông nhìn một lúc rồi vội vàng quay lại trên sô pha trong phòng khách, uống nước lạnh liên tục, cố gắng không tưởng tượng tới Đỗ Ngọc Đình đang tắm nữa.
Hắn đang lo lắng lát nữa Đỗ Ngọc Đình đi ra sẽ nhìn thấy được điều gì không nên nhìn thấy, đến lúc đó thì phiền lắm.
Vì vậy, hắn bắt chéo hai chân, vừa nhìn ti vi vừa uống trà lạnh.
Mấy phút sau, tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Đỗ Ngọc Đình với mái tóc xõa rối bời bước ra khỏi phòng ngủ, trên người mặc một cái váy ngủ hai dây bằng lụa. Cô ta vừa dùng khăn lông khô lau tóc ướt, vừa nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Chấn Đông cười nói:
- Anh Đông, anh vừa đổ mồ hôi, đi tắm đi!
Bạch Chấn Đông quả thật đầy mùi mồ hôi, vừa rồi vác đồ làm mồ hôi nhễ nhãi. Hắn cũng định tắm, bằng không lát nữa đi cùng Đỗ Ngọc Đình tham dự buổi họp lớp, không chừng trên người hôi rình làm bạn Đỗ Ngọc Đình chê cười mất. Mặc dù là bạn trai giả nhưng ít nhất cũng phải giữ mặt mũi cho cô ta.
Nhưng Bạch Chấn Đông nghĩ mình không có quần áo thay, vì vậy nói với Đỗ Ngọc Đình:
- Tôi không có quần áo thay, thôi lát tôi về nhà tắm vậy.
Đỗ Ngọc Đình quay đầu nhìn đồng hồ treo trên tường rồi nói:
- Bây giờ năm giờ, anh về nhà xong chắc chắn sẽ không tới kịp mất. Trong nhà tôi có áo sơ mi của em trai tôi, anh thay áo là được rồi.
Bạch Chấn Đông ngại từ chối, người ta đã nói như vậy, mình đành phải nghe theo thôi.
- Được rồi!
Bạch Chấn Đông từ cạnh ghế sa lon đứng lên.
Đỗ Ngọc Đình hất mái tóc ướt nói:
- Tôi đi tìm áo sơ mi cho anh.
Cô ta nói xong, mặc váy ngủ đi về phía phòng ngủ. Khi cô ta đi tới cửa phòng ngủ, ánh sáng từ ngoài cửa sổ trong phòng ngủ đúng lúc chiếu vào trên người Đỗ Ngọc Đình, bởi vì váy ngủ quá mỏng nên ánh sáng xuyên qua, hiện ra một dáng người mơ hồ lại quyến rũ.
Trong chớp mắt này, Bạch Chấn Đông vừa vặn nhìn thấy. Đúng là đẹp thật.
Lúc này Bạch Chấn Đông không dám nghĩ nhiều, xoay người đi vào phòng tắm trong phòng ngủ của Đỗ Ngọc Đình. Lát sau cô ta cầm một áo sơ mi trắng đi tới, chủ động đưa cho hắn.
- Anh Đông, áo sơ mi này.
Bạch Chấn Đông xoay người nhận lấy áo sơ mi trong tay Đỗ Ngọc Đình, hắn kinh ngạc phát hiện người phụ nữ quyến rũ Đỗ Ngọc Đình này không ngờ lại có một thói xấu, thói xấu này lại thành phúc lợi cho đàn ông.
Bạch Chấn Đông nhận lấy áo sơ mi trong tay Đỗ Ngọc Đình rồi lập tức đóng cửa phòng tắm lại. Hắn hít sâu một hơi, trong đầu đều là hình ảnh cám dỗ của Đỗ Ngọc Đình, hắn có phần không nhịn được nữa...
Để vứt bỏ suy nghĩ xấu xa trong đầu, hắn mở vòi hoa sen bên nước lạnh, lập tức tỉnh táo lại. Sau đó hắn cởi sạch quần áo và tắm nước lạnh, mặc dù có hơi lạnh nhưng có thể làm cho mình bình tĩnh lại.
Không bao lâu, Bạch Chấn Đông mặc áo sơ mi mà Đỗ Ngọc Đình đưa cho, đi ra khỏi phòng tắm. Hắn phát hiện áo sơ mi này thật giống như được may đo cho mình vậy, vô cùng vừa vặn.
Lúc này Đỗ Ngọc Đình đã thay chiếc váy ngủ hai dây đầy cám dỗ, trên người mặc một chiếc váy liền màu đỏ, trên cổ còn đeo vòng ngọc trai. Cô ta chải tóc sang một bên, lộ ra khuyên tai bằng ngọc trai bên tai phải.
Đỗ Ngọc Đình nhìn áo sơ mi trên người Bạch Chấn Đông, hỏi:
- Có mặc vừa không?
Bạch Chấn Đông gật đầu, nói:
- Vừa.
Đỗ Ngọc Đình lập tức xoay một vòng trước mặt Bạch Chấn Đông, mỉm cười hỏi:
- Tôi mặc có đẹp không?
Bạch Chấn Đông nhìn lướt qua, thẳng thắn nói:
- Đẹp!
- Thật à?
Đỗ Ngọc Đình có vẻ không tin.
Bạch Chấn Đông lại gật đầu ngầm thừa nhận:
- Thật.
Nghe vậy, Đỗ Ngọc Đình cười càng rạng rỡ hơn, nói:
- Tôi tin anh nói thật.
Bạch Chấn Đông phát hiện Đỗ Ngọc Đình rất thích những trang phục lộng lẫy, đương nhiên chúng cũng hợp vưới cô ta nhất. Cô ta khác với Lâm Nhược Yên, Lâm Nhược Yên ăn mặc tương đối lịch sự, cũng rất hợp với khí chất tao nhã của cô.
Nhìn người đẹp Đỗ Ngọc Đình, Bạch Chấn Đông thật sự không hiểu được, cô ta xinh đẹp như vậy, sao có thể không có bạn trai chứ?
Vì vậy, hắn nghi ngờ hỏi:
- Sao cô không có bạn trai?
Đỗ Ngọc Đình cười duyên nói:
- Anh tưởng kiếm bạn trai giống như mua đồ, muốn có là có được à?
Bạch Chấn Đông đoán:
- Cô đẹp như vậy, chắc phải có không ít người thích cô chứ?
Đỗ Ngọc Đình thừa nhận:
- Đúng là không ít nhưng toàn đám đàn ông suy nghĩ vấn đề bằng nửa thân dưới thôi.
Bạch Chấn Đông nói:
- Vẫn còn có người đàn ông tốt mà.
Đỗ Ngọc Đình giễu cợt:
- Ví dụ như anh à?
Bạch Chấn Đông cố ý hỏi ngược lại:
- Sao cô biết?
Đỗ Ngọc Đình xem thường nói:
- Dừng đi, anh cũng là gã đàn ông xấu xa.
Bạch Chấn Đông giả vờ oan uổng nói:
- Tôi xấu xa chỗ nào chứ?
Đỗ Ngọc Đình không lập tức trả lời vấn đề này của Bạch Chấn Đông mà đi về phía hắn, ghé sát bên tai nói nhỏ:
- Chúng ta chơi một trò chơi, có thể chứng minh anh có phải là gã đàn ông xấu xa không.
Bạch Chấn Đông lộ ra vẻ mờ mịt:
- Cách gì vậy?
Đỗ Ngọc Đình cố ý hỏi:
- Anh có muốn thử không?
- Ai sợ ai chứ!
Bạch Chấn Đông cũng không sợ.
Đỗ Ngọc Đình cười thâm hiểm nói:
- Tốt lắm, anh đừng hối hận đấy!
Cô ta nói xong, lục trong tủ quần áo ra một chiếc khăn lụa mỏng, đi về phía Bạch Chấn Đông nói:
- Nào bịt mắt lại.
Bạch Chấn Đông không biết cô gái Đỗ Ngọc Đình này ddịnh giở trò gì, vẫn buộc khăn lụa mỏng trên mắt như lời cô ta nói.
Sau khi bịt kín mắt, Đỗ Ngọc Đình lấy tai nghe đeo lên cho Bạch Chấn Đông, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
- Mẹ kiếp, cô gái này muốn làm gì vậy?
Bạch Chấn Đông lo lắng không yên, thầm nghĩ.
Tiếp theo, Bạch Chấn Đông lại cảm giác có một thứ mềm mại gãi vào bên tai mình làm Bạch Chấn Đông ngứa ngáy, chịu không nổi, không biết là thứ gì đang gãi bên tai của mình.
Trong lúc hắn còn chưa suy nghĩ cẩn thận, hai bàn tay đột nhiên thò vào trong ngực áo sơ mi, không ngừng di chuyển trên lồng ngực rắn chắc.
Bạch Chấn Đông lập tức hiểu ra, thầm thở dài nghĩ, trời ạ, cô gái này đang sờ mình à? Vậy cảm giác ngứa ngáy tê dại bên tai vừa rồi là Đỗ Ngọc Đình dùng miệng cắn mình sao?
Đúng lúc này, không biết cảm giác như kiến bò từ đâu đột nhiên lan tràn từ ngực xuống bụng, lại sắp tới gần đại bản doanh của Bạch Chấn Đông.
Vào giờ phút này, Bạch Chấn Đông không thể tiếp tục được nữa, tên lửa ở trung tâm Tây Xương đã được dựng lên, tiến vào tư thế chuẩn bị.
Lúc này tim Bạch Chấn Đông đập rộn lên, còn tưởng thứ giống như kiến kia sẽ tấn công vào đại bản doanh của mình, không ngờ lúc đi ngang qua rừng rậm lại dừng lại, khải hoàn về triều.
Tai nghe của Bạch Chấn Đông bị lấy xuống, Đỗ Ngọc Đình không ngừng cười duyên.
Chờ tới lúc Bạch Chấn Đông tháo chiếc khăn lụa mỏng xuống, Đỗ Ngọc Đình cười tươi như hoa nói:
- Còn nói anh không phải là đàn ông xấu xa, anh cũng vậy thôi!
Lúc này Bạch Chấn Đông giống như bị thấy hết, hắn cũng không quan tâm, thản nhiên nói:
- Cô làm vậy, là đàn ông đều chịu không nổi...
Đỗ Ngọc Đình tổng kết:
- Cho nên… đàn ông đều không chống lại được sự cám dỗ.
Bạch Chấn Đông không hiểu:
- Điều này liên quan gì tới chuyện cô tìm bạn trai?
Đỗ Ngọc Đình đương nhiên nói:
- Đương nhiên là có liên quan rồi, một người đàn ông không chống lại được cám dỗ, làm sao có thể bảo đảm sau khi yêu sẽ không bị người phụ nữ khác hấp dẫn chứ? Lại nói, đàn ông không chống lại được cám dỗ, ở trên phương diện sự nghiệp cũng sẽ khó có thể có được sự nghiệp tốt, bởi vì không cẩn thận lại trúng kế của người khác.
Hai người đang nói chuyện, điện thoại của Đỗ Ngọc Đình đột nhiên đổ chuông. Cô ta lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nghe máy, nói chuyện một lúc, lại vội vàng nói với Bạch Chấn Đông:
- Chúng ta đi thôi.
Nhưng Bạch Chấn Đông xuống dưới như vậy, khẳng định sẽ bị người ta hiểu nhầm là biến thái.
Bạch Chấn Đông khổ sở nói:
- Tôi thế nào thì làm sao ra ngoài được?
Đỗ Ngọc Đình che miệng cười nói:
- Ngẩng đầu ưỡn ngực, vẫn ngầu lắm!
Đỗ Ngọc Đình cười xong, lại cố ý hỏi:
- Có cần tôi giúp anh không?
- Mẹ kiếp, có chuyện tốt như vậy sao?
Bạch Chấn Đông cảm giác không thể tin nổi, ở đầu thầm ảo tưởng.
- Vậy làm phiền cô.
Bạch Chấn Đông có vẻ lúng túng.
Đỗ Ngọc Đình cười duyên nói:
- Anh chờ tôi trong phòng một lát.
Đỗ Ngọc Đình nói xong lại rời khỏi phòng. Bạch Chấn Đông nằm luôn trên giường, nghĩ tới chuyện sắp xảy ra cảm thấy hưng phấn.
Nhưng lý trí nói với Bạch Chấn Đông, cho dù người phụ nữ này xinh đẹp nhưng bình thường gái đẹp đều là hoa hồng có gai, làm không tốt, mình còn bị gai đâm cho, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.
Nghĩ tới đây, Bạch Chấn Đông cố gắng kìm chế mình, đưa mắt từ trong phòng ngủ chuyển tới trên ti vi của phòng khách.
Hắn dùng điều khiển từ xa bật ti vi, trên màn hình ti vi đang chiếu một cảnh hôn, nam chính và nữ chính hôn làm người ta hoàn toàn cạn lời, lại lập tức làm cho Bạch Chấn Đông mất kiểm soát, nảy ra suy nghĩ kỳ quái.
Hắn vội vàng đổi kênh, một kênh khác đang chiếu phim kháng chiến, đám giặc bị quân ta bắn như điên, tất cả đều ngã xuống vũng máu.
Không bao lâu, Bạch Chấn Đông mơ hồ nghe được tiếng nước chảy ào ào từ trong phòng vệ sinh vọng ra, hắn nghĩ Đỗ Ngọc Đình chắc hẳn đang tắm.
Trong ti vi đang chiếu ảnh quân ta điên cuồng bắn giết quân giặc nhưng trong đầu Bạch Chấn Đông lại tưởng tượng ra những cảnh hạ lưu vô sỉ. Hắn đang nghĩ, lúc Đỗ Ngọc Đình tắm để mở hay đóng cửa phòng tắm.
Quá tò mào, hắn đang ngồi trên sô pha chợt đứng dậy, rón rén đi về phía cửa phòng ngủ, thò nửa cái đầu liếc nhìn về phía cửa phòng tắm, phát hiện cửa phòng tắm khép hờ, xuyên qua khe hở kia, hắn vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy được bóng dáng Đỗ Ngọc Đình.
Hơi nước mù mịt, dáng người mơ hồ, như ẩn như hiện làm người ta xuất hiện vô tận ảo tưởng.
Bạch Chấn Đông nuốt nước bọt, nhìn bóng dáng Đỗ Ngọc Đình có chút thất thần.
Hắn thầm mắng: Mẹ nó! Cô gái này còn có thói xấu như vậy à?
Bạch Chấn Đông nhìn một lúc rồi vội vàng quay lại trên sô pha trong phòng khách, uống nước lạnh liên tục, cố gắng không tưởng tượng tới Đỗ Ngọc Đình đang tắm nữa.
Hắn đang lo lắng lát nữa Đỗ Ngọc Đình đi ra sẽ nhìn thấy được điều gì không nên nhìn thấy, đến lúc đó thì phiền lắm.
Vì vậy, hắn bắt chéo hai chân, vừa nhìn ti vi vừa uống trà lạnh.
Mấy phút sau, tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Đỗ Ngọc Đình với mái tóc xõa rối bời bước ra khỏi phòng ngủ, trên người mặc một cái váy ngủ hai dây bằng lụa. Cô ta vừa dùng khăn lông khô lau tóc ướt, vừa nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Chấn Đông cười nói:
- Anh Đông, anh vừa đổ mồ hôi, đi tắm đi!
Bạch Chấn Đông quả thật đầy mùi mồ hôi, vừa rồi vác đồ làm mồ hôi nhễ nhãi. Hắn cũng định tắm, bằng không lát nữa đi cùng Đỗ Ngọc Đình tham dự buổi họp lớp, không chừng trên người hôi rình làm bạn Đỗ Ngọc Đình chê cười mất. Mặc dù là bạn trai giả nhưng ít nhất cũng phải giữ mặt mũi cho cô ta.
Nhưng Bạch Chấn Đông nghĩ mình không có quần áo thay, vì vậy nói với Đỗ Ngọc Đình:
- Tôi không có quần áo thay, thôi lát tôi về nhà tắm vậy.
Đỗ Ngọc Đình quay đầu nhìn đồng hồ treo trên tường rồi nói:
- Bây giờ năm giờ, anh về nhà xong chắc chắn sẽ không tới kịp mất. Trong nhà tôi có áo sơ mi của em trai tôi, anh thay áo là được rồi.
Bạch Chấn Đông ngại từ chối, người ta đã nói như vậy, mình đành phải nghe theo thôi.
- Được rồi!
Bạch Chấn Đông từ cạnh ghế sa lon đứng lên.
Đỗ Ngọc Đình hất mái tóc ướt nói:
- Tôi đi tìm áo sơ mi cho anh.
Cô ta nói xong, mặc váy ngủ đi về phía phòng ngủ. Khi cô ta đi tới cửa phòng ngủ, ánh sáng từ ngoài cửa sổ trong phòng ngủ đúng lúc chiếu vào trên người Đỗ Ngọc Đình, bởi vì váy ngủ quá mỏng nên ánh sáng xuyên qua, hiện ra một dáng người mơ hồ lại quyến rũ.
Trong chớp mắt này, Bạch Chấn Đông vừa vặn nhìn thấy. Đúng là đẹp thật.
Lúc này Bạch Chấn Đông không dám nghĩ nhiều, xoay người đi vào phòng tắm trong phòng ngủ của Đỗ Ngọc Đình. Lát sau cô ta cầm một áo sơ mi trắng đi tới, chủ động đưa cho hắn.
- Anh Đông, áo sơ mi này.
Bạch Chấn Đông xoay người nhận lấy áo sơ mi trong tay Đỗ Ngọc Đình, hắn kinh ngạc phát hiện người phụ nữ quyến rũ Đỗ Ngọc Đình này không ngờ lại có một thói xấu, thói xấu này lại thành phúc lợi cho đàn ông.
Bạch Chấn Đông nhận lấy áo sơ mi trong tay Đỗ Ngọc Đình rồi lập tức đóng cửa phòng tắm lại. Hắn hít sâu một hơi, trong đầu đều là hình ảnh cám dỗ của Đỗ Ngọc Đình, hắn có phần không nhịn được nữa...
Để vứt bỏ suy nghĩ xấu xa trong đầu, hắn mở vòi hoa sen bên nước lạnh, lập tức tỉnh táo lại. Sau đó hắn cởi sạch quần áo và tắm nước lạnh, mặc dù có hơi lạnh nhưng có thể làm cho mình bình tĩnh lại.
Không bao lâu, Bạch Chấn Đông mặc áo sơ mi mà Đỗ Ngọc Đình đưa cho, đi ra khỏi phòng tắm. Hắn phát hiện áo sơ mi này thật giống như được may đo cho mình vậy, vô cùng vừa vặn.
Lúc này Đỗ Ngọc Đình đã thay chiếc váy ngủ hai dây đầy cám dỗ, trên người mặc một chiếc váy liền màu đỏ, trên cổ còn đeo vòng ngọc trai. Cô ta chải tóc sang một bên, lộ ra khuyên tai bằng ngọc trai bên tai phải.
Đỗ Ngọc Đình nhìn áo sơ mi trên người Bạch Chấn Đông, hỏi:
- Có mặc vừa không?
Bạch Chấn Đông gật đầu, nói:
- Vừa.
Đỗ Ngọc Đình lập tức xoay một vòng trước mặt Bạch Chấn Đông, mỉm cười hỏi:
- Tôi mặc có đẹp không?
Bạch Chấn Đông nhìn lướt qua, thẳng thắn nói:
- Đẹp!
- Thật à?
Đỗ Ngọc Đình có vẻ không tin.
Bạch Chấn Đông lại gật đầu ngầm thừa nhận:
- Thật.
Nghe vậy, Đỗ Ngọc Đình cười càng rạng rỡ hơn, nói:
- Tôi tin anh nói thật.
Bạch Chấn Đông phát hiện Đỗ Ngọc Đình rất thích những trang phục lộng lẫy, đương nhiên chúng cũng hợp vưới cô ta nhất. Cô ta khác với Lâm Nhược Yên, Lâm Nhược Yên ăn mặc tương đối lịch sự, cũng rất hợp với khí chất tao nhã của cô.
Nhìn người đẹp Đỗ Ngọc Đình, Bạch Chấn Đông thật sự không hiểu được, cô ta xinh đẹp như vậy, sao có thể không có bạn trai chứ?
Vì vậy, hắn nghi ngờ hỏi:
- Sao cô không có bạn trai?
Đỗ Ngọc Đình cười duyên nói:
- Anh tưởng kiếm bạn trai giống như mua đồ, muốn có là có được à?
Bạch Chấn Đông đoán:
- Cô đẹp như vậy, chắc phải có không ít người thích cô chứ?
Đỗ Ngọc Đình thừa nhận:
- Đúng là không ít nhưng toàn đám đàn ông suy nghĩ vấn đề bằng nửa thân dưới thôi.
Bạch Chấn Đông nói:
- Vẫn còn có người đàn ông tốt mà.
Đỗ Ngọc Đình giễu cợt:
- Ví dụ như anh à?
Bạch Chấn Đông cố ý hỏi ngược lại:
- Sao cô biết?
Đỗ Ngọc Đình xem thường nói:
- Dừng đi, anh cũng là gã đàn ông xấu xa.
Bạch Chấn Đông giả vờ oan uổng nói:
- Tôi xấu xa chỗ nào chứ?
Đỗ Ngọc Đình không lập tức trả lời vấn đề này của Bạch Chấn Đông mà đi về phía hắn, ghé sát bên tai nói nhỏ:
- Chúng ta chơi một trò chơi, có thể chứng minh anh có phải là gã đàn ông xấu xa không.
Bạch Chấn Đông lộ ra vẻ mờ mịt:
- Cách gì vậy?
Đỗ Ngọc Đình cố ý hỏi:
- Anh có muốn thử không?
- Ai sợ ai chứ!
Bạch Chấn Đông cũng không sợ.
Đỗ Ngọc Đình cười thâm hiểm nói:
- Tốt lắm, anh đừng hối hận đấy!
Cô ta nói xong, lục trong tủ quần áo ra một chiếc khăn lụa mỏng, đi về phía Bạch Chấn Đông nói:
- Nào bịt mắt lại.
Bạch Chấn Đông không biết cô gái Đỗ Ngọc Đình này ddịnh giở trò gì, vẫn buộc khăn lụa mỏng trên mắt như lời cô ta nói.
Sau khi bịt kín mắt, Đỗ Ngọc Đình lấy tai nghe đeo lên cho Bạch Chấn Đông, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
- Mẹ kiếp, cô gái này muốn làm gì vậy?
Bạch Chấn Đông lo lắng không yên, thầm nghĩ.
Tiếp theo, Bạch Chấn Đông lại cảm giác có một thứ mềm mại gãi vào bên tai mình làm Bạch Chấn Đông ngứa ngáy, chịu không nổi, không biết là thứ gì đang gãi bên tai của mình.
Trong lúc hắn còn chưa suy nghĩ cẩn thận, hai bàn tay đột nhiên thò vào trong ngực áo sơ mi, không ngừng di chuyển trên lồng ngực rắn chắc.
Bạch Chấn Đông lập tức hiểu ra, thầm thở dài nghĩ, trời ạ, cô gái này đang sờ mình à? Vậy cảm giác ngứa ngáy tê dại bên tai vừa rồi là Đỗ Ngọc Đình dùng miệng cắn mình sao?
Đúng lúc này, không biết cảm giác như kiến bò từ đâu đột nhiên lan tràn từ ngực xuống bụng, lại sắp tới gần đại bản doanh của Bạch Chấn Đông.
Vào giờ phút này, Bạch Chấn Đông không thể tiếp tục được nữa, tên lửa ở trung tâm Tây Xương đã được dựng lên, tiến vào tư thế chuẩn bị.
Lúc này tim Bạch Chấn Đông đập rộn lên, còn tưởng thứ giống như kiến kia sẽ tấn công vào đại bản doanh của mình, không ngờ lúc đi ngang qua rừng rậm lại dừng lại, khải hoàn về triều.
Tai nghe của Bạch Chấn Đông bị lấy xuống, Đỗ Ngọc Đình không ngừng cười duyên.
Chờ tới lúc Bạch Chấn Đông tháo chiếc khăn lụa mỏng xuống, Đỗ Ngọc Đình cười tươi như hoa nói:
- Còn nói anh không phải là đàn ông xấu xa, anh cũng vậy thôi!
Lúc này Bạch Chấn Đông giống như bị thấy hết, hắn cũng không quan tâm, thản nhiên nói:
- Cô làm vậy, là đàn ông đều chịu không nổi...
Đỗ Ngọc Đình tổng kết:
- Cho nên… đàn ông đều không chống lại được sự cám dỗ.
Bạch Chấn Đông không hiểu:
- Điều này liên quan gì tới chuyện cô tìm bạn trai?
Đỗ Ngọc Đình đương nhiên nói:
- Đương nhiên là có liên quan rồi, một người đàn ông không chống lại được cám dỗ, làm sao có thể bảo đảm sau khi yêu sẽ không bị người phụ nữ khác hấp dẫn chứ? Lại nói, đàn ông không chống lại được cám dỗ, ở trên phương diện sự nghiệp cũng sẽ khó có thể có được sự nghiệp tốt, bởi vì không cẩn thận lại trúng kế của người khác.
Hai người đang nói chuyện, điện thoại của Đỗ Ngọc Đình đột nhiên đổ chuông. Cô ta lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nghe máy, nói chuyện một lúc, lại vội vàng nói với Bạch Chấn Đông:
- Chúng ta đi thôi.
Nhưng Bạch Chấn Đông xuống dưới như vậy, khẳng định sẽ bị người ta hiểu nhầm là biến thái.
Bạch Chấn Đông khổ sở nói:
- Tôi thế nào thì làm sao ra ngoài được?
Đỗ Ngọc Đình che miệng cười nói:
- Ngẩng đầu ưỡn ngực, vẫn ngầu lắm!
Đỗ Ngọc Đình cười xong, lại cố ý hỏi:
- Có cần tôi giúp anh không?
- Mẹ kiếp, có chuyện tốt như vậy sao?
Bạch Chấn Đông cảm giác không thể tin nổi, ở đầu thầm ảo tưởng.
- Vậy làm phiền cô.
Bạch Chấn Đông có vẻ lúng túng.
Đỗ Ngọc Đình cười duyên nói:
- Anh chờ tôi trong phòng một lát.
Đỗ Ngọc Đình nói xong lại rời khỏi phòng. Bạch Chấn Đông nằm luôn trên giường, nghĩ tới chuyện sắp xảy ra cảm thấy hưng phấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.