Chương 15: Đánh chúng mày không thể đánh không công
Mộc Tiên Sâm
03/03/2021
Bạch Chấn Đông nhìn cảnh tượng trước mắt, không nhịn được thán phục:
- Mẹ kiếp, ban ngày ban mặt không ngờ lại có người sờ mông phụ nữ.
Vương Đại Hải nghe vậy, sợ mình bỏ lỡ cảnh đẹp liền sốt sắng nhìn quanh:
- Anh, đâu đâu thế?
- Kia kìa!
Bạch Chấn Đông chỉ về phía một chiếc xe buýt.
Vương Đại Hải nhìn theo ánh mắt Bạch Chấn Đông, quả nhiên thấy một gã đầu đinh thô bỉ đi theo phía sau một cô nàng bốc lửa. Ở cửa xe buýt đông người, không dễ phát hiện, Bạch Chấn Đông cũng chỉ vô tình nhìn thấy thôi.
Bạch Chấn Đông nhìn một lúc, kinh ngạc phát hiện mục tiêu của gã đầu đinh không phải là mông cô nàng gợi cảm, mà là túi xách màu đỏ của cô ta. Hơn nữa gã đầu đinh còn móc dụng cụ ra.
- Không hay rồi, gã đó là tên móc túi!
Bạch Chấn Đông thầm kinh ngạc.
- Tên móc túi à?
Vương Đại Hải thì thào một câu, cố nhìn về phía xe buýt bên kia.
Nhìn một lúc, Vương Đại Hải đột nhiên căm phẫn nói:
- Tôi hận nhất là mấy thằng móc túi, điện thoại trước đây của tôi bị tên móc túi móc mất đấy.
Bạch Chấn Đông nghe vậy, gật đầu, trong lòng có kế hoạch:
- Vậy hôm nay cho anh một cơ hội ra mặt. Anh qua đánh gã một trận đi, với thân thể của anh thì nhất định có thể xử được gã.
Vừa nghe Bạch Chấn Đông nói vậy, cả người Vương Đại Hải đầy sức lực chính nghĩa. Anh ta muốn làm đàn ông chân chính một lần.
Anh ta vừa đi được hai bước về phía trạm xe buýt, đột nhiên đứng lại, xoay người và nới với vẻ hơi khiếp sợ:
- Anh, trông tôi thế này có được không? Tôi hơi sợ!
Bạch Chấn Đông siết chặt nắm đấm, hai mắt trợn trừng, giả vờ rất hung ác, làm mẫu cho Vương Đại Hải nói:
- Dữ tợn nhẫn tâm một chút, chú ý ánh mắt của anh!
Vương Đại Hải thử học theo dáng của Bạch Chấn Đông nhưng vẫn không yên tâm, thấp thỏm nói:
- Anh, nếu tôi đánh không lại, anh phải giúp tôi đấy!
Bạch Chấn Đông dùng tay ra hiệu ok với Vương Đại Hải, lại giục:
- Mau đi đi! Biểu hiện dữ tợn nhẫn tâm một chút.
Cứ như vậy, Vương Đại Hải học dáng vẻ hung ác mà Bạch Chấn Đông dạy mình, đi về phía gã đầu đinh kia. Anh ta từ phía sau vỗ mạnh vào vai gã đầu đinh vai, lạnh lùng nói:
- Mày làm gì thé? Ban ngày ban mặt lại dám ăn cắp à?
Tên đầu đinh thầm khiếp sợ, còn tưởng gặp phải công an mặc thường phục. Nhưng lúc gã quay đầu, thấy vẻ khờ khạo của Vương Đại Hải, lại nhìn dáng vẻ của anh ta lại biết anh ta không phải công an, gã nói với giọng điệu không tốt:
- Thằng nhóc, mày đừng nói linh tinh!
Lúc này, cô nàng gợi cảm khoác túi xách xoay người lại, gương mặt tròn trịa xinh xắn làm mắt Vương Đại Hải sáng lên. Nếu có thể tỏ ra uy phong ở đây, không chừng còn có thể tán được người đẹp này đấy.
Vương Đại Hải chỉ vào túi xách của người phụ nữ gợi cảm nói:
- Người đẹp, gã đang rạch túi cô đấy.
Người phụ nữ gợi cảm nghe vậy mới chợt hiểu ra, đúng lúc kiểm tra túi xách của mình, phát hiện trên túi bị lưỡi dao rạch một đường, ví của mình suýt nữa bị kéo ra.
- Thằng nhóc, tao cảnh cáo mày đấy. Mày dám nói linh tinh thì chẳng được yên đâu.
Gã đầu đinh chỉ vào Vương Đại Hải hung hăng nói.
Vương Đại Hải liếc nhìn người đẹp, lập tức lấy ra khí phách của đàn ông, chợt đẩy vào ngực gã đầu đinh, vô cùng khí thế nói:
- Tôi tận mắt nhìn thấy anh rạch túi, thế nào?
Anh ta vừa dứt lời, trong đám người đột nhiên có hai gã to con xông tới. Hai người này trạc tuổi gã đàn ông đầu đinh, bọn họ trực tiếp bao vây Vương Đại Hải.
Gã to con có vết sẹo trên mặt đột nhiên móc ra một con dao găm sáng loáng, cầm trong tay và lạnh lùng hỏi:
- Thằng nhóc, mày tận mắt thấy à?
Vương Đại Hải nghe vậy điếng người. Anh ta không ngờ đối phương còn có đồng bọn.
Đám người đứng gần trạm xe buýt bàn tán xôn xao, nhưng không có ai bước tới, chủ động giúp Vương Đại Hải.
Lúc này, người Vương Đại Hải nghĩ đến đầu tiên là Bạch Chấn Đông.
Nhưng lúc Vương Đại Hải xoay người, phát hiện phía sau chẳng có ai, ngay cả bóng quỷ của Bạch Chấn Đông cũng thẳng thấy.
Vương Đại Hải thầm kinh sợ: đại ca, không thể nào!
Lúc này, anh ta đành phải cúi đầu, nói với ba gã đàn ông hung ác:
- Đại ca, vừa rồi tôi chỉ nói đùa với các anh thôi!
Người đàn ông mặt sẹo cười nhạt, nói:
- Thằng nhóc, mày nói chuyện đùa buồn cười thật đấy.
Vương Đại Hải còn tưởng Bạch Chấn Đông là hậu thuẫn vững chắc của mình, không ngờ hắn chạy còn nhanh hơn mình, lúc này chỉ có thể dựa vào bản thân.
Anh ta chợt nghĩ đến tình tiết chạy trốn trong phim, vội vàng chỉ vào phía sau ba gã đàn ông và hoảng sợ kêu lên một tiếng:
- Cảnh sát!
Ba người khiếp sợ, lập tức quay đầu lại.
Trong lúc ba gã đàn ông quay đầu, Vương Đại Hải xoay người bỏ chạy, vung vẩy cánh tay, lấy hết sức lực phóng về phía trước.
Nhưng anh ta vừa chạy được mấy bước, đã nghe phía sau vang lên tiếng quát lạnh của gã đàn ông cường tráng:
- Đứng lại!
Vương Đại Hải không dám quay đầu, ngửa cổ chạy thục mạng về phía trước.
Anh ta không quen đoạn đường này, chạy một hồi lại chạy vào trong một ngõ cụt. Anh ta thở hổn hển quay đầu tuyệt vọng nhìn ba gã đàn ông đuổi theo mình.
Ba gã đàn ông cũng thở như trâu, người đàn ông mặt sẹo phun bãi nước bọt xuống đất, mắng:
- Mẹ nó! Chạy thật nhanh.
Gã nói xong, lại đắc ý nói với Vương Đại Hải:
- Thằng nhóc, mày chạy đi! Tao xem mày còn chạy được đi đâu!
Vương Đại Hải thấy thế, lập tức cầu xin:
- Các đại ca, các anh tha cho tôi đi! Tôi không cố ý...
- Không cố ý, vậy mày chính là cố ý đi?
Gã đầu đinh chế giễu.
Một tên cao to nãy giờ không nói gì cuối cùng không nén được cơn giận, nói:
- Mấy anh, đừng nói vô nghĩa với hắn làm gì, hôm nay thằng nhóc này phá hỏng miếng ăn của chúng ta, chúng ta phải trừng trị hắn một trận, bằng không trong lòng tôi lại uất ức không chịu được.
Nói xong, ba gã đàn ông bước chậm về phía Vương Đại Hải.
Vương Đại Hải thấy thế, hai chân như nhũn ra, theo bản năng lùi lại. Khi anh ta sắp lùi đến chân tường.
Trong ngõ cụt đột nhiên vang lên một giọng nói lười nhác.
- Đại Hải, em gái anh! Tôi tìm anh suốt nửa ngày, sao anh lại chạy đến đây?
Giọng nói của Bạch Chấn Đông vang lên trong con hẻm, cũng để cho Vương Đại Hải thấy hi vọng.
Đương nhiên, ba gã đàn ông cũng nghe tiếng quay đầu. Bọn họ nhìn thấy Bạch Chấn Đông đứng ở đầu hẻm, trong tay còn cầm một cây kem đang ăn.
Ba gã đàn ông không ngờ Vương Đại Hải còn có đồng bọn. Tên mặt sẹo tinh mắt lại nhìn thấy chiếc Rolex đeo trên cổ tay của Bạch Chấn Đông. Cái đồng hồ này trị giá mấy chục ngàn, nếu có thể lấy được thì xem như hôm nay phát tài rồi.
Vì vậy, hắn khóa mục tiêu ở trên người Bạch Chấn Đông.
Tên mặt sẹo chỉ vào Vương Đại Hải, nói với Bạch Chấn Đông:
- Người anh em, hôm nay bạn mày phá hỏng bát cơm của bọn tao, mày xem nên tính khoản nợ này thế nào?
Mặt sẹo vừa nói vừa đi về phía Bạch Chấn Đông. Hai gã đàn ông phía sau cũng bám sát theo.
Bạch Chấn Đông mỉm cười hỏi:
- Các đại ca, tôi mời các anh ăn kem được không? Vị này thật sự không tệ đâu.
Gã đàn ông đầu đinh cười xem thường, lạnh lùng nói:
- Mày có tin bọn tao mời mày ăn dao không?
Gã đàn ông đầu đinh nói xong cũng móc từ trong túi quần ra một con dao găm sáng loáng, lắc qua lắc lại trong tay.
Mặt sẹo nhìn chiếc đồng hồ Rolex đeo trên cổ tay Bạch Chấn Đôngnói:
- Người anh em, tao cho mày một đề nghị, mày đưa cái đồng hồ đeo trên tay cho tao, người do mày dẫn đi. Bằng không ba anh em bọn tao lại mời mày ăn dao, sau đó lấy đồng hồ đeo tay của mày đi.
Bạch Chấn Đông không hề hoang mang, vẫn chậm rãi ăn nốt cái kem rồi ném cái que gỗ trên tay xuống, mỉm cười nói với tên mặt sẹo:
- Đại ca, đồng hồ của tôi là đồ giả thôi.
Tên mặt sẹo lại không phải người ngu, có phải thật không, gã liếc mắt đã có thể nhìn ra, cho nên cố ý nói:
- Giả tao cũng lấy.
Bạch Chấn Đông biết đối phương để mắt tới cái đồng hồ này của mình, đương nhiên không thể đưa cho bọn họ. Bởi vì có lẽ cái đồng hồ này có thể giúp hắn tìm lại ký ức.
Vì vậy, hắn giơ tay lau khóe miệng, vẫn mỉm cười nói với mặt sẹo:
- Tôi thấy hay là như vậy đi! Chúng ta chơi một ván lá búa kéo, anh thắng tôi, tôi lại cho anh cái đồng hồ này, nếu tôi thắng, tôi dẫn người đi, anh thấy thế nào?
Mặt sẹo có phần hứng thú nói:
- Được!
- Lá búa kéo!
Bạch Chấn Đông kêu lên một tiếng, lại đấm về phía mặt tên vết sẹo.
Tên mặt sẹo không kịp đề phòng bị đánh trúng, đau đến mức suýt ngất đi. bởi vì Bạch Chấn Đông ra quyền rất nặng.
Tên mặt sẹo lập tức dùng tay phải che mũi của mình, máu tràn qua kẽ tay.
Gã đầu đinh thấy thế vội vàng dùng dao găm trong tay đâm về phía ngực của Bạch Chấn Đông. Bạch Chấn Đông thoáng cái đã tóm được cổ tay phải đang cầm dao găm của gã đầu đinh, sau đó vặn mạnh một cái, nhân cơ hội giơ chân phải lên đá vào thắt lưng của gã đầu đinh, tay trái phối hợp với chân phải thả ra. Gã đầu đinh lại bay ra ngoài, đập mạnh xuống nền xi măng trong hẻm.
Người đàn ông cao lớn thấy thế, giơ một chân lên đá nang về phía mặt Bạch Chấn Đông, tay phải của Bạch Chấn Đông đang nắm lại mở ra, chộp lấy cổ chân của người đàn ông cao lớn, cơ thể hắn bỗng nhiên di chuyển. Người đàn ông cao lớn trực tiếp bay ngang ra ngoài, đụng người vào trên tường bên cạnh, sau đó tuột xuống.
Ba gã đàn ông rất nhanh đã mất đi sức chiến đấu. Hai gã đàn ông nằm trên mặt đất, tên mặt sẹo lại ngồi xổm ở bên cạnh vẫn che sống mũi không ngừng chảy máu.
Ánh mắt Vương Đại Hải kinh sợ, sùng bái thầm nói:
- Đại ca thật trâu bò!
Lúc này, Bạch Chấn Đông đi tới trước mặt tên mặt sẹo, giơ tay vỗ nhẹ vào mặt gã và cười hỏi:
- Còn muốn cái đồng hồ này nữa không?
Tên mặt sẹo không nói gì, chỉ vội vàng lắc đầu. Gã không ngờ Bạch Chấn Đông có thể đánh giỏi như vậy, hôm nay xem như xui xẻo đến tận nhà rồi.
Bạch Chấn Đông lại nhân cơ hội dặn dò:
- Nào, nào, giao hết tiền trên người chúng mày ra.
Ba gã đàn ông nghe lời lột hết túi ra, tiền giá trị lớn không có nhưng tiền lẻ lại không ít. Hắn đếm, tổng cộng được hơn ba trăm, không ngờ những người này còn nghèo hoen cả mình.
Bạch Chấn Đông nhìn số tiền này, nói:
- Số tiền này coi như chúng mày trả phí vất vả, đánh chúng mày không thể đánh không công được! Mày xem tao đánh đến đau cả tay rồi.
- Vâng, vâng!
Tên mặt sẹo cúi đầu khom lưng trả lời.
Trước khi bọn họ rời đi khỏi ngõ cụt, Vương Đại Hải còn nhân cơ hội đá chúng mấy phát, cảm giác thật đã nghiền, cũng rất muốn giỏi võ như Bạch Chấn Đông để về sau không bị bắt nạt nữa.
Sau khi hai người ra khỏi ngõ, Bạch Chấn Đông cúi đầu chuyên tâm đếm số tiền lẻ trong tay, định chia một nửa tiền cho Vương Đại Hải. Hắn mới đếm được một nửa, Vương Đại Hải lại thúc tay vào người hắn, nói:
- Đại ca, anh mau nhìn kìa!
- Mẹ kiếp, ban ngày ban mặt không ngờ lại có người sờ mông phụ nữ.
Vương Đại Hải nghe vậy, sợ mình bỏ lỡ cảnh đẹp liền sốt sắng nhìn quanh:
- Anh, đâu đâu thế?
- Kia kìa!
Bạch Chấn Đông chỉ về phía một chiếc xe buýt.
Vương Đại Hải nhìn theo ánh mắt Bạch Chấn Đông, quả nhiên thấy một gã đầu đinh thô bỉ đi theo phía sau một cô nàng bốc lửa. Ở cửa xe buýt đông người, không dễ phát hiện, Bạch Chấn Đông cũng chỉ vô tình nhìn thấy thôi.
Bạch Chấn Đông nhìn một lúc, kinh ngạc phát hiện mục tiêu của gã đầu đinh không phải là mông cô nàng gợi cảm, mà là túi xách màu đỏ của cô ta. Hơn nữa gã đầu đinh còn móc dụng cụ ra.
- Không hay rồi, gã đó là tên móc túi!
Bạch Chấn Đông thầm kinh ngạc.
- Tên móc túi à?
Vương Đại Hải thì thào một câu, cố nhìn về phía xe buýt bên kia.
Nhìn một lúc, Vương Đại Hải đột nhiên căm phẫn nói:
- Tôi hận nhất là mấy thằng móc túi, điện thoại trước đây của tôi bị tên móc túi móc mất đấy.
Bạch Chấn Đông nghe vậy, gật đầu, trong lòng có kế hoạch:
- Vậy hôm nay cho anh một cơ hội ra mặt. Anh qua đánh gã một trận đi, với thân thể của anh thì nhất định có thể xử được gã.
Vừa nghe Bạch Chấn Đông nói vậy, cả người Vương Đại Hải đầy sức lực chính nghĩa. Anh ta muốn làm đàn ông chân chính một lần.
Anh ta vừa đi được hai bước về phía trạm xe buýt, đột nhiên đứng lại, xoay người và nới với vẻ hơi khiếp sợ:
- Anh, trông tôi thế này có được không? Tôi hơi sợ!
Bạch Chấn Đông siết chặt nắm đấm, hai mắt trợn trừng, giả vờ rất hung ác, làm mẫu cho Vương Đại Hải nói:
- Dữ tợn nhẫn tâm một chút, chú ý ánh mắt của anh!
Vương Đại Hải thử học theo dáng của Bạch Chấn Đông nhưng vẫn không yên tâm, thấp thỏm nói:
- Anh, nếu tôi đánh không lại, anh phải giúp tôi đấy!
Bạch Chấn Đông dùng tay ra hiệu ok với Vương Đại Hải, lại giục:
- Mau đi đi! Biểu hiện dữ tợn nhẫn tâm một chút.
Cứ như vậy, Vương Đại Hải học dáng vẻ hung ác mà Bạch Chấn Đông dạy mình, đi về phía gã đầu đinh kia. Anh ta từ phía sau vỗ mạnh vào vai gã đầu đinh vai, lạnh lùng nói:
- Mày làm gì thé? Ban ngày ban mặt lại dám ăn cắp à?
Tên đầu đinh thầm khiếp sợ, còn tưởng gặp phải công an mặc thường phục. Nhưng lúc gã quay đầu, thấy vẻ khờ khạo của Vương Đại Hải, lại nhìn dáng vẻ của anh ta lại biết anh ta không phải công an, gã nói với giọng điệu không tốt:
- Thằng nhóc, mày đừng nói linh tinh!
Lúc này, cô nàng gợi cảm khoác túi xách xoay người lại, gương mặt tròn trịa xinh xắn làm mắt Vương Đại Hải sáng lên. Nếu có thể tỏ ra uy phong ở đây, không chừng còn có thể tán được người đẹp này đấy.
Vương Đại Hải chỉ vào túi xách của người phụ nữ gợi cảm nói:
- Người đẹp, gã đang rạch túi cô đấy.
Người phụ nữ gợi cảm nghe vậy mới chợt hiểu ra, đúng lúc kiểm tra túi xách của mình, phát hiện trên túi bị lưỡi dao rạch một đường, ví của mình suýt nữa bị kéo ra.
- Thằng nhóc, tao cảnh cáo mày đấy. Mày dám nói linh tinh thì chẳng được yên đâu.
Gã đầu đinh chỉ vào Vương Đại Hải hung hăng nói.
Vương Đại Hải liếc nhìn người đẹp, lập tức lấy ra khí phách của đàn ông, chợt đẩy vào ngực gã đầu đinh, vô cùng khí thế nói:
- Tôi tận mắt nhìn thấy anh rạch túi, thế nào?
Anh ta vừa dứt lời, trong đám người đột nhiên có hai gã to con xông tới. Hai người này trạc tuổi gã đàn ông đầu đinh, bọn họ trực tiếp bao vây Vương Đại Hải.
Gã to con có vết sẹo trên mặt đột nhiên móc ra một con dao găm sáng loáng, cầm trong tay và lạnh lùng hỏi:
- Thằng nhóc, mày tận mắt thấy à?
Vương Đại Hải nghe vậy điếng người. Anh ta không ngờ đối phương còn có đồng bọn.
Đám người đứng gần trạm xe buýt bàn tán xôn xao, nhưng không có ai bước tới, chủ động giúp Vương Đại Hải.
Lúc này, người Vương Đại Hải nghĩ đến đầu tiên là Bạch Chấn Đông.
Nhưng lúc Vương Đại Hải xoay người, phát hiện phía sau chẳng có ai, ngay cả bóng quỷ của Bạch Chấn Đông cũng thẳng thấy.
Vương Đại Hải thầm kinh sợ: đại ca, không thể nào!
Lúc này, anh ta đành phải cúi đầu, nói với ba gã đàn ông hung ác:
- Đại ca, vừa rồi tôi chỉ nói đùa với các anh thôi!
Người đàn ông mặt sẹo cười nhạt, nói:
- Thằng nhóc, mày nói chuyện đùa buồn cười thật đấy.
Vương Đại Hải còn tưởng Bạch Chấn Đông là hậu thuẫn vững chắc của mình, không ngờ hắn chạy còn nhanh hơn mình, lúc này chỉ có thể dựa vào bản thân.
Anh ta chợt nghĩ đến tình tiết chạy trốn trong phim, vội vàng chỉ vào phía sau ba gã đàn ông và hoảng sợ kêu lên một tiếng:
- Cảnh sát!
Ba người khiếp sợ, lập tức quay đầu lại.
Trong lúc ba gã đàn ông quay đầu, Vương Đại Hải xoay người bỏ chạy, vung vẩy cánh tay, lấy hết sức lực phóng về phía trước.
Nhưng anh ta vừa chạy được mấy bước, đã nghe phía sau vang lên tiếng quát lạnh của gã đàn ông cường tráng:
- Đứng lại!
Vương Đại Hải không dám quay đầu, ngửa cổ chạy thục mạng về phía trước.
Anh ta không quen đoạn đường này, chạy một hồi lại chạy vào trong một ngõ cụt. Anh ta thở hổn hển quay đầu tuyệt vọng nhìn ba gã đàn ông đuổi theo mình.
Ba gã đàn ông cũng thở như trâu, người đàn ông mặt sẹo phun bãi nước bọt xuống đất, mắng:
- Mẹ nó! Chạy thật nhanh.
Gã nói xong, lại đắc ý nói với Vương Đại Hải:
- Thằng nhóc, mày chạy đi! Tao xem mày còn chạy được đi đâu!
Vương Đại Hải thấy thế, lập tức cầu xin:
- Các đại ca, các anh tha cho tôi đi! Tôi không cố ý...
- Không cố ý, vậy mày chính là cố ý đi?
Gã đầu đinh chế giễu.
Một tên cao to nãy giờ không nói gì cuối cùng không nén được cơn giận, nói:
- Mấy anh, đừng nói vô nghĩa với hắn làm gì, hôm nay thằng nhóc này phá hỏng miếng ăn của chúng ta, chúng ta phải trừng trị hắn một trận, bằng không trong lòng tôi lại uất ức không chịu được.
Nói xong, ba gã đàn ông bước chậm về phía Vương Đại Hải.
Vương Đại Hải thấy thế, hai chân như nhũn ra, theo bản năng lùi lại. Khi anh ta sắp lùi đến chân tường.
Trong ngõ cụt đột nhiên vang lên một giọng nói lười nhác.
- Đại Hải, em gái anh! Tôi tìm anh suốt nửa ngày, sao anh lại chạy đến đây?
Giọng nói của Bạch Chấn Đông vang lên trong con hẻm, cũng để cho Vương Đại Hải thấy hi vọng.
Đương nhiên, ba gã đàn ông cũng nghe tiếng quay đầu. Bọn họ nhìn thấy Bạch Chấn Đông đứng ở đầu hẻm, trong tay còn cầm một cây kem đang ăn.
Ba gã đàn ông không ngờ Vương Đại Hải còn có đồng bọn. Tên mặt sẹo tinh mắt lại nhìn thấy chiếc Rolex đeo trên cổ tay của Bạch Chấn Đông. Cái đồng hồ này trị giá mấy chục ngàn, nếu có thể lấy được thì xem như hôm nay phát tài rồi.
Vì vậy, hắn khóa mục tiêu ở trên người Bạch Chấn Đông.
Tên mặt sẹo chỉ vào Vương Đại Hải, nói với Bạch Chấn Đông:
- Người anh em, hôm nay bạn mày phá hỏng bát cơm của bọn tao, mày xem nên tính khoản nợ này thế nào?
Mặt sẹo vừa nói vừa đi về phía Bạch Chấn Đông. Hai gã đàn ông phía sau cũng bám sát theo.
Bạch Chấn Đông mỉm cười hỏi:
- Các đại ca, tôi mời các anh ăn kem được không? Vị này thật sự không tệ đâu.
Gã đàn ông đầu đinh cười xem thường, lạnh lùng nói:
- Mày có tin bọn tao mời mày ăn dao không?
Gã đàn ông đầu đinh nói xong cũng móc từ trong túi quần ra một con dao găm sáng loáng, lắc qua lắc lại trong tay.
Mặt sẹo nhìn chiếc đồng hồ Rolex đeo trên cổ tay Bạch Chấn Đôngnói:
- Người anh em, tao cho mày một đề nghị, mày đưa cái đồng hồ đeo trên tay cho tao, người do mày dẫn đi. Bằng không ba anh em bọn tao lại mời mày ăn dao, sau đó lấy đồng hồ đeo tay của mày đi.
Bạch Chấn Đông không hề hoang mang, vẫn chậm rãi ăn nốt cái kem rồi ném cái que gỗ trên tay xuống, mỉm cười nói với tên mặt sẹo:
- Đại ca, đồng hồ của tôi là đồ giả thôi.
Tên mặt sẹo lại không phải người ngu, có phải thật không, gã liếc mắt đã có thể nhìn ra, cho nên cố ý nói:
- Giả tao cũng lấy.
Bạch Chấn Đông biết đối phương để mắt tới cái đồng hồ này của mình, đương nhiên không thể đưa cho bọn họ. Bởi vì có lẽ cái đồng hồ này có thể giúp hắn tìm lại ký ức.
Vì vậy, hắn giơ tay lau khóe miệng, vẫn mỉm cười nói với mặt sẹo:
- Tôi thấy hay là như vậy đi! Chúng ta chơi một ván lá búa kéo, anh thắng tôi, tôi lại cho anh cái đồng hồ này, nếu tôi thắng, tôi dẫn người đi, anh thấy thế nào?
Mặt sẹo có phần hứng thú nói:
- Được!
- Lá búa kéo!
Bạch Chấn Đông kêu lên một tiếng, lại đấm về phía mặt tên vết sẹo.
Tên mặt sẹo không kịp đề phòng bị đánh trúng, đau đến mức suýt ngất đi. bởi vì Bạch Chấn Đông ra quyền rất nặng.
Tên mặt sẹo lập tức dùng tay phải che mũi của mình, máu tràn qua kẽ tay.
Gã đầu đinh thấy thế vội vàng dùng dao găm trong tay đâm về phía ngực của Bạch Chấn Đông. Bạch Chấn Đông thoáng cái đã tóm được cổ tay phải đang cầm dao găm của gã đầu đinh, sau đó vặn mạnh một cái, nhân cơ hội giơ chân phải lên đá vào thắt lưng của gã đầu đinh, tay trái phối hợp với chân phải thả ra. Gã đầu đinh lại bay ra ngoài, đập mạnh xuống nền xi măng trong hẻm.
Người đàn ông cao lớn thấy thế, giơ một chân lên đá nang về phía mặt Bạch Chấn Đông, tay phải của Bạch Chấn Đông đang nắm lại mở ra, chộp lấy cổ chân của người đàn ông cao lớn, cơ thể hắn bỗng nhiên di chuyển. Người đàn ông cao lớn trực tiếp bay ngang ra ngoài, đụng người vào trên tường bên cạnh, sau đó tuột xuống.
Ba gã đàn ông rất nhanh đã mất đi sức chiến đấu. Hai gã đàn ông nằm trên mặt đất, tên mặt sẹo lại ngồi xổm ở bên cạnh vẫn che sống mũi không ngừng chảy máu.
Ánh mắt Vương Đại Hải kinh sợ, sùng bái thầm nói:
- Đại ca thật trâu bò!
Lúc này, Bạch Chấn Đông đi tới trước mặt tên mặt sẹo, giơ tay vỗ nhẹ vào mặt gã và cười hỏi:
- Còn muốn cái đồng hồ này nữa không?
Tên mặt sẹo không nói gì, chỉ vội vàng lắc đầu. Gã không ngờ Bạch Chấn Đông có thể đánh giỏi như vậy, hôm nay xem như xui xẻo đến tận nhà rồi.
Bạch Chấn Đông lại nhân cơ hội dặn dò:
- Nào, nào, giao hết tiền trên người chúng mày ra.
Ba gã đàn ông nghe lời lột hết túi ra, tiền giá trị lớn không có nhưng tiền lẻ lại không ít. Hắn đếm, tổng cộng được hơn ba trăm, không ngờ những người này còn nghèo hoen cả mình.
Bạch Chấn Đông nhìn số tiền này, nói:
- Số tiền này coi như chúng mày trả phí vất vả, đánh chúng mày không thể đánh không công được! Mày xem tao đánh đến đau cả tay rồi.
- Vâng, vâng!
Tên mặt sẹo cúi đầu khom lưng trả lời.
Trước khi bọn họ rời đi khỏi ngõ cụt, Vương Đại Hải còn nhân cơ hội đá chúng mấy phát, cảm giác thật đã nghiền, cũng rất muốn giỏi võ như Bạch Chấn Đông để về sau không bị bắt nạt nữa.
Sau khi hai người ra khỏi ngõ, Bạch Chấn Đông cúi đầu chuyên tâm đếm số tiền lẻ trong tay, định chia một nửa tiền cho Vương Đại Hải. Hắn mới đếm được một nửa, Vương Đại Hải lại thúc tay vào người hắn, nói:
- Đại ca, anh mau nhìn kìa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.