Yêu Cô Cấp Trên Xấu Xa

Chương 16: Người Đẹp Mời

Mộc Tiên Sâm

15/03/2021

Bạch Chấn Đông không biết Vương Đại Hải lại nhìn thấy chuyện gì đáng kinh ngạc. Lúc hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt liền sáng ngời. Một cô gái xinh đẹp mặc váy ren màu trắng dài qua mông, đi đôi giày cao gót sáu phân bước tới. Chiếc váy này tuyệt đẹp ôm lấy cơ thể gợi cảm của cô ta, thật sự một phong cảnh đẹp mắt.

Cô gái gợi cảm này không phải là ai khác, chính là người bị gã đàn ông đầu đinh móc túi lúc trước.

Cô ta đi tới trước mặt, gạt mái tóc gợn sóng màu vang đỏ và nhìn Vương Đại Hải, quan tâm nói:

- Anh không sao chứ?

Vương Đại Hải lắc đầu, nói:

- Vừa rồi có sao, nhưng bây giờ không sao rồi. Ba gã ăn trộm đã bị đại ca của tôi đánh một trận.

Nghe vậy, cô gái gợi cảm tò mò nhìn Bạch Chấn Đông, cảm kích nói:

- Cám ơn các anh, nếu không nhờ có các anh, hôm nay tôi khẳng định sẽ mất ví.

Vương Đại Hải cười hì hì, nói:

- Phải, phải.

Anh ta vừa nói xong, cô nhíu mày và chỉ vào Vương Đại Hải ngạc nhiên nói:

- Có phải anh là người của công ty Sữa Prairie không? Tôi hình như đã từng gặp anh thì phải?

Vừa nghe cô gái nói vậy, Vương Đại Hải dường như cũng chợt nhớ lại, nói:

- Tôi nhớ ra rồi, cô là quản lý Đỗ của Dairy Cows.

Cô gái mỉm cười, chủ động giới thiệu:

- Chào các anh, tôi là Đỗ Ngọc Đình.

Vương Đại Hải cười ngờ nghệch, tự giới thiệu mình:

- Quản lý Đỗ, chào cô, tôi là Vương Đại Hải.

Đỗ Ngọc Đình gật đầu nói:

- Tôi rất có ấn tượng với cái tên này của anh. Tôi có quen biết với quản lý Giang của các anh nữa.

Hai người giới thiệu xong, Đỗ Ngọc Đình lại nhìn sang Bạch Chấn Đông hỏi dò:

- Anh đẹp trai này là?

Lúc này Vương Đại Hải mới giới thiệu với Đỗ Ngọc Đình:

- Quản lý Đỗ, anh ấy tên là Bạch Chấn Đông, là nhân viên mới của công ty chúng tôi.

- À!

Đỗ Ngọc Đình khẽ gật đầu, không biết nghĩ gì lại chậm rãi quan sát Bạch Chấn Đông. Ánh mắt này lại giống hệt lúc Bạch Chấn Đông nhìn Lâm Nhược Yên vậy.

- Anh đẹp trai, chào anh, rất hân hạnh được quen biết anh!

Đỗ Ngọc Đình nhìn Bạch Chấn Đông mỉm cười, lại giơ bàn tay như ngọc ra.

Bạch Chấn Đông không phải kẻ ngốc, vừa nhìn ánh mắt Đỗ Ngọc Đình đã biết cô gái này thuộc dạng lẳng lơ, đặc biệt là hai bầu ngực khẽ lắc lư lúc đi trên đường, thật sự khiến người ta không chịu nổi.

Bạch Chấn Đông bắt tay Đỗ Ngọc Đình, nói:

- Chào cô!

Đỗ Ngọc Đình không ngờ Sữa Prairie còn có soái ca như vậy. Khi bắt tay với Bạch Chấn Đông, trong lòng cô ta rất vui sướng.

Cô ta cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, vội vàng nói:

- Gần trưa rồi, tôi mời hai soái ca ăn cơm nhé. Hôm nay các anh đã giúp tôi một chuyện lớn như vậy, nếu các anh không nhận lời, trong lòng tôi chắc chắn sẽ thấy áy náy.

- Vậy làm phiền quản lý Đỗ rồi.

Bạch Chấn Đông khách sáo một câu. Bây giờ mình đang thiếu tiền, có người mời ăn cơm mà không ăn thì là kẻ ngốc, quan trọng còn là một người đẹp với bộ ngực bự như vậy nữa.

Ba người đến một nhà hàng ở khu Cửu Long. Đỗ Ngọc Đình gọi rất nhiều món và bia.

Vương Đại Hải thấy thế, vội vàng ngăn lại, nói:

- Quản lý Đỗ, buổi chiều còn phải làm việc, chúng ta không nên uống rượu thì hơn.

Đỗ Ngọc Đình cười duyên nói:

- Làm đàn ông sao có thể không uống rượu được? Không phải là có câu, đàn ông không uống rượu là hiếm thấy trên đời này sao?

Vương Đại Hải lo lắng nói:

- Nhưng... buổi chiều chúng tôi còn phải...

Đỗ Ngọc Đình vội vàng ngắt lời anh ta, nói:

- Đừng lo, tôi rất thân với quản lý Giang của các anh, tôi sẽ gọi điện thoại cho ông ấy, buổi chiều các anh cũng không cần quay về công ty trình diện nữa.

- Vậy...

Vương Đại Hải có hơi xấu hổ, bởi vì anh ta biết lão già Giang Hồng kia không dễ đối phó đâu. Nếu để cho ông ta biết mình ăn cơm uống rượu với người đẹp suốt cả buổi chiều, vậy ngày mai lúc làm việc, bọn họ sẽ ăn đủ.

Đỗ Ngọc Đình vội vàng rút một chiếc Iphone 6 ra khỏi túi LV màu đỏ, gọi thẳng cho Giang Hồng.

Không bao lâu, điện thoại đã được kết nối. Đỗ Ngọc Đình mở loa ngoài, cầm điện thoại nũng nịu nói:

- Anh Giang, anh đang làm gì đấy?



Bên kia điện thoại, Giang Hồng vừa nghe được giọng của Đỗ Ngọc Đình đã kích động không chịu được.

- Người đẹp Đỗ, sao em lại nhớ mà gọi điện thoại cho anh thế?

- Sao chứ? Em không thể gọi cho anh à?

Đỗ Ngọc Đình cố ý hỏi ngược lại.

Giang Hồng vội vàng nói:

- Người đẹp Đỗ, ý anh không phải vậy, anh luôn hoan nghênh em gọi điện tới, anh sẵn sàng cống hiến sức lực cho em bất kỳ lúc nào!

Đỗ Ngọc Đình cười duyên nói:

- Được rồi, bây giờ em mượn anh hai người được chứ?

- Không thành vấn đề.

Giang Hồng đáp ứng rất sảng khoái.

Đỗ Ngọc Đình nói thẳng vào vấn đề:

- Em ở khu Cửu Long gặp được hai người anh em của anh. Em muốn nhờ bọn họ dọn hộ em ít đồ. Anh cũng biết em là con gái, chẳng có sức lực gì.

Giang Hồng vừa nghe đã biết hai người kia là ai. Nếu ông ta đã nhận lời chính là vi phạm quy định của công ty, nhưng bản thân vẫn luôn muốn theo đuổi Đỗ Ngọc Đình, cũng chỉ đành phải cắn răng đồng ý. Dù sao sếp tổng mới nhậm chức, ông ta không cần để ý, sớm muộn gì cũng đuổi hai tên kia đi thôi.

- Được, không thành vấn đề.

Đỗ Ngọc Đình nghe đối phương đồng ý lại cảm ơn qua điện thoại:

- Anh Giang, cảm ơn anh nhé. Hôm nào em lại mời anh ăn cơm. Giờ em bận rồi, bye bye!

Đỗ Ngọc Đình nói xong, không chờ đối phương nói gì đã cúp máy luôn.

Cô ta cất điện thoại và trong túi, lại mỉm cười nói với đám người Bạch Chấn Đông:

- Giải quyết xong rồi, bây giờ các anh cứ yên tâm đi!

Vương Đại Hải không ngờ Giang Hồng sẽ đồng ý. Ông ta là một kẻ cứng nhắc, có đôi khi xin nghỉ cũng rất rắc rối.

Lúc này, món ăn mà bọn họ gọi đều được đưa lên bàn, Đỗ Ngọc Đình trực tiếp bật nắp cho mỗi người bọn họ một chai bia.

Rót đầy rượu, Đỗ Ngọc Đình lại nâng cốc cảm ơn hai người:

- Hai soái ca, hôm nay cám ơn các anh.

- Quản lý Đỗ, cô quá khách sáo rồi.

Bạch Chấn Đông giơ cốc lên nói.

- Nào, chúng ta cạn đi.

Đỗ Ngọc Đình nói xong lại ngửa cổ uống cạn một cốc.

Vương Đại Hải vừa đặt cốc bia trong tay xuống, vào lúc này điện thoại lại đổ chuông.

Anh ta áy náy nói với Đỗ Ngọc Đình:

- Thật ngại quá, quản lý Đỗ, tôi nghe máy đã.

Đỗ Ngọc Đình nói như không có việc gì xảy ra:

- Không sao, không sao, anh cứ nghe đi!

Bởi trong nhà hàng hơi ồn, Vương Đại Hải cần điện thoại đi ra ngoài. Bạch Chấn Đông và Đỗ Ngọc Đình tiếp tục uống.

Hai người vừa uống cạn cốc bia, Vương Đại Hải đã quay lại, đứng ở bên cạnh bàn ăn sốt ruột nói:

- Quản lý Đỗ, anh Đông, tôi có chút việc phải trở về một chuyến.

Nhìn thấy Vương Đại Hải sốt ruột như vậy, Bạch Chấn Đông không biết xảy ra chuyện gì, quan tâm nói:

- Sao vậy?

Vương Đại Hải giải thích:

- Tôi phải đi tới nhà ga đón một người.

Đỗ Ngọc Đình quay đầu nói với Vương Đại Hải:

- Nếu anh có việc cứ đi giải quyết trước đi!

- Được, vậy tôi đi trước đây.

Vương Đại Hải vẫy tay chào hai người rồi xoay người hấp ta hấp tấp rời đi.

Vương Đại Hải đi rồi, Đỗ Ngọc Đình có vẻ càng cao hứng hơn. Đây không phải là rõ ràng tạo ra cơ hội cho cô ta sao? Còn gì hạnh phúc bằng uống rượu với soái ca chứ.

Đỗ Ngọc Đình cụng cốc với Bạch Chấn Đông, đột nhiên tò mò hỏi:

- Anh Đông, anh làm ở Sữa Prairie bao lâu rồi?

Bạch Chấn Đông thành thật nói:

- Mới tới mấy ngày.

- Tiền lương thế nào?



Đỗ Ngọc Đình hỏi có mục đích.

- Tạm được.

Bạch Chấn Đông không trả lời rõ ràng, không biết cô gái này muốn làm gì.

Đỗ Ngọc Đình đi thẳng vào vấn đề:

- Anh có muốn tới công ty Dairy Cows của chúng tôi không? Tiền lương đãi ngộ khẳng định tốt hơn Sữa Prairie, hơn nữa công ty của chúng tôi có rất nhiều người đẹp đấy!

Bạch Chấn Đông khen:

- Đều đẹp như quản lý Đỗ sao?

Nghe vậy, trong lòng Đỗ Ngọc Đình còn ngọt hơn ăn mật, hỏi ngược lại:

- Tôi đẹp sao?

Bạch Chấn Đông thành thật trả lời:

- Đẹp!

Đỗ Ngọc Đình cố ý hỏi:

- Là tôi đẹp hay bạn gái anh đẹp?

Bạch Chấn Đông uống một hớp bia và đặt cốc xuống, sầu muộn nói:

- Tôi còn chưa có bạn gái đâu!

Đỗ Ngọc Đình có phần không tin nổi:

- Anh Đông, trông anh đẹp trai lịch lãm như vậy, sao lại không bạn gái được, anh lừa tôi à?

- Trông tôi giống lừa đảo à?

Nói đến đây đây, Đỗ Ngọc Đình cười duyên, lúc cười, bầu ngực run rẩy, làm hắn không nhịn được phải nhìn chăm chú.

Đỗ Ngọc Đình dùng khăn giấy lau miệng, nói:

- Anh Đông, anh nói chuyện thật hài hước!

Bạch Chấn Đông nghĩ đến Đỗ Ngọc Đình là quản lý của Dairy Cows, vì vậy thăm dò:

- Quản lý Đỗ, cô làm ở Dairy Cows là chịu trách nhiệm trong khu Cửu Long sao?

Nghe cách gọi này, Đỗ Ngọc Đình lại mỉm cười sửa lời:

- Anh đừng mở miệng lại gọi tôi là quản lý nữa, nghe quá khách sáo đấy. Anh cứ gọi tôi Ngọc Đình là được rồi.

- Ngọc Đình!

Bạch Chấn Đông có phần không tự nhiên gọi một tiếng.

Nghe hắn gọi như thế, Đỗ Ngọc Đình lại cười tươi như hoa nói:

- Như vậy là được rồi!

Đỗ Ngọc Đình ăn vài miếng mới đặt đôi đũa trong tay xuống, nói với Bạch Chấn Đông:

- Anh Đông, tôi đang chịu trách nhiệm quản lý khu này. Sao vậy?

Bạch Chấn Đông nhờ cậy:

- Cô có thể giới thiệu vài khách quen cho tôi được không? Nếu tháng này tôi bán không đủ chỉ tiêu, chắc chắn sẽ bị đuổi việc mất.

Đỗ Ngọc Đình cầm cốc bia lên, cụng cốc với Bạch Chấn Đông, vừa cười vừa nói:

- Tôi còn tưởng là chuyện gì! Lại không phải là khách hàng sao! Tôi tương đối quen thuộc với khu vực này, đến lúc đó tôi sẽ tùy tiện giới thiệu mấy người khách cho anh làm quen, bảo đảm anh sẽ hoàn thành chỉ tiêu tháng này thôi.

- Rất cảm ơn cô, người đẹp Ngọc Đình.

Bạch Chấn Đông cụng cốc với Đỗ Ngọc Đình và ngửa cổ uống cạn.

Khi để chén rượu xuống, Đỗ Ngọc Đình đột nhiên nghĩ đến một việc. Cô ta nhìn Bạch Chấn Đông, nói:

- Anh Đông, tôi có chuyện còn phải làm phiền anh một chút.

- Cái gì?

Bạch Chấn Đông có chút thấp thỏm, không biết cô gái này lại tính làm gì.

Đỗ Ngọc Đình hơi thẹn thùng nói:

- Là như vậy, buổi tối tôi có một buổi họp lớp, tôi muốn nhờ anh đóng giả bạn trai của tôi, nếu không tôi tới tham dự buổi họp lớp một mình thì không ổn lắm. Anh cũng biết làm nghề của chúng ta không hay ở nhà, cho nên vấn đề cá nhân lại thành một chuyện phiền phức.

Bạch Chấn Đông không ngờ người đẹp như Đỗ Ngọc Đình lại không có bạn trai. Nói ra ai tin chứ?

Có lẽ như Đỗ Ngọc Đình đã nói, vì công việc, có đôi khi cũng hết cách rồi.

Đương nhiên, sao Bạch Chấn Đông có thể từ chối được công việc tốt như vậy chứ? Hắn còn muốn nhờ cô gái gợi cảm này để hoàn thành chỉ tiêu bán hàng đấy! Bởi vì chỉ dựa vào bản thân, không quen với khu Cửu Long, người khác sẽ không để ý tới hắn đâu. Hơn nữa, trên vai hắn còn có nhiệm vụ chỉ tiêu bán hàng hai trăm nghìn.

- Được, tôi đi theo cô.

Bạch Chấn Đông sảng khoái nhận lời.

Nghe vậy, trên gương mặt trắng mịn của Đỗ Ngọc Đình hiện ra nụ cười rạng rỡ, cầm cốc bia lên nũng nịu nói:

- Anh Đông, anh đúng là một người tốt!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Cô Cấp Trên Xấu Xa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook