Yêu Cô Cấp Trên Xấu Xa

Chương 8: Khách Sạn Lớn Đông Uyển

Mộc Tiên Sâm

24/02/2021

Cửa văn phòng tổng giám đốc vừa đóng lại chợt bị Bạch Chấn Đông đẩy ra. Lâm Nhược Yên sợ đến mức suýt đánh rơi cái quần lót trong tay.

Cô vừa muốn mắng hắn, hắn lại thò nửa đầu vào vừa cười vừa nói:

- Tổng giám đốc Lâm, trước khi cô mặt nên giặt sạch đi, nếu không bị dị ứng thì rắc rối lắm. Hơn nữa chỗ kia là...

Lâm Nhược Yên nghe được lời này liền tức đến mức cầm bút trên bàn làm việc ném về phía Bạch Chấn Đông, còn quát lớn:

- Cút!

Nhưng Bạch Chấn Đông giơ tay liền đón được cái bút do Lâm Nhược Yên ném tới. Thật ra điều này lại khiến Lâm Nhược Yên vô cùng bất ngờ.

Bạch Chấn Đông đóng cửa lại, đứng ở cửa văn phòng tổng giám đốc như bảo vệ, trên tay nghịch cái bút do Lâm Nhược Yên ném tới. Hắn chơi một lúc lại đưa bút lên trước mũi ngửi. Không ngờ cái bút mà Lâm Nhược Yên đã dùng qua cũng thơm như vậy.

Lúc này, trong đầu hắn bắt đầu ảo tưởng. Bây giờ Lâm Nhược Yên đang thay quần lót trong phòng làm việc, hắn cũng muốn nhìn lén nhưng lại sợ cô phát hiện, đành phải từ bỏ suy nghĩ này.

Đúng lúc này, người đẹp lễ tân A Châu lại đi tới. Cô ấy nhìn thấy Bạch Chấn Đông đứng ở cửa văn phòng như cọc gỗ thì tò mò hỏi:

- Bạch Chấn Đông, anh đứng đây làm gì?

Hắn sao có thể nói tổng giám đốc Lâm đang thay quần lót trong phòng làm việc được! Bất đắc dĩ, hắn đành phải nói láo:

- Tôi ngắm cảnh thôi!

A Châu quan sát xung quanh rồi quay đầu nói:

- Thần kinh!

Cô ta nói xong lại tính đi vòng qua Bạch Chấn Đông để gõ cửa văn phòng. Hắn liền cản lại.

- Anh làm gì thế?

A Châu nơm nớp lo sợ hỏi, còn tưởng rằng người này muốn sờ mình.

Bạch Chấn Đông ngăn cô ta lại, nói:

- Cô không thể đi vào lúc này được!

- Vì sao?

A Châu đầy nghi ngờ.

Bạch Chấn Đông lắp ba lắp bắp nói:

- Ơ... Tổng giám đốc Lâm đang nhận một cuộc điện thoại rất quan trọng, cô ấy đã căn dặn như vậy.

A Châu hơi sửng sốt, chất vấn hỏi:

- Sao anh biết?

Bạch Chấn Đông tội nghiệp nói:

- Tôi vừa đã bị mắng một trận, cô muốn bị mắng thì cứ gõ cửa đi!

A Châu nhìn Bạch Chấn Đông nửa tin nửa ngờ:

- Thật à?



Đúng lúc này, cửa văn phòng đột nhiên mở ra, mặt Lâm Nhược Yên sa sầm xuống đứng ở cửa, vừa định mắng Bạch Chấn Đông thì phát hiện ra A Châu cũng đứng ở cửa.

- A Châu! Có chuyện gì sao?

Thái độ của Lâm Nhược Yên lập tức thay đổi.

A Châu cung kính nói:

- Tổng giám đốc Lâm, tôi gọi điện thoại cho Phó tổng giám đốc, nhưng điện thoại của ông ấy đang tắt máy!

- Quản lý của các phòng ban khác chứ?

- Vẫn là tắt máy!

- Tôi biết rồi, cô đi làm việc gì!

A Châu gật đầu. Trước khi rời đi, cô ấy còn cố ý liếc nhìn Bạch Chấn Đông, luôn cảm thấy thần kinh người mới tới này không bình thường.

Khi Bạch Chấn Đông nhìn Lâm Nhược Yên, xuyên qua váy ngắn màu trắng có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của cái quần lót màu hồng kia như ẩn như hiện, cực kỳ cám dỗ.

Giọng điệu ra lệnh của Lâm Nhược Yên đột nhiên cắt ngang mạch suy nghĩ của Bạch Chấn Đông:

- Vào đi!

Bạch Chấn Đông đành phải vào văn phòng của Lâm Nhược Yên. Hắn phát hiện cô quay lại bàn và ngồi xuống ghế, luôn xoay cái bút trong tay như gặp phải chuyện gì đó. Hắn chợt nghĩ đến những lời A Châu vừa nói với Lâm Nhược Yên, trong lòng thầm suy nghĩ, lẽ nào bản quản lý của công ty xảy ra vấn đề gì.

Lúc này Lâm Nhược Yên đã biết Phó tổng giám đốc và mấy quản lý phòng ban khác đều tắt máy, trong lòng cô rối bời. Những khách hàng trước đó của công ty đều do bọn họ toàn quyền chịu trách nhiệm. Bọn họ đột nhiên xin nghỉ, công ty cũng trở nên rối loạn, các phòng ban đều gọi điện thoại tới xin chỉ thị của Lâm Nhược Yên. Nhưng trước đó, những chuyện nghiệp vụ này đều do Vạn Nguyên Hồng xử lý, bây giờ cô đột nhiên tiếp nhận, có chút trở tay không kịp.

Cô biết đây là kiệt tác của Vạn Nguyên Hồng, nhưng cô không thể để cho ông ta chế giễu, cô phải nghĩ cách giải quyết mấy vấn đề này, bằng không về sau làm sao khiến mọi người trong công ty phục được.

Trước mắt công ty còn có số tiền lớn chưa thu hồi lại, nếu gần đây không thể thu hồi lại khoản tiền này, dây chuyền sản xuất của công ty sẽ tê liệt, thậm chí ảnh hưởng đến hoạt động của cả công ty.

Cô nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay. Đã không còn nhiều thời gian nữa. Cô nghe cấp dưới của phòng tài vụ nói, trước đó chắc chắn vẫn luôn là Vạn Nguyên Hồng chịu trách nhiệm về khoản tiền của vị khách hàng lớn này, hơn nữa cũng chỉ Vạn Nguyên Hồng có thể thu được. Bởi vì khách hàng lớn là người phương bắc, coi rượu như mạng, ai có thể uống hơn ông ta thì chuyện gì cũng dễ nói. Trong Sữa Prairie lại chỉ có duy nhất Vạn Nguyên Hồng uống rượu giỏi, có thể uống cùng với khách hàng lớn, cho nên rất được người này coi trọng và yêu mến.

Vào thời điểm quan trọng này, Lâm Nhược Yên chỉ có thể gọi Bạch Chấn Đông đi theo. Bởi vì cô uống rất kém lại không biết người khách này là hạng người gì. Nhỡ cô uống say, ông ta lại làm gì đó thì sao? Cô dẫn theo trợ lý tạm thời Bạch Chấn Đông này, ít nhiều cũng khiến đối phương không dám làm bừa.

Cô chợt đứng dậy, dặn dò Bạch Chấn Đông:

- Anh đi cùng với tôi.

- Đi đâu?

Bạch Chấn Đông hỏi.

Lâm Nhược Yên tức giận nói:

- Tôi bảo anh đi thì anh cứ đi, nói nhiều như vậy làm gì?

Bạch Chấn Đông không dám hỏi nữa, đành bối rối đi theo Lâm Nhược Yên ra khỏi công ty.

Bạch Chấn Đông đứng ở đầu quảng trường Lệ Đô chờ một lúc, một chiếc Audi A41 màu đỏ thẫm chậm rãi lái về phía hắn. Hắn không nhìn thấy được Lâm Nhược Yên ngồi ở bên trong. Chờ tới khi chiếc Audi màu đỏ này này dừng lại ở trước mặt Bạch Chấn Đông, Lâm Nhược Yên mới quay cửa kính bên ghế lái xuống, ra thiệu với Bạch Chấn Đông:

- Lên xe!

Bạch Chấn Đông không vội lên xe mà cẩn thận nhìn lướt qua chiếc Audi a4l màu đỏ này. Trong đầu anh nhớ đây là một chiếc xe được sản xuất vào năm 2015 với kiểu dáng sang trọng, ngoài thị trường có giá khoảng ba trăm nghìn tệ. Loại xe Audi a4l này rất được phụ nữ yêu thích, đặc biệt là thành phần tri thức lại xinh đẹp như Lâm Nhược Yên.

Sau khi hắn lên xe, phát hiện rất nhiều nơi vẫn bọc nilong, hắn đoán Lâm Nhược Yên chắc hẳn mới vừa mua chiếc xe này không lâu.

Hắn không ngờ người phụ nữ trông trạc tuổi mình lại lắm tiền như vậy, chắc hẳn năng lực làm việc của cô không tầm thường, bằng không làm sao có thể ngồi vào vị trí sếp tổng được. Bạch Chấn Đông hoàn toàn không biết gì về Lâm Nhược Yên.



Trong giây lát, Lâm Nhược Yên lái chiếc xe Audi màu đỏ chậm rãi rời khỏi quảng trường Lệ Đô và vòng qua quảng trường rồi lao nhanh về một hướng khác.

Chiếc xe Audi chạy khoảng mười phút trong khu vực Lệ Đô của thành phố Tam Giang rồi đỗ lại ở bãi đỗ xe ngoài trời trước cửa một nhà khách sạn lớn.

Nhà hàng này tên là nhà hàng Đông Uyển. Cửa nhà hàng được trang trí sang trọng, lộng lẫy, vừa nhìn đã biết đây là nhà hàng cao cấp.

Lâm Nhược Yên tháo dây an toàn và nói với Bạch Chấn Đông bên cạnh:

- Xuống xe!

Sau khi Bạch Chấn Đông xuống xe, Lâm Nhược Yên liếc nhìn hắn và phát hiện dáng vẻ của người này rất tốt. Cô chợt nảy ra một ý, đi tới bên cạnh hắn và nói:

- Thân phận anh của hôm nay là quản lý phòng thị trường của công ty, quản lý phòng thị trường của công ty đấy?

Nếu để cho khách hàng lớn biết hắn chỉ là một nhân viên nghiệp vụ, trong lòng khẳng định sẽ nghĩ linh tinh về quan hệ của bọn họ.

- Quản lý à?

Bạch Chấn Đông hơi sửng sốt, cảm giác mình giống như diễn viên vậy, một lúc làm trợ lý, mẹ nó một lúc lại thành quản lý.

Lâm Nhược Yên gật đầu, thận trọng nói:

- Hôm nay chúng ta tới đây để thu lại tiền hàng, nếu không thu được tiền hàng sẽ không thể phát tiền lương tháng sau cho các anh được.

Bạch Chấn Đông nghe vậy, cuối cùng đã hiểu rõ, khoản tiền hàng này có liên quan đến tiền lương của hắn, cho nên hắn phải đòi về giúp công ty.

Hắn nghĩ đến đây liền vội vàng nói với Lâm Nhược Yên:

- Tổng giám đốc Lâm, cô chờ tôi một chút.

- Anh đi đâu đấy?

Không chờ Lâm Nhược Yên kịp phản ứng, người này đã sớm chạy mất.

Lâm Nhược Yên đứng nguyên tại chỗ, nhìn đồng hồ đeo tay. Còn nửa giờ là tới giờ cô hẹn với khách.

Mấy phút sau, Lâm Nhược Yên thấy Bạch Chấn Đông chạy về. Cô nghi ngờ hỏi:

- Anh làm gì thế?

Vèo một cái, Bạch Chấn Đông lấy từ trong người ra một con dao làm bếp mới mua hết mười tệ, nắm chặt trong tay và hung hăng nói:

- Nếu bọn họ không trả tiền, tôi sẽ một dao chém chết bọn họ!

Lâm Nhược Yên nhìn thấy con dao trong tay Bạch Chấn Đông thì hoảng hốt, chỉ sợ cảnh sát đi tuần tra gần đó nhìn thấy. Cô thở hổn hển nói:

- Ai bảo anh mua dao chứ? Chúng ta chỉ đi thu tiền hàng thôi!

Bạch Chấn Đông không hiểu nói:

- Chẳng phải thu nợ trong ti vi đều thế à?

Lâm Nhược Yên thật sự hết cách với Bạch Chấn Đông. Cô tức giận thở hổn hển, đi về phía khách sạn Đông Uyển phía trước.

Bạch Chấn Đông giấu con dao trong ngực. Bây giờ hắn đang thiếu tiền, con dao này là bỏ tiền ra múa, hết giờ làm cầm về cắt hoa quả cũng được mà.

Hắn vừa đi theo Lâm Nhược Yên vào đại sảnh của nhà hàng, chỉ nghe thấy "xoảng" một tiếng, con dao được Bạch Chấn Đông giấu trong người lại đúng lúc rơi xuống sàn nhà bóng láng, phát ra tiếng động đặc biệt vang dội, cũng vừa vặn lọt vào tầm mắt của hai bảo vệ nhà hàng. Hai người bảo vệ liền nhìn con dao sáng loáng với ánh mắt khác thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Cô Cấp Trên Xấu Xa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook