Yêu Cô Cấp Trên Xấu Xa

Chương 9: Một Người Say Mới Dừng

Mộc Tiên Sâm

25/02/2021

Bạch Chấn Đông nhìn thấy hai người bảo vệ nhà hàng muốn rút gậy cảnh sát mang theo bên người ra, hắn có dự cảm không ổn, vội vàng vừa cười vừa nói với hai người bảo vệ:

- Hai ông anh không cần khẩn trương, tôi là đầu bếp của nhà hàng.

Nghe được lời này, hai người bảo vệ liếc nhìn nhau, lại nhìn Bạch Chấn Đông với ánh mắt chất vấn.

Bạch Chấn Đông tiếp tục giải thích:

- Không biết tên khốn kiếp nào lấy mất con dao trong phòng bếp, tôi mới phải ra ngoài mua đấy.

Một người bảo vệ trong đó nhặt con dao làm bếp lên nhìn, cây dao này thật sự mới mua. Anh ta lại cẩn thận quan sát Bạch Chấn Đông một lát mới chất vấn:

- Sao tôi chưa từng thấy cậu trong phòng bếp?

Bạch Chấn Đông liền vừa cười vừa nói:

- Đại ca, tôi mới tới. Tôi là Tiểu Đặng. Lúc nào rảnh rỗi, tôi mời anh uống rượu nhé. Tôi phải mau chóng về phòng bếp, bằng không quản lý trách tội xuống, cả anh và tôi đều sẽ gặp rắc rối.

Lúc này, bảo vệ mới trả con dao làm bếp lại cho Bạch Chấn Đông, nhìn hắn đi về phía bên kia đại sảnh.

Lâm Nhược Yên chờ ở cửa thang máy một lúc mới thấy Bạch Chấn Đông chạy tới. Lúc đầu cô còn tưởng rằng người này khẳng định sẽ bị bảo vệ dẫn đi, không ngờ hắn lại không sao cả. Cũng không biết hắn ở bên kia nói gì với bảo vệ nữa.

Bạch Chấn Đông vừa đi tới, Lâm Nhược Yên lại chế nhạo:

- Sao bọn họ không bắt anh lại thế?

Bạch Chấn Đông nhân cơ hội lại khoác lác:

- Cho bọn họ một trăm lá gan, bọn họ cũng không dám!

- Anh nói gì với bọn họ vậy?

Lâm Nhược Yên hơi tò mò.

Bạch Chấn Đông cố ý nhử mồi:

- Cô muốn biết à?

- Không nói xong rồi!

Lâm Nhược Yên đột nhiên không còn hứng thú.

Bạch Chấn Đông giả vờ thần bí nói:

- Tôi nói cho bọn họ biết, tôi là sát thủ nhà nghề!

Lâm Nhược Yên xem thường nói một câu:

- Sát thủ? Tôi nhìn anh còn giống kẻ giết lợn hơn đấy!

- Mẹ kiếp, thế mà cũng bị cô nhìn ra được à?

Lâm Nhược Yên hừ một tiếng, lại xoay người bước vào thang máy. Hai người đi tới tầng năm. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, bọn họ đi vào phòng Vip. Lâm Nhược Yên đã gọi điện thoại đặt trước.

Trong phòng rất rộng, tương tự với phòng họp của công ty bọn họ, một lần có thể chứa được mấy chục người, trang hoàng cũng vô cùng sang trọng.

Sau khi vào phòng, Lâm Nhược Yên giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ. Đã sắp tới giờ hẹn với vị khách lớn kia rồi.

Cô quay đầu liếc nhìn Bạch Chấn Đông, thận trọng dặn dò:

- Lát nữa anh nói ít thôi nhé, hiểu chưa?

- Không thành vấn đề, tôi chỉ chịu trách nhiệm ăn!

Bạch Chấn Đông đột nhiên cảm thấy mình hơi đói bụng.



Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Một người đàn ông trung tuổi mặc bộ vest bước vào phòng.

Lâm Nhược Yên thấy thế, vội vàng đi tới đón, thân thiết bắt tay người đàn ông trung tuổi này, còn nhiệt tình nói:

- Chào sếp Trương, tôi là Tiểu Lâm bên Sữa Prairie, hoan nghênh ngài đến đây!

Khi người đàn ông trung tuổi nhìn thấy Lâm Nhược Yên cũng rất bất ngờ nói:

- Thật sự không nghĩ sếp Lâm lại trẻ tuổi đầy hứa hẹn như vậy.

Lâm Nhược Yên mỉm cười nói:

- Sếp Trương, ngài thật biết nói đùa!

Người đàn ông trung tuổi lại khen một câu:

- Sếp Lâm không chỉ trẻ vẫn rất xinh đẹp đấy!

Người đàn ông trung tuổi vừa nói xong lại nhìn sang Bạch Chấn Đông, Lâm Nhược Yên vội vàng giới thiệu:

- Sếp Trương, vị này chính là quản lý Bạch phòng thị trường của Sữa Prairie chúng tôi.

Bạch Chấn Đông cũng nhiệt tình bắt tay nói:

- Chào sếp Trương!

Người đàn ông trung tuổi gật đầu, vừa ngồi xuống lại tò mò hỏi:

- Sếp Lâm, sao tôi không thấy sếp Vạn đi với cô vậy?

Lâm Nhược Yên giải thích:

- Sếp Vạn đi công tác rồi.

Người đàn ông trung tuổi không hỏi nữa, lại nói với người phục vụ phía sau:

- Nhân viên phục vụ mang thức ăn lên đi! Cho năm chai Mao Đài trước đã.

Nghe nói là năm chai Mao Đài, Lâm Nhược Yên liền hơi sợ. Cô chỉ một chén đã gục. Nhưng vì công ty, cô cũng hết cách rồi.

Rất nhanh, nhân viên phục vụ lại đưa thức ăn và rượu lên bàn,. Các loại hải sâm, cá muối, tôm hùm, cua biển, các loại món ngon vật lạ bày khắp một bàn.

Sếp Trương lại gọi nhân viên phục vụ phía sau:

- Nhân viên phục vụ rót rượu!

Ba chén rượu lần lượt được rót đầy, sếp Trương vừa nâng chen rượu lên, Lâm Nhược Yên lại xấu hổ nói:

- Sếp Trương, tôi...

Cô còn chưa nói xong, sếp Trương lại giành nói trước:

- Sếp Lâm, cô yên tâm, con người tôi rất thẳng thắn. Hôm nay chúng ta uống vui vẻ, chỉ cần uống sạch rượu trên bàn, món tiền hàng nợ công ty các cô, tôi sẽ trả hết cho cô không thiếu một xu.

Ông ta còn móc từ trong túi quần ra một tờ chi phiếu và đặt ở dưới chén rượu, sảng khoái nói:

- Con người tôi lại thích có người uống rượu với tôi. Nào, chúng ta cũng xem như mới gặp lần đầu, cạn trước một chén.

Sếp Trương cụng chén với đám người Lâm Nhược Yên lại nói:

- Tôi xin cạn trước!

Lâm Nhược Yên còn chưa nói xong, đã thấy chén của sếp Trương hết rồi.

Lâm Nhược Yên không tiện từ chối, cũng chỉ có thể miễn cưỡng uống một chén rượu đế. Bình thường cô còn có thể uống chút rượu vang, nhưng đây là rượu đế đấy, quả thật làm cô không chịu nổi.



Bạch Chấn Đông ngược lại rất sảng khoái, ngửa cổ lại uống cạn rượu trong chén, không thừa một giọt.

Sếp Trương thấy thế liền rất cao hứng khen ngợi:

- Quản lý Bạch uống rượu giỏi đấy!

Ba người vừa uống xong, nhân viên phục vụ phía sau bọn họ lại nhân cơ hội rót đầy. Điều này làm Lâm Nhược Yên khó từ chối được. Nhưng nghĩ đến tiền hàng của công ty, cô cũng chỉ có thể liều mạng.

Lúc này, sếp Trương lại giơ chén rượu lên nói:

- Chén rượu thứ hai này! Tôi và Sữa Prairie đã hợp tác ba năm, cũng mang đến cho tôi hiệu quả và lợi ích rất lớn, cho nên chén rượu này, sếp Lâm tôi mời cô!

Lâm Nhược Yên vẫn mỉm cười nói:

- Sếp Trương, ngài quá khách sáo rồi. Chúng ta cũng là hỗ trợ lẫn nhau cùng phát triển!

- Nào, cạn!

Sếp Trương cụng chén với Lâm Nhược Yên xong lại ngửa cổ uống luôn.

Chén rượu thứ hai này tương đối khó với Lâm Nhược Yên. Một chén vừa rồi đã là quá sức với cô rồi. Thêm một chén này vào bụng, cô khẳng định sẽ say.

Nhưng nghĩ đến tấm séc trên bàn ăn kia, cô lại không suy nghĩ nhiều, liền ngửa cổ uống.

Tiếp theo lại hết chén này tới chén khác. Không bao lâu, Lâm Nhược Yên lại xua tay với sếp Trương, trực tiếp gục đầu nằm ở trên bàn ăn.

Bạch Chấn Đông không ngờ Lâm Nhược Yên lại say nhanh như vậy. Chẳng qua nghĩ đến tiền lương tháng sau của mình, hắn lại cố lấy khí thế, bắt đầu triển khai phản kích với sếp Trương. Hắn cũng không biết mình rốt cuộc có thể uống được bao lâu, nhưng ba người bọn họ đã uống hai chai, bản thân vẫn không hề say.

Vì vậy, Bạch Chấn Đông trực tiếp cầm một chai Mao Đài qua, sau khi mở ra liền cạch một tiếng, lại đặt ở trước mặt sếp Trương, còn tự mở một chai cho mình. Hắn cầm chai rượu sảng khoái nói:

- Sếp Trương, rượu gặp tri kỷ nghìn cốc ít. Hôm nay chúng ta lại uống tới một người say mới dừng!

Nghe được lời này, sếp Trương liền đứng lên, cần chai rượu và phụ họa Bạch Chấn Đông:

- Được, một người say mới dừng!

Ông ta vừa dứt lời, hai người liền ngửa cổ uống cạn một chai Mao Đài vào trong bụng. Khi sếp Trương để chai rượu xuống liền ợ hơi một tiếng và giơ ngón tay cái lên, giọng say khướt bội phục nói với Bạch Chấn Đông:

-Quản... quản lý Bạch, cậu... cậu uống... giỏi thật...

Sếp Trương nói xong liền ngồi phịch xuống ghế, hai chân bắt đầu run rẩy, lại muốn trượt xuống gầm bàn rồi.

Bạch Chấn Đông uống hết một chai này cũng cảm giác trời xoay đất chuyển, nhưng ý thức vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Hắn thấy tờ chi phiếu trên bàn ăn liền nghĩ đến tiền lương tháng sau của mình. Hắn vội vàng đỡ sếp Trương dậy, ra sức nhắc nhở:

- Sếp Trương, chi phiếu, chi phiếu...

Sếp Trương với chút ý thức cuối cùng cố cầm tờ chi phiếu lên, trực tiếp nhét vào trong lòng Bạch Chấn Đông và nói mơ hồ không rõ:

- Chi phiếu, cậu... lấy đi...

Sếp Trương nói xong liền trượt xuống gầm bàn.

Trong phòng có hai người say. Điện thoại Ifone của sếp Trương đặt ở trên bàn ăn lại đổ chuông. Hắn thấy trên điện thoại có lưu là tài xế, lại nhận nghe máy, nói cho đố phương biết sếp Trương vừa uống say.

Tài xế vẫn chờ ở dưới tầng vội vàng lên phòng. Trước khi anh ta đỡ sếp Trương rời đi, còn nói với Bạch Chấn Đông một câu:

- Đây là lần đầu tiên sếp Trương nhà chúng ta uống say đấy!

Bạch Chấn Đông cũng không ngờ mình uống giỏi như thế. Sau khi tài xế đưa sếp Trương đi, hắn cũng ôm Lâm Nhược Yên đang say rượu rời khỏi nhà hàng.

Khi hắn ra khỏi nhà hàng thì trời đã tối. Hắn khẽ lắc đầu vài cái, còn tưởng mình uống nhiều. Nhưng nhìn kỹ thì trời đúng là đã tối rồi. Hắn nhìn Lâm Nhược Yên say như chết trong lòng mình. Hắn không biết đưa cô đi đâu nữa. Muộn thế này, hắn cũng không thể đưa cô tới công ty được!

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn đành phải vẫy một chiếc xe taxi quay về phòng trọ của mình.

Hắn vừa dùng chìa khoá mở được cửa, Lâm Nhược Yên đã nôn hết ra người hắn. Hắn vội vàng đặt Lâm Nhược Yên ở trên sô pha trong phòng khách. Lúc này, Bạch Chấn Đông vừa vặn phát hiện cúc áo trước ngực của Lâm Nhược Yên bật ra, thoáng cái, hung khí no đủ kia liền hiện ra không sót trước mặt hắn, hơn nữa duỗi tay là có thể chạm vào được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Cô Cấp Trên Xấu Xa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook