Chương 12: Nữ Thần Nhặt Xà Phòng Thơm
Mộc Tiên Sâm
27/02/2021
Chỉ nghe thấy "rầm" một tiếng, Lâm Nhược Yên đã đóng cửa phòng vệ sinh lại.
Cô nhìn trong phòng vệ sinh. Dù phòng vệ sinh này không lớn nhưng ít nhất rất sạch sẽ. Cô cầm khăn mặt của Bạch Chấn Đông lên trước mũi ngửi, không phát hiện ra mùi lạ, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Lúc này, ngoài cửa vọng đến giọng nói của Bạch Chấn Đông.
- Tổng giám đốc Lâm, khăn lông màu trắng là rửa mặt, khăn màu cam là tắm, xà phòng thơm ở trong hộp nhựa trắng bên cạnh.
Lâm Nhược Yên quay đầu nhìn, thấy trên bức tường trơn bóng có một hộp nhựa màu trắng, cô nói vọng ra ngoài một tiếng:
- Biết rồi.
Không bao lâu, Bạch Chấn Đông đứng ở ngoài cửa nghe lén lại nghe được tiếng nước ào ào. Hắn áp tai lên cửa lắng nghe, trong lòng đang nghĩ: Lâm Nhược Yên chắc đã cởi sạch quần áo rồi. Nếu lúc này mình đẩy cửa ra, khẳng định phong cảnh sẽ đẹp không sao tả xiết. Nhưng hắn không có can đảm làm vậy.
Lúc này hắn hận không thể có kính mắt nhìn xuyên thấu. Nếu vậy hắn có thể nhìn trộm dáng người như ma quỷ của Lâm Nhược Yên này.
Hắn ở ngoài cửa xoa tay, cũng cẩn thận quan sát xem trên cửa phòng vệ sinh có lỗ sâu nào không. Nhưng hắn tìm một lúc, thậm chí ngay cả rỉ mắt cũng chẳng thấy. Hắn cảm thấy mất mát, đành đứng lên.
Đột nhiên, tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh dừng lại, bên trong lại vọng ra giọng nói của Lâm Nhược Yên.
- Bạch Chấn Đông!
Bạch Chấn Đông giả vờ giậm chân trên sàn nhà, làm Lâm Nhược Yên hiểu nhầm hắn chạy từ phòng ngủ tới.
- Tổng giám đốc Lâm, sao vậy?
Bạch Chấn Đông tò mò hỏi.
Lâm Nhược Yên thử hỏi:
- Nhà anh còn có xà phòng thơm không?
Bạch Chấn Đông nhắc nhở:
- Tổng giám đốc Lâm, không phải tôi đã nói với cô là nó ở trong hộp sao?
Lâm Nhược Yên hơi ngượng ngùng nói:
- Tôi không cẩn thận, vừa đánh rơi bánh xà phòng thơm trong hộp vào bồn cầu rồi.
- Không phải chứ? Tôi mới mua bánh xà phòng thơm đấy mà.
Bạch Chấn Đông đau lòng nói. Một bánh xà phòng thơm mất mấy tệ đấy! Bây giờ hắn đang thiếu tiền, làm gì cũng phải cố gắng tiết kiệm.
Trong phòng vệ sinh, Lâm Nhược Yên có phần không kiên nhẫn nói:
- Anh đừng nói nhảm nữa, nhanh đi mua bánh xà phòng thơm khác cho tôi đi. Tôi cần dùng ngay.
Bạch Chấn Đông chợt nghĩ đến hai bánh xà phòng thơm khác trong phòng ngủ. Bởi vì khi hắn mua xà phòng thơm ở siêu thị đã mua liền ba gói.
- Cô chờ lát, tôi đi lấy cho cô.
Bạch Chấn Đông nói một câu rồi xoay người, đi vào phòng ngủ.
Hắn tìm trong ngăn kéo phòng ngủ một lát, cuối cùng lấy ra được bánh xà phòng thơm mình đã để vào trước đó. Khi trở lại cửa phòng vệ sinh, hắn đột nhiên tò mò mình đưa xà phòng thơm cho Lâm Nhược Yên thế nào, cửa phòng vệ sinh nhà hắn kín, không mở cửa thì ngay cả muỗi cũng không bay vào trong được, nữa gì là một bánh xà phòng thơm chứ!
Vì vậy, Bạch Chấn Đông cố ý đứng ở cửa phòng vệ sinh hỏi:
- Tổng giám đốc Lâm, tôi đưa xà phòng thơm cho cô thế nào?
Lúc này ở phòng vệ sinh Lâm Nhược Yên quan sát xung quanh phòng vệ sinh cũng không có khăn tắm, có chỉ là hai cái khăn mặt rất nhỏ. Trong phòng vệ sinh chật hẹp này căn bản không có thứ gì che, hơn nữa trên người cô đã xoa xà phòng hết nửa người.
Cô xoay qua xoay lại, cuối cùng cũng nghĩ được một cách có thể thực hiện được. Cô lấy hai cái khăn buộc trên thắt lưng và trước ngực, trốn sau cửa, vừa mở cửa và không ngừng nhắc:
- Anh nhắm mắt lại cho tôi, không được nhìn lén! Nếu để cho tôi phát hiện ra anh nhìn lén, hôm nay tôi chắc chắn sẽ móc mắt anh ra!
- A!
Bạch Chấn Đông đáp một tiếng, đã thấy cửa phòng vệ sinh kia chậm rãi mở ra, một tay ngọc và nửa cái đầu ướt sũng thò ra ngoài.
Hai mắt Bạch Chấn Đông híp lại thành một đường, bàn tay cầm bánh xà phòng thơm cố ý đưa về phía ngực đang che khăn của Lâm Nhược Yên. Khi tay hắn sắp chạm vào, Lâm Nhược Yên đã quát lướn:
- Đưa đi đâu thế?
Bạch Chấn Đông giả vờ áy náy:
- Tổng giám đốc Lâm, xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi không nhìn thấy cô ở đâu cả.
Lâm Nhược Yên hừ lạnh một tiếng, không biết có phải Bạch Chấn Đông cố ý hay không. Lúc cô muốn nhận lấy bánh xà phòng thơm trong tay của Bạch Chấn Đông, sự cố lại xảy ra.
Bánh xà phòng thơm mà Bạch Chấn Đông đưa cho Lâm Nhược Yên đột nhiên rơi ở cửa phòng vệ sinh. Người này là cố ý nhưng Lâm Nhược Yên hoàn toàn không nhìn ra, bởi vì hắn diễn quá thật.
- Anh đưa thế nào vậy?
Lâm Nhược Yên tức giận mắng.
Bạch Chấn Đông tiếp tục giả vờ:
- Tổng giám đốc Lâm, tôi không nhìn thấy, xin lỗi nhé! Tôi nhặt lên giúp cô...
Hắn còn chưa nói xong, Lâm Nhược Yên đã ngăn lại:
- Không cần, anh cứ đứng yên đấy, nhắm chặt mắt lại cho tôi. Nếu anh dám mở mắt ra, tôi sẽ không tha cho anh đâu!
Nói xong, Lâm Nhược Yên nhìn vào hai mắt Bạch Chấn Đông rồi mới chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt bánh xà phòng màu trắng trên sàn nhà.
Lúc cô ngồi xổm xuống, sơ ý lại để cái khăn trước người rơi xuốn đất. Có lẽ tại trên ngực từng bôi xà phòng, Lâm Nhược Yên vội nắm lấy cái khăn nhưng vẫn chụp hụt.
Cái khăn lập tức rơi xuống, phong cảnh ở cửa phòng vệ sinh thật sự đẹp không sao tả xiết, làm Bạch Chấn Đông được một lần mãn mắt. Hai bầu ngực đầy đặn thật làm người ta yêu thích không muốn buông tay.
Bạch Chấn Đông nhíu mày, trong lòng than thở: Mẹ kiếp, thật sự quá lớn mà!
Nhưng hắn híp mắt, ngoài miệng giả vờ quan tâm hỏi:
- Tổng giám đốc Lâm, cô không sao chứ?
Lâm Nhược Yên ngồi xổm xuống, dùng tốc độ cực nhanh để nhặt bánh xà phong thơm về, còn ra sức yêu cầu:
- Tôi không sao, anh dám mở mắt ra là tôi sẽ giết anh đấy!
Nhặt bánh xà phong thơm về xong, Lâm Nhược Yên nhanh chóng đóng cửa lại, trong phòng vệ sinh lại tiếp tục vang lên tiếng nước chảy ào ào.
Nhưng cảnh đẹp vừa rồi quả thật làm Bạch Chấn Đông chảy nước miếng, một mảng trắng mịn thật sự làm người ta lưu luyến quên đường về. Nghĩ đến tối qua mình chạm vào cùng cảnh đẹp vừa rồi, lại thêm tận mắt nhìn thấy một vệt màu đen kia, trong đầu hắn đã phác họa ra cảnh phun máu khi Lâm Nhược Yên không mặc quần áo...
Mấy phút sau, tiếng nước trong phòng vệ sinh đột nhiên dừng lại. Bạch Chấn Đông vội vàng chạy về phòng ngủ, sao chếp đoạn video vè Lâm Nhược Yên tối qua trong máy tính sang một ổ cứng khác. Đối với hắn, đoạn video này có thể xem là bảo bối.
Không bao lâu, Lâm Nhược Yên dùng khăn mặt lau tóc lại xuất hiện ở cửa phòng ngủ. Cô vẫn mặc bộ đồng phục tối qua. Thấy Bạch Chấn Đông ngồi trước máy tính, cô ta đi tới hỏi:
- Nhà anh có máy sấy không?
Bạch Chấn Đông lắc đầu nói:
- Không.
Lâm Nhược Yên vốn định sấy tóc, nhưng trong nhà Bạch Chấn Đông không có máy sấy cũng đành thôi.
Cô giơ cổ tay lên xem đồng hồ, phát hiện còn chưa tới hai mươi phút là tới giờ làm. Cô chợt nghĩ đến túi của mình, hỏi vội:
- Túi xách của tôi đâu?
Bạch Chấn Đông chỉ vào ngoài cửa ra hiệu nói:
- Ở phòng khách.
Lâm Nhược Yên xoay người đi ra phòng khách, phát hiện túi xách LV của mình ở trên sô pha. Cô trả cái khăn lại phòng vệ sinh, sau đó cầm theo túi quay lại phòng ngủ, nghiêm khắc cảnh cáo Bạch Chấn Đông:
- Anh nghe này, nếu anh dám nói với người thứ ba về chuyện tối qua, anh hẳn là biết hậu quả đấy!
Cô nói xong còn nhìn chằm chằm vào máy tính của Bạch Chấn Đông và bước nhanh tới, ra lệnh cho anh:
- Xóa video quay tối qua đi.
Dưới sự giám sát của Lâm Nhược Yên, Bạch Chấn Đông xóa video và dọn cả thùng rác.
Nhưng Lâm Nhược Yên hoàn toàn không biết Bạch Chấn Đông đã sớm lưu lại một phần khác. Cô cẩn thận mấy cũng có sơ sót.
Trong giây lát, Bạch Chấn Đông lợi dụng lúc Lâm Nhược Yên chải tóc liền đi tới phòng vệ sinh rửa mặt qua loa. Lúc hắn dùng khăn rửa mặt, đột nhiên ngửi thấy mùi thơm. Nhớ ra chiếc khăn trắng này từng được Lâm Nhược Yên quấn trước ngực, hắn ngửi mùi này cũng thấy si mê.
Lâm Nhược Yên chải tóc xong, Bạch Chấn Đông cũng rửa mặt xong. Lâm Nhược Yên vừa mới chuẩn bị kéo cửa phòng khách ra, hắn đã vội vàng theo sau, mỉm cười lấy lòng nói:
- Tổng giám đốc Lâm, cho toi đi nhờ một đoạn đi. Bây giờ mà đi xe buýt thì khẳng định sẽ chen chúc muốn chết!
Nghe được lời này, Lâm Nhược Yên giật mình hỏi:
- Anh lái xe tới đây à?
Lúc này Bạch Chấn Đông mới chợt nhớ ra nói:
- A, đúng rồi, xe của cô còn đỗ ở khách sạn lớn Đông Uyển.
Lâm Nhược Yên nhìn đồng hồ. Đã sát tới giờ làm rồi, cô cũng không để ý tới xe của mình nữa, lúc này chỉ có thể vẫy xe tới công ty. Vì vậy, cô vô cùng lo lắng mở cửa phòng khách ra. Lúc mới ra tới hành lang, Lâm Nhược Yên liền bối rối. Cô ngó quanh hành lang và cảm giác chỗ này thật quen thuộc, hình như cô đã tới đây rồi.
Bạch Chấn Đông không biết Lâm Nhược Yên đang tìm gì. Hắn nhìn theo ánh mắt cô cũng không phát hiện có gì khác thường. Hắn gian giảo hỏi:
- Tổng giám đốc Lâm, cô làm sao vậy? Cô đang tìm gì à?
Cô nhìn trong phòng vệ sinh. Dù phòng vệ sinh này không lớn nhưng ít nhất rất sạch sẽ. Cô cầm khăn mặt của Bạch Chấn Đông lên trước mũi ngửi, không phát hiện ra mùi lạ, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Lúc này, ngoài cửa vọng đến giọng nói của Bạch Chấn Đông.
- Tổng giám đốc Lâm, khăn lông màu trắng là rửa mặt, khăn màu cam là tắm, xà phòng thơm ở trong hộp nhựa trắng bên cạnh.
Lâm Nhược Yên quay đầu nhìn, thấy trên bức tường trơn bóng có một hộp nhựa màu trắng, cô nói vọng ra ngoài một tiếng:
- Biết rồi.
Không bao lâu, Bạch Chấn Đông đứng ở ngoài cửa nghe lén lại nghe được tiếng nước ào ào. Hắn áp tai lên cửa lắng nghe, trong lòng đang nghĩ: Lâm Nhược Yên chắc đã cởi sạch quần áo rồi. Nếu lúc này mình đẩy cửa ra, khẳng định phong cảnh sẽ đẹp không sao tả xiết. Nhưng hắn không có can đảm làm vậy.
Lúc này hắn hận không thể có kính mắt nhìn xuyên thấu. Nếu vậy hắn có thể nhìn trộm dáng người như ma quỷ của Lâm Nhược Yên này.
Hắn ở ngoài cửa xoa tay, cũng cẩn thận quan sát xem trên cửa phòng vệ sinh có lỗ sâu nào không. Nhưng hắn tìm một lúc, thậm chí ngay cả rỉ mắt cũng chẳng thấy. Hắn cảm thấy mất mát, đành đứng lên.
Đột nhiên, tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh dừng lại, bên trong lại vọng ra giọng nói của Lâm Nhược Yên.
- Bạch Chấn Đông!
Bạch Chấn Đông giả vờ giậm chân trên sàn nhà, làm Lâm Nhược Yên hiểu nhầm hắn chạy từ phòng ngủ tới.
- Tổng giám đốc Lâm, sao vậy?
Bạch Chấn Đông tò mò hỏi.
Lâm Nhược Yên thử hỏi:
- Nhà anh còn có xà phòng thơm không?
Bạch Chấn Đông nhắc nhở:
- Tổng giám đốc Lâm, không phải tôi đã nói với cô là nó ở trong hộp sao?
Lâm Nhược Yên hơi ngượng ngùng nói:
- Tôi không cẩn thận, vừa đánh rơi bánh xà phòng thơm trong hộp vào bồn cầu rồi.
- Không phải chứ? Tôi mới mua bánh xà phòng thơm đấy mà.
Bạch Chấn Đông đau lòng nói. Một bánh xà phòng thơm mất mấy tệ đấy! Bây giờ hắn đang thiếu tiền, làm gì cũng phải cố gắng tiết kiệm.
Trong phòng vệ sinh, Lâm Nhược Yên có phần không kiên nhẫn nói:
- Anh đừng nói nhảm nữa, nhanh đi mua bánh xà phòng thơm khác cho tôi đi. Tôi cần dùng ngay.
Bạch Chấn Đông chợt nghĩ đến hai bánh xà phòng thơm khác trong phòng ngủ. Bởi vì khi hắn mua xà phòng thơm ở siêu thị đã mua liền ba gói.
- Cô chờ lát, tôi đi lấy cho cô.
Bạch Chấn Đông nói một câu rồi xoay người, đi vào phòng ngủ.
Hắn tìm trong ngăn kéo phòng ngủ một lát, cuối cùng lấy ra được bánh xà phòng thơm mình đã để vào trước đó. Khi trở lại cửa phòng vệ sinh, hắn đột nhiên tò mò mình đưa xà phòng thơm cho Lâm Nhược Yên thế nào, cửa phòng vệ sinh nhà hắn kín, không mở cửa thì ngay cả muỗi cũng không bay vào trong được, nữa gì là một bánh xà phòng thơm chứ!
Vì vậy, Bạch Chấn Đông cố ý đứng ở cửa phòng vệ sinh hỏi:
- Tổng giám đốc Lâm, tôi đưa xà phòng thơm cho cô thế nào?
Lúc này ở phòng vệ sinh Lâm Nhược Yên quan sát xung quanh phòng vệ sinh cũng không có khăn tắm, có chỉ là hai cái khăn mặt rất nhỏ. Trong phòng vệ sinh chật hẹp này căn bản không có thứ gì che, hơn nữa trên người cô đã xoa xà phòng hết nửa người.
Cô xoay qua xoay lại, cuối cùng cũng nghĩ được một cách có thể thực hiện được. Cô lấy hai cái khăn buộc trên thắt lưng và trước ngực, trốn sau cửa, vừa mở cửa và không ngừng nhắc:
- Anh nhắm mắt lại cho tôi, không được nhìn lén! Nếu để cho tôi phát hiện ra anh nhìn lén, hôm nay tôi chắc chắn sẽ móc mắt anh ra!
- A!
Bạch Chấn Đông đáp một tiếng, đã thấy cửa phòng vệ sinh kia chậm rãi mở ra, một tay ngọc và nửa cái đầu ướt sũng thò ra ngoài.
Hai mắt Bạch Chấn Đông híp lại thành một đường, bàn tay cầm bánh xà phòng thơm cố ý đưa về phía ngực đang che khăn của Lâm Nhược Yên. Khi tay hắn sắp chạm vào, Lâm Nhược Yên đã quát lướn:
- Đưa đi đâu thế?
Bạch Chấn Đông giả vờ áy náy:
- Tổng giám đốc Lâm, xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi không nhìn thấy cô ở đâu cả.
Lâm Nhược Yên hừ lạnh một tiếng, không biết có phải Bạch Chấn Đông cố ý hay không. Lúc cô muốn nhận lấy bánh xà phòng thơm trong tay của Bạch Chấn Đông, sự cố lại xảy ra.
Bánh xà phòng thơm mà Bạch Chấn Đông đưa cho Lâm Nhược Yên đột nhiên rơi ở cửa phòng vệ sinh. Người này là cố ý nhưng Lâm Nhược Yên hoàn toàn không nhìn ra, bởi vì hắn diễn quá thật.
- Anh đưa thế nào vậy?
Lâm Nhược Yên tức giận mắng.
Bạch Chấn Đông tiếp tục giả vờ:
- Tổng giám đốc Lâm, tôi không nhìn thấy, xin lỗi nhé! Tôi nhặt lên giúp cô...
Hắn còn chưa nói xong, Lâm Nhược Yên đã ngăn lại:
- Không cần, anh cứ đứng yên đấy, nhắm chặt mắt lại cho tôi. Nếu anh dám mở mắt ra, tôi sẽ không tha cho anh đâu!
Nói xong, Lâm Nhược Yên nhìn vào hai mắt Bạch Chấn Đông rồi mới chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt bánh xà phòng màu trắng trên sàn nhà.
Lúc cô ngồi xổm xuống, sơ ý lại để cái khăn trước người rơi xuốn đất. Có lẽ tại trên ngực từng bôi xà phòng, Lâm Nhược Yên vội nắm lấy cái khăn nhưng vẫn chụp hụt.
Cái khăn lập tức rơi xuống, phong cảnh ở cửa phòng vệ sinh thật sự đẹp không sao tả xiết, làm Bạch Chấn Đông được một lần mãn mắt. Hai bầu ngực đầy đặn thật làm người ta yêu thích không muốn buông tay.
Bạch Chấn Đông nhíu mày, trong lòng than thở: Mẹ kiếp, thật sự quá lớn mà!
Nhưng hắn híp mắt, ngoài miệng giả vờ quan tâm hỏi:
- Tổng giám đốc Lâm, cô không sao chứ?
Lâm Nhược Yên ngồi xổm xuống, dùng tốc độ cực nhanh để nhặt bánh xà phong thơm về, còn ra sức yêu cầu:
- Tôi không sao, anh dám mở mắt ra là tôi sẽ giết anh đấy!
Nhặt bánh xà phong thơm về xong, Lâm Nhược Yên nhanh chóng đóng cửa lại, trong phòng vệ sinh lại tiếp tục vang lên tiếng nước chảy ào ào.
Nhưng cảnh đẹp vừa rồi quả thật làm Bạch Chấn Đông chảy nước miếng, một mảng trắng mịn thật sự làm người ta lưu luyến quên đường về. Nghĩ đến tối qua mình chạm vào cùng cảnh đẹp vừa rồi, lại thêm tận mắt nhìn thấy một vệt màu đen kia, trong đầu hắn đã phác họa ra cảnh phun máu khi Lâm Nhược Yên không mặc quần áo...
Mấy phút sau, tiếng nước trong phòng vệ sinh đột nhiên dừng lại. Bạch Chấn Đông vội vàng chạy về phòng ngủ, sao chếp đoạn video vè Lâm Nhược Yên tối qua trong máy tính sang một ổ cứng khác. Đối với hắn, đoạn video này có thể xem là bảo bối.
Không bao lâu, Lâm Nhược Yên dùng khăn mặt lau tóc lại xuất hiện ở cửa phòng ngủ. Cô vẫn mặc bộ đồng phục tối qua. Thấy Bạch Chấn Đông ngồi trước máy tính, cô ta đi tới hỏi:
- Nhà anh có máy sấy không?
Bạch Chấn Đông lắc đầu nói:
- Không.
Lâm Nhược Yên vốn định sấy tóc, nhưng trong nhà Bạch Chấn Đông không có máy sấy cũng đành thôi.
Cô giơ cổ tay lên xem đồng hồ, phát hiện còn chưa tới hai mươi phút là tới giờ làm. Cô chợt nghĩ đến túi của mình, hỏi vội:
- Túi xách của tôi đâu?
Bạch Chấn Đông chỉ vào ngoài cửa ra hiệu nói:
- Ở phòng khách.
Lâm Nhược Yên xoay người đi ra phòng khách, phát hiện túi xách LV của mình ở trên sô pha. Cô trả cái khăn lại phòng vệ sinh, sau đó cầm theo túi quay lại phòng ngủ, nghiêm khắc cảnh cáo Bạch Chấn Đông:
- Anh nghe này, nếu anh dám nói với người thứ ba về chuyện tối qua, anh hẳn là biết hậu quả đấy!
Cô nói xong còn nhìn chằm chằm vào máy tính của Bạch Chấn Đông và bước nhanh tới, ra lệnh cho anh:
- Xóa video quay tối qua đi.
Dưới sự giám sát của Lâm Nhược Yên, Bạch Chấn Đông xóa video và dọn cả thùng rác.
Nhưng Lâm Nhược Yên hoàn toàn không biết Bạch Chấn Đông đã sớm lưu lại một phần khác. Cô cẩn thận mấy cũng có sơ sót.
Trong giây lát, Bạch Chấn Đông lợi dụng lúc Lâm Nhược Yên chải tóc liền đi tới phòng vệ sinh rửa mặt qua loa. Lúc hắn dùng khăn rửa mặt, đột nhiên ngửi thấy mùi thơm. Nhớ ra chiếc khăn trắng này từng được Lâm Nhược Yên quấn trước ngực, hắn ngửi mùi này cũng thấy si mê.
Lâm Nhược Yên chải tóc xong, Bạch Chấn Đông cũng rửa mặt xong. Lâm Nhược Yên vừa mới chuẩn bị kéo cửa phòng khách ra, hắn đã vội vàng theo sau, mỉm cười lấy lòng nói:
- Tổng giám đốc Lâm, cho toi đi nhờ một đoạn đi. Bây giờ mà đi xe buýt thì khẳng định sẽ chen chúc muốn chết!
Nghe được lời này, Lâm Nhược Yên giật mình hỏi:
- Anh lái xe tới đây à?
Lúc này Bạch Chấn Đông mới chợt nhớ ra nói:
- A, đúng rồi, xe của cô còn đỗ ở khách sạn lớn Đông Uyển.
Lâm Nhược Yên nhìn đồng hồ. Đã sát tới giờ làm rồi, cô cũng không để ý tới xe của mình nữa, lúc này chỉ có thể vẫy xe tới công ty. Vì vậy, cô vô cùng lo lắng mở cửa phòng khách ra. Lúc mới ra tới hành lang, Lâm Nhược Yên liền bối rối. Cô ngó quanh hành lang và cảm giác chỗ này thật quen thuộc, hình như cô đã tới đây rồi.
Bạch Chấn Đông không biết Lâm Nhược Yên đang tìm gì. Hắn nhìn theo ánh mắt cô cũng không phát hiện có gì khác thường. Hắn gian giảo hỏi:
- Tổng giám đốc Lâm, cô làm sao vậy? Cô đang tìm gì à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.