Yêu Cô Cấp Trên Xấu Xa

Chương 11: Dẫn Sếp Tổng Về Nhà

Mộc Tiên Sâm

27/02/2021

Bạch Chấn Đông còn chưa kịp phản ứng, đã bị cô gái Lâm Nhược Yên này đạp một phát lăn xuống giường. Hắn không ngờ Lâm Nhược Yên ở trên giường lại hung dữ như vậy. Nếu về sau cô gái này ngủ cùng một giường với mình, không biết sẽ giày vò mình thành thế nào đâu.

Hắn vừa khẽ xoa mông đau, vừa ngẩng đầu. Thoáng cái, Lâm Nhược Yên đã ngồi ngay ngắn trên giường, theo bản năng kéo chăn che người, nơm nớp lo sợ nói với Bạch Chấn Đông:

- Anh… sao anh lại ở đây?

Bạch Chấn Đông trong bộ đồ ngủ chậm rãi từ trên sàn nhà đứng lên, khẽ xoa mông giải thích:

- Đây là nhà tôi.

- Nhà anh?

Lâm Nhược Yên thoáng sửng sốt, quay đầu nhìn lướt qua gian phòng, mới phát hiện chỗ này vô cùng xa lạ.

Lâm Nhược Yên lại cúi đầu liếc nhìn cái gường mình ngủ, lập tức kịp phản ứng, quấn chăn xuống giường. Cô tìm khắp phòng như phát điên, cuối cùng nhìn tới cái kéo để ở trên bàn. Cô chộp lấy cái kéo và nắm chặt trong tay, tức giận tới nghiên răng nghiến lợi, nói với Bạch Chấn Đông:

- Tên khốn kiếp nhà anh, tôi phải giết anh!

Bạch Chấn Đông thấy Lâm Nhược Yên cầm kéo lên, theo bản năng vội lùi lại. Sau đó anh và Lâm Nhược Yên triển khai một cuộc truy đuổi kịch liệt trong phòng ngủ chưa tới mười mét vuông. Hắn biết, nếu để Lâm Nhược Yên đuổi kịp, hôm nay hắn không chết cũng bị thương.

- Tôi muốn giết anh!

Tay trái Lâm Nhược Yên giữ chặt cái chăn quấn quanh người, tay phải cầm kéo cố đuổi theo Bạch Chấn Đông.

Nhưng Lâm Nhược Yên không ngờ Bạch Chấn Đông chạy nhẹ như yến, động tác nhanh nhẹn, còn có thể lộn người qua giường. Cô đuổi hết mấy vòng mà thậm chí còn chẳng thể chạm vào người Bạch Chấn Đông. Cô tức giận, thở hổn hển mắng:

- Anh thật khốn kiếp! Tôi phải giết anh!

Bạch Chấn Đông đứng ở trên giường, vội vàng giải thích:

- Tổng giám đốc Lâm, cô đừng kích động, cô nghe tôi giải thích đã. Chuyện không phải như cô nghĩ đâu, chúng ta không có gì...

Lâm Nhược Yên nghiến răng nghiến lợi nói:

- Anh đúng là một kẻ tiểu nhân hèn hạ, làm cũng làm rồi còn không dám thừa nhận. Anh có còn là đàn ông nữa sao?

Bạch Chấn Đông nghe vậy, đầy vẻ cay đắng nói:

- Tổng giám đốc Lâm, quan trọng là tôi không làm gì mà!

- Không làm gì à? Có quỷ mới tin anh!

Lâm Nhược Yên nói dứt lời lại định tiếp tục đuổi theo Bạch Chấn Đông. Hôm nay cô không thiến hắn không được. Tên đàn ông thối này thật đáng giận. Tạm thời không nói lúc trước hắn chiếm lợi của mình, lúc này còn ngủ cùng một giường với mình, cô không dám nghĩ tới chuyện xảy ra tối qua, nghĩ tới là muốn suy sụp rồi.

Bạch Chấn Đông nghe vậy, trong lòng thấy rất oan ức. Sớm biết thế, tối qua mình đã xử cô ta cho rồi. Nhưng may là Bạch Chấn Đông còn giữ lại một chiêu, nếu không sẽ phải chết thật đấy.

Bạch Chấn Đông thấy Lâm Nhược Yên lại muốn đuổi theo mình thì vội vàng ngăn lại:



- Tổng giám đốc Lâm, cô nghe tôi nói đã. Tôi có thể chứng minh sự trong sạch của mình...

Lâm Nhược Yên vừa muốn bước tới, Bạch Chấn Đông lập tức chỉ vào máy tính trong phòng, nói:

- Tối hôm qua tôi còn quay video, nếu cô không tin, cô có thể xem video. Đoạn video này có thể làm chứng cho tôi.

Lâm Nhược Yên nhìn theo hướng Bạch Chấn Đông chỉ, thấy có một camera hướng ống kính về phía giường. Hơn nữa, cô còn nhìn thấy mình trên màn hình máy tính. Vì vậy cô tò mò đi tới, phát hiện đúng như lời Bạch Chấn Đông nói, máy tính vẫn đang quay video, hơn nữa đã quay một thời gian rất dài.

- Tổng giám đốc Lâm, tôi không lừa cô chứ?

Bạch Chấn Đông thấy Lâm Nhược Yên ngồi xuống trước máy tính lại thở phào nhẹ nhõm. Cô gái này nổi điên lên thật sự không đơn giản, nếu lúc này đã vậy, về sau lấy về nhà còn thế nào nữa?

Tiếp theo, Lâm Nhược Yên lại ngồi ở màn hình máy tính xem video mà Bạch Chấn Đông quay tối qua. Tức lúc Bạch Chấn Đông bế cô ở trên sô pha trong phòng khách tới giường, đến khi Bạch Chấn Đông mặc áo ngủ chui vào chăn, còn có đủ loại thói xấu của cô lúc nửa đêm, thậm chí còn chủ động ôm thật chặt Bạch Chấn Đông từ phía sau. Những hình ảnh này đều được quay lại rõ ràng.

Nhìn đến đây, mặt Lâm Nhược Yên lập tức đỏ bừng. Cô không có can đảm xem tiếp nữa. Bởi vì trong video đều là cảnh tượng khó xử của cô. Nếu để người khác nhìn thấy cảnh tượng này, mình biết để mặt mũi vào đâu chứ? Tốt xấu gì mình cũng là một người phụ nữ đứng đắn. Điều khiến cô cao hứng là tên đàn ông thối này cũng không có hành động nào không đàng hoàng, cả đêm thật ra rất quy củ.

Cuối cùng, cô vẫn mau chóng xem hết đoạn video và tắt nó đi.

Cô vừa đứng dậy, Bạch Chấn Đông lại nói:

- Tổng giám đốc Lâm, vậy cô hẳn đã tin rồi chứ?

Hắn vốn tưởng thái độ của Lâm Nhược Yên với mình sẽ tốt hơn một chút, tốt xấu gì thì tối qua hắn cũng đã làm người tốt một lần.

Nhưng Lâm Nhược Yên biến sắc còn nhanh hơn lật sách. Cô xoay người lại nhéo một cái thật đau vào thắt lưng của Bạch Chấn Đông. Hắn đau tới mức phải kêu cha gọi mẹ.

- Ôi... Đau... Đau...

Bạch Chấn Đông muốn tránh, chẳng qua bàn tay nhỏ bé của Lâm Nhược Yên giống như cái kìm sắt, nhéo rất chặt. Bất kể hắn giãy dụa thế nào cũng vô dụng.

Lâm Nhược nhe răng nhếch miệng nói:

- Bây giờ anh biết đau rồi à? Vậy tối qua anh làm gì chứ? Ai cho phép anh ngủ cùng một giường với tôi, ai cho phép anh ôm tôi?

Bạch Chấn Đông vội vàng xin tha:

- Tổng giám đốc Lâm, cô nhẹ một chút, đau!

Hắn không ngờ cô gái này xuống tay còn tàn nhẫn hơn cả mình, nhéo không bao nhiêu thịt, chỉ có một chút mà đau như muốn lấy mạng hắn vậy.

Cũng may Lâm Nhược Yên nhéo một lát rồi thả ra.

Hắn xoa thắt lưng, uất ức nói:

- Tổng giám đốc Lâm, cô có thể nói đạo lý một chút không hả? Tối hôm qua cô say đến bất tỉnh nhân sự, là tôi đưa cô từ nhà hàng về. Muộn như thế, tôi lại không biết nhà cô ở đâu, nên đành phải đưa cô về đây. Hơn nữa tôi để cô ngủ ở trên giường của tôi đã là ban ân cực lớn rồi. Phòng này của tôi chỉ có một cái giường, nếu tối qua tôi để cô ngủ trên ghế sô pha gỗ ngoài phòng khách, chắc cô đã sớm bị chết rét rồi. Bây giờ cô thì hay rồi, không chỉ không cảm ơn tôi, còn liều mạng nhéo tôi. Cô nói xem, cô có đốt đèn lồng cũng đi đâu tìm được người tốt như tôi chứ?



Lâm Nhược Yên thông qua cửa phòng ngủ nhìn về phía phòng khách, phát hiện trong phòng khách quả thật chỉ có một cái sô pha gỗ. Lại như Bạch Chấn Đông đã nói, nếu mình thật sự ngủ ở trên sô pha, vậy chắc hẳn sẽ chết rét. Bởi vì thành phố Tam Giang đang vào cuối mùa thu, ban đêm lạnh chẳng khác gì mùa đông. Lại thêm căn hộ của hắn vô cùng đơn sơ, ngay cả giường dư, chăn thừa còn chẳng có. Có vẻ người này mới chuyển tới đây thôi.

- Sao anh không đưa tôi tới khách sạn?

Lâm Nhược Yên chất vấn, cảm giác trong lòng Bạch Chấn Đông vẫn có ý định gây rối.

- Đi khách sạn? Cô tưởng tôi giàu lắm đấy? Bây giờ trong túi tôi chỉ còn lại có mấy chục tệ thôi. Hơn nữa, hôm qua tôi mua quần lót cho cô hết hơn một trăm tệ, tôi làm gì có tiền mà thuê phòng cho cô chứ?

Bạch Chấn Đông khổ sở giải thích.

Lâm Nhược Yên nghe đến đó mới phát hiện ra mình nghĩ oan cho Bạch Chấn Đông. Cô mở chăn lén nhìn, phát hiện trên người mình ngoài cúc áo sơ mi mở, còn lại đều không sứt mẻ gì.

Nhưng cô vẫn còn nghi ngờ sự háo sắc của Bạch Chấn Đông:

- Tối qua anh có nhân cơ hội giở trò lưu manh với tôi không?

- Ai thèm chứ! Người cô đầy mùi rượu, tôi trốn cô còn không kịp đấy!

Bạch Chấn Đông vờ nói. Thật ra hắn không dám thừa nhận chuyện mình tập kích ngực của cô. Bởi vì Lâm Nhược Yên vẫn còn nắm chắc cái kéo trong tay, nếu hắn thừa nhận, không phải là tự chui đầu vào rọ sao?

Lâm Nhược Yên cúi đầu ngửi, phát hiện trên người mình có mùi rượu khó ngửi. Nhưng cô giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, thấy đã sát giờ làm việc, cô vội vàng rửa mặt. Nhưng nếu bây giờ chạy về nhà rồi mới đi tới công ty thì nhất định sẽ muộn giờ. Cô là người đứng đầu một công ty, trên vấn đề nhỏ này tuyệt đối không thể để cho các nhân viên khác của công ty chế giễu được. Cô phải làm tấm gương cho mọi người. Hơn nữa cô còn mới tới nhậm chức.

- Phòng vệ sinh nhà anh ở đâu?

Lâm Nhược Yên ném cái chăn bọc trên người lên giường, quay đầu hỏi Bạch Chấn Đông.

Bạch Chấn Đông chỉ vào bên phải phòng khách nói:

- Ở bên cạnh phòng bếp.

Lâm Nhược Yên đi ra khỏi phòng ngủ tới phòng khách. Sau khi dạo qua một vòng ở căn phòng trọ của Bạch Chấn Đông, cô quay lại cửa phòng ngủ, nói với Bạch Chấn Đông đầy vẻ khí thế:

- Tôi muốn tắm. Anh tìm một cái khăn chưa dùng qua cho tôi!

Nghe được chữ "Tắm", trong lòng Bạch Chấn Đông hơi kích động nhưng không hề để lộ ra mặt, lắc đầu bình tĩnh nói:

- Không có.

Lúc này, Lâm Nhược Yên cũng không để ý được nhiều nữa, chỉ có thể tạm thời chấp nhận. Chờ hết giờ làm, mình về nhà tắm cẩn thận cũng được.

Trước khi cô vào phòng vệ sinh, lại nghiêm khắc cảnh cáo Bạch Chấn Đông:

- Anh tốt nhất thành thật cho tôi. Nếu anh dám nhìn lén tôi tắm, hôm nay tôi không thiến anh cũng không được!

Cô nói xong lại cầm cái kéo sắc đi vào phòng vệ sinh.

Vừa nghĩ tới Lâm Nhược Yên sẽ tắm, trong lòng Bạch Chấn Đông lại kích động không nhịn được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Cô Cấp Trên Xấu Xa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook