Chương 23: Anh muốn gặp cô
Tam Nguyệt Vi Thảo
08/06/2014
Đợi Trần Mặc Dương và Triệu Vịnh Lâm đi ra xa , Từ Y Khả nói: “Anh quen thân với MC Triệu hả?”
“Em nói Triệu Vịnh Lâm? Không quen, chúng tôi không cùng một phạm vi, nhưng thật ra em gái cô ta, chính là cô gái vừa rồi, bình thường cũng có xã giao. Từ lúc học trung học đã thích Dương Tử, còn đuổi theo ra nước ngoài luôn cơ…” Anh ta cười: “Nhưng anh đoán ngay cả tên cô ta có lẽ Dương Tử cũng không nhớ nổi.”
Từ Y Khả nói: “Sao lại thế, cô ấy xinh đẹp như vậy mà.”
Mẫn Chính Hàn không cho là đúng: “Phụ nữ đẹp như vậy rất nhiều, không hề kém cô ta chút nào, nhưng hôm nay Dương Tử đồng ý cùng cô ta ra ngoài ăn, xem ra cũng không phải hoàn toàn không có kết quả.”
Ngón tay Từ Y Khả vô thức vẽ vòng vòng trên bàn, nói: “Cô ấy là người mẫu hả?”
“Uh, nhưng sao em lại có vẻ hứng thú với cô ấy như thế.”
“Tò mò thôi, người mẫu mà, tôi cảm thấy rất bí ẩn.”
Mẫn Chính Hàn nói: “Có gì bí ẩn chứ , Triệu Vịnh Oái gia cảnh không tệ, gia đình lại thương yêu cô ta, nên bình thường kiêu ngạo như nữ hoàng, nói thẳng ra chính là một cô gái nhà giàu bốc đồng, nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, vẫn luôn một lòng một dạ với Dương Tử.”
Từ Y Khả cũng không nhận ra trong giọng của cô nghe ra có chút mất mát, nói: “Phụ nữ xinh đẹp thì có tư cách kiêu ngạo mà.”
Có khi cô cũng muốn kiêu ngạo một chút, nhưng không biết vì sao trong lòng luôn tự ti, cho nên anh ta mới có thê khinh thường cô như vậy!
Ngay từ lần đầu tiên cô gặp nguy hiểm, cô liền nảy sinh tình cảm, cho nên anh mới có cơ hội tổn thương cô.
Mẫn Chính Hàn cầm lấy tay cô, tay nàng rất đẹp, thon dài, nhưng mỗi ngón tay đều rất tròn trịa. Anh ta nghĩ thầm nếu đeo trên tay cô thêm chiếc nhẫn thì có lẽ sẽ càng nổi bật hơn.
Anh ta nói: “Em cũng có tư cách, Y Khả, từ nay về sau anh muốn bao dung em làm gì cũng được , thậm chí là dựa dẫm vào anh,nhưng em không thể quá kiêu ngạo.”
Từ Y Khả theo bản năng rút ngón tay lại, nhưng trong mắt của những người khác trong nhà hàng dường như đó là một cuộc trò chuyện vui vẻ của đôi nam nữ, cô có chút chần chờ, cuối cùng cũng để mặc anh ta nắm tay.
Những lời có cánh của Mẫn Chính Hàn không phải là không làm cô cảm động. Nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp nhau, cô làm sao có thể đoán được có một ngày người đàn ông này đối đãi tốt với cô như vậy, cho dù anh ta toàn nói những lời ngon tiếng ngọt, cho dù chỉ muốn dụ dỗ cô, tuy nhiên những lời vỗ về như vậy coi như cũng có lòng.
Bên kia Triệu Vịnh Oái nhìn về phía Từ Y Khả, nói: “Cô gái kia là ai vậy, hình như em chưa gặp qua, Mẫn Chính Hàn vừa mới tìm được bạn giường mới nữa sao? Thực quê mùa, sao phẩm vị của anh ta càng ngày càng thấp thế!”
Trần Mặc Dương thấy Từ Y Khả cùng Mẫn Chính Hàn nắm tay nhau, trong mắt hiện lên một tia nhẫn nhịn uất giận.
Triệu Vịnh Lâm nghe thấy em gái mình nói thế, không khỏi nhíu mày, nhóc này luôn không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, không biết xem xét tình huống gì cả.
Triệu Vịnh Lâm nói: “Em đừng nói bậy bạ, đó là cô gái vừa mới đến đài chị làm việc đấy.”
Triệu Vịnh Oái khinh thường: “Có gì khác nhau chứ, lừa cô gái như vậy dễ hơn, nói không chừng còn ngây ngốc nghĩ rằng người ta sẽ kết hôn với cô ấy!”
Trần Mặc Dương nói: “Chúng ta gọi món ăn đi.”
Triệu Vịnh Oái xoay lại nhìn Trần Mặc Dương, vẫn là khuôn mặt kia làm cô si mê, không chút thay đổi nào, cô nói: “Chị, chị hôm nay phải chiêu đãi anh Dương thật tốt, chị không biết đâu lúc ở Mỹ anh ấy đã giúp đỡ em rất nhiều, bằng không một mình em ở bên ngoài cũng không biết làm sao bây giờ.”
Trần Mặc Dương trên mặt nhìn không ra vui giận, nói: “Triệu tiểu thư cứ hay đùa , tôi sao không nhớ đã giúp đỡ cô như thế nào nhỉ .”
Thật ra ý của anh ta là, anh ta thật sự không quen biết cô.
Cùng lắm chỉ cảm thấy quen mặt mà thôi, lần trước phỏng vấn, Triệu Vịnh Lâm nhắc tới Triệu Vịnh Oái với anh ta, nói rằng em gái cô ấy cùng với anh ta học chung một trường ở Mỹ, nhận được sự giúp đỡ của anh ta, cho nên vẫn luôn muốn tìm cô hội nào đó đê cảm ơn anh ta.
Anh nhớ lưu học sinh lúc đấy có một vài cô gái châu Á, mọi người bình thường không có việc gì cũng tụ họp nhau.
Anh ta không phải là một người nhiệt tình gì, cũng chưa bao giờ có ấn tượng đặc biệt với ai, chứ đừng nói giúp đỡ ai đấy, đó chỉ là nói nhảm mà thôi, lúc ấy anh ta thật đúng là không nhớ nổi cô gái Triệu Vịnh Oái này.
Nhưng nếu Triệu Vịnh Lâm đã nói như vậy, anh ta cũng sẽ không cố ý làm cho người ta bối rối, bỏ qua coi như không để ý đến.
Thời gian trước, Triệu Vịnh Lâm vài lần thay mặt Triệu Vịnh Oái gọi điện thoại hẹn anh ta ăn cơm. Triệu Vịnh Lâm không giống những người phụ nữ khác, cô không chỉ xinh đẹp, hơn nữa thành thục, độc lập, tự tin, khéo léo. Anh ta có đánh giá cao cô một chút, dù sao cũng chỉ là một bữa cơm mà thôi, anh ta cũng không nhất thiết phải để cô ấy bị mất mặt mũi.
Bây giờ phải đối mặt với Triệu Vịnh Oái trước mắt, anh thật có chút hối hận khi nhận lời cùng ăn bữa cơm này, hơn nữa nhìn thấy Từ Y Khả cùng Mẫn Chính Hàn lại càng mất hết cả khẩu vị.
Triệu Vịnh Oái nói: “Đàn anh, anh có thể gọi em là Vịnh Oái, sự việc ấy có lẽ anh không để trong lòng, nhưng em vẫn luôn nhớ kỹ. Sau khi về nước em vẫn luôn muốn gặp anh một lần nhưng anh luôn quá bận rộn.”
Trần Mặc Dương nói: “Dù sao cũng chỉ là những việc vặt vãnh, tôi đã không nhớ, cô vẫn nên quên đi thì tốt hơn.”
Triệu Vịnh Oái sốt ruột nói: “Sao có thể quên được,cái kia đều là tình ý của anh đối với em…”
Triệu Vịnh Lâm đau đầu, chỉ muốn lấy băng dán dính miêng Triệu Vịnh Oái lại, thật là mất mặt cô, cô ngắt lời nói: “Vịnh Oái, gọi món ăn đi, đừng để Trần tổng đói bụng.”
Triệu Vịnh Oái không cam lòng không muốn câm miệng.
Tâm tư Trần Mặc Dương không đặt ở trên bàn cơm, bên kia Từ Y Khả càng tươi cười sáng lạn, ánh mắt của anh ta lại càng âm trầm, cả người đều toát ra hơi lạnh.
Mặc Triệu Vịnh Oái lải nhải, thật lâu sau anh cũng chả thèm trả lời, Triệu Vịnh Oái cũng thấy mất mặt, liếc mắt về phía chị gái xin giúp đỡ. Triệu Vịnh Lâm sớm đã đoán được em gái sẽ không có kết quả gì, nhưng lúc ấy bởi vì nghe lời mẹ nên không thể không gọi điện hẹn Trần Mặc Dương. Chỉ là không nghĩ rằng anh ta ngay cả nói chuyện cho có lệ cũng lười, ảm đạm thở dài, không biết con nhóc này lúc về sẽ ồn ào thành bộ dạng gì nữa!
Bữa ăn kết thúc, Trần Mặc Dương đứng dậy, Triệu Vịnh Oái mời anh ta tối nay uống rượu, anh ta từ chối , anh chỉ nể mặt Triệu Vịnh Lâm đến đây thôi.
Từ Y Khả vừa ngồi ở bàn kia bây giờ đã không bóng người , nhưng trong tâm trí anh vẫn còn lưu lại nụ cười long lanh của cô, vẫn còn ám ảnh trong anh vẻ mặt dịu dàng của cô khi trò chuyện cùng Mẫn Chính Hàn.
Anh đột nhiên dừng lại ở chỗ này, vô cùng bực mình, cô nhóc kia, cô không phải sợ Mẫn Chính Hàn đến chết sao, hiện tại là đã xảy ra chuyện gì, sao lại ngoan ngoãn nghe lời anh ta như thế!
Cô ta chơi đùa cùng anh ta sao!
Triệu Vịnh Lâm mở miệng gọi: “Trần tổng.”
Anh phục hồi lại tinh thần, đi ra ngoài.
Triệu Vịnh Oái nói: “Đàn anh, anh đi đâu thế, về lại Thiên Tinh sao? Nghe nói anh đã mở rộng khu giải trí Thiên Tinh lên rất lớn đúng không, em cũng muốn theo anh đến đó tham quan.”
Trần Mặc Dương mở cửa xe, nói: “Tôi còn có việc, lần khác đi.”
Triệu Vịnh Lâm nói: “Vịnh Oái, sao không hiểu chuyện thế, Trần tổng có rất nhiều việc.” lại quay sang Trần Mặc Dương nói: “Trần tổng, cảm ơn anh hôm nay đã đến, lần sau gặp lại.”
Trần Mặc Dương thẩn thờ lái xe, lòng nặng trĩu không biết bản thân muốn đi đâu, muốn làm gì, không biết hiên tại đang ao ước điều gì nhất? Anh rất muốn gặp cô, anh nhớ cô đến phát điên, muốn quay về cái đêm mà anh ép cô vào tường để hôn mãnh liệt để hành hạ tâm trí cô, để cô khóc cũng không nổi cười cũng không xong!
“Em nói Triệu Vịnh Lâm? Không quen, chúng tôi không cùng một phạm vi, nhưng thật ra em gái cô ta, chính là cô gái vừa rồi, bình thường cũng có xã giao. Từ lúc học trung học đã thích Dương Tử, còn đuổi theo ra nước ngoài luôn cơ…” Anh ta cười: “Nhưng anh đoán ngay cả tên cô ta có lẽ Dương Tử cũng không nhớ nổi.”
Từ Y Khả nói: “Sao lại thế, cô ấy xinh đẹp như vậy mà.”
Mẫn Chính Hàn không cho là đúng: “Phụ nữ đẹp như vậy rất nhiều, không hề kém cô ta chút nào, nhưng hôm nay Dương Tử đồng ý cùng cô ta ra ngoài ăn, xem ra cũng không phải hoàn toàn không có kết quả.”
Ngón tay Từ Y Khả vô thức vẽ vòng vòng trên bàn, nói: “Cô ấy là người mẫu hả?”
“Uh, nhưng sao em lại có vẻ hứng thú với cô ấy như thế.”
“Tò mò thôi, người mẫu mà, tôi cảm thấy rất bí ẩn.”
Mẫn Chính Hàn nói: “Có gì bí ẩn chứ , Triệu Vịnh Oái gia cảnh không tệ, gia đình lại thương yêu cô ta, nên bình thường kiêu ngạo như nữ hoàng, nói thẳng ra chính là một cô gái nhà giàu bốc đồng, nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, vẫn luôn một lòng một dạ với Dương Tử.”
Từ Y Khả cũng không nhận ra trong giọng của cô nghe ra có chút mất mát, nói: “Phụ nữ xinh đẹp thì có tư cách kiêu ngạo mà.”
Có khi cô cũng muốn kiêu ngạo một chút, nhưng không biết vì sao trong lòng luôn tự ti, cho nên anh ta mới có thê khinh thường cô như vậy!
Ngay từ lần đầu tiên cô gặp nguy hiểm, cô liền nảy sinh tình cảm, cho nên anh mới có cơ hội tổn thương cô.
Mẫn Chính Hàn cầm lấy tay cô, tay nàng rất đẹp, thon dài, nhưng mỗi ngón tay đều rất tròn trịa. Anh ta nghĩ thầm nếu đeo trên tay cô thêm chiếc nhẫn thì có lẽ sẽ càng nổi bật hơn.
Anh ta nói: “Em cũng có tư cách, Y Khả, từ nay về sau anh muốn bao dung em làm gì cũng được , thậm chí là dựa dẫm vào anh,nhưng em không thể quá kiêu ngạo.”
Từ Y Khả theo bản năng rút ngón tay lại, nhưng trong mắt của những người khác trong nhà hàng dường như đó là một cuộc trò chuyện vui vẻ của đôi nam nữ, cô có chút chần chờ, cuối cùng cũng để mặc anh ta nắm tay.
Những lời có cánh của Mẫn Chính Hàn không phải là không làm cô cảm động. Nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp nhau, cô làm sao có thể đoán được có một ngày người đàn ông này đối đãi tốt với cô như vậy, cho dù anh ta toàn nói những lời ngon tiếng ngọt, cho dù chỉ muốn dụ dỗ cô, tuy nhiên những lời vỗ về như vậy coi như cũng có lòng.
Bên kia Triệu Vịnh Oái nhìn về phía Từ Y Khả, nói: “Cô gái kia là ai vậy, hình như em chưa gặp qua, Mẫn Chính Hàn vừa mới tìm được bạn giường mới nữa sao? Thực quê mùa, sao phẩm vị của anh ta càng ngày càng thấp thế!”
Trần Mặc Dương thấy Từ Y Khả cùng Mẫn Chính Hàn nắm tay nhau, trong mắt hiện lên một tia nhẫn nhịn uất giận.
Triệu Vịnh Lâm nghe thấy em gái mình nói thế, không khỏi nhíu mày, nhóc này luôn không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, không biết xem xét tình huống gì cả.
Triệu Vịnh Lâm nói: “Em đừng nói bậy bạ, đó là cô gái vừa mới đến đài chị làm việc đấy.”
Triệu Vịnh Oái khinh thường: “Có gì khác nhau chứ, lừa cô gái như vậy dễ hơn, nói không chừng còn ngây ngốc nghĩ rằng người ta sẽ kết hôn với cô ấy!”
Trần Mặc Dương nói: “Chúng ta gọi món ăn đi.”
Triệu Vịnh Oái xoay lại nhìn Trần Mặc Dương, vẫn là khuôn mặt kia làm cô si mê, không chút thay đổi nào, cô nói: “Chị, chị hôm nay phải chiêu đãi anh Dương thật tốt, chị không biết đâu lúc ở Mỹ anh ấy đã giúp đỡ em rất nhiều, bằng không một mình em ở bên ngoài cũng không biết làm sao bây giờ.”
Trần Mặc Dương trên mặt nhìn không ra vui giận, nói: “Triệu tiểu thư cứ hay đùa , tôi sao không nhớ đã giúp đỡ cô như thế nào nhỉ .”
Thật ra ý của anh ta là, anh ta thật sự không quen biết cô.
Cùng lắm chỉ cảm thấy quen mặt mà thôi, lần trước phỏng vấn, Triệu Vịnh Lâm nhắc tới Triệu Vịnh Oái với anh ta, nói rằng em gái cô ấy cùng với anh ta học chung một trường ở Mỹ, nhận được sự giúp đỡ của anh ta, cho nên vẫn luôn muốn tìm cô hội nào đó đê cảm ơn anh ta.
Anh nhớ lưu học sinh lúc đấy có một vài cô gái châu Á, mọi người bình thường không có việc gì cũng tụ họp nhau.
Anh ta không phải là một người nhiệt tình gì, cũng chưa bao giờ có ấn tượng đặc biệt với ai, chứ đừng nói giúp đỡ ai đấy, đó chỉ là nói nhảm mà thôi, lúc ấy anh ta thật đúng là không nhớ nổi cô gái Triệu Vịnh Oái này.
Nhưng nếu Triệu Vịnh Lâm đã nói như vậy, anh ta cũng sẽ không cố ý làm cho người ta bối rối, bỏ qua coi như không để ý đến.
Thời gian trước, Triệu Vịnh Lâm vài lần thay mặt Triệu Vịnh Oái gọi điện thoại hẹn anh ta ăn cơm. Triệu Vịnh Lâm không giống những người phụ nữ khác, cô không chỉ xinh đẹp, hơn nữa thành thục, độc lập, tự tin, khéo léo. Anh ta có đánh giá cao cô một chút, dù sao cũng chỉ là một bữa cơm mà thôi, anh ta cũng không nhất thiết phải để cô ấy bị mất mặt mũi.
Bây giờ phải đối mặt với Triệu Vịnh Oái trước mắt, anh thật có chút hối hận khi nhận lời cùng ăn bữa cơm này, hơn nữa nhìn thấy Từ Y Khả cùng Mẫn Chính Hàn lại càng mất hết cả khẩu vị.
Triệu Vịnh Oái nói: “Đàn anh, anh có thể gọi em là Vịnh Oái, sự việc ấy có lẽ anh không để trong lòng, nhưng em vẫn luôn nhớ kỹ. Sau khi về nước em vẫn luôn muốn gặp anh một lần nhưng anh luôn quá bận rộn.”
Trần Mặc Dương nói: “Dù sao cũng chỉ là những việc vặt vãnh, tôi đã không nhớ, cô vẫn nên quên đi thì tốt hơn.”
Triệu Vịnh Oái sốt ruột nói: “Sao có thể quên được,cái kia đều là tình ý của anh đối với em…”
Triệu Vịnh Lâm đau đầu, chỉ muốn lấy băng dán dính miêng Triệu Vịnh Oái lại, thật là mất mặt cô, cô ngắt lời nói: “Vịnh Oái, gọi món ăn đi, đừng để Trần tổng đói bụng.”
Triệu Vịnh Oái không cam lòng không muốn câm miệng.
Tâm tư Trần Mặc Dương không đặt ở trên bàn cơm, bên kia Từ Y Khả càng tươi cười sáng lạn, ánh mắt của anh ta lại càng âm trầm, cả người đều toát ra hơi lạnh.
Mặc Triệu Vịnh Oái lải nhải, thật lâu sau anh cũng chả thèm trả lời, Triệu Vịnh Oái cũng thấy mất mặt, liếc mắt về phía chị gái xin giúp đỡ. Triệu Vịnh Lâm sớm đã đoán được em gái sẽ không có kết quả gì, nhưng lúc ấy bởi vì nghe lời mẹ nên không thể không gọi điện hẹn Trần Mặc Dương. Chỉ là không nghĩ rằng anh ta ngay cả nói chuyện cho có lệ cũng lười, ảm đạm thở dài, không biết con nhóc này lúc về sẽ ồn ào thành bộ dạng gì nữa!
Bữa ăn kết thúc, Trần Mặc Dương đứng dậy, Triệu Vịnh Oái mời anh ta tối nay uống rượu, anh ta từ chối , anh chỉ nể mặt Triệu Vịnh Lâm đến đây thôi.
Từ Y Khả vừa ngồi ở bàn kia bây giờ đã không bóng người , nhưng trong tâm trí anh vẫn còn lưu lại nụ cười long lanh của cô, vẫn còn ám ảnh trong anh vẻ mặt dịu dàng của cô khi trò chuyện cùng Mẫn Chính Hàn.
Anh đột nhiên dừng lại ở chỗ này, vô cùng bực mình, cô nhóc kia, cô không phải sợ Mẫn Chính Hàn đến chết sao, hiện tại là đã xảy ra chuyện gì, sao lại ngoan ngoãn nghe lời anh ta như thế!
Cô ta chơi đùa cùng anh ta sao!
Triệu Vịnh Lâm mở miệng gọi: “Trần tổng.”
Anh phục hồi lại tinh thần, đi ra ngoài.
Triệu Vịnh Oái nói: “Đàn anh, anh đi đâu thế, về lại Thiên Tinh sao? Nghe nói anh đã mở rộng khu giải trí Thiên Tinh lên rất lớn đúng không, em cũng muốn theo anh đến đó tham quan.”
Trần Mặc Dương mở cửa xe, nói: “Tôi còn có việc, lần khác đi.”
Triệu Vịnh Lâm nói: “Vịnh Oái, sao không hiểu chuyện thế, Trần tổng có rất nhiều việc.” lại quay sang Trần Mặc Dương nói: “Trần tổng, cảm ơn anh hôm nay đã đến, lần sau gặp lại.”
Trần Mặc Dương thẩn thờ lái xe, lòng nặng trĩu không biết bản thân muốn đi đâu, muốn làm gì, không biết hiên tại đang ao ước điều gì nhất? Anh rất muốn gặp cô, anh nhớ cô đến phát điên, muốn quay về cái đêm mà anh ép cô vào tường để hôn mãnh liệt để hành hạ tâm trí cô, để cô khóc cũng không nổi cười cũng không xong!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.