Chương 22: Anh ta cũng có tiềm chất để trở thành một người đàn ông tốt
Tam Nguyệt Vi Thảo
08/06/2014
Tuy bình thường Mẫn Chính Hàn là người qua quýt, tùy tiện, nhưng trong công việc anh luôn nghiêm túc, ngồi trước bàn làm việc vuông vức, gọn gàng , anh trông có vẻ thành thục chính chắn hẳn lên.
Từ Y Khả ngắm nghía văn phòng của anh ta, không có gì đặc biệt, chỉ có một bộ sô pha rất to, chất liệu mềm mại, trông có vẻ thoải mái, chỉ ngồi xuống liền muốn ngủ.
Cô nhịn không được hỏi:
-”Công ty các anh làm về cái gì?”
Anh ngẫng đầu lên từ màn hình máy tính, nói:
-”Bán kim cương .”
Anh ta ngoắc ngoắc cô:
-”Em qua đây.”
Từ Y Khả nghe lời đi đến, anh ta đưa cho cô xem những hình ảnh trong máy tính, tất cả là những mẫu thiết kế đồ trang sức.
Từ Y Khả rất thích những vật tinh xảo ấy, nào là phỉ thúy, ngọc cỗ, mã não, cô mãi ngắm những trang sức ngọc ngà châu báu này đến nổi không muốn buông ra, Lúc trước cô thích xem phim cổ trang bởi vì thích nhìn những thứ đồ trang sức trên người của nữ diễn viên.
Mẫn Chính Hàn ra hiệu cô ngồi trên chân anh ta, cô lắc đầu:
-”Tôi đứng xem là được rồi.”
Anh ta biết rõ, gặp gỡ một cô gái bảo thủ như vậy, có lẽ thật sự phải bắt đầu xây dựng từ từng viên gạch.
Anh ta cười cười, đứng lên, kéo cô ngồi xuống ghế, anh lại đứng sau lưng cô, hai tay anh đặt lên hai bên trên mặt bàn, lặng lẽ ôm trọn cô trong phạm vi của mình.
Từ Y Khả nhấp chuột, nhìn thấy bản vẻ mới, kêu lên:
-”Thật đẹp, những cái này đều là anh thiết kế sao.”
-”Không, anh chỉ thỉnh thoảng vẽ một vài kiểu thôi.”
Trên màn hình lại hiện lên mẫu thiết kế tiếp theo, Từ Y Khả ngạc nhiên nói:
-”Thật sự có kim cương hồng ư! Tôi chỉ mới nghe qua.”
Anh ta nói:
-”Kim cương hồng rất hiếm, nhưng không phải không có, Em thích sao?”
Ánh mắt cô nhìn vào màn hình tỏa sáng, không nghĩ gì nhiều, chỉ theo bản năng gật đầu:
-”Vâng, rất thích.”
Cô không có ý gì khác, chỉ muốn biểu đạt niềm yêu thích của mình, không phải vì kim cương này rất có giá trị, cho dù nó là thứ rẻ tiền , cô cũng thích.
Mẫn Chính Hàn đặt tay lên tay cô giúp cô click chuột:
-”Phía sau còn nữa, không chỉ có kim cương hồng , còn có màu khác nữa.”
Anh ta chỉ cách cô một cái lưng ghế dựa, mùi hương từ tóc cô lan tỏa khắp nơi, tuy rằng anh ta thật sự rất muốn ôm trọn cô vào lòng, hoặc là một đè cô xuống ghế sô pha muốn làm gì thì làm, nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế.
Anh ta nghĩ anh ta thật sự đã bị mê hoặc , nếu như những người phụ nữ khác ở trước mặt anh ta lộ ra ánh mắt thèm thuồng đối với châu báu như vậy, có lẽ anh ta chỉ cười nhạt, thấy đối phương lòng tham không đáy, nhưng bây giờ anh muốn thỏa mãn nguyện vọng của cô gái trước mắt này, muốn cô luôn giữ mãi đôi mắt sáng long lanh và nụ cười rực rỡ như vậy. Anh muốn nghiêm túc một lần, để mọi thứ tiến triển từ từ, giống như cô nói bắt đầu từ cái nắm tay. Tuy rằng cô bây giờ vẫn chưa thể khiến cho anh can tâm tình nguyện tiến vào hôn nhân. Nhưng ít ra cô gái này rất đặc biệt , anh thật sự muốn cô trở thành người yêu của mình, hai người sẽ có một mối tình nồng nàn theo đúng nghĩa, yêu bằng cả trái tim. Anh đã chán ghét cuộc sống thực tại của mình, mỗi sáng thức dậy lại chạm mặt một người phụ nữ khác nhau . Có lẽ anh cũng có tiềm chất để trở thành một người đàn ông tốt và cô gái này là nguyên nhân thúc đẩy anh thay đổi.
Xem xong tất cả những mấu thiết kế đó Mẫn Chính Hàn lại tiếp tục công việc, Từ Y Khả đi lui đi tới trong văn phòng anh ta , Mẫn Chính Hàn thấy cô đang nhàm chán, bảo thư ký mang hai quyển tạp chí vào cho cô xem.
Có lẽ do sô pha quá thoải mái, máy lạnh trong văn phòng cũng vừa phải, cô mê mê man man cứ thể ngủ luôn.
Là Mẫn Chính Hàn đánh thức cô, vừa mở mắt ra cô còn mơ mơ màng màng , khuôn mặt đỏ hồng, anh ngồi xổm trước mặt nhìn cô, thật sự rất muốn cắn cô một cái, nhưng dù có muốn lắm anh cũng không dám, sợ cô lại nhảy dựng lên bảo anh lưu manh .
Anh hiện tại không muốn cô nghĩ anh đối với cô chỉ có ‘Tình Dục’, nếu có thể anh ta muốn làm cho cô quên đi sự việc xảy ra giữa hai người trong lần đầu tiên gặp mặt.
Cuối cùng anh ta kiềm chế đứng lên, nói:
-”Nhanh dậy đi, anh dẫn em đi ăn.”
Anh ta mặc áo khoác vào, còn giúp cô sửa lại khăn quàng cổ, sau đó cùng cô ra cửa, nói:
-”Em muốn ăn gi?.”
-”Không biết nữa , gì cũng được.”
Anh ta cười:
-”Là chính em bảo hẹn hò với em là không thể tùy tiên, được thôi, anh dẫn em đi ăn gì đấy thanh đạm một chút, trên tay em còn có vết thương, cố gắng không được ăn cay.”
Anh ta dẫn cô đến một nhà hàng Tây rất nổi tiếng ở Giang Nhạc, được thiết kế bởi kiến trúc sư nổi tiếng mang phong cách Baroque, tráng lệ, trần nhà cao, đèn chùm lớn, màu sắc mạnh mẽ, liếc mắt một cái đã thấy đắt cắt cổ rồi.
Có lẽ đang là giữa trưa, cho nên khách khứa cũng không quá nhiều, Từ Y Khả nói:
-”Tôi nghe bảo ăn đồ Tây phải để ý rất nhiều, tôi không biết cách dùng, nhỡ đâu đấy.. lại rất xấu hổ.”
Anh ta nói:
-“ Đừng lo, anh sẽ không cười em.”
Anh dẫn cô ngồi vào bàn, giúp cô gọi món ăn, vừa trả thực đơn cho phục vụ, Từ Y đã đã nhìn thấy Triệu Vịnh Lâm. Suy nghĩ đầu tiên trong đầu là, cô chết chắc rồi, hôm nay buổi sáng cô còn lấy cớ giả bệnh để xin phép nghỉ, nhưng bây giờ lại bị Triệu Vịnh Lâm bắt gặp trong nhà hàng này.
Ý nghĩ trong đầu Y Khả vẫn chưa kịp tan, cô đã nhìn thấy người đàn ông đằng sau Triệu Vịnh Lâm, sắc mặt cô lại càng trắng bệch ra, là Trần Mặc Dương, tối hôm qua vừa mới bị những lời cay độc của anh ta làm nhục nhã.
Đương nhiên không chỉ có hai người Trần Mặc Dương và Triệu Vịnh Lâm, còn có một cô gái trẻ đi theo bên cạnh Trần Mặc Dương. Làm theo là dung mạo tịnh lệ, thanh xuân xuất sắc, mặt mày gian cùng Triệu Vịnh lâm có vài phần tương tự, thực dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến tỷ muội, chẳng qua kia cô gái đại khái là tuổi trẻ, ngạo khí mười phần, so với Triệu Vịnh lâm thiếu vài phần trầm tĩnh khí chất.
Mẫn Chính Hàn cảm nhận được khuôn mặt bất thường của Từ Y Khả, anh ta xuay người theo tầm mắt cô, nhìn thấy người đến , anh ta bắt tay chào hỏi:
-”Dương tử! Triệu đại mỹ nhân!”
Trần Mặc Dương lúc này mới nhìn thấy hai người Từ Y Khả và Mẫn Chính Hàn.
Mọi người đến trước mặt , Từ Y Khả không thể không chào hỏi, nói:
-”Chị Triệu, chị cũng đến đây dùng cơm à.”
Triệu Vịnh Lâm khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn xuống vết thương trên tay cô, nói:
-”Tay cô làm sao vậy?”
-”Không cẩn thận bị mãnh thủy tinh đâm vào.”
Mẫn Chính Hàn có vẻ như rất quen thuộc với cô gái kia, nói:
-”Vịnh Oái, đã lâu không gặp, thời gian này em ở đâu?”
Từ Y Khả nhớ lại cuộc điện thoại của Triệu Vịnh Lâm vào đêm trước tại khách sạn ở Hàng Châu, tên cũng gần giống nhau, xác định cô gái trước mặt chắc là em gái của Triệu Vịnh Lâm.
Triệu Vịnh Oái nói: “Thời gian trước em đi diễn ở Hông Kong, vừa mới về hôm qua.”
Trần Mặc Dương vẫn không nói gì, chỉ đứng đó đợi bọn họ nói chuyện, Từ Y Khả cúi đầu, cô không dám nhìn anh ta, cũng không muốn nhìn anh ta
Hai bên trò chuyện hai câu, Triệu Vịnh Lâm nói:
-”Chúng tôi ngồi ở phía bên kia, chung tôi qua trước đã , hai người ăn cơm ngon miệng.”
Từ Y Khả ngắm nghía văn phòng của anh ta, không có gì đặc biệt, chỉ có một bộ sô pha rất to, chất liệu mềm mại, trông có vẻ thoải mái, chỉ ngồi xuống liền muốn ngủ.
Cô nhịn không được hỏi:
-”Công ty các anh làm về cái gì?”
Anh ngẫng đầu lên từ màn hình máy tính, nói:
-”Bán kim cương .”
Anh ta ngoắc ngoắc cô:
-”Em qua đây.”
Từ Y Khả nghe lời đi đến, anh ta đưa cho cô xem những hình ảnh trong máy tính, tất cả là những mẫu thiết kế đồ trang sức.
Từ Y Khả rất thích những vật tinh xảo ấy, nào là phỉ thúy, ngọc cỗ, mã não, cô mãi ngắm những trang sức ngọc ngà châu báu này đến nổi không muốn buông ra, Lúc trước cô thích xem phim cổ trang bởi vì thích nhìn những thứ đồ trang sức trên người của nữ diễn viên.
Mẫn Chính Hàn ra hiệu cô ngồi trên chân anh ta, cô lắc đầu:
-”Tôi đứng xem là được rồi.”
Anh ta biết rõ, gặp gỡ một cô gái bảo thủ như vậy, có lẽ thật sự phải bắt đầu xây dựng từ từng viên gạch.
Anh ta cười cười, đứng lên, kéo cô ngồi xuống ghế, anh lại đứng sau lưng cô, hai tay anh đặt lên hai bên trên mặt bàn, lặng lẽ ôm trọn cô trong phạm vi của mình.
Từ Y Khả nhấp chuột, nhìn thấy bản vẻ mới, kêu lên:
-”Thật đẹp, những cái này đều là anh thiết kế sao.”
-”Không, anh chỉ thỉnh thoảng vẽ một vài kiểu thôi.”
Trên màn hình lại hiện lên mẫu thiết kế tiếp theo, Từ Y Khả ngạc nhiên nói:
-”Thật sự có kim cương hồng ư! Tôi chỉ mới nghe qua.”
Anh ta nói:
-”Kim cương hồng rất hiếm, nhưng không phải không có, Em thích sao?”
Ánh mắt cô nhìn vào màn hình tỏa sáng, không nghĩ gì nhiều, chỉ theo bản năng gật đầu:
-”Vâng, rất thích.”
Cô không có ý gì khác, chỉ muốn biểu đạt niềm yêu thích của mình, không phải vì kim cương này rất có giá trị, cho dù nó là thứ rẻ tiền , cô cũng thích.
Mẫn Chính Hàn đặt tay lên tay cô giúp cô click chuột:
-”Phía sau còn nữa, không chỉ có kim cương hồng , còn có màu khác nữa.”
Anh ta chỉ cách cô một cái lưng ghế dựa, mùi hương từ tóc cô lan tỏa khắp nơi, tuy rằng anh ta thật sự rất muốn ôm trọn cô vào lòng, hoặc là một đè cô xuống ghế sô pha muốn làm gì thì làm, nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế.
Anh ta nghĩ anh ta thật sự đã bị mê hoặc , nếu như những người phụ nữ khác ở trước mặt anh ta lộ ra ánh mắt thèm thuồng đối với châu báu như vậy, có lẽ anh ta chỉ cười nhạt, thấy đối phương lòng tham không đáy, nhưng bây giờ anh muốn thỏa mãn nguyện vọng của cô gái trước mắt này, muốn cô luôn giữ mãi đôi mắt sáng long lanh và nụ cười rực rỡ như vậy. Anh muốn nghiêm túc một lần, để mọi thứ tiến triển từ từ, giống như cô nói bắt đầu từ cái nắm tay. Tuy rằng cô bây giờ vẫn chưa thể khiến cho anh can tâm tình nguyện tiến vào hôn nhân. Nhưng ít ra cô gái này rất đặc biệt , anh thật sự muốn cô trở thành người yêu của mình, hai người sẽ có một mối tình nồng nàn theo đúng nghĩa, yêu bằng cả trái tim. Anh đã chán ghét cuộc sống thực tại của mình, mỗi sáng thức dậy lại chạm mặt một người phụ nữ khác nhau . Có lẽ anh cũng có tiềm chất để trở thành một người đàn ông tốt và cô gái này là nguyên nhân thúc đẩy anh thay đổi.
Xem xong tất cả những mấu thiết kế đó Mẫn Chính Hàn lại tiếp tục công việc, Từ Y Khả đi lui đi tới trong văn phòng anh ta , Mẫn Chính Hàn thấy cô đang nhàm chán, bảo thư ký mang hai quyển tạp chí vào cho cô xem.
Có lẽ do sô pha quá thoải mái, máy lạnh trong văn phòng cũng vừa phải, cô mê mê man man cứ thể ngủ luôn.
Là Mẫn Chính Hàn đánh thức cô, vừa mở mắt ra cô còn mơ mơ màng màng , khuôn mặt đỏ hồng, anh ngồi xổm trước mặt nhìn cô, thật sự rất muốn cắn cô một cái, nhưng dù có muốn lắm anh cũng không dám, sợ cô lại nhảy dựng lên bảo anh lưu manh .
Anh hiện tại không muốn cô nghĩ anh đối với cô chỉ có ‘Tình Dục’, nếu có thể anh ta muốn làm cho cô quên đi sự việc xảy ra giữa hai người trong lần đầu tiên gặp mặt.
Cuối cùng anh ta kiềm chế đứng lên, nói:
-”Nhanh dậy đi, anh dẫn em đi ăn.”
Anh ta mặc áo khoác vào, còn giúp cô sửa lại khăn quàng cổ, sau đó cùng cô ra cửa, nói:
-”Em muốn ăn gi?.”
-”Không biết nữa , gì cũng được.”
Anh ta cười:
-”Là chính em bảo hẹn hò với em là không thể tùy tiên, được thôi, anh dẫn em đi ăn gì đấy thanh đạm một chút, trên tay em còn có vết thương, cố gắng không được ăn cay.”
Anh ta dẫn cô đến một nhà hàng Tây rất nổi tiếng ở Giang Nhạc, được thiết kế bởi kiến trúc sư nổi tiếng mang phong cách Baroque, tráng lệ, trần nhà cao, đèn chùm lớn, màu sắc mạnh mẽ, liếc mắt một cái đã thấy đắt cắt cổ rồi.
Có lẽ đang là giữa trưa, cho nên khách khứa cũng không quá nhiều, Từ Y Khả nói:
-”Tôi nghe bảo ăn đồ Tây phải để ý rất nhiều, tôi không biết cách dùng, nhỡ đâu đấy.. lại rất xấu hổ.”
Anh ta nói:
-“ Đừng lo, anh sẽ không cười em.”
Anh dẫn cô ngồi vào bàn, giúp cô gọi món ăn, vừa trả thực đơn cho phục vụ, Từ Y đã đã nhìn thấy Triệu Vịnh Lâm. Suy nghĩ đầu tiên trong đầu là, cô chết chắc rồi, hôm nay buổi sáng cô còn lấy cớ giả bệnh để xin phép nghỉ, nhưng bây giờ lại bị Triệu Vịnh Lâm bắt gặp trong nhà hàng này.
Ý nghĩ trong đầu Y Khả vẫn chưa kịp tan, cô đã nhìn thấy người đàn ông đằng sau Triệu Vịnh Lâm, sắc mặt cô lại càng trắng bệch ra, là Trần Mặc Dương, tối hôm qua vừa mới bị những lời cay độc của anh ta làm nhục nhã.
Đương nhiên không chỉ có hai người Trần Mặc Dương và Triệu Vịnh Lâm, còn có một cô gái trẻ đi theo bên cạnh Trần Mặc Dương. Làm theo là dung mạo tịnh lệ, thanh xuân xuất sắc, mặt mày gian cùng Triệu Vịnh lâm có vài phần tương tự, thực dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến tỷ muội, chẳng qua kia cô gái đại khái là tuổi trẻ, ngạo khí mười phần, so với Triệu Vịnh lâm thiếu vài phần trầm tĩnh khí chất.
Mẫn Chính Hàn cảm nhận được khuôn mặt bất thường của Từ Y Khả, anh ta xuay người theo tầm mắt cô, nhìn thấy người đến , anh ta bắt tay chào hỏi:
-”Dương tử! Triệu đại mỹ nhân!”
Trần Mặc Dương lúc này mới nhìn thấy hai người Từ Y Khả và Mẫn Chính Hàn.
Mọi người đến trước mặt , Từ Y Khả không thể không chào hỏi, nói:
-”Chị Triệu, chị cũng đến đây dùng cơm à.”
Triệu Vịnh Lâm khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn xuống vết thương trên tay cô, nói:
-”Tay cô làm sao vậy?”
-”Không cẩn thận bị mãnh thủy tinh đâm vào.”
Mẫn Chính Hàn có vẻ như rất quen thuộc với cô gái kia, nói:
-”Vịnh Oái, đã lâu không gặp, thời gian này em ở đâu?”
Từ Y Khả nhớ lại cuộc điện thoại của Triệu Vịnh Lâm vào đêm trước tại khách sạn ở Hàng Châu, tên cũng gần giống nhau, xác định cô gái trước mặt chắc là em gái của Triệu Vịnh Lâm.
Triệu Vịnh Oái nói: “Thời gian trước em đi diễn ở Hông Kong, vừa mới về hôm qua.”
Trần Mặc Dương vẫn không nói gì, chỉ đứng đó đợi bọn họ nói chuyện, Từ Y Khả cúi đầu, cô không dám nhìn anh ta, cũng không muốn nhìn anh ta
Hai bên trò chuyện hai câu, Triệu Vịnh Lâm nói:
-”Chúng tôi ngồi ở phía bên kia, chung tôi qua trước đã , hai người ăn cơm ngon miệng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.