Chương 87
Tam Nguyệt Vi Thảo
08/06/2014
Công ty quảng cáo của Hàn Việt chỉ vừa mới thành lập, quy mô không lớn, toàn bộ nhân viên trong công ty cùng với ông chủ là anh cộng lại cũng chỉ
mười mấy người. Nhân viên trong công ty hầu hết đều là những người trẻ
tuổi vừa mới ra trường. Từ Y Khả làm việc cùng họ rất thoải mái không có đấu đá ganh ghét như hồi còn ở đài.
Buổi tối, công ty tổ chức liên hoan kỷ niệm một năm thành lập công ty, cô vốn không định đi muốn nhanh chóng qua nhà trẻ đón Loan Loan, hiện tại chỉ cần một giây không gặp con gái cô đã không chịu nổi.
Nhớ đến con gái cô bất giác nở nụ cười, con gái cô bây giờ càng ngày càng biết nịnh nọt , hôm qua còn hôn lên má cô, nói: “Mẹ, con yêu mẹ.”
Lúc ấy cô đã cảm động đến rơi nước mắt .
Nhưng các đồng nghiệp cứ một mực lôi kéo cô, bảo cô là thành viên mới gia nhập đại gia đình, là nhân vật chính của ngày hôm nay sao có thể không đi.
Hàn Việt cũng thêm vào: “Đi thôi, bây giờ em có về nhà cũng chỉ một mình nhốt trong phòng xem ti vi.”
Một đồng nghiệp bắt đầu nháo nhít lên: “Ông chủ, sao anh lại biết Từ Y Khả về chỉ có thể xem phim, anh biết rõ như vậy nhất định là có gian tình!”
Hàn Việt chỉ cười, cũng không giải thích nhiều.
Cuối cùng Từ Y Khả đành phải gật đầu, trong lòng còn có chút tiếc nuối, đêm nay cô muốn đưa Loan Loan đi dạo chợ đêm. Trước khi tan ca cô đã gởi tin nhắn cho Trần Mặc Dương bảo anh rằng cô có việc không thể đến đón con gái, nhờ anh đón hộ rồi dỗ dành Loan Loan ăn nhiều cơm vào.
Lát sau cô cũng không thấy anh gởi lại tin trả lời, cô cứ mãi băn khoăn suy nghĩ hay là anh không có mang theo điện thoại bên người. Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy có lẽ anh cố tình, việc này không cần cô dặn dò anh cũng tự biết, dù sao ba năm không có cô anh cũng một mình nuôi Loan Loan lớn như vậy. Cô thở dai, thừa nhận mình chỉ là lấy cớ, thật ra cô rất nhớ anh muốn nghe giọng nói anh.
Hàn việt ở sau lưng gọi: “Y Khả, có thể đi rồi.”
Cô nhìn xung quanh đồng nghiệp đã thu dọn xong xuôi, cô cũng đứng dậy.
Một đám người trẻ tuổi tụ tập một chỗ không hề kiêng nể gì vui chơi thoải mái. Cơm nước xong lại bắt đầu đến nơi khác uống rượu.
Cô không phải là một người hoạt bát, phần lớn thời gian đều ngồi một bên xem mọi người vui chơi.
Hàn Việt nhìn thấy bộ dáng cô thui thủi một mình mới lên tiếng: “Em có chuyện gì sao?”
Cô lắc đầu: “Không có việc gì cả, chỉ là nhìn thấy mấy người kia vui chơi sôi động cảm giác như mình đã già đi rất nhiều, thật ra em chỉ lớn hơn họ có hai tuổi.”
Hàn Việt than thở: “Cái khiến con người chúng ta già đi không phải là thời gian, mà là tâm tình, nào đi thôi để anh đưa em về, anh cũng muốn về sớm trông Lâm Lâm.”
“Vậy họ thì sao…”
Hàn Việt nói: “Không sao cả, anh đi tính tiền để họ chơi cho đã rồi lát về sau.”
Hàn Việt quay lại chỗ mọi người dặn dò rồi đưa cô về. Đến khu chung cư lúc Y Khả chuẩn bị xuống xe, Hàn việt gọi cô lại: “Y Khả, sao này em có dự định gì không?”
Cô giật mình, Hàn Việt không phải là người đầu tiên hỏi cô vấn đề này, ĐinhTĩnh đã hỏi cô, thậm chí mẹ cô không dưới một hai lần nhắc nhở cô.
Hàn Việt tiếp tục: “Y Khả, em vẫn chưa đến ba mươi, sau này cũng không thể tiếp tục sống thế.”
Từ Y Khả nói: “Em cũng không biết đến đâu hay đến đó vậy.”
“Bác gái nhìn em như vậy sẽ rất đau lòng, còn nữa, một ngày nào đó Trần Mặc Dương cũng sẽ kết hôn , em không thể chờ đến lúc đấy mới xem xét con đường tương lai của mình.”
Từ Y Khả nói: “Sao anh lại nói với em chuyện này.”
“Thật ra trong khoảng thời gian này anh luôn nghĩ, em nói xem nếu như hai ta kết hôn có thể hạnh phúc không?”
Từ Y Khả hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn anh. Đêm nay anh chỉ uống một ít, trên mặt có chút đỏ nhưng cô khẳng định anh vẫn rất tỉnh táo.
Cô nói: “Hàn Việt, anh sao thế, có phải Giang Thuyền muốn tái hôn?”
Anh cười: “Cô ây tái hôn là chuyện sớm hay muộn, mà đối với anh cũng chẳng có liên quan, Y Khả em chưa hề nghĩ đến chuyện chúng ta đến với nhau sao. Mẹ anh vẫn luôn thích em, thật ra mẹ anh không chỉ một lần lải nhải về chuyện này, bà nói nếu em là con dâu của bà thì hiện tại có nhắm mắt ngay lập tức cũng an tâm .”
Từ Y Khả cũng biết mẹ Hàn Việt trước kia thật sự rất thích cô, nhưng cô và Hàn Việt là không duyên không phận.
Từ Y Khả buồn cười nói: “Chẳng lẽ bởi vì bác gái thích em nên anh muốn kết hôn với em?”
Hàn Việt nói thật lòng: “Em đừng cảm thấy lý do này buồn cười, Y Khả em biết không, anh và Giang Thuyền ly hôn, ngoại trừ mâu thuẫn riêng giữa hai chúng ta, còn có một phần là vì hai gia đình. Mẹ anh và cô ấy cãi nhau liên tục, không ai chịu nhường nhịn ai, anh ở giữa thật sự rất mệt mỏi, muốn an ủi mẹ vừa muốn khuyên nhủ lại Giang Thuyền. Nếu hai ta kết hôn thì giữa chúng ta sẽ không tồn ại vấn đề này, hơn nữa Lâm Lâm thật sự rất thích em, anh tin rằng hai người ở bên nhau cũng rất hòa thuận. Quan trọng là chúng ta hiểu rõ nhau, không cần lo lắng vì bị dối phương lừa dối, chúng ta đều đã trải qua những mối tình nồng nhiệt, có lẽ sẽ cảm thấy an toàn hơn khi có một cuộc hôn nhân an bình, sẽ lại càng thông cảm hơn cho người kia, em thấy có đúng không? Y Khả em hãy suy nghĩ lại những lời nói hôm nay của anh.”
Từ Y Khả nói: “Hàn Việt, em biết những gì anh nói đều rất có lý, nếu chúng ta kết hôn thì đúng sẽ giống như anh nói vậy mọi chuyện sẽ yên ổn, bình thản, cho dù không có tình yêu, nhưng vẫn có thể hoàn thuận ở cùng nhau thậm chí là sống đến đầu bạc răng long , đó có lẽ cũng là một loại hạnh phúc, nhưng Hàn Việt à em không nghĩ như vậy, em không thể chấp nhận được một gia đình như vậy, cho dù một ngày nào đó Trần Mặc Dương sẽ kết hôn, nhưng em vẫn còn có Loan Loan không phải sao, ít nhất đến hiện tại em không muốn nghĩ đến chuyện này.”
Hàn Việt nói: “Em hãy suy nghĩ, có lẽ có một ngày nào đó em sẽ thay đổi suy nghĩ, nhưng em không cần phải có áp lực bởi vì chúng ta đã rất quen thuộc cho nên anh mới không sợ xấu hổ mở miệng thẳng thắn nói vơi em những điều này.”
Từ Y Khả nói: “Em biết, nhưng anh và Giang Thuyền thật sự không còn cơ hội sao, dù sao cô ta cũng là mẹ của Lam Lâm, anh vẫn còn yêu cô ấy.”
Hàn Việt lắc đầu: “Yêu không thể giải quyết được tất cả, thử qua một lần rồi sẽ không nhất thiết phải thử lại, Giang Thuyền không phải là người biết quay đầu là bờ, cuộc hôn nhân này đều làm chúng ta sợ hãi .”
“Vậy thì anh cũng không thể cứ thế mà cam chịu chứ.”
Hàn Việt cười: “Y Khả, em có chút tự tin, với em kết hôn chính là cam chịu sao?”
Từ Y Khả mỉm cười, Hàn Việt nói tiếp: “Vậy em về đi, hãy suy nghĩ những lời anh nói.”
Từ Y Khả mở cửa xe: “Vậy anh đi đường cẩn thận.”
Cô nhìn theo xe Hàn Việt rời đi, lời Hàn Việt nói không phải không có lý. Tuy hai người không yêu nhau nhưng lại có một thân tình thân thuộc, như vậy có thể cùng nhau vun đắp một gia đình ấm áp. Lời đề nghị này không hẳn không làm cô cảm động, cho dù năm đó rời Giang Nhạc, cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng với người đàn ông khác lập gia đình. Cô thở dài, vừa mới xoay người đã bị cái bóng sau bồn hoa kia làm giật mình.
Anh đứng tựa lưng vào thân xe, bóng đêm che khuất đi một nửa khuôn mặt của anh, điếu thuốc trên tay anh phát ra ánh sáng lấp lóe trong đêm tối.
Cô cũng không biết anh đã đứng ở nơi đó bao lâu, anh cứ lẳng lặng đứng vậy nhìn cô, thỉnh thoảng hít một hơi thuốc rồi chậm rãi thả ra một làn khói.
Từ Y Khả theo bản năng nhìn một vòng xung quanh, thật may tối nay trong khu chung cư không có quá nhiều người, nếu để cho mẹ trông thấy, không chừng mẹ sẽ nổi điên.
Cô đi qua: “Sao anh lại đến đây?”
Anh ném điếu thuốc đi, nói: “Muốn gặp em” anh có thể ngửi thấy được mùi rượu trên người cô, anh cảm thấy có chút không vui: “ Sao lại uống rượu rồi?”
Từ Y Khả đáp: “Chính anh không phải mỗi ngày đều uống như uống nước ư.” Cô nói rất đúng hai lần trước anh đi dự tiệc khi trở về trên người toàn bao phủ bởi mùi rượu và mùi nước hoa.
Gần đây anh đã rất ít sang Thiên Tinh, mọi việc hoàn toàn giao cho Chu Lạc Khiết phụ trách, nhưng mà khi xã giao khó có thể tránh khỏi việc bị mời rượu. Cô nhớ tới trước kia, anh không có tâm tư đi xã giao với người khác, xem ra hai ba năm qua, anh đã thật sự trở thành một người đàn ông thành công rồi.
Thấy anh cau mày, cô thấp giọng nói: “Đồng nghiệp công ty tổ chức liên hoan, em không từ chối được.”
Anh lại hỏi: “ Vừa rồi là Hàn Việt đưa em về à?”
“ Ừm.”
Nếu đổi lại là trước kia anh không nói hai lời sẽ bắt cô từ chức, bất quá hiện tại anh đã bắt đầu suy nghĩ đến cảm xúc của cô. Dù trong lòng cảm thấy khó chịu vì cô và Hàn Việt vẫn còn liên lạc nhưng anh cũng sẽ không làm ra hành vi quá khích.
Từ Y Khả xoa xoa lòng bàn tay của mình: “ Hơi lạnh, lên xe đi đã.”
Anh mở cửa xe, để cô ngồi vào bên trong. Cô nói: “ Đem xe chạy ra ngoài, đừng có ngừng xe ở trong này.”
Biểu hiện chột dạ của cô chọc giận anh, anh cất giọng mỉa mai: “Em sợ cái gì? Dù sao không phải em cũng đang chờ đợi một ngày chúng ta công khai đi chung sao?”
Thấy cô không nói gì, anh lái xe chạy đi ra ngoài, đỗ xe ngay phía bên ngoài công viên. Anh hạ cửa kính xe, vừa muốn định châm điếu thuốc đã bị cô giật lại: “ Đừng hút nữa, anh đêm nay làm sao vậy?”
Anh nói: “Vừa rồi anh muốn đi lên gặp mẹ em.”
Từ Y Khả sợ đến mức tái mặt: “Anh điên rồi có phải không!”
Anh cười lạnh: “ Đâu phải việc anh nổi điên em còn chưa thấy qua!”
“Anh đừng ép em.”
“Anh không ép em. Mọi việc cứ giao cho anh giải quyết.”
“Anh muốn giải quyết như thế nào? Em cầu anh đó, đừng làm loạn lên được không, mẹ sẽ không chịu nổi đả kích.’
Cô không biết khi anh đã hạ quyết tâm sẽ có thể làm ra những chuyện gì nữa, cô sợ anh gặp mẹ rồi nói ra lời không nên nói, như thế tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc.
Trần Mặc Dương nói: “Sớm hay muộn gì mẹ cũng sẽ biết, tất cả mọi chuyện rồi cũng phải giải quyết, không thể cứ ngồi không chờ, em cũng biết anh không có tình kiên nhẫn.” Rõ ràng, nam chưa cưới nữ chưa gã, mỗi lần cô ở lại chỗ anh qua đêm, cô cứ như đang yêu đương vụng trộm, tìm đủ loại lý do để nói dối mẹ cô, anh dã chịu đựng đủ rồi, ngay cả việc gặp nhau mỗi ngày đều phải lén lút. Tránh đêm dài lắm mộng, anh phải tốc chiến tốc thắng, anh biết cô nhát gan, nếu anh không cứng rắn quyết định nhanh một chút, cô sẽ dần rời khỏi anh.
Cô nói: “Em biết, nhưng mà, em xin anh, hãy cho em chút thời gian, em sẽ tự nói với mẹ, anh đừng để sự việc trở nên phức tạp thêm, anh không biết mẹ em hận anh như thế nào đâu, ngay cả em lúc trước cũng đã đấu tranh suy nghĩ rất nhiều, huống gì là mẹ, em không muốn sẽ có thêm phiền phức.”
Anh nghiêng người, vươn tay đặt lên hai má cô: “ Cha thương yêu em như vậy, ông cũng sẽ tha thứ cho anh, tha thứ cho em, anh chờ em, nhưng em không thể để anh chờ quá lâu đâu đấy.”
“Em biết, anh phải đáp ứng em, đừng tự đi tìm mẹ em.”
Nhìn bộ dáng nơm nớp lo sợ cuả cô, anh không nhẫn tâm dồn ép cô nữa, anh biết bị kẹp giữa mẹ và anh cô cũng rất khó chịu.
Có đôi khi anh cảm thấy mình thật xấu xa, vừa mới hôn cô cảm giác trong lòng anh đã sôi lên sùng sục.
Anh đè cô xuống ghế, dịu dàng nói: “ Đêm nay qua bên anh, anh nhớ em lắm, Loan Loan cũng rất nhớ em.”
Cô nghịch mái tóc anh: “Đêm nay em về nhà, đã liên tục mấy ngày em không về nhà, mẹ sẽ nghi nghờ, ngày mai em sẽ đi thăm Loan Loan.
Anh bất mãn cắn mạnh vào môi cô, cô đau liền chỉ vào lưng anh: “Nhẹ một chút.”
Anh cười dời môi xuống hôn xương quai xanh của cô, từ từ cởi cúc áo cô, vuốt ve đôi gò bổng cao ngất ngưỡng.
Anh âu yếm dịu dàng vuốt vet theo thân hình quyến rũ của cô, đang vừa muốn trượt vào bên trong, cô cảnh giác giữ lấy tay anh, cầu xin nói: “Đừng…”
Anh mạnh mẽ kéo khóa quần cô xuống. Cô hoảng sợ mở to mắt, đáng thương nhìn anh: “Mặc Dương…” Cô ghé vào tai anh thấp giọng nói: “Em… Em đêm mai đi qua.” Dù sao nơi này không phải là nơi người bảo thủ như cô có thể chấp nhận, nếu thật sự ở trên xe e là cô xấu hổ mà chết mất.
Cô cắn môi, đôi mắt ngấn nước, dường như đang chịu nhiều uất ức, anh buông lỏng cánh tay, trầm giọng nói: “ Anh chờ không được.”
Nhìn anh cố gắng kìm nén, mồ hồi trên trán ướt đẩm cô cảm thấy rất đau lòng, cô hôn lên má anh, ngại ngùng nói: “Anh nhịn một chút, đợi đến tối mai…” Nói xong càng cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt đỏ ửng, loại chuyện này từ trước đến giờ cô giống như thiếu nữ giống nhau, đều xấu hổ.
Anh vẫn im lặng nằm trên người cô cô, ngón tay cô mơn trớn vuốt ve khuôn mặt anh, vòng tay qua ôm chặt anh an ủi.
Một hồi lâu anh mới đứng dậy, giúp cô chỉnh lại quần áo rồi nói: “Được rồi ,em lên đi.”
Cô mở cửa xe, lại nói: “Anh đi trước đi.”
Anh cưỡi vỗ vỗ mặt cô: “Anh muốn nhìn em lên.”
Bóng đêm tĩnh lặng, ánh trăng dịu dàng như nước soi xuống xuyên thấu qua cửa kính chiếu rọi vào anh, nhìn khuôn mặt tươi cười của anh cô lại càng cảm thấy trong lòng đang sôi sục, hận không thể bỏ mọi sự bận tâm mà đi theo anh.
Từ Y Khả cuối cùng kìm nén cảm xúc muốn theo anh rồi vẫy tay, đi lên nhà.
Cô vội vàng chạy lên phòng, ra vén rèm cửa sổ phòng khách đối diện công viên vừa vặn thấy xe anh rời đi, mãi cho đến khi chiếc xe kia biến mắt trong bóng đêm, mới lưu luyến khép lại rèm cửa sổ.
Mẹ còn chưa ngủ từ trong phòng đi ra: “Con đang nhìn cái gì?”
Từ Y Khả bỗng chột dạ nói: “Không có việc gì, con sợ tối nay trời mưa, xem cửa sổ có đóng kỹ chưa, mẹ, con đi ngủ.” Cô biết sơm muộn cũng phải cùng mẹ ngả bài, nhưng cô không biết mở miệng như thế nào, cô sợ đến lúc đó mẹ cô sẽ phản ứng rất lớn. Cô thật sự không thể chịu được nếu một lần nữa bị mẹ đuổi ra khỏi nhà.
Mẹ bưng một chén trà đi vào phòng, cô đổi áo ngủ xong thì trông thấy mẹ vẫn ngồi trên giường cô, vẻ mặt bần thần, cô ngồi xuống bên cạnh mẹ hỏi: “Mẹ người có chuyện gì vậy?”
Bà Từ cuời nói: “Mẹ suy nghĩ, ba con trước kia mọi chuyện đều cần mẹ quyết định, nhưng khi ông đi rồi, căn nhà này trở nên trống trải không có hơi thở gia đình, mẹ giống như mất đi một nguời bạn tâm giao. Cô ôm lấy mẹ: “Mẹ, mẹ đừng khóc, còn có con, mẹ như vậy bố ở dưới đấy cũng không yên tâm.” Từ mẹ vỗ nhẹ tay cô nói: “Bố là người thương con nhất, lúc con mới sinh ra rất thích khóc, cả buổi tối ông ấy đều ôm con trên tay dỗ đến rạng sáng, sáng sớm còn phải đi làm, bây giờ nhớ lại, mẹ thật sự cảm thấy rất hối hận, thật sự hổ thẹn với bố con, lúc còn trẻ chỉ biết thầm oán cuộc sống khổ cực, thầm oán ông ấy không lo đại sự, trách ông ấy không có bản lĩnh, suốt ngày cãi vã, không chăm sóc tốt cho ông ấy, cuộc đời bố con thật vất vả.”
Bà nắm chặt tay cô: “Con phải sống cho thật tốt, đừng để bố ở dưới kia phải lo lắng cho con.”
“Con biết mẹ, con phải sống tốt còn phải chăm sóc tốt cho Y Trạch.”
“Con bây giờ đang làm tại công ty Hàn Việt à? Công ty của cậu ấy làm gì?”
“ Dạ, công ty quảng cáo.”
“Hàn Việt có phải là cũng ly hôn rồi?”
“Dạ, anh ấy và vợ không hợp nhau.”
“Y Khả, con cùng Hàn Việt có khả năng hay không…Dù sao hai người cũng hiểu rõ nhau.”
Từ Y Khả lắc đầu: “ Mẹ, làm sao mẹ lại nghĩ như vậy, con và anh ấy chì là bạn học.”
“Quên chuyện xảy ra trước kia đi, rồi tim cho mình một người đàn ông , con còn trẻ, không thể cứ như vậy, nếu không có người bên cạnh an ủi, sau này mẹ nhắm mắt cũng không an lòng.”
“Mẹ, con còn chưa nghĩ đến.”
“Bây giờ chưa nghĩ vậy thì khi nào mới nghĩ, Y Khả, không phải mẹ nhẫn tâm, nếu con và tên họ Trần kia còn có cái gì…”
Từ Y Khả liền ngắt lời: “Mẹ, con biết, mẹ đừng nói nữa.”
“Biết là tốt rồi, mẹ chỉ có chuyện này không thể để con tự quyết định.”
Từ Y Khả trong lòng khẽ thở dài: “Mẹ, ngủ đi, đêm nay chúng ta cùng nhau ngủ.”
Cô xốc chăn lên cho mẹ nằm vào, tắt đèn, rồi nằm xuống, cô tựa đầu vào vai mẹ, mẹ thật sự già đi nhiều.
Cả đêm cô không thể chợp mắt được, cô không biết nên hoá giải đoạn thù hận này như thế nào, có đôi khi chính cả bản thân cô còn buông xuống không được, huống gì muốn đi thuyết phục mẹ, người đối với Trần Mặc Dương hận thấu xương.
Chiều hôm sau cô liền ra ngoài đến nhà trẻ đón Loan Loan, cả ngày hôm qua không gặp mặt, không biết Loan Loan có khóc nhè hay không. Vừa xuống xe đã nhìn thấy Giang Thuyền từ trong nhà trẻ đi ra, cô cùng Giang Thuyền cũng không thân thiết lắm, chỉ nhớ ba năm trước có gặp mặt vài lần, bất quá Giang Thuyền còn nhớ rõ tên cô: “Cô Từ.’”
Từ Y Khả dừng lại chào hỏi: “Đến thăm Lâm Lâm a!”
Giang Thuyền gật đầu nói: “Cô Từ có thể dành chút thời gian tôi không? Tôi có vài lời muốn nói với cô.”
Buổi tối, công ty tổ chức liên hoan kỷ niệm một năm thành lập công ty, cô vốn không định đi muốn nhanh chóng qua nhà trẻ đón Loan Loan, hiện tại chỉ cần một giây không gặp con gái cô đã không chịu nổi.
Nhớ đến con gái cô bất giác nở nụ cười, con gái cô bây giờ càng ngày càng biết nịnh nọt , hôm qua còn hôn lên má cô, nói: “Mẹ, con yêu mẹ.”
Lúc ấy cô đã cảm động đến rơi nước mắt .
Nhưng các đồng nghiệp cứ một mực lôi kéo cô, bảo cô là thành viên mới gia nhập đại gia đình, là nhân vật chính của ngày hôm nay sao có thể không đi.
Hàn Việt cũng thêm vào: “Đi thôi, bây giờ em có về nhà cũng chỉ một mình nhốt trong phòng xem ti vi.”
Một đồng nghiệp bắt đầu nháo nhít lên: “Ông chủ, sao anh lại biết Từ Y Khả về chỉ có thể xem phim, anh biết rõ như vậy nhất định là có gian tình!”
Hàn Việt chỉ cười, cũng không giải thích nhiều.
Cuối cùng Từ Y Khả đành phải gật đầu, trong lòng còn có chút tiếc nuối, đêm nay cô muốn đưa Loan Loan đi dạo chợ đêm. Trước khi tan ca cô đã gởi tin nhắn cho Trần Mặc Dương bảo anh rằng cô có việc không thể đến đón con gái, nhờ anh đón hộ rồi dỗ dành Loan Loan ăn nhiều cơm vào.
Lát sau cô cũng không thấy anh gởi lại tin trả lời, cô cứ mãi băn khoăn suy nghĩ hay là anh không có mang theo điện thoại bên người. Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy có lẽ anh cố tình, việc này không cần cô dặn dò anh cũng tự biết, dù sao ba năm không có cô anh cũng một mình nuôi Loan Loan lớn như vậy. Cô thở dai, thừa nhận mình chỉ là lấy cớ, thật ra cô rất nhớ anh muốn nghe giọng nói anh.
Hàn việt ở sau lưng gọi: “Y Khả, có thể đi rồi.”
Cô nhìn xung quanh đồng nghiệp đã thu dọn xong xuôi, cô cũng đứng dậy.
Một đám người trẻ tuổi tụ tập một chỗ không hề kiêng nể gì vui chơi thoải mái. Cơm nước xong lại bắt đầu đến nơi khác uống rượu.
Cô không phải là một người hoạt bát, phần lớn thời gian đều ngồi một bên xem mọi người vui chơi.
Hàn Việt nhìn thấy bộ dáng cô thui thủi một mình mới lên tiếng: “Em có chuyện gì sao?”
Cô lắc đầu: “Không có việc gì cả, chỉ là nhìn thấy mấy người kia vui chơi sôi động cảm giác như mình đã già đi rất nhiều, thật ra em chỉ lớn hơn họ có hai tuổi.”
Hàn Việt than thở: “Cái khiến con người chúng ta già đi không phải là thời gian, mà là tâm tình, nào đi thôi để anh đưa em về, anh cũng muốn về sớm trông Lâm Lâm.”
“Vậy họ thì sao…”
Hàn Việt nói: “Không sao cả, anh đi tính tiền để họ chơi cho đã rồi lát về sau.”
Hàn Việt quay lại chỗ mọi người dặn dò rồi đưa cô về. Đến khu chung cư lúc Y Khả chuẩn bị xuống xe, Hàn việt gọi cô lại: “Y Khả, sao này em có dự định gì không?”
Cô giật mình, Hàn Việt không phải là người đầu tiên hỏi cô vấn đề này, ĐinhTĩnh đã hỏi cô, thậm chí mẹ cô không dưới một hai lần nhắc nhở cô.
Hàn Việt tiếp tục: “Y Khả, em vẫn chưa đến ba mươi, sau này cũng không thể tiếp tục sống thế.”
Từ Y Khả nói: “Em cũng không biết đến đâu hay đến đó vậy.”
“Bác gái nhìn em như vậy sẽ rất đau lòng, còn nữa, một ngày nào đó Trần Mặc Dương cũng sẽ kết hôn , em không thể chờ đến lúc đấy mới xem xét con đường tương lai của mình.”
Từ Y Khả nói: “Sao anh lại nói với em chuyện này.”
“Thật ra trong khoảng thời gian này anh luôn nghĩ, em nói xem nếu như hai ta kết hôn có thể hạnh phúc không?”
Từ Y Khả hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn anh. Đêm nay anh chỉ uống một ít, trên mặt có chút đỏ nhưng cô khẳng định anh vẫn rất tỉnh táo.
Cô nói: “Hàn Việt, anh sao thế, có phải Giang Thuyền muốn tái hôn?”
Anh cười: “Cô ây tái hôn là chuyện sớm hay muộn, mà đối với anh cũng chẳng có liên quan, Y Khả em chưa hề nghĩ đến chuyện chúng ta đến với nhau sao. Mẹ anh vẫn luôn thích em, thật ra mẹ anh không chỉ một lần lải nhải về chuyện này, bà nói nếu em là con dâu của bà thì hiện tại có nhắm mắt ngay lập tức cũng an tâm .”
Từ Y Khả cũng biết mẹ Hàn Việt trước kia thật sự rất thích cô, nhưng cô và Hàn Việt là không duyên không phận.
Từ Y Khả buồn cười nói: “Chẳng lẽ bởi vì bác gái thích em nên anh muốn kết hôn với em?”
Hàn Việt nói thật lòng: “Em đừng cảm thấy lý do này buồn cười, Y Khả em biết không, anh và Giang Thuyền ly hôn, ngoại trừ mâu thuẫn riêng giữa hai chúng ta, còn có một phần là vì hai gia đình. Mẹ anh và cô ấy cãi nhau liên tục, không ai chịu nhường nhịn ai, anh ở giữa thật sự rất mệt mỏi, muốn an ủi mẹ vừa muốn khuyên nhủ lại Giang Thuyền. Nếu hai ta kết hôn thì giữa chúng ta sẽ không tồn ại vấn đề này, hơn nữa Lâm Lâm thật sự rất thích em, anh tin rằng hai người ở bên nhau cũng rất hòa thuận. Quan trọng là chúng ta hiểu rõ nhau, không cần lo lắng vì bị dối phương lừa dối, chúng ta đều đã trải qua những mối tình nồng nhiệt, có lẽ sẽ cảm thấy an toàn hơn khi có một cuộc hôn nhân an bình, sẽ lại càng thông cảm hơn cho người kia, em thấy có đúng không? Y Khả em hãy suy nghĩ lại những lời nói hôm nay của anh.”
Từ Y Khả nói: “Hàn Việt, em biết những gì anh nói đều rất có lý, nếu chúng ta kết hôn thì đúng sẽ giống như anh nói vậy mọi chuyện sẽ yên ổn, bình thản, cho dù không có tình yêu, nhưng vẫn có thể hoàn thuận ở cùng nhau thậm chí là sống đến đầu bạc răng long , đó có lẽ cũng là một loại hạnh phúc, nhưng Hàn Việt à em không nghĩ như vậy, em không thể chấp nhận được một gia đình như vậy, cho dù một ngày nào đó Trần Mặc Dương sẽ kết hôn, nhưng em vẫn còn có Loan Loan không phải sao, ít nhất đến hiện tại em không muốn nghĩ đến chuyện này.”
Hàn Việt nói: “Em hãy suy nghĩ, có lẽ có một ngày nào đó em sẽ thay đổi suy nghĩ, nhưng em không cần phải có áp lực bởi vì chúng ta đã rất quen thuộc cho nên anh mới không sợ xấu hổ mở miệng thẳng thắn nói vơi em những điều này.”
Từ Y Khả nói: “Em biết, nhưng anh và Giang Thuyền thật sự không còn cơ hội sao, dù sao cô ta cũng là mẹ của Lam Lâm, anh vẫn còn yêu cô ấy.”
Hàn Việt lắc đầu: “Yêu không thể giải quyết được tất cả, thử qua một lần rồi sẽ không nhất thiết phải thử lại, Giang Thuyền không phải là người biết quay đầu là bờ, cuộc hôn nhân này đều làm chúng ta sợ hãi .”
“Vậy thì anh cũng không thể cứ thế mà cam chịu chứ.”
Hàn Việt cười: “Y Khả, em có chút tự tin, với em kết hôn chính là cam chịu sao?”
Từ Y Khả mỉm cười, Hàn Việt nói tiếp: “Vậy em về đi, hãy suy nghĩ những lời anh nói.”
Từ Y Khả mở cửa xe: “Vậy anh đi đường cẩn thận.”
Cô nhìn theo xe Hàn Việt rời đi, lời Hàn Việt nói không phải không có lý. Tuy hai người không yêu nhau nhưng lại có một thân tình thân thuộc, như vậy có thể cùng nhau vun đắp một gia đình ấm áp. Lời đề nghị này không hẳn không làm cô cảm động, cho dù năm đó rời Giang Nhạc, cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng với người đàn ông khác lập gia đình. Cô thở dài, vừa mới xoay người đã bị cái bóng sau bồn hoa kia làm giật mình.
Anh đứng tựa lưng vào thân xe, bóng đêm che khuất đi một nửa khuôn mặt của anh, điếu thuốc trên tay anh phát ra ánh sáng lấp lóe trong đêm tối.
Cô cũng không biết anh đã đứng ở nơi đó bao lâu, anh cứ lẳng lặng đứng vậy nhìn cô, thỉnh thoảng hít một hơi thuốc rồi chậm rãi thả ra một làn khói.
Từ Y Khả theo bản năng nhìn một vòng xung quanh, thật may tối nay trong khu chung cư không có quá nhiều người, nếu để cho mẹ trông thấy, không chừng mẹ sẽ nổi điên.
Cô đi qua: “Sao anh lại đến đây?”
Anh ném điếu thuốc đi, nói: “Muốn gặp em” anh có thể ngửi thấy được mùi rượu trên người cô, anh cảm thấy có chút không vui: “ Sao lại uống rượu rồi?”
Từ Y Khả đáp: “Chính anh không phải mỗi ngày đều uống như uống nước ư.” Cô nói rất đúng hai lần trước anh đi dự tiệc khi trở về trên người toàn bao phủ bởi mùi rượu và mùi nước hoa.
Gần đây anh đã rất ít sang Thiên Tinh, mọi việc hoàn toàn giao cho Chu Lạc Khiết phụ trách, nhưng mà khi xã giao khó có thể tránh khỏi việc bị mời rượu. Cô nhớ tới trước kia, anh không có tâm tư đi xã giao với người khác, xem ra hai ba năm qua, anh đã thật sự trở thành một người đàn ông thành công rồi.
Thấy anh cau mày, cô thấp giọng nói: “Đồng nghiệp công ty tổ chức liên hoan, em không từ chối được.”
Anh lại hỏi: “ Vừa rồi là Hàn Việt đưa em về à?”
“ Ừm.”
Nếu đổi lại là trước kia anh không nói hai lời sẽ bắt cô từ chức, bất quá hiện tại anh đã bắt đầu suy nghĩ đến cảm xúc của cô. Dù trong lòng cảm thấy khó chịu vì cô và Hàn Việt vẫn còn liên lạc nhưng anh cũng sẽ không làm ra hành vi quá khích.
Từ Y Khả xoa xoa lòng bàn tay của mình: “ Hơi lạnh, lên xe đi đã.”
Anh mở cửa xe, để cô ngồi vào bên trong. Cô nói: “ Đem xe chạy ra ngoài, đừng có ngừng xe ở trong này.”
Biểu hiện chột dạ của cô chọc giận anh, anh cất giọng mỉa mai: “Em sợ cái gì? Dù sao không phải em cũng đang chờ đợi một ngày chúng ta công khai đi chung sao?”
Thấy cô không nói gì, anh lái xe chạy đi ra ngoài, đỗ xe ngay phía bên ngoài công viên. Anh hạ cửa kính xe, vừa muốn định châm điếu thuốc đã bị cô giật lại: “ Đừng hút nữa, anh đêm nay làm sao vậy?”
Anh nói: “Vừa rồi anh muốn đi lên gặp mẹ em.”
Từ Y Khả sợ đến mức tái mặt: “Anh điên rồi có phải không!”
Anh cười lạnh: “ Đâu phải việc anh nổi điên em còn chưa thấy qua!”
“Anh đừng ép em.”
“Anh không ép em. Mọi việc cứ giao cho anh giải quyết.”
“Anh muốn giải quyết như thế nào? Em cầu anh đó, đừng làm loạn lên được không, mẹ sẽ không chịu nổi đả kích.’
Cô không biết khi anh đã hạ quyết tâm sẽ có thể làm ra những chuyện gì nữa, cô sợ anh gặp mẹ rồi nói ra lời không nên nói, như thế tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc.
Trần Mặc Dương nói: “Sớm hay muộn gì mẹ cũng sẽ biết, tất cả mọi chuyện rồi cũng phải giải quyết, không thể cứ ngồi không chờ, em cũng biết anh không có tình kiên nhẫn.” Rõ ràng, nam chưa cưới nữ chưa gã, mỗi lần cô ở lại chỗ anh qua đêm, cô cứ như đang yêu đương vụng trộm, tìm đủ loại lý do để nói dối mẹ cô, anh dã chịu đựng đủ rồi, ngay cả việc gặp nhau mỗi ngày đều phải lén lút. Tránh đêm dài lắm mộng, anh phải tốc chiến tốc thắng, anh biết cô nhát gan, nếu anh không cứng rắn quyết định nhanh một chút, cô sẽ dần rời khỏi anh.
Cô nói: “Em biết, nhưng mà, em xin anh, hãy cho em chút thời gian, em sẽ tự nói với mẹ, anh đừng để sự việc trở nên phức tạp thêm, anh không biết mẹ em hận anh như thế nào đâu, ngay cả em lúc trước cũng đã đấu tranh suy nghĩ rất nhiều, huống gì là mẹ, em không muốn sẽ có thêm phiền phức.”
Anh nghiêng người, vươn tay đặt lên hai má cô: “ Cha thương yêu em như vậy, ông cũng sẽ tha thứ cho anh, tha thứ cho em, anh chờ em, nhưng em không thể để anh chờ quá lâu đâu đấy.”
“Em biết, anh phải đáp ứng em, đừng tự đi tìm mẹ em.”
Nhìn bộ dáng nơm nớp lo sợ cuả cô, anh không nhẫn tâm dồn ép cô nữa, anh biết bị kẹp giữa mẹ và anh cô cũng rất khó chịu.
Có đôi khi anh cảm thấy mình thật xấu xa, vừa mới hôn cô cảm giác trong lòng anh đã sôi lên sùng sục.
Anh đè cô xuống ghế, dịu dàng nói: “ Đêm nay qua bên anh, anh nhớ em lắm, Loan Loan cũng rất nhớ em.”
Cô nghịch mái tóc anh: “Đêm nay em về nhà, đã liên tục mấy ngày em không về nhà, mẹ sẽ nghi nghờ, ngày mai em sẽ đi thăm Loan Loan.
Anh bất mãn cắn mạnh vào môi cô, cô đau liền chỉ vào lưng anh: “Nhẹ một chút.”
Anh cười dời môi xuống hôn xương quai xanh của cô, từ từ cởi cúc áo cô, vuốt ve đôi gò bổng cao ngất ngưỡng.
Anh âu yếm dịu dàng vuốt vet theo thân hình quyến rũ của cô, đang vừa muốn trượt vào bên trong, cô cảnh giác giữ lấy tay anh, cầu xin nói: “Đừng…”
Anh mạnh mẽ kéo khóa quần cô xuống. Cô hoảng sợ mở to mắt, đáng thương nhìn anh: “Mặc Dương…” Cô ghé vào tai anh thấp giọng nói: “Em… Em đêm mai đi qua.” Dù sao nơi này không phải là nơi người bảo thủ như cô có thể chấp nhận, nếu thật sự ở trên xe e là cô xấu hổ mà chết mất.
Cô cắn môi, đôi mắt ngấn nước, dường như đang chịu nhiều uất ức, anh buông lỏng cánh tay, trầm giọng nói: “ Anh chờ không được.”
Nhìn anh cố gắng kìm nén, mồ hồi trên trán ướt đẩm cô cảm thấy rất đau lòng, cô hôn lên má anh, ngại ngùng nói: “Anh nhịn một chút, đợi đến tối mai…” Nói xong càng cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt đỏ ửng, loại chuyện này từ trước đến giờ cô giống như thiếu nữ giống nhau, đều xấu hổ.
Anh vẫn im lặng nằm trên người cô cô, ngón tay cô mơn trớn vuốt ve khuôn mặt anh, vòng tay qua ôm chặt anh an ủi.
Một hồi lâu anh mới đứng dậy, giúp cô chỉnh lại quần áo rồi nói: “Được rồi ,em lên đi.”
Cô mở cửa xe, lại nói: “Anh đi trước đi.”
Anh cưỡi vỗ vỗ mặt cô: “Anh muốn nhìn em lên.”
Bóng đêm tĩnh lặng, ánh trăng dịu dàng như nước soi xuống xuyên thấu qua cửa kính chiếu rọi vào anh, nhìn khuôn mặt tươi cười của anh cô lại càng cảm thấy trong lòng đang sôi sục, hận không thể bỏ mọi sự bận tâm mà đi theo anh.
Từ Y Khả cuối cùng kìm nén cảm xúc muốn theo anh rồi vẫy tay, đi lên nhà.
Cô vội vàng chạy lên phòng, ra vén rèm cửa sổ phòng khách đối diện công viên vừa vặn thấy xe anh rời đi, mãi cho đến khi chiếc xe kia biến mắt trong bóng đêm, mới lưu luyến khép lại rèm cửa sổ.
Mẹ còn chưa ngủ từ trong phòng đi ra: “Con đang nhìn cái gì?”
Từ Y Khả bỗng chột dạ nói: “Không có việc gì, con sợ tối nay trời mưa, xem cửa sổ có đóng kỹ chưa, mẹ, con đi ngủ.” Cô biết sơm muộn cũng phải cùng mẹ ngả bài, nhưng cô không biết mở miệng như thế nào, cô sợ đến lúc đó mẹ cô sẽ phản ứng rất lớn. Cô thật sự không thể chịu được nếu một lần nữa bị mẹ đuổi ra khỏi nhà.
Mẹ bưng một chén trà đi vào phòng, cô đổi áo ngủ xong thì trông thấy mẹ vẫn ngồi trên giường cô, vẻ mặt bần thần, cô ngồi xuống bên cạnh mẹ hỏi: “Mẹ người có chuyện gì vậy?”
Bà Từ cuời nói: “Mẹ suy nghĩ, ba con trước kia mọi chuyện đều cần mẹ quyết định, nhưng khi ông đi rồi, căn nhà này trở nên trống trải không có hơi thở gia đình, mẹ giống như mất đi một nguời bạn tâm giao. Cô ôm lấy mẹ: “Mẹ, mẹ đừng khóc, còn có con, mẹ như vậy bố ở dưới đấy cũng không yên tâm.” Từ mẹ vỗ nhẹ tay cô nói: “Bố là người thương con nhất, lúc con mới sinh ra rất thích khóc, cả buổi tối ông ấy đều ôm con trên tay dỗ đến rạng sáng, sáng sớm còn phải đi làm, bây giờ nhớ lại, mẹ thật sự cảm thấy rất hối hận, thật sự hổ thẹn với bố con, lúc còn trẻ chỉ biết thầm oán cuộc sống khổ cực, thầm oán ông ấy không lo đại sự, trách ông ấy không có bản lĩnh, suốt ngày cãi vã, không chăm sóc tốt cho ông ấy, cuộc đời bố con thật vất vả.”
Bà nắm chặt tay cô: “Con phải sống cho thật tốt, đừng để bố ở dưới kia phải lo lắng cho con.”
“Con biết mẹ, con phải sống tốt còn phải chăm sóc tốt cho Y Trạch.”
“Con bây giờ đang làm tại công ty Hàn Việt à? Công ty của cậu ấy làm gì?”
“ Dạ, công ty quảng cáo.”
“Hàn Việt có phải là cũng ly hôn rồi?”
“Dạ, anh ấy và vợ không hợp nhau.”
“Y Khả, con cùng Hàn Việt có khả năng hay không…Dù sao hai người cũng hiểu rõ nhau.”
Từ Y Khả lắc đầu: “ Mẹ, làm sao mẹ lại nghĩ như vậy, con và anh ấy chì là bạn học.”
“Quên chuyện xảy ra trước kia đi, rồi tim cho mình một người đàn ông , con còn trẻ, không thể cứ như vậy, nếu không có người bên cạnh an ủi, sau này mẹ nhắm mắt cũng không an lòng.”
“Mẹ, con còn chưa nghĩ đến.”
“Bây giờ chưa nghĩ vậy thì khi nào mới nghĩ, Y Khả, không phải mẹ nhẫn tâm, nếu con và tên họ Trần kia còn có cái gì…”
Từ Y Khả liền ngắt lời: “Mẹ, con biết, mẹ đừng nói nữa.”
“Biết là tốt rồi, mẹ chỉ có chuyện này không thể để con tự quyết định.”
Từ Y Khả trong lòng khẽ thở dài: “Mẹ, ngủ đi, đêm nay chúng ta cùng nhau ngủ.”
Cô xốc chăn lên cho mẹ nằm vào, tắt đèn, rồi nằm xuống, cô tựa đầu vào vai mẹ, mẹ thật sự già đi nhiều.
Cả đêm cô không thể chợp mắt được, cô không biết nên hoá giải đoạn thù hận này như thế nào, có đôi khi chính cả bản thân cô còn buông xuống không được, huống gì muốn đi thuyết phục mẹ, người đối với Trần Mặc Dương hận thấu xương.
Chiều hôm sau cô liền ra ngoài đến nhà trẻ đón Loan Loan, cả ngày hôm qua không gặp mặt, không biết Loan Loan có khóc nhè hay không. Vừa xuống xe đã nhìn thấy Giang Thuyền từ trong nhà trẻ đi ra, cô cùng Giang Thuyền cũng không thân thiết lắm, chỉ nhớ ba năm trước có gặp mặt vài lần, bất quá Giang Thuyền còn nhớ rõ tên cô: “Cô Từ.’”
Từ Y Khả dừng lại chào hỏi: “Đến thăm Lâm Lâm a!”
Giang Thuyền gật đầu nói: “Cô Từ có thể dành chút thời gian tôi không? Tôi có vài lời muốn nói với cô.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.