Chương 86: Hành động theo cảm tính của họ đã tự làm tổn thương sâu sắc đến đối phương
Tam Nguyệt Vi Thảo
08/06/2014
Cô bị ép sát đến cửa, hai tay choàng qua cổ anh, nhỏ giọng nói: “Trần Mặc Dương, bác Trương… sẽ thấy … Loan Loan sẽ tỉnh lại…”
Nói xong cô mới cảm nhận được ngay cả bản thân cô cũng đang mơ màn, cô không biết rốt cuộc là mình nói cái gì! Đáng nhẽ ra cô nên đẩy anh ra, chứ không phải là lo sợ người khác nhìn thấy, đây còn không phải là cô đã ngầm đồng ý anh sao!
Anh nói: “Vậy chúng ta về phòng đi…” Anh đã không thể chịu đựng nổi nữa, dục vọng dưới thân đang kêu gào muốn ôn lại ký ức xưa.
Vẫn chưa đến phòng ngủ, áo quần trên người đã cởi hết, toàn thân trần trụi, hơi thở ấm áp an ủi nhau cho những ngày lạnh băng trước đó.
Cô vuốt ve trên thân thể săn chắc của anh, tất cả những cơ vết thương trên người anh cô đều nhớ.
Lúc thân thể kết hợp chặt chẽ, toàn thân cô run lên, cô cắn môi, ngưỡng cổ tạo thành một đường cong duyên dáng., những giọt mồ hôi trên người anh rơi xuống thấm ướt thân thể cô.
Mười ngón đan nhau, cô chấp nhận động tác kịch liệt mà điên cuồng của anh, trái tim khô cạn kia dần dần mở ra.
Cô hôn lên mặt anh, khuôn mặt quen thuộc kia từng tổn thương cô sâu sắc nhưng cũng làm cô say đắm đê mê. Anh là liều thuốc độc của cô nhưng cũng chỉ có anh mới có thể đem đến hạnh phúc cho cô.
Cả đời chỉ yêu một người, mặc kệ sau này thế nào, hiện tại người đàn ông này là sinh mệnh của cô, không ai có thể thay đổi được điều đó ngay cả thời gian cũng không.
Nước mắt chảy dọc xuống má, cô hạnh phúc gọi tên anh: “Mặc Dương… Mặc Dương…”
Anh nắm chặt tay cô, lại tiến sâu vào để cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh, anh như lơ lửng trên mây, run run gầm nhẹ.
Đêm tình nồng trôi qua, anh vẫn dán sát vào người cô luyến tiếc rời đi. Anh nâng tay lau những giọt mồ hôi trên trán cô, thì thầm bên tai cô: ”Em đừng đi, hãy ở lại bên anh, anh xin em đấy, anh và Loan Loan sẽ quỳ xuống cầu xin bà ấy…”
Từ Y Khả biết “bà ấy” ở đây chính là mẹ cô.Sau khi cô trở về, mẹ không hề nhắc gì đến đoạn thời gian trước đây, thậm chí còn không hỏi đến Loan Loan.
Từ Y Khả biết mẹ vẫn chưa thể tha thứ cho Trần Mặc Dương, cô là con gái của bà ấy mặc dù hận nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm không thể nào đoạn tuyệt quan hệ. Nhưng là đối với Trần Mặc Dương, mẹ vẫn còn hận anh đến tận xương tủy. Không chỉ một lần cô nhìn thấy đêm dài tỉnh dậy mẹ nhìn vào di ảnh của bố đến ngẩn người. Tuy hai người hồi trẻ vẫn hay cãi vả nhưng thật ra tình cảm của hai người rất mặn nồng.
Sau khi quay lại cô mới cảm thấy được, sự ra đi của bố đã đả kích đến mẹ đến nhường nào. Một người phụ nữ mạnh mẽ nay lại thường xuyên hoảng hốt, không còn khôn khéo. Lúc rãnh rỗi cũng chỉ thích một mình trong phòng. Y Trạch nói với cô hai năm nay mẹ đều như thế, thậm chí có đôi khi nhớ bố đến nổi một mình trong phòng khóc nức nở.
Nếu lúc đó bố bị bệnh hay vì tai nạn mà qua đời thì có lẽ mẹ cũng đã không hận đến như thế, nhưng đây bố là vì ẩu đả với đám lưu manh mà bị di chứng mới qua đời, chính mắt mẹ lại còn chứng kiến cảnh đó cho nên cô cũng hiểu được mẹ không cách nào có thể tha thứ cho Trần Mặc Dương.
Cô đẩy anh xuống, kéo chăn che lại tựa vào đầu giường: “Em hỏi anh, sao lúc ấy anh lại ra lệnh Cổ Phong làm ra những chuyện như vậy? Em biết công trình kia gây trở ngại cho anh , nhưng là anh vẫn còn nhiều cách mà, vì sao lại dùng thủ đoạn đuổi tận giết tuyệt.”
Anh tựa vào người cô nói: “Đã đến lúc chúng ta nên nói rõ ràng chuyện này. Chuyện anh đã làm anh thừa nhận, công trình kia là do anh sai Cổ Phong ra tay. Cổ Phong sẽ dùng biện pháp gì anh cũng rất rõ, anh và Chương Kinh Hoa đã tồn tại rất nhiều thù hận mà Mã Thiên lại là người của Chương Kinh Hoa. Nói thật cho dù Mã gia không chịu bán khu đất kia , anh vẫn còn rất nhiều biện pháp khác. Nhưng em hẳn cũng biết vì sao anh lại dùng cách đó, anh muốn cho Mã gia nhà tan cửa nát. Lúc ấy anh để em rời đi, không nghĩ rằng em cứ vậy mà liền đồng y kết hôn với Mã Tuấn, anh thật sự rất tức giận. Ngày đó lúc xuất viện anh còn ngu ngốc nghĩ rằng hay là cứ đi tìm em dỗ ngon ngọt rồi chúng ta sẽ quay lại, nếu như em muốn một tương lai anh cũng có thể đáp ứng với em….” Anh tự giễu cười: “Em cũng biết tính tình anh lúc đó, có thể nghĩ đến nước đó là đã nhượng bộ lắm rồi … Nhưng ở bãi đỗ xe anh lại nghe được tin em và Mã Tuấn sắp kết hôn, anh nhìn hai người bên nhau, vui vẻ chọn nhẫn cưới, anh nghe người khác chúc mừng hai người, sao anh không thể phát cuồng được chứ, chỉ trong thời gian ngắn, em vừa mới trong lòng anh nói sẽ yêu anh trọn đời, thế nhưng vừa chớp mắt đã nói là sẽ kết hôn với người khác, giây phút đó anh như điên cuồng không cam lòng, anh nghĩ lúc ấy anh tỉnh táo lại, nguyện ý thừa nhận anh vì không thể mất đi em nên mới ghen tức, nguyện ý đi tìm em nói rằng anh yêu em, có lẽ đã không xảy ra chuyện như ngày hôm nay , nhưng tất cả đã qua không thể quay trở lại. Y Khả, em hãy tin anh, anh thề rằng anh chưa bao giờ bảo Cổ Phong ra tay với người nhà em, cho dù có điên cỡ nào anh cũng không thể đối với em như vậy!”
Cô nói: “Em không hề vui vẻ.”
Anh ngẩn người, không nghĩ rằng mình đã nói nhiều như vậy nhưng cô lại nói ra một câu nói không đầu không đuôi, anh lo sợ hỏi: “Sao cơ?”
Cô nói: “Em không hề vui vẻ khi chọn nhẫn, lúc ấy người nhà em ai cũng rất hy vọng rằng em sẽ kết hôn với Mã Tuấn, lúc xảy ra tai nạn, Mã Tuấn vì bảo vệ em mà bị thương nặng, mẹ em thấy anh ta đối với em tình cảm sâu nặng, đêm ba mươi em đa lén lút đến bệnh viện thăm anh, nhưng em nghe thấy… nghe thấy anh nói với Giang Văn Thao rằng anh chưa bao giờ thật sự yêu ai cả. Em thừa nhận em đồng ý kết hôn với Mã Tuấn là vì thời gian đấy em đang giận lẫy. Nhưng khi nghe câu nói tuyệt tình từ anh, lòng em như chết lặng. Em nghĩ rằng Mã Tuấn tốt với em như vậy trước sau gì em cũng phải lấy chồng nên hôm đấy em đã chủ động đề nghị kết hôn cùng với Mã Tuấn, em muốn hoàn toàn quên anh, bắt đầu cuộc sống mới.”
Đêm ba mươi! Anh vẫn còn nhớ rõ đêm đó, anh không nghĩ rằng đêm đó cô ở ngoài cửa, thật là sai lầm, thì ra tất cả mọi chuyện đều do anh tạo nên .
Hành động theo cảm tính của họ đã tự làm tổn thương sâu sắc đến đối phương.
Anh ôm cô nhỏ giọng: “Y Khả, hãy tha thứ cho tên khốn nạn như anh, chúng ta hãy làm lại từ đầu được không, anh sẽ cầu xin mẹ em tha thứ, vì Loan Loan vì em và vì anh em hãy dũng cảm lên một chút được không.”
Cô im lặng không nói gì, rồi đột nhiên đứng dậy, anh giữ tay cô lại, đề phòng: “Em đi đâu? Đêm nay hãy ở lại đây đi!”
Cô kéo chăn xuống, xấu hổ nói: “Quần áo vẫn ở bên ngoài, ngày mai bác Trương lên dọn dẹp nhìn thấy thì sao.”
Cô thật sự muốn chui xuống lổ mất thôi, vừa rồi hai người gấp gáp đến nỗi áo quần nội y đều quăng ngoài kia , nếu ngày mai bác Trương đi lên nhìn thấy thì sẽ nghĩ như thế nào đây!
Anh đúng là bị cô làm cho tức giận mà, anh đã cố gắng lấy hết bao dũng cảm để thốt ra những lời lẽ thâm tình nhất, vậy mà cô như dội vào mặt anh chậu nước lạnh.
Anh tức giận nói: “Em nằm xuống đi, để anh.”
Anh trắng trợn đứng dậy đi qua mặt cô, tỉ lệ dáng người hoàn mỹ, những cơ bụng săn chắc, cho dù cô đã nhìn thấy bộ dáng trần truồng của anh nhiều lần nhưng không lúc nào là không đỏ mặt.
Anh ôm hết quần áo vào phòng. Cô không có trên giường, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, anh bất giác mỉm cười.
Anh tựa vào cửa phòng tắm, cô vừa mở cửa đã bị anh ôm vào lòng, nói: “Sao lại không đợi anh cùng tắm.”
“Anh cũng không phải là Loan Loan còn muốn người ta giúp…” từ cuối cùng còn chưa nói hết đã bị anh ôm lại phòng tắm .
Sau khi đi ra, cô mệt lã ngã xuống giường, chăn trùm kín, anh kéo ra, nói: “Sao lại không cho anh nằm chung chứ.”
Cô than thở: “Tránh ra đi, ai bảo anh lại kéo em vào phòng tắm…”
Tuy là đang trách cứ nhưng lại giống như cô đang làm nũng, hơn nữa trên tay lại kéo lên để anh nằm vào, anh mỉm cười, loại cảm giác này làm anh nhớ lại đoạn thời gian ngọt ngào lúc ban đầu, anh thảo mãn ôm cô từ phía sau: “Ngủ đi, anh ôm em.”
Lòng cô thật sự rất rối bời, chuyện đêm nay cô không đoán trước được, mọi chuyện cứ như vậy tự nhiên xảy ra, cô không biết sau này sẽ làm thế nào, lại gạt mẹ tiếp tục lén lút cùng anh dây dưa, hay là xem như chuyện hôm này là ngoài ý muốn, ngày mai ngủ dậy đều xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra?
Nhưng cô biết rằng tất cả mọi chuyện đều không thể do cô quyết định, bởi vì anh tuyệt đối không phải là người biết nghe lời người khác, bất luận tình tính anh có thay đổi bao nhiều nhưng có một chuyện tuyệt đối anh sẽ không thay đổi, đó là không bao giờ cam tâm để mình ở vị trí bị động.
Cô càng nghĩ càng phiền, vả lại thật sự mệt mỏi, hơn nữa cái ôm của anh thoải mái như vậy, cô luyến tiếc đẩy ra. Rất nhanh, cô đã chìm vào giấc ngủ.
Nói xong cô mới cảm nhận được ngay cả bản thân cô cũng đang mơ màn, cô không biết rốt cuộc là mình nói cái gì! Đáng nhẽ ra cô nên đẩy anh ra, chứ không phải là lo sợ người khác nhìn thấy, đây còn không phải là cô đã ngầm đồng ý anh sao!
Anh nói: “Vậy chúng ta về phòng đi…” Anh đã không thể chịu đựng nổi nữa, dục vọng dưới thân đang kêu gào muốn ôn lại ký ức xưa.
Vẫn chưa đến phòng ngủ, áo quần trên người đã cởi hết, toàn thân trần trụi, hơi thở ấm áp an ủi nhau cho những ngày lạnh băng trước đó.
Cô vuốt ve trên thân thể săn chắc của anh, tất cả những cơ vết thương trên người anh cô đều nhớ.
Lúc thân thể kết hợp chặt chẽ, toàn thân cô run lên, cô cắn môi, ngưỡng cổ tạo thành một đường cong duyên dáng., những giọt mồ hôi trên người anh rơi xuống thấm ướt thân thể cô.
Mười ngón đan nhau, cô chấp nhận động tác kịch liệt mà điên cuồng của anh, trái tim khô cạn kia dần dần mở ra.
Cô hôn lên mặt anh, khuôn mặt quen thuộc kia từng tổn thương cô sâu sắc nhưng cũng làm cô say đắm đê mê. Anh là liều thuốc độc của cô nhưng cũng chỉ có anh mới có thể đem đến hạnh phúc cho cô.
Cả đời chỉ yêu một người, mặc kệ sau này thế nào, hiện tại người đàn ông này là sinh mệnh của cô, không ai có thể thay đổi được điều đó ngay cả thời gian cũng không.
Nước mắt chảy dọc xuống má, cô hạnh phúc gọi tên anh: “Mặc Dương… Mặc Dương…”
Anh nắm chặt tay cô, lại tiến sâu vào để cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh, anh như lơ lửng trên mây, run run gầm nhẹ.
Đêm tình nồng trôi qua, anh vẫn dán sát vào người cô luyến tiếc rời đi. Anh nâng tay lau những giọt mồ hôi trên trán cô, thì thầm bên tai cô: ”Em đừng đi, hãy ở lại bên anh, anh xin em đấy, anh và Loan Loan sẽ quỳ xuống cầu xin bà ấy…”
Từ Y Khả biết “bà ấy” ở đây chính là mẹ cô.Sau khi cô trở về, mẹ không hề nhắc gì đến đoạn thời gian trước đây, thậm chí còn không hỏi đến Loan Loan.
Từ Y Khả biết mẹ vẫn chưa thể tha thứ cho Trần Mặc Dương, cô là con gái của bà ấy mặc dù hận nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm không thể nào đoạn tuyệt quan hệ. Nhưng là đối với Trần Mặc Dương, mẹ vẫn còn hận anh đến tận xương tủy. Không chỉ một lần cô nhìn thấy đêm dài tỉnh dậy mẹ nhìn vào di ảnh của bố đến ngẩn người. Tuy hai người hồi trẻ vẫn hay cãi vả nhưng thật ra tình cảm của hai người rất mặn nồng.
Sau khi quay lại cô mới cảm thấy được, sự ra đi của bố đã đả kích đến mẹ đến nhường nào. Một người phụ nữ mạnh mẽ nay lại thường xuyên hoảng hốt, không còn khôn khéo. Lúc rãnh rỗi cũng chỉ thích một mình trong phòng. Y Trạch nói với cô hai năm nay mẹ đều như thế, thậm chí có đôi khi nhớ bố đến nổi một mình trong phòng khóc nức nở.
Nếu lúc đó bố bị bệnh hay vì tai nạn mà qua đời thì có lẽ mẹ cũng đã không hận đến như thế, nhưng đây bố là vì ẩu đả với đám lưu manh mà bị di chứng mới qua đời, chính mắt mẹ lại còn chứng kiến cảnh đó cho nên cô cũng hiểu được mẹ không cách nào có thể tha thứ cho Trần Mặc Dương.
Cô đẩy anh xuống, kéo chăn che lại tựa vào đầu giường: “Em hỏi anh, sao lúc ấy anh lại ra lệnh Cổ Phong làm ra những chuyện như vậy? Em biết công trình kia gây trở ngại cho anh , nhưng là anh vẫn còn nhiều cách mà, vì sao lại dùng thủ đoạn đuổi tận giết tuyệt.”
Anh tựa vào người cô nói: “Đã đến lúc chúng ta nên nói rõ ràng chuyện này. Chuyện anh đã làm anh thừa nhận, công trình kia là do anh sai Cổ Phong ra tay. Cổ Phong sẽ dùng biện pháp gì anh cũng rất rõ, anh và Chương Kinh Hoa đã tồn tại rất nhiều thù hận mà Mã Thiên lại là người của Chương Kinh Hoa. Nói thật cho dù Mã gia không chịu bán khu đất kia , anh vẫn còn rất nhiều biện pháp khác. Nhưng em hẳn cũng biết vì sao anh lại dùng cách đó, anh muốn cho Mã gia nhà tan cửa nát. Lúc ấy anh để em rời đi, không nghĩ rằng em cứ vậy mà liền đồng y kết hôn với Mã Tuấn, anh thật sự rất tức giận. Ngày đó lúc xuất viện anh còn ngu ngốc nghĩ rằng hay là cứ đi tìm em dỗ ngon ngọt rồi chúng ta sẽ quay lại, nếu như em muốn một tương lai anh cũng có thể đáp ứng với em….” Anh tự giễu cười: “Em cũng biết tính tình anh lúc đó, có thể nghĩ đến nước đó là đã nhượng bộ lắm rồi … Nhưng ở bãi đỗ xe anh lại nghe được tin em và Mã Tuấn sắp kết hôn, anh nhìn hai người bên nhau, vui vẻ chọn nhẫn cưới, anh nghe người khác chúc mừng hai người, sao anh không thể phát cuồng được chứ, chỉ trong thời gian ngắn, em vừa mới trong lòng anh nói sẽ yêu anh trọn đời, thế nhưng vừa chớp mắt đã nói là sẽ kết hôn với người khác, giây phút đó anh như điên cuồng không cam lòng, anh nghĩ lúc ấy anh tỉnh táo lại, nguyện ý thừa nhận anh vì không thể mất đi em nên mới ghen tức, nguyện ý đi tìm em nói rằng anh yêu em, có lẽ đã không xảy ra chuyện như ngày hôm nay , nhưng tất cả đã qua không thể quay trở lại. Y Khả, em hãy tin anh, anh thề rằng anh chưa bao giờ bảo Cổ Phong ra tay với người nhà em, cho dù có điên cỡ nào anh cũng không thể đối với em như vậy!”
Cô nói: “Em không hề vui vẻ.”
Anh ngẩn người, không nghĩ rằng mình đã nói nhiều như vậy nhưng cô lại nói ra một câu nói không đầu không đuôi, anh lo sợ hỏi: “Sao cơ?”
Cô nói: “Em không hề vui vẻ khi chọn nhẫn, lúc ấy người nhà em ai cũng rất hy vọng rằng em sẽ kết hôn với Mã Tuấn, lúc xảy ra tai nạn, Mã Tuấn vì bảo vệ em mà bị thương nặng, mẹ em thấy anh ta đối với em tình cảm sâu nặng, đêm ba mươi em đa lén lút đến bệnh viện thăm anh, nhưng em nghe thấy… nghe thấy anh nói với Giang Văn Thao rằng anh chưa bao giờ thật sự yêu ai cả. Em thừa nhận em đồng ý kết hôn với Mã Tuấn là vì thời gian đấy em đang giận lẫy. Nhưng khi nghe câu nói tuyệt tình từ anh, lòng em như chết lặng. Em nghĩ rằng Mã Tuấn tốt với em như vậy trước sau gì em cũng phải lấy chồng nên hôm đấy em đã chủ động đề nghị kết hôn cùng với Mã Tuấn, em muốn hoàn toàn quên anh, bắt đầu cuộc sống mới.”
Đêm ba mươi! Anh vẫn còn nhớ rõ đêm đó, anh không nghĩ rằng đêm đó cô ở ngoài cửa, thật là sai lầm, thì ra tất cả mọi chuyện đều do anh tạo nên .
Hành động theo cảm tính của họ đã tự làm tổn thương sâu sắc đến đối phương.
Anh ôm cô nhỏ giọng: “Y Khả, hãy tha thứ cho tên khốn nạn như anh, chúng ta hãy làm lại từ đầu được không, anh sẽ cầu xin mẹ em tha thứ, vì Loan Loan vì em và vì anh em hãy dũng cảm lên một chút được không.”
Cô im lặng không nói gì, rồi đột nhiên đứng dậy, anh giữ tay cô lại, đề phòng: “Em đi đâu? Đêm nay hãy ở lại đây đi!”
Cô kéo chăn xuống, xấu hổ nói: “Quần áo vẫn ở bên ngoài, ngày mai bác Trương lên dọn dẹp nhìn thấy thì sao.”
Cô thật sự muốn chui xuống lổ mất thôi, vừa rồi hai người gấp gáp đến nỗi áo quần nội y đều quăng ngoài kia , nếu ngày mai bác Trương đi lên nhìn thấy thì sẽ nghĩ như thế nào đây!
Anh đúng là bị cô làm cho tức giận mà, anh đã cố gắng lấy hết bao dũng cảm để thốt ra những lời lẽ thâm tình nhất, vậy mà cô như dội vào mặt anh chậu nước lạnh.
Anh tức giận nói: “Em nằm xuống đi, để anh.”
Anh trắng trợn đứng dậy đi qua mặt cô, tỉ lệ dáng người hoàn mỹ, những cơ bụng săn chắc, cho dù cô đã nhìn thấy bộ dáng trần truồng của anh nhiều lần nhưng không lúc nào là không đỏ mặt.
Anh ôm hết quần áo vào phòng. Cô không có trên giường, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, anh bất giác mỉm cười.
Anh tựa vào cửa phòng tắm, cô vừa mở cửa đã bị anh ôm vào lòng, nói: “Sao lại không đợi anh cùng tắm.”
“Anh cũng không phải là Loan Loan còn muốn người ta giúp…” từ cuối cùng còn chưa nói hết đã bị anh ôm lại phòng tắm .
Sau khi đi ra, cô mệt lã ngã xuống giường, chăn trùm kín, anh kéo ra, nói: “Sao lại không cho anh nằm chung chứ.”
Cô than thở: “Tránh ra đi, ai bảo anh lại kéo em vào phòng tắm…”
Tuy là đang trách cứ nhưng lại giống như cô đang làm nũng, hơn nữa trên tay lại kéo lên để anh nằm vào, anh mỉm cười, loại cảm giác này làm anh nhớ lại đoạn thời gian ngọt ngào lúc ban đầu, anh thảo mãn ôm cô từ phía sau: “Ngủ đi, anh ôm em.”
Lòng cô thật sự rất rối bời, chuyện đêm nay cô không đoán trước được, mọi chuyện cứ như vậy tự nhiên xảy ra, cô không biết sau này sẽ làm thế nào, lại gạt mẹ tiếp tục lén lút cùng anh dây dưa, hay là xem như chuyện hôm này là ngoài ý muốn, ngày mai ngủ dậy đều xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra?
Nhưng cô biết rằng tất cả mọi chuyện đều không thể do cô quyết định, bởi vì anh tuyệt đối không phải là người biết nghe lời người khác, bất luận tình tính anh có thay đổi bao nhiều nhưng có một chuyện tuyệt đối anh sẽ không thay đổi, đó là không bao giờ cam tâm để mình ở vị trí bị động.
Cô càng nghĩ càng phiền, vả lại thật sự mệt mỏi, hơn nữa cái ôm của anh thoải mái như vậy, cô luyến tiếc đẩy ra. Rất nhanh, cô đã chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.