Chương 913: Ai tới ta giết người đó
Minh Nguyệt
14/09/2013
- Đừng hiểu lầm. Chúng ta không có ác ý. Chẳng qua là muốn nói chuyện với cậu!
Thiếu tá kia nghe thấy Âu Dương nói vậy vội vàng giải thích. Tuy nhiên Âu Dương biết, ngày hôm nay nhân vật chính không phải là hắn, mà là vị thiếu tướng bên cạnh hắn.
Gia hoả này vừa nhìn đã biết không phải là nhân vật cương quyết biết ra sức. Cùng lắm chỉ nên tính là con cháu cách mạng đời thứ ba mà thôi. Dựa vào hơi ấm của tổ tông lăn lộn đến địa vị cao. Cho nên trên thực tế cũng không có mấy năng lực.
Nhưng lần này Âu Dương đã đoán sai. Tên thiếu tướng này không chỉ không phải là con cháu cách mạng đời thứ ba, hắn còn dựa vào bản lĩnh thật sự từng bước bò đến độ cao này. Đây là một cao thủ võ lâm thật sự. Tuy rằng hắn không khoa trương tới mức có thể vượt nóc băng tường như trong tiểu thuyết, nhưng thân thủ của hắn tuyệt đối không trong phạm trù của người bình thường.
Thiếu tướng bỗng nhiên rút súng của người đứng gần đó ra ra nói:
- Cậu có thể đánh bay ô tô, vậy cậu có thể đánh bay viên đạn không?
- Ông có thể thử xem!
Thời điểm nhìn thấy viên thiếu tướng rút súng ra, Âu Dương liền nổi giận. Gia hoả này hẳn là có chút bản lĩnh thật sự. Những thái độ cao cao tại thượng của hắn thật khiến mình buồn nôn.
Bảo mình đi với bọn họ? Đi làm chuột bạch bị nghiên cứu sao? Hoặc là làm thần thủ hộ gì đó? Vĩnh viến không nhìn thấy ánh mặt trời? Đó là cuộc sống mình muốn sao?
- Người trẻ tuổi, không nên quá quật cường. Lúc nên cúi đầu thì cúi đầu. Đùng nói liều mà phải chết. Có thể không lâu sau đó chúng ta còn phải làm việc với nhau đây!
Sau khi thiếu tướng nghe thấy Âu Dương nói vậy cũng thoáng thả lỏng. Tuy nhiên thái độ của hắn vẫn như vậy.
- Chỉ bằng ông sao? Vẫn là thế lực phía sau ông? Ông đi đi! Tôi không muốn giết người!
Thời điểm Âu Dương nói ra những lời như vậy, bản thân hắn cũng cảm thấy giật mình. Không ngờ hắn nói ra hai chữ giết người lại có vẻ tùy ý như vậy.
- Giết người? Ha ha, tiểu tử, cậu không chịu phối hợp chút nào sao?
Tên thiếu tướng nói xong liền chuẩn bị bỏ súng trong tay xuống sau đó tới thử đấu với Âu Dương. Nhưng giờ phút này hắn cảm thấy bối rối! Cả người hắn giống như bị đóng tại chỗ, không ngờ không có cách nào cử động được!
- Nói cho chủ nhân của ông biết, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên tĩnh. Tôi không có chí nguyện lớn lao nào. Cũng đừng ép tôi. Tôi không phải là người có siêu năng lực...
Âu Dương nói xong, không ngờ bọn họ giống như con rối bị khống chết bước từng bước ra khỏi biệt thự biến mất ở trong bóng đêm..
Tất nhiên những người này không phải cam tâm tình nguyện rời đi. Tuy nhiên ở trước mặt Âu Dương, không phải bọn họ muốn ở lại là ở lại được.
Thiếu tướng thấy thân thể của mình từng bước rời khỏi biệt thự đi tới cách biệt thự kia mười dặm, hắn cảm thấy quả thực có chút khó tin. Trong nháy mắt đồng thời khống chế thân thể nhiều người như vậy, Âu Dương đã làm như thế nào?
Thật ra bọn họ đều quá khinh thường Âu Dương. Khả năng không chế người của Âu Dương thật sự không bằng yêu thuật của Yêu tổ, hơn nữa sau khi trải qua chuyển thế lượng khẳng định đã giảm xuống mấy vạn lần. Nhưng dù cho như thế, đồng thời khống chế mấy người này đối với Âu Dương nói vẫn dễ như trở bàn tay.
Từ gần như chí cao vô thượng hạ thấp xuống mấy vạn lần, Âu Dương cũng vẫn là tiên nhân. Tuy rằng hiện tại ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu tại sao mình lại nhận được những lực lượng này nhưng nếu như Âu Dương muốn, lực lượng của hắn đủ để một đòn phá huỷ tinh cầu này...
- Nhớ kỹ, chỉ có một cơ hội này. Lần sau người đến đều phải chết. Ai tới ta giết người đó!
Đây là âm thanh vị thiếu tướng kia nghe được khi đã cách biệt thự kia mười dặm. Âm thanh này giống nh truyền đến từ trong hư không. Sự ngông cuồng này khiến thiếu tướng có chút khó có thể lý giải được.
Ai tới giết người đó! Nghĩ tới mấy chữ này, sắc mặt thiếu tướng liền trở nên giận dữ. Từ khi lên tới vị trí này vẫn chưa từng bị người nào uy hiếp. Nhưng ngày hôm nay hắn lại bị một người như vậy uy hiếp. Hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua.
- Chống đối cơ quan quốc gia sao? Ta xem thử ngươi rốt cuộc có tài cán tới mức nào!
Thiếu tướng dẫn người đi. Hắn cho rằng lời Âu Dương nói chỉ là sự uy hiếp của tiểu hài tử. Không biết Âu Dương thật sự không phải uy hiếp bọn họ.
Ký ức Âu Dương đã mất đi rất nhiều, nhưng sát ý này từ lúc sinh ra đã mang theo. Ai tới giết người đó, đây không phải là một câu uy hiếp...
Trong biệt thự, Lưu Khải Hàng không dám tin tưởng nhìn Âu Dương. Hắn biết, những người vừa nãy rời đi nhất định có liên quan đến Âu Dương!
- Cháu cũng không biết cháu đã xảy ra chuyện gì. Cháu chỉ biết cháu suy nghĩ đến chuyện gì thì chuyện đó sẽ phát sinh. Cháu có cảm tưởng giống như có thể khống chế được tất cả thậm chí khống chế cả sống chết của con người.
Âu Dương nói với tốc độ rất chậm. Hắn không biết huấn luyện viên và người bạn tốt nhất đang đứng trước mặt mình có thể tiếp nhận được sự biến hóa của mình hôm nay hay không.
Ngày hôm qua mình còn ngủ mê man. Nhưng hôm nay sau khi tỉnh dậy mình liền trở thành thần, còn là loại thần siêu cấp vô địch. Hiện tại bảo mình nên giải thích thế nào?
- Cậu nghĩ là sẽ xuất hiện sao? Mình muốn ăn Cáp Căn Đạt Tư. Cậu có thể nghĩ ra được sao...
Lưu Tĩnh mới vừa nói tới đây liền che miệng lại. Bởi vì cô còn chưa nói xong, không ngờ giữa không trung đã xuất hiện một phần Cáp Căn Đạt Tư lơ lửng trong hư không sau đó dịch chuyển tới chỗ tay cô.
Cảnh tượng như vậy khiến Lưu Khải Hàng kinh hãi. Lưu Khải Hàng hiểu rõ, Âu Dương thật sự không giống như trước kia. Lúc này nói đơn giản Âu Dương tuyệt đối không phải là một người bình thường. Nói một cách trâu bò, hắn chính là một thần linh sống.
Đúng thần linh sống. Gọi Âu Dương như vậy không phải là không thể. Cho dù là trong Tiên giới, Âu Dương cũng là nhân vật cấp thần thoại. Bây giờ chuyển thế đến một thế giới thấp như thế này, Âu Dương được gọi là thần linh sống vẫn không có vấn đề.
- Mình ngất! Âu Dương, cậu gả cho mình đi!
Tư tưởng của Lưu Tĩnh thật sự khiến người bình thường khó có thể lý giải được. Thời điểm Lưu Khải Hàng vừa kinh ngạc kêu lên, không ngờ Lưu Tĩnh quỳ một gối xuống trước mặt Âu Dương bắt đầu cầu hôn... Chỉ có điều hai người bọn họ hình như cùng một loại người...
- Ngất bên kia đi...
Âu Dương trừng mắt với Lưu Tĩnh một cái. Người này tuyệt đối không phải muốn kết hôn, ách... Muốn gả cho mình. Cô ấy căn bản chỉ thích Cáp Căn Đạt Tư...
- Không có một chút tình thú. Bao nhiêu người theo đuổi mình, mình còn chẳng thèm ngó tới. Cho cậu cơ hội cậu lại không biết trân trọng!
Lưu Tĩnh nói xong đã ngồi xuống ngay bên cạnh. Khi ở trước mặt Lưu Khải Hàng, tuy rằng Lưu Tĩnh vẫn giống như một nha đầu điên, nhưng từ xưa tới nay cô sẽ không tự xưng là lão nương. Có lẽ đây cũng coi như là một cáh duy nhất thể hiện sự tôn trọng của cô đối với cha.
Lưu Khải Hàng trừng mắt với con gái mình một cái.
Thiếu tá kia nghe thấy Âu Dương nói vậy vội vàng giải thích. Tuy nhiên Âu Dương biết, ngày hôm nay nhân vật chính không phải là hắn, mà là vị thiếu tướng bên cạnh hắn.
Gia hoả này vừa nhìn đã biết không phải là nhân vật cương quyết biết ra sức. Cùng lắm chỉ nên tính là con cháu cách mạng đời thứ ba mà thôi. Dựa vào hơi ấm của tổ tông lăn lộn đến địa vị cao. Cho nên trên thực tế cũng không có mấy năng lực.
Nhưng lần này Âu Dương đã đoán sai. Tên thiếu tướng này không chỉ không phải là con cháu cách mạng đời thứ ba, hắn còn dựa vào bản lĩnh thật sự từng bước bò đến độ cao này. Đây là một cao thủ võ lâm thật sự. Tuy rằng hắn không khoa trương tới mức có thể vượt nóc băng tường như trong tiểu thuyết, nhưng thân thủ của hắn tuyệt đối không trong phạm trù của người bình thường.
Thiếu tướng bỗng nhiên rút súng của người đứng gần đó ra ra nói:
- Cậu có thể đánh bay ô tô, vậy cậu có thể đánh bay viên đạn không?
- Ông có thể thử xem!
Thời điểm nhìn thấy viên thiếu tướng rút súng ra, Âu Dương liền nổi giận. Gia hoả này hẳn là có chút bản lĩnh thật sự. Những thái độ cao cao tại thượng của hắn thật khiến mình buồn nôn.
Bảo mình đi với bọn họ? Đi làm chuột bạch bị nghiên cứu sao? Hoặc là làm thần thủ hộ gì đó? Vĩnh viến không nhìn thấy ánh mặt trời? Đó là cuộc sống mình muốn sao?
- Người trẻ tuổi, không nên quá quật cường. Lúc nên cúi đầu thì cúi đầu. Đùng nói liều mà phải chết. Có thể không lâu sau đó chúng ta còn phải làm việc với nhau đây!
Sau khi thiếu tướng nghe thấy Âu Dương nói vậy cũng thoáng thả lỏng. Tuy nhiên thái độ của hắn vẫn như vậy.
- Chỉ bằng ông sao? Vẫn là thế lực phía sau ông? Ông đi đi! Tôi không muốn giết người!
Thời điểm Âu Dương nói ra những lời như vậy, bản thân hắn cũng cảm thấy giật mình. Không ngờ hắn nói ra hai chữ giết người lại có vẻ tùy ý như vậy.
- Giết người? Ha ha, tiểu tử, cậu không chịu phối hợp chút nào sao?
Tên thiếu tướng nói xong liền chuẩn bị bỏ súng trong tay xuống sau đó tới thử đấu với Âu Dương. Nhưng giờ phút này hắn cảm thấy bối rối! Cả người hắn giống như bị đóng tại chỗ, không ngờ không có cách nào cử động được!
- Nói cho chủ nhân của ông biết, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên tĩnh. Tôi không có chí nguyện lớn lao nào. Cũng đừng ép tôi. Tôi không phải là người có siêu năng lực...
Âu Dương nói xong, không ngờ bọn họ giống như con rối bị khống chết bước từng bước ra khỏi biệt thự biến mất ở trong bóng đêm..
Tất nhiên những người này không phải cam tâm tình nguyện rời đi. Tuy nhiên ở trước mặt Âu Dương, không phải bọn họ muốn ở lại là ở lại được.
Thiếu tướng thấy thân thể của mình từng bước rời khỏi biệt thự đi tới cách biệt thự kia mười dặm, hắn cảm thấy quả thực có chút khó tin. Trong nháy mắt đồng thời khống chế thân thể nhiều người như vậy, Âu Dương đã làm như thế nào?
Thật ra bọn họ đều quá khinh thường Âu Dương. Khả năng không chế người của Âu Dương thật sự không bằng yêu thuật của Yêu tổ, hơn nữa sau khi trải qua chuyển thế lượng khẳng định đã giảm xuống mấy vạn lần. Nhưng dù cho như thế, đồng thời khống chế mấy người này đối với Âu Dương nói vẫn dễ như trở bàn tay.
Từ gần như chí cao vô thượng hạ thấp xuống mấy vạn lần, Âu Dương cũng vẫn là tiên nhân. Tuy rằng hiện tại ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu tại sao mình lại nhận được những lực lượng này nhưng nếu như Âu Dương muốn, lực lượng của hắn đủ để một đòn phá huỷ tinh cầu này...
- Nhớ kỹ, chỉ có một cơ hội này. Lần sau người đến đều phải chết. Ai tới ta giết người đó!
Đây là âm thanh vị thiếu tướng kia nghe được khi đã cách biệt thự kia mười dặm. Âm thanh này giống nh truyền đến từ trong hư không. Sự ngông cuồng này khiến thiếu tướng có chút khó có thể lý giải được.
Ai tới giết người đó! Nghĩ tới mấy chữ này, sắc mặt thiếu tướng liền trở nên giận dữ. Từ khi lên tới vị trí này vẫn chưa từng bị người nào uy hiếp. Nhưng ngày hôm nay hắn lại bị một người như vậy uy hiếp. Hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua.
- Chống đối cơ quan quốc gia sao? Ta xem thử ngươi rốt cuộc có tài cán tới mức nào!
Thiếu tướng dẫn người đi. Hắn cho rằng lời Âu Dương nói chỉ là sự uy hiếp của tiểu hài tử. Không biết Âu Dương thật sự không phải uy hiếp bọn họ.
Ký ức Âu Dương đã mất đi rất nhiều, nhưng sát ý này từ lúc sinh ra đã mang theo. Ai tới giết người đó, đây không phải là một câu uy hiếp...
Trong biệt thự, Lưu Khải Hàng không dám tin tưởng nhìn Âu Dương. Hắn biết, những người vừa nãy rời đi nhất định có liên quan đến Âu Dương!
- Cháu cũng không biết cháu đã xảy ra chuyện gì. Cháu chỉ biết cháu suy nghĩ đến chuyện gì thì chuyện đó sẽ phát sinh. Cháu có cảm tưởng giống như có thể khống chế được tất cả thậm chí khống chế cả sống chết của con người.
Âu Dương nói với tốc độ rất chậm. Hắn không biết huấn luyện viên và người bạn tốt nhất đang đứng trước mặt mình có thể tiếp nhận được sự biến hóa của mình hôm nay hay không.
Ngày hôm qua mình còn ngủ mê man. Nhưng hôm nay sau khi tỉnh dậy mình liền trở thành thần, còn là loại thần siêu cấp vô địch. Hiện tại bảo mình nên giải thích thế nào?
- Cậu nghĩ là sẽ xuất hiện sao? Mình muốn ăn Cáp Căn Đạt Tư. Cậu có thể nghĩ ra được sao...
Lưu Tĩnh mới vừa nói tới đây liền che miệng lại. Bởi vì cô còn chưa nói xong, không ngờ giữa không trung đã xuất hiện một phần Cáp Căn Đạt Tư lơ lửng trong hư không sau đó dịch chuyển tới chỗ tay cô.
Cảnh tượng như vậy khiến Lưu Khải Hàng kinh hãi. Lưu Khải Hàng hiểu rõ, Âu Dương thật sự không giống như trước kia. Lúc này nói đơn giản Âu Dương tuyệt đối không phải là một người bình thường. Nói một cách trâu bò, hắn chính là một thần linh sống.
Đúng thần linh sống. Gọi Âu Dương như vậy không phải là không thể. Cho dù là trong Tiên giới, Âu Dương cũng là nhân vật cấp thần thoại. Bây giờ chuyển thế đến một thế giới thấp như thế này, Âu Dương được gọi là thần linh sống vẫn không có vấn đề.
- Mình ngất! Âu Dương, cậu gả cho mình đi!
Tư tưởng của Lưu Tĩnh thật sự khiến người bình thường khó có thể lý giải được. Thời điểm Lưu Khải Hàng vừa kinh ngạc kêu lên, không ngờ Lưu Tĩnh quỳ một gối xuống trước mặt Âu Dương bắt đầu cầu hôn... Chỉ có điều hai người bọn họ hình như cùng một loại người...
- Ngất bên kia đi...
Âu Dương trừng mắt với Lưu Tĩnh một cái. Người này tuyệt đối không phải muốn kết hôn, ách... Muốn gả cho mình. Cô ấy căn bản chỉ thích Cáp Căn Đạt Tư...
- Không có một chút tình thú. Bao nhiêu người theo đuổi mình, mình còn chẳng thèm ngó tới. Cho cậu cơ hội cậu lại không biết trân trọng!
Lưu Tĩnh nói xong đã ngồi xuống ngay bên cạnh. Khi ở trước mặt Lưu Khải Hàng, tuy rằng Lưu Tĩnh vẫn giống như một nha đầu điên, nhưng từ xưa tới nay cô sẽ không tự xưng là lão nương. Có lẽ đây cũng coi như là một cáh duy nhất thể hiện sự tôn trọng của cô đối với cha.
Lưu Khải Hàng trừng mắt với con gái mình một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.