Chương 912: Đã trở thành siêu nhân
Minh Nguyệt
14/09/2013
- Cách... Cách không lấy vậy... Ta ngất...
Lưu Tĩnh nhìn thấy cảnh tượng này, không ngờ lúc này cô lại không hề sợ sệt, mà vô cùng hưng phấn nhảy một cái tới trước người Âu Dương, nắm lấy tay Âu Dương giống như bắt được bảo bối vậy.
Ầm!
Theo tiếng Lưu Tĩnh vừa dứt, không ngờ cái chén thủy tinh trực tiếp nổ thành từng mảnh. Mà ngay cả mảnh võ cũng không hề bay lợn, vẫn lơ lửng trong một hình cầu.
Âu Dương nhìn tất cả những điều này. Hắn biết tất cả những điều này đều xuất phát từ trong đầu của hắn. Muốn lấy không ngờ liền có thể làm được? Nếu như ta nghĩ mặt đất rạn nứt thì sao? Âu Dương điên cuồng nghĩ. Trong nháy mắt khi suy nghĩ này của hắn vừa xuất hiện, mặt đất kêu răng rắc một tiếng sau đó nứt ra. Sau đó không ngờ căn phòng cũng bắt đầu lay động giống như có địa chấn, sắp sụp đổ vậy!
- Má ơi, động đất, chạy mau!
Lưu Tĩnh nhìn thấy cảnh tượng này, suy nghĩ đầu tiên chính là động đất. Nhưng lúc cô kéo tay Âu Dương lại nghe được Âu Dương lên tiếng:
- Phục hồi như cũ cho ta!
Sáu chữ đơn giản, nhưng sáu chữ này giống như có ma lực vô tận. Mặt đất bắt đầu khép lại. Trong nháy mắt những chỗ bị phá hủy trong biệt thự đều khôi phục lại nguyên trạng thái ban đầu!
Nhìn cảnh tượng kỳ lạ như vậy phát sinh, Lưu Tĩnh cảm thấy bối rối, hoàn toàn bối rối. Cô gõ lên đầu mình, trong miệng tự nhủ:
- Nhất định là mình còn chưa tỉnh ngủ. Nhất định là như vậy...
Đừng nói là Lưu Tĩnh, cho dù Âu Dương cũng cảm thấy bối rối. Trong lòng mình nghĩ đến điều gì, liền phát sinh điều đó. Chuyện này quá đáng sợ! Năng lực này đối với Âu Dương đời trước thực sự không đáng là gì. Khiến mặt đất rạn nứt, khiến chén nước trôi nổi nổ mạnh? Điều này đừng nói là Chiến Vương Âu Dương lúc trước, cho dù là một tiểu phi tiên bất kỳ cũng có thể làm được dễ như trở bàn tay.
Đừng nói là chuyện như vậy, nếu như Âu Dương hồi phục đỉnh phong, một cước tuyệt đối có thể giẫm nát thế giới này. Đây mới là khí phách của Âu Dương lúc trước. Nhưng chuyện đến nước này, hiện tại Âu Dương không biết tất cả những điều này. Đột nhiên nhận được năng lực này hắn có cảm giác giống như đang nằm mơ.
- Siêu... Siêu năng lực! Ngươi thật sự đã trở thành siêu nhân. Ngươi mau mang ta bay lên bầu trời một vòng đi!
Thần kinh của Lưu Tĩnh thật sự quá cường đại. Đối mặt với chuyện như vậy, bản thân Âu Dương cũng có chút chịu không được, nhưng Lưu Tĩnh còn kêu lên là muốn bay...
Thực sự khó có thể tưởng tượng bình thường trong đầu cô suy nghĩ những gì.
- Có thể bay sao?
Âu Dương nghe Lưu Tĩnh nói như vậy thực sự không biết phải nói gì. Bay đối với Âu Dương lúc trước thật đơn giản giống như hít thở vậy. Nhưng ở thời đại này, Âu Dương không biết. Hắn thậm chí không biết mình có thể bay hay không.
- Thử xem! Ngươi làm cho chén nước bay lên thế nào thì làm mình bay lên như thế!
Lưu Tĩnh vẫn là một lão sư không tồi, còn hiểu phải hướng dẫn Âu Dương thế nào...
- Làm chén nước bay lên thế nào...
Thời điểm Âu Dương nghĩ tới những điều này không ngờ thân thể hắn liền bay lên không trung! Mà đúng vào lúc này, cửa phòng bỗng nhiên mở ra.
Lưu Khải Hàng vừa mở cửa phòng trong nháy mắt liền bắt gặp Âu Dương giống như một thần linh trôi nổi trong không trung!
Lưu Khải Hàng bịt miệng mình. Chuyện phát sinh ngày hôm nay, hắn đã nghe nói. Bên ngoài đồn có một người mặc đồng phục học sinh của trường Thành Thể đánh bay cả xe tải. Lưu Khải Hàng còn cảm thấy đây chỉ là thần thoại. Nhưng Lưu Khải Hàng cũng là một kẻ yêu thích thần thoại.
Hắn đang suy nghĩ đến chuyện con gái mình cùng con rể tương lai hôm nay ra ngoài dạo phố. Hắn đang lo lắng không biết con gái mình có bị thương hay không? Bởi vậy hắn vội vàng về nhà. Nhưng ai có thể ngờ được khi vừa về tới nhà lại nhìn thấy được cảnh tượng như vậy?
- A......
Nhìn thấy Lưu Khải Hàng xuất hiện, Âu Dương cũng sợ hết hồn. Hắn trực tiếp từ trong không trung rơi xuống. Lần này hắn rơi xuống, động tác có chút chật vật. Nếu để cho bằng hữu của Âu Dương trước đây nhìn thấy Âu Dương đến bay cũng bay khó nhọc như vậy, không biết bọn họ có thể cười chết hay không.
- Chuyện này... rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Lưu Khải Hàng giống như một núi lửa. Vào lúc này hắn cũng bất chấp chuyện phong độ và dáng vẻ mà ngày thường hắn hay nói tới. Hắn vọt tới bên cạnh Âu Dương nắm lấy cổ áo của Âu Dương lớn tiếng kêu gào!
- Cháu... Cháu cũng không biết...
Âu Dương không biết phải nói gì. Tất cả những điều này đừng nói là Lưu Khải Hàng, chính hắn cũng không thể lý giải. Mình có cảm giác sau khi tỉnh dậy liền biến thành siêu nhân. Không chỉ nghĩ thầm là có thể làm được, thậm chí ngay cả bay cũng có thể làm được. Tiếp theo không phải mình cũng nên làm một bộ quần áo sau đó mỗi khi trời tối thì bay lên trời bắt tội phạm chứ.........
Tấn nhiên, tất cả những điều này chỉ có thể là do Âu Dương loạn tưởng. Những suy nghĩ như vậy Âu Dương cũng chỉ dám nghĩ ở trong đầu. Nếu không, Âu Dương chắc hẳn hắn nhất định sẽ bị cười chết.
- Không biết... Được lắm không biết... Không biết tự nhiên biết bay...
Lưu Khải Hàng không biết phải nói gì nữa. Người ta thành siêu nhân, đại hiệp gì đó thông thường đều phải có một quá trình tiến hóa. Ngược lại Âu Dương thì hay rồi. Ngủ một giấc cái gì cũng có!
Ngay khi giọng nói của Lưu Khải Hàng vừa dứt, cửa biệt thự lại bật mở. Tuy nhiên lần này bọn họ không quen biết với người vừa tiến vào!
Đây là một quân nhân. Trên người người này mặc quân trang thẳng tắp với quân hàm thiếu tướng trên vai. Lưu Khải Hàng nhìn có chút mơ hồ. Vị thiếu tá ban ngày lúc này đi theo phía sau thiếu tướng có vẻ cực kỳ cung kính. Trong nháy mắt vừa nhìn thấy Âu Dương, thiếu tá liền ghé vào sát lỗ tai của vị thiếu tướng thì thầm một chút!
- Thật nhanh!
Âu Dương biết hẳn là chuyện năng lực của mình đã bị phát hiện. Nhưng hắn không thể tưởng tượng được nhanh như vậy bọn họ đã tìm tới được chỗ này! Nghĩ tới những điều này Âu Dương chợt nhìn bộ đồng phục học sinh trên người mình..
- Đáng chết. Nhất định là do bộ đồng phục học sinh này...
Sau này cho dù cướp cũng phải cướp quần áo...
Âu Dương cảm thấy rất bất đắc dĩ. Mặc đồng phục học sinh đi trên đường phố còn có thể xem như một chứng cứ...
- Đi theo chúng ta một chuyến!
Sau khi vị thiếu tướng nghe thiếu tá xác nhận, mặt không biến sắc nhìn Âu Dương, tiếp đó lạnh lùng nói ra mấy chữ như vậy.
Nhưng thời điểm hắn nói ra những lời này, sắc mặt Âu Dương đột nhiên lạnh xuống. Cũng không biết tại sao, Âu Dương cảm thấy có chút không chịu nổi sắc mặt cao cao tại thượng kia. Nhìn ánh mắt đó, trong nháy mắt Âu Dương có cảm giác muốn đánh một quyền vào mặt hắn khiến mặt hắn trở thành một cái bánh nhân thịt.
- Dẫn hắn đi!
Thiếu tướng thấy Âu Dương không nhúc nhích, liền quay về phía mấy người bên cạnh ra lệnh. Thời điểm hắn nói ra câu này Âu Dương cũng liền mở miệng nói:
- Đừng nghĩ mình cao cao tại thượng sao. Thật ra thương long bay lượn trên cửu thiên muốn gầm nhẹ cũng không dễ dàng đâu!
Câu nói này giống như Âu Dương còn ở trên Tiên giới! Khi nói ra câu nói này bản thân Âu Dương cũng có chút giật mình.
Lưu Tĩnh nhìn thấy cảnh tượng này, không ngờ lúc này cô lại không hề sợ sệt, mà vô cùng hưng phấn nhảy một cái tới trước người Âu Dương, nắm lấy tay Âu Dương giống như bắt được bảo bối vậy.
Ầm!
Theo tiếng Lưu Tĩnh vừa dứt, không ngờ cái chén thủy tinh trực tiếp nổ thành từng mảnh. Mà ngay cả mảnh võ cũng không hề bay lợn, vẫn lơ lửng trong một hình cầu.
Âu Dương nhìn tất cả những điều này. Hắn biết tất cả những điều này đều xuất phát từ trong đầu của hắn. Muốn lấy không ngờ liền có thể làm được? Nếu như ta nghĩ mặt đất rạn nứt thì sao? Âu Dương điên cuồng nghĩ. Trong nháy mắt khi suy nghĩ này của hắn vừa xuất hiện, mặt đất kêu răng rắc một tiếng sau đó nứt ra. Sau đó không ngờ căn phòng cũng bắt đầu lay động giống như có địa chấn, sắp sụp đổ vậy!
- Má ơi, động đất, chạy mau!
Lưu Tĩnh nhìn thấy cảnh tượng này, suy nghĩ đầu tiên chính là động đất. Nhưng lúc cô kéo tay Âu Dương lại nghe được Âu Dương lên tiếng:
- Phục hồi như cũ cho ta!
Sáu chữ đơn giản, nhưng sáu chữ này giống như có ma lực vô tận. Mặt đất bắt đầu khép lại. Trong nháy mắt những chỗ bị phá hủy trong biệt thự đều khôi phục lại nguyên trạng thái ban đầu!
Nhìn cảnh tượng kỳ lạ như vậy phát sinh, Lưu Tĩnh cảm thấy bối rối, hoàn toàn bối rối. Cô gõ lên đầu mình, trong miệng tự nhủ:
- Nhất định là mình còn chưa tỉnh ngủ. Nhất định là như vậy...
Đừng nói là Lưu Tĩnh, cho dù Âu Dương cũng cảm thấy bối rối. Trong lòng mình nghĩ đến điều gì, liền phát sinh điều đó. Chuyện này quá đáng sợ! Năng lực này đối với Âu Dương đời trước thực sự không đáng là gì. Khiến mặt đất rạn nứt, khiến chén nước trôi nổi nổ mạnh? Điều này đừng nói là Chiến Vương Âu Dương lúc trước, cho dù là một tiểu phi tiên bất kỳ cũng có thể làm được dễ như trở bàn tay.
Đừng nói là chuyện như vậy, nếu như Âu Dương hồi phục đỉnh phong, một cước tuyệt đối có thể giẫm nát thế giới này. Đây mới là khí phách của Âu Dương lúc trước. Nhưng chuyện đến nước này, hiện tại Âu Dương không biết tất cả những điều này. Đột nhiên nhận được năng lực này hắn có cảm giác giống như đang nằm mơ.
- Siêu... Siêu năng lực! Ngươi thật sự đã trở thành siêu nhân. Ngươi mau mang ta bay lên bầu trời một vòng đi!
Thần kinh của Lưu Tĩnh thật sự quá cường đại. Đối mặt với chuyện như vậy, bản thân Âu Dương cũng có chút chịu không được, nhưng Lưu Tĩnh còn kêu lên là muốn bay...
Thực sự khó có thể tưởng tượng bình thường trong đầu cô suy nghĩ những gì.
- Có thể bay sao?
Âu Dương nghe Lưu Tĩnh nói như vậy thực sự không biết phải nói gì. Bay đối với Âu Dương lúc trước thật đơn giản giống như hít thở vậy. Nhưng ở thời đại này, Âu Dương không biết. Hắn thậm chí không biết mình có thể bay hay không.
- Thử xem! Ngươi làm cho chén nước bay lên thế nào thì làm mình bay lên như thế!
Lưu Tĩnh vẫn là một lão sư không tồi, còn hiểu phải hướng dẫn Âu Dương thế nào...
- Làm chén nước bay lên thế nào...
Thời điểm Âu Dương nghĩ tới những điều này không ngờ thân thể hắn liền bay lên không trung! Mà đúng vào lúc này, cửa phòng bỗng nhiên mở ra.
Lưu Khải Hàng vừa mở cửa phòng trong nháy mắt liền bắt gặp Âu Dương giống như một thần linh trôi nổi trong không trung!
Lưu Khải Hàng bịt miệng mình. Chuyện phát sinh ngày hôm nay, hắn đã nghe nói. Bên ngoài đồn có một người mặc đồng phục học sinh của trường Thành Thể đánh bay cả xe tải. Lưu Khải Hàng còn cảm thấy đây chỉ là thần thoại. Nhưng Lưu Khải Hàng cũng là một kẻ yêu thích thần thoại.
Hắn đang suy nghĩ đến chuyện con gái mình cùng con rể tương lai hôm nay ra ngoài dạo phố. Hắn đang lo lắng không biết con gái mình có bị thương hay không? Bởi vậy hắn vội vàng về nhà. Nhưng ai có thể ngờ được khi vừa về tới nhà lại nhìn thấy được cảnh tượng như vậy?
- A......
Nhìn thấy Lưu Khải Hàng xuất hiện, Âu Dương cũng sợ hết hồn. Hắn trực tiếp từ trong không trung rơi xuống. Lần này hắn rơi xuống, động tác có chút chật vật. Nếu để cho bằng hữu của Âu Dương trước đây nhìn thấy Âu Dương đến bay cũng bay khó nhọc như vậy, không biết bọn họ có thể cười chết hay không.
- Chuyện này... rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Lưu Khải Hàng giống như một núi lửa. Vào lúc này hắn cũng bất chấp chuyện phong độ và dáng vẻ mà ngày thường hắn hay nói tới. Hắn vọt tới bên cạnh Âu Dương nắm lấy cổ áo của Âu Dương lớn tiếng kêu gào!
- Cháu... Cháu cũng không biết...
Âu Dương không biết phải nói gì. Tất cả những điều này đừng nói là Lưu Khải Hàng, chính hắn cũng không thể lý giải. Mình có cảm giác sau khi tỉnh dậy liền biến thành siêu nhân. Không chỉ nghĩ thầm là có thể làm được, thậm chí ngay cả bay cũng có thể làm được. Tiếp theo không phải mình cũng nên làm một bộ quần áo sau đó mỗi khi trời tối thì bay lên trời bắt tội phạm chứ.........
Tấn nhiên, tất cả những điều này chỉ có thể là do Âu Dương loạn tưởng. Những suy nghĩ như vậy Âu Dương cũng chỉ dám nghĩ ở trong đầu. Nếu không, Âu Dương chắc hẳn hắn nhất định sẽ bị cười chết.
- Không biết... Được lắm không biết... Không biết tự nhiên biết bay...
Lưu Khải Hàng không biết phải nói gì nữa. Người ta thành siêu nhân, đại hiệp gì đó thông thường đều phải có một quá trình tiến hóa. Ngược lại Âu Dương thì hay rồi. Ngủ một giấc cái gì cũng có!
Ngay khi giọng nói của Lưu Khải Hàng vừa dứt, cửa biệt thự lại bật mở. Tuy nhiên lần này bọn họ không quen biết với người vừa tiến vào!
Đây là một quân nhân. Trên người người này mặc quân trang thẳng tắp với quân hàm thiếu tướng trên vai. Lưu Khải Hàng nhìn có chút mơ hồ. Vị thiếu tá ban ngày lúc này đi theo phía sau thiếu tướng có vẻ cực kỳ cung kính. Trong nháy mắt vừa nhìn thấy Âu Dương, thiếu tá liền ghé vào sát lỗ tai của vị thiếu tướng thì thầm một chút!
- Thật nhanh!
Âu Dương biết hẳn là chuyện năng lực của mình đã bị phát hiện. Nhưng hắn không thể tưởng tượng được nhanh như vậy bọn họ đã tìm tới được chỗ này! Nghĩ tới những điều này Âu Dương chợt nhìn bộ đồng phục học sinh trên người mình..
- Đáng chết. Nhất định là do bộ đồng phục học sinh này...
Sau này cho dù cướp cũng phải cướp quần áo...
Âu Dương cảm thấy rất bất đắc dĩ. Mặc đồng phục học sinh đi trên đường phố còn có thể xem như một chứng cứ...
- Đi theo chúng ta một chuyến!
Sau khi vị thiếu tướng nghe thiếu tá xác nhận, mặt không biến sắc nhìn Âu Dương, tiếp đó lạnh lùng nói ra mấy chữ như vậy.
Nhưng thời điểm hắn nói ra những lời này, sắc mặt Âu Dương đột nhiên lạnh xuống. Cũng không biết tại sao, Âu Dương cảm thấy có chút không chịu nổi sắc mặt cao cao tại thượng kia. Nhìn ánh mắt đó, trong nháy mắt Âu Dương có cảm giác muốn đánh một quyền vào mặt hắn khiến mặt hắn trở thành một cái bánh nhân thịt.
- Dẫn hắn đi!
Thiếu tướng thấy Âu Dương không nhúc nhích, liền quay về phía mấy người bên cạnh ra lệnh. Thời điểm hắn nói ra câu này Âu Dương cũng liền mở miệng nói:
- Đừng nghĩ mình cao cao tại thượng sao. Thật ra thương long bay lượn trên cửu thiên muốn gầm nhẹ cũng không dễ dàng đâu!
Câu nói này giống như Âu Dương còn ở trên Tiên giới! Khi nói ra câu nói này bản thân Âu Dương cũng có chút giật mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.