Chương 425: Chỉ mành treo chuông (1)
Minh Nguyệt
28/08/2013
Nhưng tổn thương như thế vẫn không cách nào giết chết cường giả có được
lực viễn cổ. Đạm Thai Kha ở trên mặt đất thở hổn hển, mới rồi ý chí vĩnh sinh bị đánh tan đã hồi phục chút ít. Ý chí vĩnh sinh trọng điểm là hồi phục nhanh, ý chí bất khuất của Khúc Hướng Tiền chưa trở về nhưng ý chí vĩnh sinh thì đã quay lại rồi.
Khi ý chí vĩnh sinh trở về, Đạm Thai Kha biết hôm nay Vạn Tiên sơn không có ai giữ chân họ được nữa.
- Ha ha ha ha! Một đám Đại Đế thì làm sao? Lão quỷ Bạch Hủ Minh trong một trăm năm không thể đấu nữa. Năm ngày sau hai chúng ta sẽ lại đến Vạn Tiên sơn, ta khuyên các ngươi trong vòng năm ngày này rút khỏi Vạn Tiên sơn đi, để tránh lúc chúng ta huyết tẩy Vạn Tiên sơn thì không nể tình!
Đạm Thai Kha dìu Khúc Hướng Tiền, hai người hóa thành ảo ảnh biến mất. Một đám Đại Đế Vạn Tiên sơn lắc đầu, thở dài.
Mới rồi Bạch Hủ Minh một chiêu Kiếm Tại Ngã Tâm thành công đánh phá ý chí viễn cổ của hai người, khi đó họ chỉ có thực lực Đại Đế bình thường, tiếc rằng Vạn Tiên sơn không bắt chặt cơ hội duy nhất đó đánh chết hai người.
Bây giờ hai người bỏ chạy, ai đều hiểu Vạn Tiên sơn tiêu rồi.
- Số mệnh...là số mệnh...
Bạch Hủ Minh tuyệt vọng quỳ trên Thông Thiên phong, một kích cuối cùng hy vọng đánh ra một tương lai, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Trong trăm năm Bạch Hủ Minh không thể chiến đấu được nữa, dù Vạn Tiên sơn có nhiều Đại Đế cũng không khả năng ngăn cản hai cường giả ý chí viễn cổ ra tay,
- Không lẽ ông trời muốn lấy đi Vạn Tiên sơn sao!?
Lỗ Tu nhìn Vạn Tiên sơn bị đánh thành một đống hỗn độn, nhìn Thông Linh Hải tán loạn nhấn chìm vô số ngọn núi, nhìn thật nhiều Đại Đế bị nước mưa thủy long giết chết, trong lòng gã buồn bã.
- Tông chủ... Chúng ta...
Các trưởng lão cấp Đại Đế Vạn Tiên sơn biết hôm nay hai người kia bỏ chạy, vậy thì năm ngày sau có lẽ thật sự huyết tẩy Vạn Tiên sơn.
Lỗ Tu giọng điệu ủ rũ nói:
- Đi phòng nghị sự đi...tất cả nên có chấm dứt.
Không lẽ cơ nghiệp mấy vạn năm của Vạn Tiên sơn sẽ từ bỏ trong tay bọn họ đời này sao?
Lỗ Tu không cam lòng, gã thật sự không cam lòng.
Đại sảnh nghị sự, lúc này toàn bộ trưởng lão Vạn Tiên sơn đều tụ tập. Bạch Hủ Minh ngồi bên cạnh Lỗ Tu, nhưng lúc này Chiến Đế đã không còn uy nghiêm mạnh mẽ, hiện tại Chiến Đế giống như là một ông lão bình thường.
- Đều tại Âu Dương đó! Nếu không phải Âu Dương khiến thái thượng trưởng lão nguyên khí đại thương thì chúng ta sẽ không bị buộc đến đường cùng như vậy!
Một trưởng lão cấp Đại Đế tức giận đứng dậy nói:
- Từ khi hắn đi tới Vạn Tiên sơn thì không có ngày nào là Vạn Tiên sơn yên bình!
- Đúng! Đều tại hắn!
Một đám người bắt đầu phụ họa. Lúc này luôn phải tìm ra một người chịu tội thay, nhân tuyển tốt nhất đương nhiên là Âu Dương.
- Bắt đầu từ khi Âu Dương vào Vạn Tiên sơn hắn đã làm được cái gì cho Vạn Tiên sơn? Trừ gây họa ra hắn không làm được gì hết! Tu Phục Tông Sư! Tu Phục Tông Sư như vậy Vạn Tiên sơn thà rằng không cần!
Đại Đế nói chuyện biểu tình rất kích động, nhưng nhìn ra được gã rất yêu Vạn Tiên sơn.
Mục Uyển đứng ra bênh vực Âu Dương:
- Bây giờ là lúc đùn đẩy trách nhiệm sao? Âu Dương đúng là gây họa, nhưng các ngươi cảm thấy dù Âu Dương không gây họa thì những tên lòng muông dạ thú đó sẽ để Vạn Tiên sơn vĩnh viễn hùng bá Trung Châu sao?
Mễ Bản cũng đứng dậy nói:
- Đúng vậy, mặc dù Âu Dương gây họa nhưng hắn cũng là đệ tử Vạn Tiên sơn, hiện tại chúng ta nên làm là sóng vai chiến đấu vượt qua khó khăn này chứ không phải nói ai đúng ai sai.
- Hừ!
Trưởng lão Đại Đế đó cũng biết lúc này không thích hợp thảo luận ai đúng ai sai, hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống.
Cả phòng nghị sự lại chìm trong tĩnh lặng, mọi người nhìn chằm chằm Bạch Hủ Minh, họ muốn biết ý tưởng của lão như thế nào.
Bạch Hủ Minh liếc mắt các trưởng lão bên dưới, lão hiểu rằng khi không biết bí mật của Âu Dương thì cách nghĩ của những người này là không thể tránh khỏi.
Nhưng dù là hiện tại thì Bạch Hủ Minh cũng không hối hận, con người chỉ thấy trước mắt suy sụp nhưng không biết đằng sau sụp đổ là càng lớn trỗi dậy.
Bạch Hủ Minh tin tưởng chỉ cần cho Âu Dương trưởng thành, có một ngày những gì đã mất sẽ lấy lại. Mặc kệ là Khúc Hướng Tiền hay Đạm Thai Kha, họ không thể nào là đối thủ khi Âu Dương chân chính nắm giữ Tứ Phương chiến kỳ.
Bạch Hủ Minh suy tư thật lâu sau, nói:
- Trong vòng năm ngày, rời đi đi.
- Sư huynh!
- Thái thượng trưởng lão!
Đám người không dám tin nhìn Bạch Hủ Minh, họ tưởng lão sẽ nói là tử chiến đến cùng. Nếu Bạch Hủ Minh nói câu đó vậy họ chắc chắn sẽ lựa chọn cùng Vạn Tiên sơn quyết chiến không lùi, nhưng bây giờ Bạch Hủ Minh nói rút lui!
- Căn cơ của Vạn Tiên sơn không phải là Trung Châu, căn cơ của Vạn Tiên sơn là người sống. Chỉ cần người còn đó thì vẫn có thể lấy lại thứ đã mất.
Bạch Hủ Minh nhìn người bên dưới, nói tiếp:
- Đi đi thôi, núi xanh còn đó.
Bạch Hủ Minh nói xong đứng dậy, chậm rãi đi ra phòng nghị sự, hướng tới cung phụng đường Chưởng Tông cung của Vạn Tiên sơn.
Nhìn hành động của Bạch Hủ Minh, các trưởng lão và Lỗ Tu tự động đi theo sau, nhưng họ không đi vào mà đứng ngoài cung phụng đường nhìn Bạch Hủ Minh quỳ trước pho tượng các đời tổ tiên.
- Bạch Hủ Minh là tội nhân, nhưng Bạch Hủ Minh tin rằng dù là liệt tổ liệt tông sống lại chắc sẽ không trách tội hôm nay Bạch Hủ Minh lựa chọn. Vạn Tiên sơn thành lập tức năm vạn bảy ngàn năm trước, tọa ủng Trung Châu, hùng bá một phương, uy hiếp Chân Linh Giới. Nhưng hôm nay đệ tử Vạn Tiên sơn không thể không buông bỏ tất cả.
Bạch Hủ Minh nói đến đây nước mắt lăn dài.
*Bùm! Bùm! Bùm!*
Bạch Hủ Minh dập đầu ba cái hướng liệt tổ liệt tong xong nói nhìn các pho tượng, nói:
- Ta nhân danh thái thượng trưởng lão đời thứ mười bảy Vạn Tiên sơn, hiện tại mệnh lệnh cho đệ tử Vạn Tiên sơn rút khỏi Vạn Tiên sơn, xa xứ đến phương tây!
Bạch Hủ Minh nói xong đứng dậy, mặc dù lão đã mất đi lực lượng kinh thiên nhưng tại Vạn Tiên sơn thì lời của lão cao hơn tất cả.
*Vèo!*
Một đám trưởng lão bao gồm Lỗ Tu, toàn bộ quỳ gối xuống đất, nhìn Bạch Hủ Minh như vậy lòng họ rất đau.
Bạch Hủ Minh nói:
- Thu dọn đồ đạc, trong vòng năm ngày rời khỏi Vạn Tiên sơn đi.
Bạch Hủ Minh đứng trong cung phụng đường, khóa cửa lại.
Lúc này không ai mở cửa Cung Phụng đường, bởi vì họ hiểu Bạch Hủ Minh lựa chọn con đường này phải gánh tội danh gì, người hiểu thì cho qua, người không hiểu sẽ mắng lão.
- Thông báo cho đệ tử mỗi núi chuẩn bị rời đi.
Lỗ Tu buồn bã xoay người đi hướng đại điện phía xa.
Toàn Vạn Tiên Sơn trong một ngày đều biết tin sắp dọn đi, các đệ tử Vạn Tiên sơn thất thanh khóc, loại khuất nhục này khiến họ không thể chấp nhận, nhưng giờ đây ai cũng biết làm như vậy là vì bất đắc dĩ. Núi xanh còn đó không sợ không củi đốt!
Đệ tử Vạn Tiên sơn tha thứ Bạch Hủ Minh, bởi vì nếu không có ông lão này đốt hồn huyết chiến bức lùi hai cường giả ý chí viễn cổ thì một ngày trước có lẽ họ đã bị tiêu diệt.
Khi ý chí vĩnh sinh trở về, Đạm Thai Kha biết hôm nay Vạn Tiên sơn không có ai giữ chân họ được nữa.
- Ha ha ha ha! Một đám Đại Đế thì làm sao? Lão quỷ Bạch Hủ Minh trong một trăm năm không thể đấu nữa. Năm ngày sau hai chúng ta sẽ lại đến Vạn Tiên sơn, ta khuyên các ngươi trong vòng năm ngày này rút khỏi Vạn Tiên sơn đi, để tránh lúc chúng ta huyết tẩy Vạn Tiên sơn thì không nể tình!
Đạm Thai Kha dìu Khúc Hướng Tiền, hai người hóa thành ảo ảnh biến mất. Một đám Đại Đế Vạn Tiên sơn lắc đầu, thở dài.
Mới rồi Bạch Hủ Minh một chiêu Kiếm Tại Ngã Tâm thành công đánh phá ý chí viễn cổ của hai người, khi đó họ chỉ có thực lực Đại Đế bình thường, tiếc rằng Vạn Tiên sơn không bắt chặt cơ hội duy nhất đó đánh chết hai người.
Bây giờ hai người bỏ chạy, ai đều hiểu Vạn Tiên sơn tiêu rồi.
- Số mệnh...là số mệnh...
Bạch Hủ Minh tuyệt vọng quỳ trên Thông Thiên phong, một kích cuối cùng hy vọng đánh ra một tương lai, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Trong trăm năm Bạch Hủ Minh không thể chiến đấu được nữa, dù Vạn Tiên sơn có nhiều Đại Đế cũng không khả năng ngăn cản hai cường giả ý chí viễn cổ ra tay,
- Không lẽ ông trời muốn lấy đi Vạn Tiên sơn sao!?
Lỗ Tu nhìn Vạn Tiên sơn bị đánh thành một đống hỗn độn, nhìn Thông Linh Hải tán loạn nhấn chìm vô số ngọn núi, nhìn thật nhiều Đại Đế bị nước mưa thủy long giết chết, trong lòng gã buồn bã.
- Tông chủ... Chúng ta...
Các trưởng lão cấp Đại Đế Vạn Tiên sơn biết hôm nay hai người kia bỏ chạy, vậy thì năm ngày sau có lẽ thật sự huyết tẩy Vạn Tiên sơn.
Lỗ Tu giọng điệu ủ rũ nói:
- Đi phòng nghị sự đi...tất cả nên có chấm dứt.
Không lẽ cơ nghiệp mấy vạn năm của Vạn Tiên sơn sẽ từ bỏ trong tay bọn họ đời này sao?
Lỗ Tu không cam lòng, gã thật sự không cam lòng.
Đại sảnh nghị sự, lúc này toàn bộ trưởng lão Vạn Tiên sơn đều tụ tập. Bạch Hủ Minh ngồi bên cạnh Lỗ Tu, nhưng lúc này Chiến Đế đã không còn uy nghiêm mạnh mẽ, hiện tại Chiến Đế giống như là một ông lão bình thường.
- Đều tại Âu Dương đó! Nếu không phải Âu Dương khiến thái thượng trưởng lão nguyên khí đại thương thì chúng ta sẽ không bị buộc đến đường cùng như vậy!
Một trưởng lão cấp Đại Đế tức giận đứng dậy nói:
- Từ khi hắn đi tới Vạn Tiên sơn thì không có ngày nào là Vạn Tiên sơn yên bình!
- Đúng! Đều tại hắn!
Một đám người bắt đầu phụ họa. Lúc này luôn phải tìm ra một người chịu tội thay, nhân tuyển tốt nhất đương nhiên là Âu Dương.
- Bắt đầu từ khi Âu Dương vào Vạn Tiên sơn hắn đã làm được cái gì cho Vạn Tiên sơn? Trừ gây họa ra hắn không làm được gì hết! Tu Phục Tông Sư! Tu Phục Tông Sư như vậy Vạn Tiên sơn thà rằng không cần!
Đại Đế nói chuyện biểu tình rất kích động, nhưng nhìn ra được gã rất yêu Vạn Tiên sơn.
Mục Uyển đứng ra bênh vực Âu Dương:
- Bây giờ là lúc đùn đẩy trách nhiệm sao? Âu Dương đúng là gây họa, nhưng các ngươi cảm thấy dù Âu Dương không gây họa thì những tên lòng muông dạ thú đó sẽ để Vạn Tiên sơn vĩnh viễn hùng bá Trung Châu sao?
Mễ Bản cũng đứng dậy nói:
- Đúng vậy, mặc dù Âu Dương gây họa nhưng hắn cũng là đệ tử Vạn Tiên sơn, hiện tại chúng ta nên làm là sóng vai chiến đấu vượt qua khó khăn này chứ không phải nói ai đúng ai sai.
- Hừ!
Trưởng lão Đại Đế đó cũng biết lúc này không thích hợp thảo luận ai đúng ai sai, hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống.
Cả phòng nghị sự lại chìm trong tĩnh lặng, mọi người nhìn chằm chằm Bạch Hủ Minh, họ muốn biết ý tưởng của lão như thế nào.
Bạch Hủ Minh liếc mắt các trưởng lão bên dưới, lão hiểu rằng khi không biết bí mật của Âu Dương thì cách nghĩ của những người này là không thể tránh khỏi.
Nhưng dù là hiện tại thì Bạch Hủ Minh cũng không hối hận, con người chỉ thấy trước mắt suy sụp nhưng không biết đằng sau sụp đổ là càng lớn trỗi dậy.
Bạch Hủ Minh tin tưởng chỉ cần cho Âu Dương trưởng thành, có một ngày những gì đã mất sẽ lấy lại. Mặc kệ là Khúc Hướng Tiền hay Đạm Thai Kha, họ không thể nào là đối thủ khi Âu Dương chân chính nắm giữ Tứ Phương chiến kỳ.
Bạch Hủ Minh suy tư thật lâu sau, nói:
- Trong vòng năm ngày, rời đi đi.
- Sư huynh!
- Thái thượng trưởng lão!
Đám người không dám tin nhìn Bạch Hủ Minh, họ tưởng lão sẽ nói là tử chiến đến cùng. Nếu Bạch Hủ Minh nói câu đó vậy họ chắc chắn sẽ lựa chọn cùng Vạn Tiên sơn quyết chiến không lùi, nhưng bây giờ Bạch Hủ Minh nói rút lui!
- Căn cơ của Vạn Tiên sơn không phải là Trung Châu, căn cơ của Vạn Tiên sơn là người sống. Chỉ cần người còn đó thì vẫn có thể lấy lại thứ đã mất.
Bạch Hủ Minh nhìn người bên dưới, nói tiếp:
- Đi đi thôi, núi xanh còn đó.
Bạch Hủ Minh nói xong đứng dậy, chậm rãi đi ra phòng nghị sự, hướng tới cung phụng đường Chưởng Tông cung của Vạn Tiên sơn.
Nhìn hành động của Bạch Hủ Minh, các trưởng lão và Lỗ Tu tự động đi theo sau, nhưng họ không đi vào mà đứng ngoài cung phụng đường nhìn Bạch Hủ Minh quỳ trước pho tượng các đời tổ tiên.
- Bạch Hủ Minh là tội nhân, nhưng Bạch Hủ Minh tin rằng dù là liệt tổ liệt tông sống lại chắc sẽ không trách tội hôm nay Bạch Hủ Minh lựa chọn. Vạn Tiên sơn thành lập tức năm vạn bảy ngàn năm trước, tọa ủng Trung Châu, hùng bá một phương, uy hiếp Chân Linh Giới. Nhưng hôm nay đệ tử Vạn Tiên sơn không thể không buông bỏ tất cả.
Bạch Hủ Minh nói đến đây nước mắt lăn dài.
*Bùm! Bùm! Bùm!*
Bạch Hủ Minh dập đầu ba cái hướng liệt tổ liệt tong xong nói nhìn các pho tượng, nói:
- Ta nhân danh thái thượng trưởng lão đời thứ mười bảy Vạn Tiên sơn, hiện tại mệnh lệnh cho đệ tử Vạn Tiên sơn rút khỏi Vạn Tiên sơn, xa xứ đến phương tây!
Bạch Hủ Minh nói xong đứng dậy, mặc dù lão đã mất đi lực lượng kinh thiên nhưng tại Vạn Tiên sơn thì lời của lão cao hơn tất cả.
*Vèo!*
Một đám trưởng lão bao gồm Lỗ Tu, toàn bộ quỳ gối xuống đất, nhìn Bạch Hủ Minh như vậy lòng họ rất đau.
Bạch Hủ Minh nói:
- Thu dọn đồ đạc, trong vòng năm ngày rời khỏi Vạn Tiên sơn đi.
Bạch Hủ Minh đứng trong cung phụng đường, khóa cửa lại.
Lúc này không ai mở cửa Cung Phụng đường, bởi vì họ hiểu Bạch Hủ Minh lựa chọn con đường này phải gánh tội danh gì, người hiểu thì cho qua, người không hiểu sẽ mắng lão.
- Thông báo cho đệ tử mỗi núi chuẩn bị rời đi.
Lỗ Tu buồn bã xoay người đi hướng đại điện phía xa.
Toàn Vạn Tiên Sơn trong một ngày đều biết tin sắp dọn đi, các đệ tử Vạn Tiên sơn thất thanh khóc, loại khuất nhục này khiến họ không thể chấp nhận, nhưng giờ đây ai cũng biết làm như vậy là vì bất đắc dĩ. Núi xanh còn đó không sợ không củi đốt!
Đệ tử Vạn Tiên sơn tha thứ Bạch Hủ Minh, bởi vì nếu không có ông lão này đốt hồn huyết chiến bức lùi hai cường giả ý chí viễn cổ thì một ngày trước có lẽ họ đã bị tiêu diệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.