Chương 494: Đông Phương Nguyệt
Minh Nguyệt
03/09/2013
Nếu Âu Dương muốn che giấu bản thân thì toàn bộ Chân Linh Giới tuyệt đối không có ai phát hiện ra hắn được.
Lúc này Âu Dương một mình ngồi bên cái bàn dựa cửa sổ. Một đĩa thịt nướng, một bình thiêu tửu, miệng ngâm nga khúc nhạc, có vẻ vô cùng nhàn nhã.
- Sư huynh, tại sao chúng ta không trực tiếp vào Thiên Nhai Hải các?
Cửa thang lầu, có một nam nam một nữ từ dưới đi lên. Người đàn ông cao cỡ Âu Dương, bộ dạng tiểu bạch kiếm đẹp trai mê chết người. Cô gái sau lưng gã thì mặc áo liền thân, vấn tóc ăn mặc đều dựa theo thói quen đàn ông.
Dù là vậy thì cô gái lên lầu vẫn dấy lên tiếng xôn xao. Dù cô gái mặc trang phục nam thì vẫn rất xinh đẹp, nếu bỏ trang phục này thay áo thiên kim, đúng là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
- Điệu thấp đi! Chúng ta phải điệu thấp, có biết không?
Người đàn ông mất kiên nhẫn liếc tiểu sư muội phía sau mình. Lần này hai người lén trốn khỏi gia tộc, nếu bây giờ chạy vào Thiên Nhai Hải các thì chắc chắn Đông Phương gia tộc sẽ tìm ra họ ngay.
- Sư huynh, da mặt ngươi thật dày.
Đông Phương Nguyệt trừng mắt Đông Phương Hoa, nói:
- Ta chưa từng biết sư huynh là người điệu thấp!
Đông Phương Hoa nhún vai, nói:
- Thật ra sư huynh của muội luôn điệu thấp!
Hai người đã đi đến bên bàn của Âu Dương.
Đông Phương Hoa chắp tay hành lễ với Âu Dương, nói:
- Vị huynh đệ này, chúng ta ngồi cùng bàn có được không?
Âu Dương nghe Đông Phương Hoa hỏi, ngẩng đầu liếc đôi sư huynh muội ồn ào, hắn nghe rõ ràng lời hai người vừa nói. Lai lịch của hai người có lẽ không nhỏ, gia tộc tử đệ có thể bước vào Thiên Nhai Hải các thì chắc hai người đến từ tứ đại gia tộc.
Âu Dương phất tay ý bảo Đông Phương Hoa tự tiện, hắn không mở miệng. Hai Tu Phục Đại Sư trẻ tuổi này chắc là lén bỏ nhà đi Bách Tôn đảo xem Tu Phục Sư phong hội.
- Đa tạ!
Đông Phương Hoa không tức giận vì Âu Dương không mở miệng, kéo Đông Phương Nguyệt ngồi xuống.
Đông Phương Hoa chỉ vào Đông Phương Nguyệt, nói:
- Ta sắp chịu đựng muội không nổi nữa! Nếu không phải lần này muội tms chặt ta thì có chết ta cũng không mang muội đi! Bắt đầu từ bây giờ muội im miệng cho ta!
- Hừ!
Đông Phương Nguyệt hừ lạnh một tiếng nói:
- Nếu ngươi bỏ lại ta thì ta sẽ nói cho sư phụ là ngươi định đi đâu!
Đông Phương Nguyệt có cách uy hiếp Đông Phương Hoa.
- Muội...!
Đông Phương Hoa bị Đông Phương Nguyệt nói nghẹn lời, nhưng cũng bó tay, nàng bắt chặt điểm yếu của gã, khiến gã muốn phản kích đành chịu thua.
Đông Phương Hoa vô lực lắc đầu nói:
- Được rồi, lần này mang muội đi. Nhưng muội phải nhớ kỹ, ở đây không phải trong nhà, rất nhiều lời không thể nói, không thể hỏi.
Đông Phương Hoa biết rất rõ tính nết sư muội của mình, từ nhỏ được trưởng bối sủng đến lớn, nàng không sợ trời không sợ đất, cái gì đều dám nói, dám làm. Nhưng bây giờ rời khỏi Đông Phương gia tộc, ở bên ngoài nếu Đông Phương Nguyệt còn như vậy nữa thì dễ dàng xảy ra chuyện.
- Ta biết, ta biết!
Đông Phương Nguyệt bực mình trừng sư phụh, nói:
- Ta mới không thèm cùng các ngươi liều mạng giành cái gì thiên hạ đệ nhất Tu Phục Sư! Lần này ta chỉ muốn nhìn xem Thần Tiễn mặt mũi ra sao.
Đông Phương Nguyệt nói rồi vén vạt áo, một đoản cung tỏa ánh sáng xanh bị lấy ra.
Thấy đoản cung bị yêu hóa, Âu Dương giật mình bật thốt:
- Yêu Cung Thủ?
Yêu Chiến Sĩ nữ tính vốn đã ít thấy, còn bỏ đi thiên phong đạo chọn Yêu Cung Thủ thì tuyệt đối hiếm thấy.
Đông Phương Nguyệt bị Âu Dương thốt ba chữ Yêu Cung Thủ hấp dẫn, ngẩng đầu hỏi:
- Sao vậy? Ngươi cũng là Yêu Cung Thủ?
Mặc dù Âu Dương khai sáng ra khơi dòng Yêu Cung Thủ, đi ra con đường Yêu Cung Thủ nhưng trong Chân Linh Giới chân chính lựa chọn yêu hóa chiến cung chỉ là số ít. Dù sao con đường Yêu Cung Thủ quá khó đi, một con đường không bằng phẳng không ai biết đi hướng nơi nào.
- Ta?
Bị Đông Phương Nguyệt hỏi, Âu Dương cười cười nói:
- Xem như đi...
- Xem như đi?
Đông Phương Hoa nghe Âu Dương nói câu này ngẩn ra, Yêu Cung Thủ mà thích kiểu nói xem như?
- Cái gì mà xem như đi? Chắc không phải ngươi ngay cả bắn tên cũng không xa?
Đông Phương Nguyệt nheo mắt nhìn Âu Dương, cười xấu xa. Mặc dù trong Chân Linh Giới người yêu hóa chiến cung hiểu cần trước tiên tu luyện tiễn thuật, nhưng vẫn có một số người mới không hiểu những điều này. Âu Dương ở trong Đông Phương Nguyệt chính là một người mới như vậy.
- Tiễn thuật? Cũng tạm được...
Âu Dương không biết nên trả lời ra sao, chỉ bằng tiễn thuật thì dự đoán hắn đã vượt xa mọi người, hôm nay thiếu nữ mới bước vào Yêu Cung Thủ mà thảo luận tiễn thuật với hắn, đúng là mỉa mai.
Nhưng Âu Dương cảm thấy mỉa mai nhất là hiện tại Yêu Cung Thủ vừa mới bắt đầu nghiên cứu tiễn thuật. Đến bây giờ họ vẫn không hiểu, tiễn thuật đúng là quan trọng với Yêu Cung Thủ nhưng quan trọng nhất tuyệt đối không phải tiễn thuật mà là tầm nhìn.
Yêu Cung Thủ có tầm bắn xa nhất nếu mất đi tầm nhìn thì mọi thứ biến không còn ý nghĩa.
Âu Dương mỉm cười nói:
- Tiễn thuật tôi luyện nhiều là được, thật ra Yêu Cung Thủ quan trọng nhất không phải là tiễn thuật.
Là người khai sáng, hắn biết định nghĩa Yêu Cung Thủ rõ ràng hơn bất cứ ai. Dù Yêu Cung Thủ ngươi có tiễn thuật tuyệt thế vô song đi nữa nếu không có tầm nhìn xa thì chỉ là uổng công.
- Nói nhảm! Chúng ta yêu hóa chiến cung, nếu tên không bắn trúng ngươi thì có tác dụng gì? Chắc ngươi là Yêu Cung Thủ mới yêu hóa chiến cung không lâu chứ gì? Ngươi không nghe người ta nói sao? Thần Tiễn Âu Dương có tiễn thuật thiên hạ vô song, hắn dựa vào tiễn thuật mới có ngày hôm nay!
Đông Phương Nguyệt không hiểu được ý của Âu Dương, lôi luôn Thần Tiễn ra.
Âu Dương lắc đầu, lười nói thêm với Đông Phương Nguyệt. Con đường Yêu Cung Thủ cho dù là hắn khai sáng thì vẫn đang trên đường lần mò, chỉ chạm được biên duyên. Âu Dương cảm thấy so đo với Đông Phương Nguyệt không có ý nghĩa gì, tựa như một giáo sư đại học nói hàm số với học sinh tiểu học, học sinh tiểu học hiểu được mới là lạ.
Thấy sư muội của mình lại cùng người khác tranh luận về Yêu Cung Thủ, Đông Phương Hoa kiềm không được quát:
- Sư muội!
Giống như gã đã nói, đang ở bên ngoài chứ không phải trong Đông Phương gia tộc, nếu Đông Phương Nguyệt tính tình còn như trong nhà thì chuyến đi của họ sẽ rất nguy hiểm.
- Hừ!
Đông Phương Nguyệt lại hừ lạnh, trừng Âu Dương, nói:
- Lần này Bách Tôn đảo phong hội chính là ước định năm mươi năm giữa Thần Tiễn Âu Dương và Đạm Thai Minh, chắc chắn Thần Tiễn sẽ xuất hiện, đến lúc đó hỏi liền biết tiễn thuật có quan trọng nhất hay không.
- Vậu chúc nàng đến khi đó gặp được Thần Tiễn.
Âu Dương không muốn tiếp tục giằng co với Đông Phương Nguyệt Yêu Cung Thủ đẳng cấp học sinh tiểu học. Hắn uống cạn thiên tửu trong cốc, quăng một viên linh đan xong đi ra khỏi tửu lâu.
Đông Phương Hoa nhìn Âu Dương rời đi, vứt linh đan dưới đất, nhíu mày. Dùng linh đan trả tiền, điều này chứng minh trên người Âu Dương không mang theo tiền bạc.
Xem vừa nãy Âu Dương tùy tiện quăng linh đan, Đông Phương Hoa hiểu người ngồi cùng bàn với họ không phải người thường.
Lúc này Âu Dương một mình ngồi bên cái bàn dựa cửa sổ. Một đĩa thịt nướng, một bình thiêu tửu, miệng ngâm nga khúc nhạc, có vẻ vô cùng nhàn nhã.
- Sư huynh, tại sao chúng ta không trực tiếp vào Thiên Nhai Hải các?
Cửa thang lầu, có một nam nam một nữ từ dưới đi lên. Người đàn ông cao cỡ Âu Dương, bộ dạng tiểu bạch kiếm đẹp trai mê chết người. Cô gái sau lưng gã thì mặc áo liền thân, vấn tóc ăn mặc đều dựa theo thói quen đàn ông.
Dù là vậy thì cô gái lên lầu vẫn dấy lên tiếng xôn xao. Dù cô gái mặc trang phục nam thì vẫn rất xinh đẹp, nếu bỏ trang phục này thay áo thiên kim, đúng là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
- Điệu thấp đi! Chúng ta phải điệu thấp, có biết không?
Người đàn ông mất kiên nhẫn liếc tiểu sư muội phía sau mình. Lần này hai người lén trốn khỏi gia tộc, nếu bây giờ chạy vào Thiên Nhai Hải các thì chắc chắn Đông Phương gia tộc sẽ tìm ra họ ngay.
- Sư huynh, da mặt ngươi thật dày.
Đông Phương Nguyệt trừng mắt Đông Phương Hoa, nói:
- Ta chưa từng biết sư huynh là người điệu thấp!
Đông Phương Hoa nhún vai, nói:
- Thật ra sư huynh của muội luôn điệu thấp!
Hai người đã đi đến bên bàn của Âu Dương.
Đông Phương Hoa chắp tay hành lễ với Âu Dương, nói:
- Vị huynh đệ này, chúng ta ngồi cùng bàn có được không?
Âu Dương nghe Đông Phương Hoa hỏi, ngẩng đầu liếc đôi sư huynh muội ồn ào, hắn nghe rõ ràng lời hai người vừa nói. Lai lịch của hai người có lẽ không nhỏ, gia tộc tử đệ có thể bước vào Thiên Nhai Hải các thì chắc hai người đến từ tứ đại gia tộc.
Âu Dương phất tay ý bảo Đông Phương Hoa tự tiện, hắn không mở miệng. Hai Tu Phục Đại Sư trẻ tuổi này chắc là lén bỏ nhà đi Bách Tôn đảo xem Tu Phục Sư phong hội.
- Đa tạ!
Đông Phương Hoa không tức giận vì Âu Dương không mở miệng, kéo Đông Phương Nguyệt ngồi xuống.
Đông Phương Hoa chỉ vào Đông Phương Nguyệt, nói:
- Ta sắp chịu đựng muội không nổi nữa! Nếu không phải lần này muội tms chặt ta thì có chết ta cũng không mang muội đi! Bắt đầu từ bây giờ muội im miệng cho ta!
- Hừ!
Đông Phương Nguyệt hừ lạnh một tiếng nói:
- Nếu ngươi bỏ lại ta thì ta sẽ nói cho sư phụ là ngươi định đi đâu!
Đông Phương Nguyệt có cách uy hiếp Đông Phương Hoa.
- Muội...!
Đông Phương Hoa bị Đông Phương Nguyệt nói nghẹn lời, nhưng cũng bó tay, nàng bắt chặt điểm yếu của gã, khiến gã muốn phản kích đành chịu thua.
Đông Phương Hoa vô lực lắc đầu nói:
- Được rồi, lần này mang muội đi. Nhưng muội phải nhớ kỹ, ở đây không phải trong nhà, rất nhiều lời không thể nói, không thể hỏi.
Đông Phương Hoa biết rất rõ tính nết sư muội của mình, từ nhỏ được trưởng bối sủng đến lớn, nàng không sợ trời không sợ đất, cái gì đều dám nói, dám làm. Nhưng bây giờ rời khỏi Đông Phương gia tộc, ở bên ngoài nếu Đông Phương Nguyệt còn như vậy nữa thì dễ dàng xảy ra chuyện.
- Ta biết, ta biết!
Đông Phương Nguyệt bực mình trừng sư phụh, nói:
- Ta mới không thèm cùng các ngươi liều mạng giành cái gì thiên hạ đệ nhất Tu Phục Sư! Lần này ta chỉ muốn nhìn xem Thần Tiễn mặt mũi ra sao.
Đông Phương Nguyệt nói rồi vén vạt áo, một đoản cung tỏa ánh sáng xanh bị lấy ra.
Thấy đoản cung bị yêu hóa, Âu Dương giật mình bật thốt:
- Yêu Cung Thủ?
Yêu Chiến Sĩ nữ tính vốn đã ít thấy, còn bỏ đi thiên phong đạo chọn Yêu Cung Thủ thì tuyệt đối hiếm thấy.
Đông Phương Nguyệt bị Âu Dương thốt ba chữ Yêu Cung Thủ hấp dẫn, ngẩng đầu hỏi:
- Sao vậy? Ngươi cũng là Yêu Cung Thủ?
Mặc dù Âu Dương khai sáng ra khơi dòng Yêu Cung Thủ, đi ra con đường Yêu Cung Thủ nhưng trong Chân Linh Giới chân chính lựa chọn yêu hóa chiến cung chỉ là số ít. Dù sao con đường Yêu Cung Thủ quá khó đi, một con đường không bằng phẳng không ai biết đi hướng nơi nào.
- Ta?
Bị Đông Phương Nguyệt hỏi, Âu Dương cười cười nói:
- Xem như đi...
- Xem như đi?
Đông Phương Hoa nghe Âu Dương nói câu này ngẩn ra, Yêu Cung Thủ mà thích kiểu nói xem như?
- Cái gì mà xem như đi? Chắc không phải ngươi ngay cả bắn tên cũng không xa?
Đông Phương Nguyệt nheo mắt nhìn Âu Dương, cười xấu xa. Mặc dù trong Chân Linh Giới người yêu hóa chiến cung hiểu cần trước tiên tu luyện tiễn thuật, nhưng vẫn có một số người mới không hiểu những điều này. Âu Dương ở trong Đông Phương Nguyệt chính là một người mới như vậy.
- Tiễn thuật? Cũng tạm được...
Âu Dương không biết nên trả lời ra sao, chỉ bằng tiễn thuật thì dự đoán hắn đã vượt xa mọi người, hôm nay thiếu nữ mới bước vào Yêu Cung Thủ mà thảo luận tiễn thuật với hắn, đúng là mỉa mai.
Nhưng Âu Dương cảm thấy mỉa mai nhất là hiện tại Yêu Cung Thủ vừa mới bắt đầu nghiên cứu tiễn thuật. Đến bây giờ họ vẫn không hiểu, tiễn thuật đúng là quan trọng với Yêu Cung Thủ nhưng quan trọng nhất tuyệt đối không phải tiễn thuật mà là tầm nhìn.
Yêu Cung Thủ có tầm bắn xa nhất nếu mất đi tầm nhìn thì mọi thứ biến không còn ý nghĩa.
Âu Dương mỉm cười nói:
- Tiễn thuật tôi luyện nhiều là được, thật ra Yêu Cung Thủ quan trọng nhất không phải là tiễn thuật.
Là người khai sáng, hắn biết định nghĩa Yêu Cung Thủ rõ ràng hơn bất cứ ai. Dù Yêu Cung Thủ ngươi có tiễn thuật tuyệt thế vô song đi nữa nếu không có tầm nhìn xa thì chỉ là uổng công.
- Nói nhảm! Chúng ta yêu hóa chiến cung, nếu tên không bắn trúng ngươi thì có tác dụng gì? Chắc ngươi là Yêu Cung Thủ mới yêu hóa chiến cung không lâu chứ gì? Ngươi không nghe người ta nói sao? Thần Tiễn Âu Dương có tiễn thuật thiên hạ vô song, hắn dựa vào tiễn thuật mới có ngày hôm nay!
Đông Phương Nguyệt không hiểu được ý của Âu Dương, lôi luôn Thần Tiễn ra.
Âu Dương lắc đầu, lười nói thêm với Đông Phương Nguyệt. Con đường Yêu Cung Thủ cho dù là hắn khai sáng thì vẫn đang trên đường lần mò, chỉ chạm được biên duyên. Âu Dương cảm thấy so đo với Đông Phương Nguyệt không có ý nghĩa gì, tựa như một giáo sư đại học nói hàm số với học sinh tiểu học, học sinh tiểu học hiểu được mới là lạ.
Thấy sư muội của mình lại cùng người khác tranh luận về Yêu Cung Thủ, Đông Phương Hoa kiềm không được quát:
- Sư muội!
Giống như gã đã nói, đang ở bên ngoài chứ không phải trong Đông Phương gia tộc, nếu Đông Phương Nguyệt tính tình còn như trong nhà thì chuyến đi của họ sẽ rất nguy hiểm.
- Hừ!
Đông Phương Nguyệt lại hừ lạnh, trừng Âu Dương, nói:
- Lần này Bách Tôn đảo phong hội chính là ước định năm mươi năm giữa Thần Tiễn Âu Dương và Đạm Thai Minh, chắc chắn Thần Tiễn sẽ xuất hiện, đến lúc đó hỏi liền biết tiễn thuật có quan trọng nhất hay không.
- Vậu chúc nàng đến khi đó gặp được Thần Tiễn.
Âu Dương không muốn tiếp tục giằng co với Đông Phương Nguyệt Yêu Cung Thủ đẳng cấp học sinh tiểu học. Hắn uống cạn thiên tửu trong cốc, quăng một viên linh đan xong đi ra khỏi tửu lâu.
Đông Phương Hoa nhìn Âu Dương rời đi, vứt linh đan dưới đất, nhíu mày. Dùng linh đan trả tiền, điều này chứng minh trên người Âu Dương không mang theo tiền bạc.
Xem vừa nãy Âu Dương tùy tiện quăng linh đan, Đông Phương Hoa hiểu người ngồi cùng bàn với họ không phải người thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.