Chương 40: Chỉ đối tốt với em
Lạc Lạc
15/01/2023
Khi về đến nhà hôm đó, Tống Khâm đã về nhà từ lúc nào, cô chỉ cúi đầu với anh rồi lặng lẽ quay trở về phòng, hành động có chút kính trọng của cô thật lạ lẫm, anh bước tới níu lấy tay của cô nhưng vô tình nắm phải cánh tay bị thương lúc sáng của cô.
“A.”
Cô khẽ kêu lên sắc mặt không được tốt cho lắm, Tống Khâm rõ rằng nắm lấy tay của cô rất nhẹ nhưng cô lại phản ứng rất mạnh như vậy, anh lo lắng chạm vào cô nhưng cô rụt tay lại rồi lùi về phía sau.
“Xin lỗi, tôi hơi mệt tôi muốn về nghỉ ngơi.”
“Bội Ân... em sao vậy?”
Thấy cô có vẻ xa cách với mình, anh cũng vô cùng khó chịu, không để cô rời đi anh vội bước tới kéo áo của cô lên để kiểm tra cánh tay của cô, quả nhiên là bị thương, trong lòng của anh lúc này vô cùng lo lắng, anh cẩn thận chạm vào cô nhưng cô lại tránh xa anh.
“Đừng chạm vào tôi!”
“Bội Ân, hôm nay em bị sao vậy, ai làm em bị thương nói tôi nghe!”
Cô cố ý tránh né cái nhìn của anh, trong đầu nhớ lại lúc anh ôm lấy Diệp Kỳ gấp rút rời khỏi công ty trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, lúc đó cô cảm giác mình không thể tiếp tục ngoan ngoãn chịu đựng trong cái mối quan hệ dây dưa này nữa, cô cảm thấy thật may mắn vì mình đã không ngộ nhận tình cảm của mình.
“Chỉ là sơ ý trong lúc làm việc thôi, anh để tôi về phòng thay đồ nhé.”
Đôi bàn tay của anh trở nên lỏng lẻo để cô tuột mất khỏi tay mình, cô cứ như vậy mà lạnh lùng trở về phòng, anh vì không thể chịu đựng được khi cô cứ ấp ấp mở mở như vậy, nhất định là có người đã hại cô nhưng cô không muốn nói cho anh biết, Tống Khâm liền lấy điện thoại ra gọi cho nhân viên để gửi camera trích xuất qua cho anh xem tình hình buổi sáng sớm ở công ty cho mình.
Anh quan sát theo dõi tình hình, ban đầu không có chuyện gì xảy ra vẫn như mọi người các nhân viên khác đều đi đi vào vào, anh tua thêm một chút thì cũng bắt gặp Lý Bội Ân, toàn cảnh được quay lại cô va phải một nhân viên nam, từ phía xa một người phụ nữ xông tới liên tục đánh Lý Bội Ân không chút thương tiếc.
“Gì vậy chứ?”
Anh tiếp tục theo dõi thì nhìn thấy Diệp Kỳ đang đứng phía xa, trên môi còn nở mọt nụ cười hiểm độc, những nhân viên khác vậy mà lại không để ý đến can ngăn còn để cô gái điên loạn kia xông lên tấn công cô, thì ra vết thương trên tay của cô chính là cô gái kia để lại.
Nhưng nụ cười trên môi lúc đó của Diệp Kỳ rất kỳ lạ, anh zoom lên hết cỡ, ánh ămts trở nên lạnh lẽo u ám, chuyện này không biết ai đã làm nhưng để người con gái của anh chịu đựng như vậy mà còn nở nụ cười lạnh lẽo như thế, anh lại đi giúp cô ta mà không hề hay biết người con gái của mình bị thương, anh đúng là thằng khốn mà.
Tống Khâm dập máy rồi để nó qua một bên nhanh chóng đi lên phòng tìm cô, Lý Bội Ân không khóa cửa nên anh xông vào đã nhìn thấy cô đang cởi bỏ lớp áo bên ngoài của mình để lộ rõ vết thương lớn trên cánh tay, cô có chút giật mình nê vội kéo áo lại nhưng anh nhanh tay giữ lại.
“Để yên cho tôi xem.”
Trong lòng anh đau đớn, lúc đầu mang tiếng là trả thù cô nhưng anh không hề đánh cô dù chỉ là một cái, vậy mà con ả đàn bà lạ mặt kia dám động vào cô, đôi bàn tay anh run run chạm vào gương mặt của cô và mái tóc của cô, hận bản thân lúc đó không thể xuất hiện kịp lúc để bảo vệ cho cô, anh đúng là đồ tồi tệ mà.
“Bội Ân ngồi yên tôi thoa thuốc cho em.”
Cô cũng không có ý chống cự ngoan ngoãn ngồi đấy để anh lấy thuốc thoa cho mình, vết thương cũng may là không sâu nhưng cô lại có thể chịu đựng như vậy cũng rất giỏi, anh nhè nhẹ chậm thuốc vào vết thương hở, cô nhẹ cắn chặt răng chịu đựng, anh đưa tay của mình ra trước mặt cô dịu dàng nói.
“Đừng chịu đựng, đau thì cắn tôi này, tôi cũng muốn chia sẻ nỗi đau với em.”
“Anh đừng tốt với tôi như vậy, anh cứ đối xử với tôi như lúc đầu đi, như vậy...tôi sẽ không hiểu lầm.”
Cô nói nhỏ dần, nhưng hiểu lầm gì chứ?
“Hiểu lầm? em hiểu lầm cái gì, là hiểu lầm ý tốt của tôi, hay hiểu lầm rằng tôi chỉ giả vờ đang đùa giỡn em?”
“...”
Anh nhíu mày rồi đột ngột chạm vào vết thương của cô, Lý Bội Ân giật mình vội nắm lấy cánh tay của anh cắn mạnh, Tống Khâm không để lộ chút biểu cảm gì để cô cắn thảo thích, động tác của anh có chút nhẹ nhàng lại, cố gắng tiết chế bản thân mình, cô vừa cắn lại vừa không kiềm kiềm được mà rơi lệ, sau khi băng bó xong anh giúp cô lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt kiều diễm đó.
“Đừng khóc, xong rồi, tôi đối với em là thật lòng không phải trò đùa nên không phải hiểu lầm ý tốt của tôi đâu.”
Cô có chút do dự rồi cất giọng hỏi.
“Lúc anh bế trưởng phòng... tôi đã có suy nghĩ đó...”
“Em ghen à?”
Trong câu nói của anh có ý cười, tuy nhiên trong lòng anh đang rất vui vì cô đã để tâm một chút tới anh khi anh ở cạnh người con gái khác, nhưng họ làm sao có thể sánh bằng cô được chứ, nói mới nhớ Diệp Kỳ cũng có thể liên quan đến chuyện này anh sẽ làm rõ rành mọi chuyện không để cô phải chịu uất ức như vậy.
Cô quay mặt đi hướng khác rồi phủ nhận.
“Không có, tôi chỉ...”
Anh cúi đầu xuống tựa lên vai cô rồi dịu dàng nói.
“Chỉ đối tốt với em, không ai khác đâu.”
“A.”
Cô khẽ kêu lên sắc mặt không được tốt cho lắm, Tống Khâm rõ rằng nắm lấy tay của cô rất nhẹ nhưng cô lại phản ứng rất mạnh như vậy, anh lo lắng chạm vào cô nhưng cô rụt tay lại rồi lùi về phía sau.
“Xin lỗi, tôi hơi mệt tôi muốn về nghỉ ngơi.”
“Bội Ân... em sao vậy?”
Thấy cô có vẻ xa cách với mình, anh cũng vô cùng khó chịu, không để cô rời đi anh vội bước tới kéo áo của cô lên để kiểm tra cánh tay của cô, quả nhiên là bị thương, trong lòng của anh lúc này vô cùng lo lắng, anh cẩn thận chạm vào cô nhưng cô lại tránh xa anh.
“Đừng chạm vào tôi!”
“Bội Ân, hôm nay em bị sao vậy, ai làm em bị thương nói tôi nghe!”
Cô cố ý tránh né cái nhìn của anh, trong đầu nhớ lại lúc anh ôm lấy Diệp Kỳ gấp rút rời khỏi công ty trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, lúc đó cô cảm giác mình không thể tiếp tục ngoan ngoãn chịu đựng trong cái mối quan hệ dây dưa này nữa, cô cảm thấy thật may mắn vì mình đã không ngộ nhận tình cảm của mình.
“Chỉ là sơ ý trong lúc làm việc thôi, anh để tôi về phòng thay đồ nhé.”
Đôi bàn tay của anh trở nên lỏng lẻo để cô tuột mất khỏi tay mình, cô cứ như vậy mà lạnh lùng trở về phòng, anh vì không thể chịu đựng được khi cô cứ ấp ấp mở mở như vậy, nhất định là có người đã hại cô nhưng cô không muốn nói cho anh biết, Tống Khâm liền lấy điện thoại ra gọi cho nhân viên để gửi camera trích xuất qua cho anh xem tình hình buổi sáng sớm ở công ty cho mình.
Anh quan sát theo dõi tình hình, ban đầu không có chuyện gì xảy ra vẫn như mọi người các nhân viên khác đều đi đi vào vào, anh tua thêm một chút thì cũng bắt gặp Lý Bội Ân, toàn cảnh được quay lại cô va phải một nhân viên nam, từ phía xa một người phụ nữ xông tới liên tục đánh Lý Bội Ân không chút thương tiếc.
“Gì vậy chứ?”
Anh tiếp tục theo dõi thì nhìn thấy Diệp Kỳ đang đứng phía xa, trên môi còn nở mọt nụ cười hiểm độc, những nhân viên khác vậy mà lại không để ý đến can ngăn còn để cô gái điên loạn kia xông lên tấn công cô, thì ra vết thương trên tay của cô chính là cô gái kia để lại.
Nhưng nụ cười trên môi lúc đó của Diệp Kỳ rất kỳ lạ, anh zoom lên hết cỡ, ánh ămts trở nên lạnh lẽo u ám, chuyện này không biết ai đã làm nhưng để người con gái của anh chịu đựng như vậy mà còn nở nụ cười lạnh lẽo như thế, anh lại đi giúp cô ta mà không hề hay biết người con gái của mình bị thương, anh đúng là thằng khốn mà.
Tống Khâm dập máy rồi để nó qua một bên nhanh chóng đi lên phòng tìm cô, Lý Bội Ân không khóa cửa nên anh xông vào đã nhìn thấy cô đang cởi bỏ lớp áo bên ngoài của mình để lộ rõ vết thương lớn trên cánh tay, cô có chút giật mình nê vội kéo áo lại nhưng anh nhanh tay giữ lại.
“Để yên cho tôi xem.”
Trong lòng anh đau đớn, lúc đầu mang tiếng là trả thù cô nhưng anh không hề đánh cô dù chỉ là một cái, vậy mà con ả đàn bà lạ mặt kia dám động vào cô, đôi bàn tay anh run run chạm vào gương mặt của cô và mái tóc của cô, hận bản thân lúc đó không thể xuất hiện kịp lúc để bảo vệ cho cô, anh đúng là đồ tồi tệ mà.
“Bội Ân ngồi yên tôi thoa thuốc cho em.”
Cô cũng không có ý chống cự ngoan ngoãn ngồi đấy để anh lấy thuốc thoa cho mình, vết thương cũng may là không sâu nhưng cô lại có thể chịu đựng như vậy cũng rất giỏi, anh nhè nhẹ chậm thuốc vào vết thương hở, cô nhẹ cắn chặt răng chịu đựng, anh đưa tay của mình ra trước mặt cô dịu dàng nói.
“Đừng chịu đựng, đau thì cắn tôi này, tôi cũng muốn chia sẻ nỗi đau với em.”
“Anh đừng tốt với tôi như vậy, anh cứ đối xử với tôi như lúc đầu đi, như vậy...tôi sẽ không hiểu lầm.”
Cô nói nhỏ dần, nhưng hiểu lầm gì chứ?
“Hiểu lầm? em hiểu lầm cái gì, là hiểu lầm ý tốt của tôi, hay hiểu lầm rằng tôi chỉ giả vờ đang đùa giỡn em?”
“...”
Anh nhíu mày rồi đột ngột chạm vào vết thương của cô, Lý Bội Ân giật mình vội nắm lấy cánh tay của anh cắn mạnh, Tống Khâm không để lộ chút biểu cảm gì để cô cắn thảo thích, động tác của anh có chút nhẹ nhàng lại, cố gắng tiết chế bản thân mình, cô vừa cắn lại vừa không kiềm kiềm được mà rơi lệ, sau khi băng bó xong anh giúp cô lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt kiều diễm đó.
“Đừng khóc, xong rồi, tôi đối với em là thật lòng không phải trò đùa nên không phải hiểu lầm ý tốt của tôi đâu.”
Cô có chút do dự rồi cất giọng hỏi.
“Lúc anh bế trưởng phòng... tôi đã có suy nghĩ đó...”
“Em ghen à?”
Trong câu nói của anh có ý cười, tuy nhiên trong lòng anh đang rất vui vì cô đã để tâm một chút tới anh khi anh ở cạnh người con gái khác, nhưng họ làm sao có thể sánh bằng cô được chứ, nói mới nhớ Diệp Kỳ cũng có thể liên quan đến chuyện này anh sẽ làm rõ rành mọi chuyện không để cô phải chịu uất ức như vậy.
Cô quay mặt đi hướng khác rồi phủ nhận.
“Không có, tôi chỉ...”
Anh cúi đầu xuống tựa lên vai cô rồi dịu dàng nói.
“Chỉ đối tốt với em, không ai khác đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.