Chương 41: Đến kịp lúc
Lạc Lạc
15/01/2023
Ngày hôm sau, Lý Bội Ân vẫn đi đến công ty như thường ngày tuy nhiên cô gái kia đã núp sẵn và chờ đợi thời cơ để tấn công Lý Bội Ân, khi cô vừa mới từ hầm gửi xe đi lên thì cô gái đó đã vội chạy đến bịt miếng Lý Bội Ân còn dùng một con dao dí vào người của cô để đe dọa.
“Im lặng, la lên tao đâm chết mày, đi theo tao!”
Cả người của cô lúc này lạnh đến cứng đờ chỉ biết im lặng và làm theo những gì cô gái kia nói, giọng nói này Lý Bội Ân có thể nhận ra, cô ta chính là bạn gái của Lục Nhĩ Thất, hôm qua đến làm loạn chưa đủ với cô ta sao? cô ta có máu ghen nặng nên dẫn đến điên loạn rồi.
Lý Bội Ân đi theo cô ta đi đến một con hẻm gần đó, nơi đó rất vắng vẻ không có người, cô khẽ nuốt nước bọt vì sợ hãi, con dao vẫn không xê dịch đi xíu nào, cô mím chặt môi chịu đựng rồi cố gắng hỏi.
“Cô...muốn gì ở tôi?”
Cô gái kia bật cười lớn rồi đột ngột xoay người Lý Bội Ân lại, gương mặt của cô ta nhợt nhạt, con mắt đen thâm quầng gương mặt thì hốc hác dường như cô ta không ngủ cả đêm, con mắt cũng sưng đỏ cả lên vì khóc, mới hôm qua thôi mà hôm nay cô ta đã trông sơ xác như vậy rồi, bộ dạng này của cô ta khiến Lý Bội Ân cũng có chút sợ hãi.
“Tao muốn gì ở mày ư? Mày nói đi, mày đã quyến rũ Thất Thất của tao đúng chứ?”
Lý Bội Ân liên tục lắc đầu phủ nhận.
“Không có, tôi đã nói tôi và bạn trai của cô hoàn toàn trong sạch, tôi cũng chỉ là đồng nghiệp của anh ấy, cô đừng hiểu lầm.”
Đột ngột cô gái đó lấy hình ảnh trong điện thoại ra cho Lý Bội Ân xem, cô kịp nhìn thấy cuộc hội thoại giữa cô ta và Diệp Kỳ, dường như đã tổng hợp lại qua rất nhiều, thì ra cô ta luôn lén chụp lại những bằng chứng nhằm muốn mượn tay của cô gái này để ra tay với cô. Con ả diệp Kỳ đó cũng quá thâm độc rồi.
“Sao hả? Đúng quá nên cứng họng rồi à?”
Ánh mắt của cô trở nên u ám, vội hất tay của cô gái đó ra, dường như không biết sợ chết là gì.
“Cô tin người đó sao? đi tin những tấm ảnh rồi ghen bóng ghen gió, tôi nghĩ là cô yêu quá nên điên rồi.”
Cô gái đó thấy cô dùng giọng điệu không sợ chết, liền trở nên tức giận đưa con dao lên cao định tấn công Lý Bội Ân thì từ phía sau một bàn tay to lớn đưa ra siết chặt lấy cổ tay của cô gái đó bẻ mạnh.
“A.”
Cô gái đó bị bẻ khớp tay đến đau đớn kêu lên thảm thiết, sức mạnh của người đàn ông này không phải dạng vừa, cô ta hai mắt trợn trắng lên quay trở lại nhìn kẻ đang bẻ cổ tay của mình, Tống Khâm cả người toàn là sát khí nồng nặc, anh nhìn cô gái đó với ánh mắt lạnh lẽo, còn dám động vào người con gái của anh một lần nữa ư? Đúng là gan trời.
Lý Bội Ân cũng là lần đầu nhìn thấy anh đáng sợ như vậy, mặc cho cô gái đó kêu la thảm thiết, bàn tay của anh siết chặt bẻ ngược cổ tay về phía sau không chút cảm xúc, cô vội chạy tới kéo cô gái đó ra, nếu cứ như vậy sẽ thật sự lìa bàn tay ra mất.
“Tống Khâm dừng lại đi! Đủ rồi.”
Nghe giọng nói của cô, anh liền nới lỏng bàn tay của cô gái kia ra rồi quăng cô ta mạnh xuống đất, cô ta tưởng mình vừa trở về từ cõi chết, mặt mày không còn chút giọt máu nào, đưa đôi bàn tay đã bị bẻ quẹo về phía sau mà liên tục kêu gào.
“Tên khốn, tay của tôi! Bàn tay của tôi!”
Anh ôm lấy Lý Bội Ân vào lòng che chở cho cô, hướng ánh mắt như muốn giết người nhìn về phía cô ta.
“Tôi đã sơ xuất để cô ấy bị cô làm bị thương, nhưng lần này không có đâu nhé.”
Anh lúc này mới quay sang ánh mặt lo lắng như trở về lại thành con người ngày thường của mình.
“Em không sao chứ? Cô ta có làm gì em không?”
Lý Bội Ân có hơi sợ hãi dáng vẻ vừa rồi của anh đến nổi không nói thành lời, cô chỉ đành lắc đầu để anh yên tâm hơn, Tống Khâm giữ lấy cô trong lòng bước tới gần cô gái đó, cô ta sợ anh như gặp ma lùi về phía sau.
“Đừng qua đây! các người đừng qua đây!”
Anh bước tới giật lấy chiếc điện thoại từ tay của cô ta, mắt chăm chú nhìn vào dòng tên của Diệp Kỳ, xem ra đúng như những gì anh dự đoán, cô ta làm chuyện ác nhưng vẫn chưa có bài bảng dễ bị lộ đuôi như vậy rồi.
“Trả điện thoại cho tôi!”
Tống Khâm nhíu mày bắt đầu tra hỏi.
“Cô biết cô ta từ khi nào?”
“Tôi không biết cô ta, là cô ta kết bạn rồi gửi cho tôi mấy tấm ảnh đó, tôi không quen biết cô ta!”
Anh gằn giọng.
“Chắc chứ?”
“Tôi chắc chắn mà, thả tôi đi đi!”
Cô gái đó nước mắt nước mũi lấm lem van xin, Tống Khâm cũng không cần cô ta cung cấp thêm thông tin gì nữa mọi chuyện chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? anh liền cho cô gái đó rời đi nhưng phải cúi đầu dập lỗi trước Lý Bội Ân, cô vốn dĩ không cần cô ta phải làm vậy nhưng Tống Khâm ép buộc cô ta phải làm vậy trước khi rời đi, nhưng nhiêu đó quá nhẹ nhàng với cô ta rồi, Tống Khâm dùng chính con dao của cô ta gạch một đường ngay mặt của cô ta như lời đe dọa.
“Đụng đến cô gái của tôi sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu, lần sao còn dám, tôi đánh gãy chân cô!”
Nói dứt lời cô gái đó liền ôm lấy bàn tay của mình ba chân bốn cẳng chạy vọt đi, cũng may lúc đó anh đến kịp nếu không cô lại bị thương nữa rồi, làm sao anh có thể để cô mất mác thêm một lần nữa chứ, nhẹ ôm lấy cô vào lòng vỗ về như muốn trấn an cô, cơn nguy hiểm cũng qua rồi.
“Im lặng, la lên tao đâm chết mày, đi theo tao!”
Cả người của cô lúc này lạnh đến cứng đờ chỉ biết im lặng và làm theo những gì cô gái kia nói, giọng nói này Lý Bội Ân có thể nhận ra, cô ta chính là bạn gái của Lục Nhĩ Thất, hôm qua đến làm loạn chưa đủ với cô ta sao? cô ta có máu ghen nặng nên dẫn đến điên loạn rồi.
Lý Bội Ân đi theo cô ta đi đến một con hẻm gần đó, nơi đó rất vắng vẻ không có người, cô khẽ nuốt nước bọt vì sợ hãi, con dao vẫn không xê dịch đi xíu nào, cô mím chặt môi chịu đựng rồi cố gắng hỏi.
“Cô...muốn gì ở tôi?”
Cô gái kia bật cười lớn rồi đột ngột xoay người Lý Bội Ân lại, gương mặt của cô ta nhợt nhạt, con mắt đen thâm quầng gương mặt thì hốc hác dường như cô ta không ngủ cả đêm, con mắt cũng sưng đỏ cả lên vì khóc, mới hôm qua thôi mà hôm nay cô ta đã trông sơ xác như vậy rồi, bộ dạng này của cô ta khiến Lý Bội Ân cũng có chút sợ hãi.
“Tao muốn gì ở mày ư? Mày nói đi, mày đã quyến rũ Thất Thất của tao đúng chứ?”
Lý Bội Ân liên tục lắc đầu phủ nhận.
“Không có, tôi đã nói tôi và bạn trai của cô hoàn toàn trong sạch, tôi cũng chỉ là đồng nghiệp của anh ấy, cô đừng hiểu lầm.”
Đột ngột cô gái đó lấy hình ảnh trong điện thoại ra cho Lý Bội Ân xem, cô kịp nhìn thấy cuộc hội thoại giữa cô ta và Diệp Kỳ, dường như đã tổng hợp lại qua rất nhiều, thì ra cô ta luôn lén chụp lại những bằng chứng nhằm muốn mượn tay của cô gái này để ra tay với cô. Con ả diệp Kỳ đó cũng quá thâm độc rồi.
“Sao hả? Đúng quá nên cứng họng rồi à?”
Ánh mắt của cô trở nên u ám, vội hất tay của cô gái đó ra, dường như không biết sợ chết là gì.
“Cô tin người đó sao? đi tin những tấm ảnh rồi ghen bóng ghen gió, tôi nghĩ là cô yêu quá nên điên rồi.”
Cô gái đó thấy cô dùng giọng điệu không sợ chết, liền trở nên tức giận đưa con dao lên cao định tấn công Lý Bội Ân thì từ phía sau một bàn tay to lớn đưa ra siết chặt lấy cổ tay của cô gái đó bẻ mạnh.
“A.”
Cô gái đó bị bẻ khớp tay đến đau đớn kêu lên thảm thiết, sức mạnh của người đàn ông này không phải dạng vừa, cô ta hai mắt trợn trắng lên quay trở lại nhìn kẻ đang bẻ cổ tay của mình, Tống Khâm cả người toàn là sát khí nồng nặc, anh nhìn cô gái đó với ánh mắt lạnh lẽo, còn dám động vào người con gái của anh một lần nữa ư? Đúng là gan trời.
Lý Bội Ân cũng là lần đầu nhìn thấy anh đáng sợ như vậy, mặc cho cô gái đó kêu la thảm thiết, bàn tay của anh siết chặt bẻ ngược cổ tay về phía sau không chút cảm xúc, cô vội chạy tới kéo cô gái đó ra, nếu cứ như vậy sẽ thật sự lìa bàn tay ra mất.
“Tống Khâm dừng lại đi! Đủ rồi.”
Nghe giọng nói của cô, anh liền nới lỏng bàn tay của cô gái kia ra rồi quăng cô ta mạnh xuống đất, cô ta tưởng mình vừa trở về từ cõi chết, mặt mày không còn chút giọt máu nào, đưa đôi bàn tay đã bị bẻ quẹo về phía sau mà liên tục kêu gào.
“Tên khốn, tay của tôi! Bàn tay của tôi!”
Anh ôm lấy Lý Bội Ân vào lòng che chở cho cô, hướng ánh mắt như muốn giết người nhìn về phía cô ta.
“Tôi đã sơ xuất để cô ấy bị cô làm bị thương, nhưng lần này không có đâu nhé.”
Anh lúc này mới quay sang ánh mặt lo lắng như trở về lại thành con người ngày thường của mình.
“Em không sao chứ? Cô ta có làm gì em không?”
Lý Bội Ân có hơi sợ hãi dáng vẻ vừa rồi của anh đến nổi không nói thành lời, cô chỉ đành lắc đầu để anh yên tâm hơn, Tống Khâm giữ lấy cô trong lòng bước tới gần cô gái đó, cô ta sợ anh như gặp ma lùi về phía sau.
“Đừng qua đây! các người đừng qua đây!”
Anh bước tới giật lấy chiếc điện thoại từ tay của cô ta, mắt chăm chú nhìn vào dòng tên của Diệp Kỳ, xem ra đúng như những gì anh dự đoán, cô ta làm chuyện ác nhưng vẫn chưa có bài bảng dễ bị lộ đuôi như vậy rồi.
“Trả điện thoại cho tôi!”
Tống Khâm nhíu mày bắt đầu tra hỏi.
“Cô biết cô ta từ khi nào?”
“Tôi không biết cô ta, là cô ta kết bạn rồi gửi cho tôi mấy tấm ảnh đó, tôi không quen biết cô ta!”
Anh gằn giọng.
“Chắc chứ?”
“Tôi chắc chắn mà, thả tôi đi đi!”
Cô gái đó nước mắt nước mũi lấm lem van xin, Tống Khâm cũng không cần cô ta cung cấp thêm thông tin gì nữa mọi chuyện chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? anh liền cho cô gái đó rời đi nhưng phải cúi đầu dập lỗi trước Lý Bội Ân, cô vốn dĩ không cần cô ta phải làm vậy nhưng Tống Khâm ép buộc cô ta phải làm vậy trước khi rời đi, nhưng nhiêu đó quá nhẹ nhàng với cô ta rồi, Tống Khâm dùng chính con dao của cô ta gạch một đường ngay mặt của cô ta như lời đe dọa.
“Đụng đến cô gái của tôi sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu, lần sao còn dám, tôi đánh gãy chân cô!”
Nói dứt lời cô gái đó liền ôm lấy bàn tay của mình ba chân bốn cẳng chạy vọt đi, cũng may lúc đó anh đến kịp nếu không cô lại bị thương nữa rồi, làm sao anh có thể để cô mất mác thêm một lần nữa chứ, nhẹ ôm lấy cô vào lòng vỗ về như muốn trấn an cô, cơn nguy hiểm cũng qua rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.