Chương 17:
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
17/07/2024
Giúp anh cởi giày, chuẩn bị tiếp tục cởi xuống tất và lấy nước rửa chân cho anh, đụng phải mắt cá chân của anh mới ý thức được hành động như vậy quá mức thân mật, không phải là việc cô có thể làm, lập tức rụt tay lại.
Nhưng dấu son môi trên cổ áo anh vẫn còn đó.
Dù cô vô cùng hâm mộ thậm chí là ghen tị với người phụ nữ được gả cho anh, nhưng cũng không muốn anh bởi vì dấu vết bất ngờ này mà bị hiểu lầm, mang đến đau khổ cho anh.
Vệ Ngưng Nhiên khẽ cắn răng, từ từ cởi âu phục bên ngoài của anh ra, sau đó là áo sơ mi.
Chỉ là quá trình này đối với cô mà nói thì hơi lâu một chút.
Cho dù là năm cấp ba, cô cũng chỉ gặp qua dáng vẻ anh lộ ra cánh tay khi đánh bóng rổ.
Hôm nay, nhìn thấy lồng ngực rắn chắc của anh dần hiển hiện trước mắt mình, nhìn thấy cơ bụng rõ nét, gợi cảm, chân thực của anh, cô lại cảm thấy từ trên mặt đến bên tai, thậm chí toàn bộ lồng ngực, cũng đang dần nóng lên.
Mười ba năm qua, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày, anh cứ như vậy ở trong phòng cô, nằm trên giường cô, thậm chí còn phơi bày nửa người trên trước mắt cô.
"Chử Hoàng..." Cô không khống chế được mà nỉ non, hai tay khẽ vuốt ve khuôn mặt đẹp trai của anh, nhìn đôi môi đang mím chặt của anh, giật giật môi, có chút... Muốn hôn lên.
Thật sự rất muốn hôn anh, chỉ cần một cái là được, chỉ cần một nụ hôn nhỏ như vậy thôi, cô liền thỏa mãn.
Cúi người đến gần hơn một chút, hai tay khẩn trương siết chặt lấy ga trải giường, trong nháy mắt sắp hôn tới đó, cô nghe được tiếng tim mình đập, lớn đến dọa người.
Trong giây hoảng hốt thức tỉnh, cô vội vàng ngồi dậy, cầm lấy áo sơ mi vội vàng đứng lên.
Cũng may, chưa đụng phải.
Cô không thể.
Vừa là sự trói buộc của đạo đức, cũng là do cô không nên vượt qua cái hào rộng này.
Đưa anh về đây đã là xúc động không nên có rồi, cô không thể lại tiếp tục mất đi lý trí.
Lúc đóng cửa cô còn liếc nhìn qua ảnh tốt nghiệp trên bàn, dù biết không có vấn đề gì, nhưng cô vẫn chột dạ quay lại, đem cất tấm ảnh đó vào trong ngăn kéo, sau đó kiểm tra căn phòng cẩn thận hơn một chút, chắc chắn không chỗ nào không ổn nữa mới chậm rãi đóng cửa lại.
Chất lượng áo sơ mi của anh rất tốt, cũng không biết có thể giặt nước hay không, nhưng bây giờ cô cũng không có cách nào khác, chỉ có thể dè dặt lấy tay nhẹ nhàng xoa đi.
Nhưng dấu son môi trên cổ áo anh vẫn còn đó.
Dù cô vô cùng hâm mộ thậm chí là ghen tị với người phụ nữ được gả cho anh, nhưng cũng không muốn anh bởi vì dấu vết bất ngờ này mà bị hiểu lầm, mang đến đau khổ cho anh.
Vệ Ngưng Nhiên khẽ cắn răng, từ từ cởi âu phục bên ngoài của anh ra, sau đó là áo sơ mi.
Chỉ là quá trình này đối với cô mà nói thì hơi lâu một chút.
Cho dù là năm cấp ba, cô cũng chỉ gặp qua dáng vẻ anh lộ ra cánh tay khi đánh bóng rổ.
Hôm nay, nhìn thấy lồng ngực rắn chắc của anh dần hiển hiện trước mắt mình, nhìn thấy cơ bụng rõ nét, gợi cảm, chân thực của anh, cô lại cảm thấy từ trên mặt đến bên tai, thậm chí toàn bộ lồng ngực, cũng đang dần nóng lên.
Mười ba năm qua, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày, anh cứ như vậy ở trong phòng cô, nằm trên giường cô, thậm chí còn phơi bày nửa người trên trước mắt cô.
"Chử Hoàng..." Cô không khống chế được mà nỉ non, hai tay khẽ vuốt ve khuôn mặt đẹp trai của anh, nhìn đôi môi đang mím chặt của anh, giật giật môi, có chút... Muốn hôn lên.
Thật sự rất muốn hôn anh, chỉ cần một cái là được, chỉ cần một nụ hôn nhỏ như vậy thôi, cô liền thỏa mãn.
Cúi người đến gần hơn một chút, hai tay khẩn trương siết chặt lấy ga trải giường, trong nháy mắt sắp hôn tới đó, cô nghe được tiếng tim mình đập, lớn đến dọa người.
Trong giây hoảng hốt thức tỉnh, cô vội vàng ngồi dậy, cầm lấy áo sơ mi vội vàng đứng lên.
Cũng may, chưa đụng phải.
Cô không thể.
Vừa là sự trói buộc của đạo đức, cũng là do cô không nên vượt qua cái hào rộng này.
Đưa anh về đây đã là xúc động không nên có rồi, cô không thể lại tiếp tục mất đi lý trí.
Lúc đóng cửa cô còn liếc nhìn qua ảnh tốt nghiệp trên bàn, dù biết không có vấn đề gì, nhưng cô vẫn chột dạ quay lại, đem cất tấm ảnh đó vào trong ngăn kéo, sau đó kiểm tra căn phòng cẩn thận hơn một chút, chắc chắn không chỗ nào không ổn nữa mới chậm rãi đóng cửa lại.
Chất lượng áo sơ mi của anh rất tốt, cũng không biết có thể giặt nước hay không, nhưng bây giờ cô cũng không có cách nào khác, chỉ có thể dè dặt lấy tay nhẹ nhàng xoa đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.