Chương 16:
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
17/07/2024
Trong lúc nhất thời, đột nhiên không biết nên làm thế nào.
Suy nghĩ một chút, cô vẫn lấy điện thoại của mình ra gọi vào số của anh, điện thoại không nằm trên người anh, có thể đã rơi ở phòng tiệc rồi, cô phải nghĩ cách liên lạc với người của anh, ít nhất phải hỏi rõ địa chỉ của ah.
Nhưng mà điện thoại vẫn luôn trong trạng thái tắt máy.
Cô lại cẩn thận tìm kiếm trong âu phục anh một phen, không thấy điện thoại di động, trên xe cũng tìm, vẫn không có.
"Chử Hoàng, bây giờ anh ở đâu? Vẫn còn ở chỗ cũ sao?"
Người đàn ông nhắm mắt an tĩnh dựa vào lưng ghế, không có bất kỳ phản ứng nào.
Sau khi quấn quít hồi lâu, cô đưa ra quyết định: "Vậy tôi đưa anh đến khách sạn."
Xe của anh đắt tiền hơn so với cô, cô chưa từng lái thử nên không dám động vào, chỉ có thể kéo anh lên ghế ngồi lần nữa, gần như là nửa kéo nửa lôi người này lên trên xe cô.
Cũng may hai chiếc xe cách nhau không xa, cũng may ở chỗ này gần vành đai xanh, ánh sáng mờ mờ, nơi này không có quá nhiều người xung quanh, nếu bị người khác thấy cô như vậy, chỉ sợ còn tưởng rằng cô đang làm chuyện gì xấu xa.
Có thể làm chuyện xấu gì chứ?
Chẳng qua nhìn anh là nhân viên mới chưa quen thuộc với những người khác, uống say cũng không có người quan tâm, sợ anh xảy ra chuyện thôi. Ngoài ra, cô còn có thể làm gì nữa chứ?
Nhìn người đàn ông đang ngủ thật say trên xe mình, Vệ Ngưng Nhiên tự cười nhạo bản thân, lái xe về phía khách sạn gần đây.
Lúc đến đèn đỏ giao lộ, cô lại bắt đầu do dự. Mười mấy năm trước cô cũng biết, anh rất thích sạch sẽ, luôn luôn ghét khách sạn.
Sau khi xe phía sau bấm còi thúc giục, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô quay đầu, đổi thành hướng nhà cô.
Sau khi dùng phương thức cực khổ như vậy lần nữa kéo anh lên nhà mình, Vệ Ngưng Nhiên đã cả người đầy mồ hôi.
Kéo anh đến phòng khách mà thỉnh thoảng Vệ Du Nhiên làm, nhìn giường chiếu chất đống đồ đạc, cô suy tư một chút, lại kéo anh trở về, để cho anh tạm thời nằm trên ghế sa lon.
Nơi này của cô có tổng cộng ba phòng ngủ, hai phòng ngủ cho khách đều là giường nhỏ, không đổi hay giặt đồ dùng trên giường, bình thường Vệ Du Nhiên cùng mấy người bạn thỉnh thoảng sẽ đến ở, ga trải giường còn chưa giặt.
Chỉ có thể là phòng ngủ của cô.
Trở về phòng, trải ga giường mới, bỏ tất cả đồ đạc vào hộp, lúc này Vệ Ngưng Nhiên mới lại đỡ anh nằm xuống.
Suy nghĩ một chút, cô vẫn lấy điện thoại của mình ra gọi vào số của anh, điện thoại không nằm trên người anh, có thể đã rơi ở phòng tiệc rồi, cô phải nghĩ cách liên lạc với người của anh, ít nhất phải hỏi rõ địa chỉ của ah.
Nhưng mà điện thoại vẫn luôn trong trạng thái tắt máy.
Cô lại cẩn thận tìm kiếm trong âu phục anh một phen, không thấy điện thoại di động, trên xe cũng tìm, vẫn không có.
"Chử Hoàng, bây giờ anh ở đâu? Vẫn còn ở chỗ cũ sao?"
Người đàn ông nhắm mắt an tĩnh dựa vào lưng ghế, không có bất kỳ phản ứng nào.
Sau khi quấn quít hồi lâu, cô đưa ra quyết định: "Vậy tôi đưa anh đến khách sạn."
Xe của anh đắt tiền hơn so với cô, cô chưa từng lái thử nên không dám động vào, chỉ có thể kéo anh lên ghế ngồi lần nữa, gần như là nửa kéo nửa lôi người này lên trên xe cô.
Cũng may hai chiếc xe cách nhau không xa, cũng may ở chỗ này gần vành đai xanh, ánh sáng mờ mờ, nơi này không có quá nhiều người xung quanh, nếu bị người khác thấy cô như vậy, chỉ sợ còn tưởng rằng cô đang làm chuyện gì xấu xa.
Có thể làm chuyện xấu gì chứ?
Chẳng qua nhìn anh là nhân viên mới chưa quen thuộc với những người khác, uống say cũng không có người quan tâm, sợ anh xảy ra chuyện thôi. Ngoài ra, cô còn có thể làm gì nữa chứ?
Nhìn người đàn ông đang ngủ thật say trên xe mình, Vệ Ngưng Nhiên tự cười nhạo bản thân, lái xe về phía khách sạn gần đây.
Lúc đến đèn đỏ giao lộ, cô lại bắt đầu do dự. Mười mấy năm trước cô cũng biết, anh rất thích sạch sẽ, luôn luôn ghét khách sạn.
Sau khi xe phía sau bấm còi thúc giục, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô quay đầu, đổi thành hướng nhà cô.
Sau khi dùng phương thức cực khổ như vậy lần nữa kéo anh lên nhà mình, Vệ Ngưng Nhiên đã cả người đầy mồ hôi.
Kéo anh đến phòng khách mà thỉnh thoảng Vệ Du Nhiên làm, nhìn giường chiếu chất đống đồ đạc, cô suy tư một chút, lại kéo anh trở về, để cho anh tạm thời nằm trên ghế sa lon.
Nơi này của cô có tổng cộng ba phòng ngủ, hai phòng ngủ cho khách đều là giường nhỏ, không đổi hay giặt đồ dùng trên giường, bình thường Vệ Du Nhiên cùng mấy người bạn thỉnh thoảng sẽ đến ở, ga trải giường còn chưa giặt.
Chỉ có thể là phòng ngủ của cô.
Trở về phòng, trải ga giường mới, bỏ tất cả đồ đạc vào hộp, lúc này Vệ Ngưng Nhiên mới lại đỡ anh nằm xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.