Chương 19:
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
17/07/2024
Trên chiếc áo khoác còn lưu nhiệt độ cơ thể của anh, cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ nói câu rất nhỏ: "Cảm ơn, buổi chiều tớ sẽ trả lại cho cậu."
(Trước khi tốt nghiệp vẫn là tớ - cậu)
"Không sao, không cần gấp."
Cho đến khi bóng người Chử Hoàng biến mất ở cửa phòng học, đại đa số bạn học cũng đều rời đi, Vệ Ngưng Nhiên mới buộc áo khoác ở bên hông, vội vàng chạy về phòng ký túc.
Chờ cô giải quyết xong tất cả mọi vấn đề, đổi sang quần mới sạch sẽ hơn mới phát hiện ra trên phần màu trắng của chiếc áo khoác có một dấu vết màu hồng hồng.
Trong lòng Vệ Ngưng Nhiên tràn đầy sự lúng túng, chỉ có thể cầm chậu nhựa đi phòng giặt quần áo, xoay tới xoay lui giúp anh giặt sạch áo khoác.
Nghỉ giữa trưa chỉ có bốn mươi phút, cô giặt xong quần áo tất nhiên là không có thời gian đến phòng ăn ăn cơm nữa, kết quả khi đến tiết học thứ hai lại bắt đầu đau dạ dày.
Bình thường cô cũng từng đau, trong bàn học còn có thuốc, chẳng qua lần này đại khái vừa vặn trúng kỳ kinh nguyệt, bụng còn đau dạ dày, thậm chí xương sườn cũng đều đau đớn vô cùng, uống thuốc cũng vô ích.
Buổi học này vốn là tiết thể dục, bởi vì trời mưa mới đổi thành giờ tự học, cô liền cứ như vậy ôm chặt bụng gục xuống bàn, phải đợi mười mấy phút nữa tan học, đợi đến giờ ra chơi lại đến phòng y tế.
Bạn học bàn phía trước phát hiện sự khác lạ của cô, đẩy một cái rồi hỏi tình huống của cô, vừa nhìn thấy cô sắc mặt trắng bệnh và mồ hôi đầm đìa, liền hoảng hốt thét lên: "Lớp trưởng, Vệ Ngưng Nhiên bị ốm."
Vệ Ngưng Nhiên đã không tinh lực đi quan tâm đến việc có bao nhiêu người đưa mắt nhìn cô vì những lời này rồi, cô chỉ có thể ôm bụng thật chặt, run rẩy cắn chặt răng, nước mắt không không chế được mà chảy xuống.
"Vệ Ngưng Nhiên, cậu không có sao chứ?"
Đây là giọng nói của Chử Hoàng, anh ngồi vào chỗ bên cạnh cô, cô có thể thấy rõ mũi giày màu trắng của anh.
Vệ Ngưng Nhiên ngẩng đầu, nói không ra lời, chỉ có thể rơi nước mắt lã chã nhìn anh.
Giờ phút này, đột nhiên cảm thấy vô cùng tủi thân.
Đại khái Chử Hoàng bị dáng vẻ này của cô dọa sợ, không chút do dự một tay bắt lấy cánh tay cô, một tay ôm lấy vai cô, kéo cô lên từ chỗ ngồi: "Tớ đưa cậu đến phòng y tế."
Vệ Ngưng Nhiên đau đến mức gập cả người lại, anh liền trực tiếp xoay người cõng cô trên lưng mình, đôi chân dài xông ra ngoài khỏi phòng học.
(Trước khi tốt nghiệp vẫn là tớ - cậu)
"Không sao, không cần gấp."
Cho đến khi bóng người Chử Hoàng biến mất ở cửa phòng học, đại đa số bạn học cũng đều rời đi, Vệ Ngưng Nhiên mới buộc áo khoác ở bên hông, vội vàng chạy về phòng ký túc.
Chờ cô giải quyết xong tất cả mọi vấn đề, đổi sang quần mới sạch sẽ hơn mới phát hiện ra trên phần màu trắng của chiếc áo khoác có một dấu vết màu hồng hồng.
Trong lòng Vệ Ngưng Nhiên tràn đầy sự lúng túng, chỉ có thể cầm chậu nhựa đi phòng giặt quần áo, xoay tới xoay lui giúp anh giặt sạch áo khoác.
Nghỉ giữa trưa chỉ có bốn mươi phút, cô giặt xong quần áo tất nhiên là không có thời gian đến phòng ăn ăn cơm nữa, kết quả khi đến tiết học thứ hai lại bắt đầu đau dạ dày.
Bình thường cô cũng từng đau, trong bàn học còn có thuốc, chẳng qua lần này đại khái vừa vặn trúng kỳ kinh nguyệt, bụng còn đau dạ dày, thậm chí xương sườn cũng đều đau đớn vô cùng, uống thuốc cũng vô ích.
Buổi học này vốn là tiết thể dục, bởi vì trời mưa mới đổi thành giờ tự học, cô liền cứ như vậy ôm chặt bụng gục xuống bàn, phải đợi mười mấy phút nữa tan học, đợi đến giờ ra chơi lại đến phòng y tế.
Bạn học bàn phía trước phát hiện sự khác lạ của cô, đẩy một cái rồi hỏi tình huống của cô, vừa nhìn thấy cô sắc mặt trắng bệnh và mồ hôi đầm đìa, liền hoảng hốt thét lên: "Lớp trưởng, Vệ Ngưng Nhiên bị ốm."
Vệ Ngưng Nhiên đã không tinh lực đi quan tâm đến việc có bao nhiêu người đưa mắt nhìn cô vì những lời này rồi, cô chỉ có thể ôm bụng thật chặt, run rẩy cắn chặt răng, nước mắt không không chế được mà chảy xuống.
"Vệ Ngưng Nhiên, cậu không có sao chứ?"
Đây là giọng nói của Chử Hoàng, anh ngồi vào chỗ bên cạnh cô, cô có thể thấy rõ mũi giày màu trắng của anh.
Vệ Ngưng Nhiên ngẩng đầu, nói không ra lời, chỉ có thể rơi nước mắt lã chã nhìn anh.
Giờ phút này, đột nhiên cảm thấy vô cùng tủi thân.
Đại khái Chử Hoàng bị dáng vẻ này của cô dọa sợ, không chút do dự một tay bắt lấy cánh tay cô, một tay ôm lấy vai cô, kéo cô lên từ chỗ ngồi: "Tớ đưa cậu đến phòng y tế."
Vệ Ngưng Nhiên đau đến mức gập cả người lại, anh liền trực tiếp xoay người cõng cô trên lưng mình, đôi chân dài xông ra ngoài khỏi phòng học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.