Chương 20:
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
17/07/2024
Cô mơ hồ có thể nghe được trong phòng học trong nháy mắt vang lên những âm thanh, có thán phục, có ồn ào, cũng có quan tâm và hỏi thăm, nhưng cô đã không còn tâm tư để chú ý đến họ nữa, chỉ mềm nhũn nằm ở trên lưng anh, hai tay theo bản năng vòng lấy cổ anh.
Bên ngoài mưa rơi nhỏ hạt, thời tiết có chút lạnh, lúc trưa anh đã đưa áo khoác của mình cho cô, trên người chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh.
Nhưng tấm lưng của anh rất rắn chắc, cứ như vậy được anh cõng lên, rất có cảm giác an toàn.
Anh gần như một đường sải chân chạy đến phòng y tế, lúc thả cô lên chiếc ghế so pha, cô cũng có thể nghe được tiếng anh thở gấp, thấy mồ hôi anh chảy đầy trán và gò má.
Trong nháy mắt đó, điều cô quan tâm không phải là bệnh của mình, mà là lúc đó, có phải cô rất nặng không? Khiến anh mệt mỏi đến như vậy có phải hơi mất thể diện?
Giáo viên y tế hỏi thăm chút tình huống, biết cô mới uống thuốc, chỉ có tiêm cho cô một liều thuốc giảm đau, rồi từ từ chuyền nước biển.
Tiêm ở sau tấm bình phong, giáo viên y tế còn để Chử Hoàng đi ra ngoài, Vệ Ngưng Nhiên cho rằng anh đã quay lại phòng học, không ngờ một lúc sau anh lại đi tới, nói không yên tâm, muốn ở lại phòng y tế quan sát tình huống của cô một chút.
Thấy dáng vẻ cô cắn răng co rúc người chuyền nước biết, anh cũng hơi nhíu mày, lại hỏi giáo viên y tế một lần nữa: "Còn có biện pháp gì hiệu quả hơn không ạ?"
"Tiêm thuốc giảm đau là nhanh nhất rồi, nhưng cũng cần chút thời gian mới có thể có hiệu quả được."
Chử Hoàng ngồi xuống ở bên cạnh cô: "Vệ Ngưng Nhiên cậu đừng sợ, cố gắng chịu đựng một chút nữa là được rồi,”
"Ừ." Cô gật đầu một cái, đột nhiên cảm giác có anh ở bên người, thật giống như cũng không đau đớn đến vậy.
Hiệu quả của thuốc giảm đau coi như cũng khá nhanh, cô dần dần cảm thấy không còn khó chịu như lúc nãy nữa, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Cậu về lớp học trước đi, tớ còn ở nơi này khá lâu đấy."
Anh không hề có muốn ý rời đi, ngược lại mở miệng hỏi cô: "Áo khoác của tớ đâu?"
Vệ Ngưng Nhiên không ngờ anh lại đòi áo khoác nhanh như vậy, lúng túng cúi đầu xuống: "Buổi trưa tớ giặt rồi, còn chưa kịp khô."
"Giặt sao? Vậy cậu..." Anh rất nhanh liền phản ứng kịp, "Buổi trưa cậu vì giặt quần áo nên chưa ăn cơm sao?"
Vệ Ngưng Nhiên cắn môi gật đầu.
Bên ngoài mưa rơi nhỏ hạt, thời tiết có chút lạnh, lúc trưa anh đã đưa áo khoác của mình cho cô, trên người chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh.
Nhưng tấm lưng của anh rất rắn chắc, cứ như vậy được anh cõng lên, rất có cảm giác an toàn.
Anh gần như một đường sải chân chạy đến phòng y tế, lúc thả cô lên chiếc ghế so pha, cô cũng có thể nghe được tiếng anh thở gấp, thấy mồ hôi anh chảy đầy trán và gò má.
Trong nháy mắt đó, điều cô quan tâm không phải là bệnh của mình, mà là lúc đó, có phải cô rất nặng không? Khiến anh mệt mỏi đến như vậy có phải hơi mất thể diện?
Giáo viên y tế hỏi thăm chút tình huống, biết cô mới uống thuốc, chỉ có tiêm cho cô một liều thuốc giảm đau, rồi từ từ chuyền nước biển.
Tiêm ở sau tấm bình phong, giáo viên y tế còn để Chử Hoàng đi ra ngoài, Vệ Ngưng Nhiên cho rằng anh đã quay lại phòng học, không ngờ một lúc sau anh lại đi tới, nói không yên tâm, muốn ở lại phòng y tế quan sát tình huống của cô một chút.
Thấy dáng vẻ cô cắn răng co rúc người chuyền nước biết, anh cũng hơi nhíu mày, lại hỏi giáo viên y tế một lần nữa: "Còn có biện pháp gì hiệu quả hơn không ạ?"
"Tiêm thuốc giảm đau là nhanh nhất rồi, nhưng cũng cần chút thời gian mới có thể có hiệu quả được."
Chử Hoàng ngồi xuống ở bên cạnh cô: "Vệ Ngưng Nhiên cậu đừng sợ, cố gắng chịu đựng một chút nữa là được rồi,”
"Ừ." Cô gật đầu một cái, đột nhiên cảm giác có anh ở bên người, thật giống như cũng không đau đớn đến vậy.
Hiệu quả của thuốc giảm đau coi như cũng khá nhanh, cô dần dần cảm thấy không còn khó chịu như lúc nãy nữa, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Cậu về lớp học trước đi, tớ còn ở nơi này khá lâu đấy."
Anh không hề có muốn ý rời đi, ngược lại mở miệng hỏi cô: "Áo khoác của tớ đâu?"
Vệ Ngưng Nhiên không ngờ anh lại đòi áo khoác nhanh như vậy, lúng túng cúi đầu xuống: "Buổi trưa tớ giặt rồi, còn chưa kịp khô."
"Giặt sao? Vậy cậu..." Anh rất nhanh liền phản ứng kịp, "Buổi trưa cậu vì giặt quần áo nên chưa ăn cơm sao?"
Vệ Ngưng Nhiên cắn môi gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.