Chương 23:
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
17/07/2024
Cô vừa định nói bữa ăn này không rẻ, vẫn là nên trả tiền, thì anh lại nói thêm: "Thật sự không cần đâu, hôm khác mời tớ ăn một bữa là được."
"Vậy… được rồi."
Lúc này mưa đã tạnh, nhưng bên ngoài gió thổi có chút lạnh, Chử Hoàng nói: "Đừng đến buổi tự học tối nay nữa, trở về ký túc xá nghỉ ngơi đi."
Cơn đau dữ dội đã ngừng từ lâu nhưng bụng cô vẫn còn hơi khó chịu, Vệ Ngưng Nhiên cũng muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng bây giờ không phải giờ tự học, ký túc xá đã khóa cửa.
Chử Hoàng cũng rất nhanh ý thức được điểm này: "Cậu ở dưới này chờ tớ, tớ đi tìm chìa khóa mở cửa."
Người dì phụ trách chìa khóa cửa ký túc xá sống ở hướng khác, anh chạy một mạch không bao lâu đã quay lại với một chùm chìa khóa.
Anh là một người có tiếng trong trường, là một học sinh hoàn hảo trong mắt các giáo viên, ngay cả chùm chìa khóa đó cũng có thể mượn được một cách dễ dàng như vậy.
Mở cửa cho cô vào, Chử Hoàng dặn dò: "Quần áo là của Nguyễn Hạo, cậu ấy không thường xuyên mặc đồng phục học sinh, cậu không cần phải giặt, nghỉ ngơi thật tốt là được."
"Ừm." Vệ Ngưng Nhiên đứng ở cửa sắt bên trong nhìn anh, muốn nói cái gì, lại không biết nên nói cái gì, dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: "cảm ơn."
"Cậu đã nói với tớ rất nhiều lần rồi." Anh cười bất đắc dĩ, hai người im lặng đứng đối diện nhìn nhau một lúc, sau đó anh đột nhiên thấp giọng gọi tên cô, "Vệ Ngưng Nhiên."
"Hử?"
"Tớ… thực ra…"
Anh để tay lên cổ, nhìn xuống ngón chân, ánh sáng quá mờ, cô không nhìn rõ vẻ mặt anh.
Im lặng vài giây, anh thở dài ngẩng đầu nhìn cô: "Cậu đi nghỉ ngơi sớm đi, quần áo thật sự không cần giặt, cậu vẫn còn đang bệnh, không thể giặt quần áo."
"Ừm."
"Nếu lại bị ốm, cậu có thể gọi điện cho tớ, tớ sẽ nghe máy."
"Ừm."
Rõ ràng cô nên nhanh chóng lên phòng, nhưng cô lại không muốn di chuyển, chỉ lẳng lặng đứng đó, còn anh cứ đứng đó không phát ra tiếng động, dần dần cô lại cảm thấy khó chịu nên nói: "Chiều chủ nhật, cậu đến sớm chút, tớ mời cậu đi ăn tối."
"Được."
"Vậy cậu đã nghĩ sẽ ăn quán nào chưa?"
"Tùy cậu, như thế nào cũng được, cậu quyết định đi."
"Vậy để tớ nghĩ đã, chốt rồi sẽ nói với cậu."
"Được."
Đêm hôm đó, Vệ Ngưng Nhiên nằm mơ thấy mình và Chử Hoàng cùng đi ăn tối, sau khi ăn cơm xong đi dạo ở công viên gần trường, anh nắm tay cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
"Vậy… được rồi."
Lúc này mưa đã tạnh, nhưng bên ngoài gió thổi có chút lạnh, Chử Hoàng nói: "Đừng đến buổi tự học tối nay nữa, trở về ký túc xá nghỉ ngơi đi."
Cơn đau dữ dội đã ngừng từ lâu nhưng bụng cô vẫn còn hơi khó chịu, Vệ Ngưng Nhiên cũng muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng bây giờ không phải giờ tự học, ký túc xá đã khóa cửa.
Chử Hoàng cũng rất nhanh ý thức được điểm này: "Cậu ở dưới này chờ tớ, tớ đi tìm chìa khóa mở cửa."
Người dì phụ trách chìa khóa cửa ký túc xá sống ở hướng khác, anh chạy một mạch không bao lâu đã quay lại với một chùm chìa khóa.
Anh là một người có tiếng trong trường, là một học sinh hoàn hảo trong mắt các giáo viên, ngay cả chùm chìa khóa đó cũng có thể mượn được một cách dễ dàng như vậy.
Mở cửa cho cô vào, Chử Hoàng dặn dò: "Quần áo là của Nguyễn Hạo, cậu ấy không thường xuyên mặc đồng phục học sinh, cậu không cần phải giặt, nghỉ ngơi thật tốt là được."
"Ừm." Vệ Ngưng Nhiên đứng ở cửa sắt bên trong nhìn anh, muốn nói cái gì, lại không biết nên nói cái gì, dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: "cảm ơn."
"Cậu đã nói với tớ rất nhiều lần rồi." Anh cười bất đắc dĩ, hai người im lặng đứng đối diện nhìn nhau một lúc, sau đó anh đột nhiên thấp giọng gọi tên cô, "Vệ Ngưng Nhiên."
"Hử?"
"Tớ… thực ra…"
Anh để tay lên cổ, nhìn xuống ngón chân, ánh sáng quá mờ, cô không nhìn rõ vẻ mặt anh.
Im lặng vài giây, anh thở dài ngẩng đầu nhìn cô: "Cậu đi nghỉ ngơi sớm đi, quần áo thật sự không cần giặt, cậu vẫn còn đang bệnh, không thể giặt quần áo."
"Ừm."
"Nếu lại bị ốm, cậu có thể gọi điện cho tớ, tớ sẽ nghe máy."
"Ừm."
Rõ ràng cô nên nhanh chóng lên phòng, nhưng cô lại không muốn di chuyển, chỉ lẳng lặng đứng đó, còn anh cứ đứng đó không phát ra tiếng động, dần dần cô lại cảm thấy khó chịu nên nói: "Chiều chủ nhật, cậu đến sớm chút, tớ mời cậu đi ăn tối."
"Được."
"Vậy cậu đã nghĩ sẽ ăn quán nào chưa?"
"Tùy cậu, như thế nào cũng được, cậu quyết định đi."
"Vậy để tớ nghĩ đã, chốt rồi sẽ nói với cậu."
"Được."
Đêm hôm đó, Vệ Ngưng Nhiên nằm mơ thấy mình và Chử Hoàng cùng đi ăn tối, sau khi ăn cơm xong đi dạo ở công viên gần trường, anh nắm tay cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.