Chương 22:
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
17/07/2024
Vệ Ngưng Nhiên ở trong ký túc xá, mỗi ngày đều ăn cơm ở căng tin, đương nhiên không ăn được món ăn phong phú như vậy, Chử Hoàng là học sinh ngoại trú, tan học có thể tùy ý ra vào trường, hiển nhiên anh đã mua những thứ này từ bên ngoài.
Anh xếp nhiều chiếc ghế đẩu lại với nhau, xin bác sĩ một ít giấy ăn chưa sử dụng để trải lên, đặt từng phần ăn lên ghế và đưa cho cô một cái thìa.
Vừa lúc mới truyền dịch không nghĩ nhiều như vậy, tay phải của cô bị băng bó, bây giờ chỉ có thể ăn bằng tay trái, không ngờ anh lại chu đáo như vậy, thậm chí còn chuẩn bị một cái thìa cho của cô, tất cả các món ăn được cắt thành từng miếng nhỏ hơn bình thường và được anh cho vào trong thìa, dùng thìa xúc thức ăn cũng rất thuận tiện.
Khi Từ Hiểu Hàm và Dư Vận xách đồ ăn từ căng tin đi vào, thứ mà bọn họ nhìn thấy chính là hình ảnh hai người ngồi đối mặt nhau yên lặng ăn cơm.
"Woa! Thịnh soạn như vậy, hai người cũng biết hưởng thụ quá ha?" Từ Hiểu Hàm khoa trương kêu lên, nâng túi trong tay lên, "Xem ra cái này của chúng ta là dư thừa rồi."
"Có lớp trưởng tốt như vậy thật là thích." Dư Vận cũng kêu lên: "Lớp trưởng, lần sau khi mà tôi ốm có thể gọi tôm kho cho tớ được không? Tớ không thích thịt bò xào."
"Được." Chử Hoàng nhìn cô ta cười, "nhưng mà làm món đó rất là lâu, nếu cậu có thể đợi, đợi khi cậu bị ốm, tớ sẽ làm mua cậu."
Không hiểu sao nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, trong lòng Vệ Ngưng Nhiên có chút ghen tị, trong tiềm thức cô không muốn anh nhiệt tình giúp đỡ những cô gái khác như vậy.
Nhưng khi cô nghĩ rằng Dư Vận là bạn tốt của mình, cô cảm thấy suy nghĩ của mình thật ích kỷ và xấu xa.
Sau khi truyền dịch xong, buổi tự học vào buổi tối đã kết thúc được một tiết, bác sĩ rút kim tiêm ra, Chử Hoàng hỏi về chi phí sau đó liền lấy từ trong túi quần ra một tờ một trăm tệ đưa cho bác sĩ.
Vệ Ngưng Nhiên muốn tự trả, nhưng trong người chỉ có một ít tiền lẻ, căn bản là không đủ trả.
Sau khi ra khỏi phòng y tế, cô mới nói: "Ngày mai tớ sẽ trả lại tiền cho cậu, còn có cả tiền ăn nữa".
"Không cần đâu, cũng không hết bao nhiêu."
Cô đương nhiên biết nhà bọn họ có tiền, nhưng cô không muốn nợ anh chuyện này, nhất quyết phải đưa cho anh, cuối cùng anh chỉ có thể thỏa hiệp: "Được rồi, cậu trả tiền chữa bệnh cho tớ, còn tiền ăn thịt thôi, bạn học mời cậu ăn một bữa cơm là chuyện rất bình thường."
Anh xếp nhiều chiếc ghế đẩu lại với nhau, xin bác sĩ một ít giấy ăn chưa sử dụng để trải lên, đặt từng phần ăn lên ghế và đưa cho cô một cái thìa.
Vừa lúc mới truyền dịch không nghĩ nhiều như vậy, tay phải của cô bị băng bó, bây giờ chỉ có thể ăn bằng tay trái, không ngờ anh lại chu đáo như vậy, thậm chí còn chuẩn bị một cái thìa cho của cô, tất cả các món ăn được cắt thành từng miếng nhỏ hơn bình thường và được anh cho vào trong thìa, dùng thìa xúc thức ăn cũng rất thuận tiện.
Khi Từ Hiểu Hàm và Dư Vận xách đồ ăn từ căng tin đi vào, thứ mà bọn họ nhìn thấy chính là hình ảnh hai người ngồi đối mặt nhau yên lặng ăn cơm.
"Woa! Thịnh soạn như vậy, hai người cũng biết hưởng thụ quá ha?" Từ Hiểu Hàm khoa trương kêu lên, nâng túi trong tay lên, "Xem ra cái này của chúng ta là dư thừa rồi."
"Có lớp trưởng tốt như vậy thật là thích." Dư Vận cũng kêu lên: "Lớp trưởng, lần sau khi mà tôi ốm có thể gọi tôm kho cho tớ được không? Tớ không thích thịt bò xào."
"Được." Chử Hoàng nhìn cô ta cười, "nhưng mà làm món đó rất là lâu, nếu cậu có thể đợi, đợi khi cậu bị ốm, tớ sẽ làm mua cậu."
Không hiểu sao nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, trong lòng Vệ Ngưng Nhiên có chút ghen tị, trong tiềm thức cô không muốn anh nhiệt tình giúp đỡ những cô gái khác như vậy.
Nhưng khi cô nghĩ rằng Dư Vận là bạn tốt của mình, cô cảm thấy suy nghĩ của mình thật ích kỷ và xấu xa.
Sau khi truyền dịch xong, buổi tự học vào buổi tối đã kết thúc được một tiết, bác sĩ rút kim tiêm ra, Chử Hoàng hỏi về chi phí sau đó liền lấy từ trong túi quần ra một tờ một trăm tệ đưa cho bác sĩ.
Vệ Ngưng Nhiên muốn tự trả, nhưng trong người chỉ có một ít tiền lẻ, căn bản là không đủ trả.
Sau khi ra khỏi phòng y tế, cô mới nói: "Ngày mai tớ sẽ trả lại tiền cho cậu, còn có cả tiền ăn nữa".
"Không cần đâu, cũng không hết bao nhiêu."
Cô đương nhiên biết nhà bọn họ có tiền, nhưng cô không muốn nợ anh chuyện này, nhất quyết phải đưa cho anh, cuối cùng anh chỉ có thể thỏa hiệp: "Được rồi, cậu trả tiền chữa bệnh cho tớ, còn tiền ăn thịt thôi, bạn học mời cậu ăn một bữa cơm là chuyện rất bình thường."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.