Chương 27:
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
17/07/2024
Không chỉ riêng cô mà nhiều bạn học xa quê ở ký túc xá, dù gia cảnh không khá giả, không có môi trường sống tốt nhưng các bạn vẫn luôn chú ý đến việc vệ sinh cá nhân.
Nhưng cho dù như vậy, trong mắt những người thành thị kia, vẫn là như vậy không chịu nổi sao?
Cho nên sau khi cõng cô đến phòng y tế ngày hôm đó, Chử Hoàng bắt đầu trốn tránh cô?
Cho nên ngay cả khi cô đưa cái túi cho anh, anh thậm chí còn không đưa tay ra nhận sao?
Cho nên anh không mặc lại áo khoác mà cô trả lại, anh còn lén ném sôcôla của cô mua cho anh sao?
Hôm đó Vệ Ngưng Nhiên không biết cô đã khóc bao lâu trong ký túc xá, cũng không biết cuối tuần đó cô ở ký túc xá một mình như thế nào.
Cô chỉ nhớ rằng vào chiều chủ nhật, sau khi vào nhà vệ sinh của trường tắm rửa và thay quần áo, cô đã gửi một tin nhắn cho Chử Hoàng: Xin lỗi, chiều nay tớ có việc phải làm, không thể đi ăn bữa tối cùng cậu được. Tớ đã để tiền cho bữa ăn ngày hôm đó dưới cuốn sách giáo khoa trên bàn của cậu.
Cô đã nhét tiền vào bàn của Chử Hoàng, một tờ một trăm nhân dân tệ rất sạch sẽ.
Bố mẹ đều là giáo viên tiểu học, họ dạy học ở một ngôi làng nhỏ miền núi ở quê, thời điểm đó giáo viên bị đối xử rất tệ bạc, họ lại đúng lúc sinh đôi ra hai chị em cô, đồng lương ít ỏi mà nuôi dạy hai đứa trẻ thực sự không dễ dàng. Một trăm nhân dân tệ là đủ để Vệ Ngưng Nhiên ăn ở căng tin nửa tháng rồi.
Nhưng cô có đủ khả năng, và cô phải làm vậy.
Bởi vì đó là lòng tự tôn của cô.
Chỉ là, cho dù là như vậy, tình cảm của cô dành cho Chử Hoàng, cảm giác muốn nhìn thấy anh mỗi ngày và theo anh mọi lúc, vẫn không thay đổi.
Cô nghĩ rằng sau sự việc này, cô sẽ có lý do để ngừng quan tâm đến anh, hoặc thậm chí là ghét anh.
Nhưng thực tế không phải như vậy.
Bởi vì Chử Hoàng thực sự không làm gì sai.
Anh vốn dĩ là rất thích sạch sẽ không phải sao? Anh bình thường thực sự không thích tiếp xúc cơ thể quá nhiều với người khác, không phải sao?
Nhưng dù là như vậy, khi cô ốm, anh vẫn làm tròn bổn phận lớp trưởng, cõng cô đến phòng y tế, mua đồ ăn cho cô, sẵn sàng ăn cùng cô, thậm chí còn lén lút ném sô cô la cho cô.
Anh chỉ là thản nhiên tránh mặt cô, để không làm tổn thương lòng tự trọng của cô, anh đã cố gắng chịu đựng và làm hết sức mình, cô có cớ gì phải trách anh?
Nhưng cho dù như vậy, trong mắt những người thành thị kia, vẫn là như vậy không chịu nổi sao?
Cho nên sau khi cõng cô đến phòng y tế ngày hôm đó, Chử Hoàng bắt đầu trốn tránh cô?
Cho nên ngay cả khi cô đưa cái túi cho anh, anh thậm chí còn không đưa tay ra nhận sao?
Cho nên anh không mặc lại áo khoác mà cô trả lại, anh còn lén ném sôcôla của cô mua cho anh sao?
Hôm đó Vệ Ngưng Nhiên không biết cô đã khóc bao lâu trong ký túc xá, cũng không biết cuối tuần đó cô ở ký túc xá một mình như thế nào.
Cô chỉ nhớ rằng vào chiều chủ nhật, sau khi vào nhà vệ sinh của trường tắm rửa và thay quần áo, cô đã gửi một tin nhắn cho Chử Hoàng: Xin lỗi, chiều nay tớ có việc phải làm, không thể đi ăn bữa tối cùng cậu được. Tớ đã để tiền cho bữa ăn ngày hôm đó dưới cuốn sách giáo khoa trên bàn của cậu.
Cô đã nhét tiền vào bàn của Chử Hoàng, một tờ một trăm nhân dân tệ rất sạch sẽ.
Bố mẹ đều là giáo viên tiểu học, họ dạy học ở một ngôi làng nhỏ miền núi ở quê, thời điểm đó giáo viên bị đối xử rất tệ bạc, họ lại đúng lúc sinh đôi ra hai chị em cô, đồng lương ít ỏi mà nuôi dạy hai đứa trẻ thực sự không dễ dàng. Một trăm nhân dân tệ là đủ để Vệ Ngưng Nhiên ăn ở căng tin nửa tháng rồi.
Nhưng cô có đủ khả năng, và cô phải làm vậy.
Bởi vì đó là lòng tự tôn của cô.
Chỉ là, cho dù là như vậy, tình cảm của cô dành cho Chử Hoàng, cảm giác muốn nhìn thấy anh mỗi ngày và theo anh mọi lúc, vẫn không thay đổi.
Cô nghĩ rằng sau sự việc này, cô sẽ có lý do để ngừng quan tâm đến anh, hoặc thậm chí là ghét anh.
Nhưng thực tế không phải như vậy.
Bởi vì Chử Hoàng thực sự không làm gì sai.
Anh vốn dĩ là rất thích sạch sẽ không phải sao? Anh bình thường thực sự không thích tiếp xúc cơ thể quá nhiều với người khác, không phải sao?
Nhưng dù là như vậy, khi cô ốm, anh vẫn làm tròn bổn phận lớp trưởng, cõng cô đến phòng y tế, mua đồ ăn cho cô, sẵn sàng ăn cùng cô, thậm chí còn lén lút ném sô cô la cho cô.
Anh chỉ là thản nhiên tránh mặt cô, để không làm tổn thương lòng tự trọng của cô, anh đã cố gắng chịu đựng và làm hết sức mình, cô có cớ gì phải trách anh?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.