Chương 28:
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
17/07/2024
Điều duy nhất cô có thể làm là chủ động tránh xa anh, không làm anh khó xử, không làm tổn thương lòng tự trọng mong manh của cô thêm một lần nào nữa.
Cảm giác như có thứ gì đó nhẹ nhàng đè lên người mình, Vệ Ngưng Nhiên mơ mơ màng màng mở mắt ra, đúng lúc thấy Chử Hoàng đứng thẳng ở trước mặt cô.
Cô co rúc người ở trên ghế sa lon, trên người nhiều có nhiều hơn một chiếc thảm, là anh mới vừa đắp lên cho cô.
Nhìn thấy bên ngoài trời đã sáng choang, Vệ Ngưng Nhiên dụi mắt một cái, phản ứng lại còn hơi chậm chạp.
Tối hôm qua tắm xong, cô lại kiểm tra tình huống phía Chử Hoàng một chút, không vén chăn cũng không cái gì khác thường, lúc cô đi ra khỏi phòng cũng không buồn ngủ, cứ như vậy ngồi ngẩn ngơ trên ghế sa lon, kết quả lại bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
"Em ngủ ở đây suốt đêm sao?"
Nghe được giọng nói của Chử Hoàng, cô tỉnh táo hơn chút, nhấc chân muốn trèo xuống khỏi ghế sa lon, nhưng mà hai chân đã tê rần, động một cái cũng đưa đến cảm giác vừa đau vừa nhức.
"Không sao chứ?"
"Không... Không sao." Giãy giụa bước xuống, thảm tuột xuống trên đất, lúc này cô mới ý thức được mình chỉ mặc một chiếc váy ngủ dây mảnh, hơn nữa còn không mặc đồ lót.
Cầm chiếc thảm trước người lên, cô dời ánh mắt đi không dám nhìn anh: "Tối hôm qua tôi ngồi trên ghế sa lon để làm thêm chút việc, vô tình ngủ thiếp đi."
Cô làm sao biết được mình ngay cả phòng ngủ cũng không trở về mà cứ vậy ngủ thiếp đi, hôm nay bị anh thấy cô mặc bộ váy này, cũng quá lúng túng rồi.
Chạy trở về phòng thay quần áo xong, phát hiện áo khoác âu phục của anh vẫn còn ở trên kệ áo, cô mới lại nghĩ tới, tối hôm qua giặt áo sơ mi của anh, vẫn còn phơi ở ngoài ban công, vốn là muốn hôm nay thức dậy sớm hơn một chút đưa vào cho anh.
Hình như lúc nãy thấy anh mặc áo sơ mi rồi, là sau khi anh thức dậy đã ra ban công lấy mặc vào sao?
Vậy tối hôm qua đồ lót cô giặt cũng phơi ở ngoài ban công, chẳng lẽ cũng bị anh thấy được rồi?
Lúc đi ra khỏi phòng anh mắt liếc nhìn ra bên ngoài ban công, quả thật quần áo lót của cô vẫn còn ở đó, trong lòng cô nổi lên một trận ảo não, sáng nay sao lại ngủ quên chứ?
Suy nghĩ một chút, lại vui mừng vì kiểu đồ lót của mình cũng không tệ lắm, bộ đồ trên ban công không xấu xí tới mức khiến cho cô khó chịu.
Cảm giác như có thứ gì đó nhẹ nhàng đè lên người mình, Vệ Ngưng Nhiên mơ mơ màng màng mở mắt ra, đúng lúc thấy Chử Hoàng đứng thẳng ở trước mặt cô.
Cô co rúc người ở trên ghế sa lon, trên người nhiều có nhiều hơn một chiếc thảm, là anh mới vừa đắp lên cho cô.
Nhìn thấy bên ngoài trời đã sáng choang, Vệ Ngưng Nhiên dụi mắt một cái, phản ứng lại còn hơi chậm chạp.
Tối hôm qua tắm xong, cô lại kiểm tra tình huống phía Chử Hoàng một chút, không vén chăn cũng không cái gì khác thường, lúc cô đi ra khỏi phòng cũng không buồn ngủ, cứ như vậy ngồi ngẩn ngơ trên ghế sa lon, kết quả lại bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
"Em ngủ ở đây suốt đêm sao?"
Nghe được giọng nói của Chử Hoàng, cô tỉnh táo hơn chút, nhấc chân muốn trèo xuống khỏi ghế sa lon, nhưng mà hai chân đã tê rần, động một cái cũng đưa đến cảm giác vừa đau vừa nhức.
"Không sao chứ?"
"Không... Không sao." Giãy giụa bước xuống, thảm tuột xuống trên đất, lúc này cô mới ý thức được mình chỉ mặc một chiếc váy ngủ dây mảnh, hơn nữa còn không mặc đồ lót.
Cầm chiếc thảm trước người lên, cô dời ánh mắt đi không dám nhìn anh: "Tối hôm qua tôi ngồi trên ghế sa lon để làm thêm chút việc, vô tình ngủ thiếp đi."
Cô làm sao biết được mình ngay cả phòng ngủ cũng không trở về mà cứ vậy ngủ thiếp đi, hôm nay bị anh thấy cô mặc bộ váy này, cũng quá lúng túng rồi.
Chạy trở về phòng thay quần áo xong, phát hiện áo khoác âu phục của anh vẫn còn ở trên kệ áo, cô mới lại nghĩ tới, tối hôm qua giặt áo sơ mi của anh, vẫn còn phơi ở ngoài ban công, vốn là muốn hôm nay thức dậy sớm hơn một chút đưa vào cho anh.
Hình như lúc nãy thấy anh mặc áo sơ mi rồi, là sau khi anh thức dậy đã ra ban công lấy mặc vào sao?
Vậy tối hôm qua đồ lót cô giặt cũng phơi ở ngoài ban công, chẳng lẽ cũng bị anh thấy được rồi?
Lúc đi ra khỏi phòng anh mắt liếc nhìn ra bên ngoài ban công, quả thật quần áo lót của cô vẫn còn ở đó, trong lòng cô nổi lên một trận ảo não, sáng nay sao lại ngủ quên chứ?
Suy nghĩ một chút, lại vui mừng vì kiểu đồ lót của mình cũng không tệ lắm, bộ đồ trên ban công không xấu xí tới mức khiến cho cô khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.