Chương 30:
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
17/07/2024
Lúc đi ra, phát hiện Chử Hoàng không ở phòng khách, mà là ở phòng bếp, Vệ Ngưng Nhiên đi vào mới nhìn thấy anh mặc tạp dề đứng bếp làm trứng chiên.
"Ăn bánh mì vào buổi sáng hình như không đủ chất dinh dưỡng lắm, tôi thấy em để rất nhiều bánh mì ở trong phòng bếp, sáng nào em cũng ăn bánh mì như vậy sao?"
Vệ Ngưng Nhiên cười đi lấy sữa bò: "Ngày nào cũng bận rộn đi làm, ăn cái này tương đối thuận tiện."
"Dạ dày của em không tốt, cũng nên đổi đồ ăn sáng rồi." Thấy hộp sữa bò ở trên tay cô, Chử Hoàng cười cười, "Nhãn hàng này bây giờ cũng không dễ mua."
"Đúng vậy, nghe nói cũng sắp vỡ nợ, chỉ là uống thành thói quen rồi, lười đổi loại khác."
Từ trước đến nay Vệ Ngưng Nhiên đều không thích uống sữa tươi.
Khi còn bé ở tại nông thôn, cũng không có cơ hội uống được, có lúc ba mẹ đi lên trấn trên mua về một ít, cô và em trai luôn hiểu chuyện chị nhường cho em, em nhường cho chị, đến cuối cùng ai cũng nói mình không thích uống, từ từ trở thành không muốn uống nữa.
Chỉ có nhãn hiệu này là ngoại lệ.
Bởi vì lần đó năm lớp mười Chử Hoàng đưa cô đến phòng y tế, mua cho cô sữa bò nóng, chính là loại này, từ hôm ấy, sáng nào cô cũng đổi sữa đậu nành thành loại sữa bò này, cho tới bây giờ, vẫn như cũ.
"Khu vực nơi này của em rất thuận tiện." Ngồi chung ở bên cạnh bàn ăn ăn bữa sáng, hai người ngồi một lúc không có chuyện chung gì để nói.
"Đúng vậy, đi làm hay đi mua đồ đều rất thuận tiện." Liếc mắt quanh nhà, Vệ Ngưng Nhiên vừa mừng thầm vì đã mua căn phòng khá tốt, nếu mấy người ở trong căn phòng trọ cũ nát giống như lúc mới vừa tốt nghiệp, vậy cô thật sự không dám đưa Chử Hoàng tới đây.
Nghĩ tới đây, đột nhiên cảm thấy những năm này cô liều mạng làm việc kể ra cũng xứng đáng, ít nhất lúc ở trước mặt anh, cô không còn hèn mọn như năm đó nữa.
Mặc dù nói tiền là tục khí, nhưng những năm này cô thật sự cảm nhận được, cố gắng kiếm tiền mới có thể cho cô tự tin và sức mạnh, thậm chí là cảm giác an toàn.
Nếu bây giờ cô vẫn còn chán nản như lúc vừa tốt nghiệp, đoan chừng lúc gặp lại Chử Hoàng, cô phải khó chịu đến mức muốn đụng tường.
"Xe của anh còn để ở nhà hàng tối hôm qua, lát nữa tôi có chuyện cần ra ngoài một chuyến, thuận tiện chở anh qua đó nhé?"
"Được, vậy làm phiền em rồi."
Hiếm thấy có một ngày được nghỉ ngơi, làm sao cô có thể ra khỏi cửa được?
Nhưng mà không muốn anh lái xe cực khổ thôi.
"Ăn bánh mì vào buổi sáng hình như không đủ chất dinh dưỡng lắm, tôi thấy em để rất nhiều bánh mì ở trong phòng bếp, sáng nào em cũng ăn bánh mì như vậy sao?"
Vệ Ngưng Nhiên cười đi lấy sữa bò: "Ngày nào cũng bận rộn đi làm, ăn cái này tương đối thuận tiện."
"Dạ dày của em không tốt, cũng nên đổi đồ ăn sáng rồi." Thấy hộp sữa bò ở trên tay cô, Chử Hoàng cười cười, "Nhãn hàng này bây giờ cũng không dễ mua."
"Đúng vậy, nghe nói cũng sắp vỡ nợ, chỉ là uống thành thói quen rồi, lười đổi loại khác."
Từ trước đến nay Vệ Ngưng Nhiên đều không thích uống sữa tươi.
Khi còn bé ở tại nông thôn, cũng không có cơ hội uống được, có lúc ba mẹ đi lên trấn trên mua về một ít, cô và em trai luôn hiểu chuyện chị nhường cho em, em nhường cho chị, đến cuối cùng ai cũng nói mình không thích uống, từ từ trở thành không muốn uống nữa.
Chỉ có nhãn hiệu này là ngoại lệ.
Bởi vì lần đó năm lớp mười Chử Hoàng đưa cô đến phòng y tế, mua cho cô sữa bò nóng, chính là loại này, từ hôm ấy, sáng nào cô cũng đổi sữa đậu nành thành loại sữa bò này, cho tới bây giờ, vẫn như cũ.
"Khu vực nơi này của em rất thuận tiện." Ngồi chung ở bên cạnh bàn ăn ăn bữa sáng, hai người ngồi một lúc không có chuyện chung gì để nói.
"Đúng vậy, đi làm hay đi mua đồ đều rất thuận tiện." Liếc mắt quanh nhà, Vệ Ngưng Nhiên vừa mừng thầm vì đã mua căn phòng khá tốt, nếu mấy người ở trong căn phòng trọ cũ nát giống như lúc mới vừa tốt nghiệp, vậy cô thật sự không dám đưa Chử Hoàng tới đây.
Nghĩ tới đây, đột nhiên cảm thấy những năm này cô liều mạng làm việc kể ra cũng xứng đáng, ít nhất lúc ở trước mặt anh, cô không còn hèn mọn như năm đó nữa.
Mặc dù nói tiền là tục khí, nhưng những năm này cô thật sự cảm nhận được, cố gắng kiếm tiền mới có thể cho cô tự tin và sức mạnh, thậm chí là cảm giác an toàn.
Nếu bây giờ cô vẫn còn chán nản như lúc vừa tốt nghiệp, đoan chừng lúc gặp lại Chử Hoàng, cô phải khó chịu đến mức muốn đụng tường.
"Xe của anh còn để ở nhà hàng tối hôm qua, lát nữa tôi có chuyện cần ra ngoài một chuyến, thuận tiện chở anh qua đó nhé?"
"Được, vậy làm phiền em rồi."
Hiếm thấy có một ngày được nghỉ ngơi, làm sao cô có thể ra khỏi cửa được?
Nhưng mà không muốn anh lái xe cực khổ thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.