Chương 3:
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
23/06/2024
Bữa ăn này vốn là thuộc về liên hoan cá nhân, mặc dù có vị cấp trên Chử Hoàng này đi chung, nhưng người tuổi trẻ ở chung với nhau cũng sẽ không quá gò bó, ăn uống rồi thì cũng trò chuyện cởi mở.
Hàn huyên với đồng nghiệp bên cạnh về chuyện nguy cơ quan hệ xã hội lần trước, Tưởng Diêu đắc ý vỗ vỗ ngực: "Đó là đương nhiên rồi, tôi và Vệ Ngưng Nhiên phối hợp, có thể sẽ bị thua sao? Hai chúng tôi chính là tổ hợp ăn ý nhất, nhớ rõ Bách Gia Tính không? Ngay cả họ thì của hai người bọn tôi cũng kề gần với nhau, làm xong hạng mục lần này, tôi thấy tổ hợp của chúng tôi có thể xuất đạo rồi."
Đổng Triết Vũ cười anh ta: "Thôi đi, còn Bách Gia Tính? Không phải anh cũng chỉ nhớ rõ một câu đó sao?"
Nói đến đây, anh ta đột nhiên giương mắt nhìn về phía Chử Hoàng đối diện: "Tổng giám đốc Chử, họ của hai người chẳng phải kế bên nhau sao? Khéo như vậy."
Triệu Tiền Tôn Lý, Chu Ngô Trịnh Vương. Phùng Trần Chử Vệ, Tưởng Thẩm Hàn Dương.
Chử và Vệ, xác thực là cùng một chỗ.
(Bách Gia Tính: nghĩa là họ của trăm nhà, là sách được biên soạn từ thời Bắc Tống chưa rõ tác giả. Lúc đầu chỉ có 411 họ, sau đó bổ sung thêm thành 505 họ (có tài liệu ghi là 504 họ - khi thống kê lại thấy thiếu một họ). Trong đó có 445 họ đơn và 60 họ kép.)
Vệ Ngưng Nhiên đột nhiên cảm giác chỗ nào đó trong nội tâm bị đâm một cái.
Mười mấy năm trước, cô còn vì vậy mà sinh ra ý tưởng có chút buồn cười.
Xem ra, hai người bọn họ họ là kề bên, cũng không giống như là trời sinh một đôi?
Dù là không dám ảo tưởng cùng với anh, thực sự có thể tìm loại lý do nhàm chán này vào thời gian mình thầm mến để có thêm một phần vui sướng.
"Là rất trùng hợp." Trên mặt Chử Hoàng vẫn treo nụ cười ôn hòa trước sau như một, rất ga lăng rót đầy nước sữa bắp cho Vệ Ngưng Nhiên.
Cố gắng đè xuống tầng tầng sóng cuộn vừa bị kích thích trong nội tâm, Vệ Ngưng Nhiên ngữ khí bình tĩnh nói ra hai chữ: "Cảm ơn."
Điện thoại rung lên, cô đi ra ngoài nhận điện thoại, khi trở về Tưởng Diêu lại bắt đầu trêu chọc: "Bạn trai kiểm tra? Tôi nói hai người yêu xa cũng thật sự là..."
Đó là điện thoại của một người bạn bình thường của cô, nhưng cô cũng không muốn giải thích cái gì, chỉ là cúi đầu cười cười.
Ngoại trừ vài người bạn thân cực kỳ tốt bên cạnh, tất cả những ai quen biết cô đều cho rằng cô có một bạn trai ở phương xa.
Cái này vốn là lời nói dối mà cô cố ý nói ra vì để ngăn cản hoa đào, tất nhiên sẽ không lại tự mình phá vỡ, thực tế hôm nay nghênh tiếp ánh mắt của Chử Hoàng, cô càng thêm may mắn có lời nói dối này tồn tại.
Anh cũng đã kết hôn rồi, không phải cô cũng nên có một bạn trai sao?
Nếu như để cho anh biết từ sau khi cô cự tuyệt lời tỏ tình của anh thì cô ngay cả một người bạn trai cũng chưa từng kết giao, có phải là cũng quá mỉa mai rồi hay không?
Cơm nước xong đã có chút trễ, ngày mai còn phải đi làm, cho nên mọi người không chuẩn bị tiến hành trận tiếp theo, đều đi ra ngoài đứng ở bãi đỗ xe lộ thiên tự nói lời tạm biệt.
"Ơ, Vệ Đại Ký Giả, khéo như thế, cô cũng ở đây à?"
Vệ Ngưng Nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trung niên uống say đến loạng choạng lảo đảo được tài xế nâng đi về phía bên này.
"Tổng giám đốc Lưu." Cô cười nhàn nhạt chào hỏi, đoán được xe của ông ta là chiếc xe ở phía trước xe cô, nên cô cố ý xê dịch sang bên cạnh, nhường ra khoảng trống.
"Nghe nói Đại Ký Giả mấy năm này lăn lộn không tệ, cũng khó trách bây giờ kiểu cách lớn như thế, ngay cả hẹn cô ăn cơm mà cũng không nể mặt."
Nhìn ông ta cố ý tới gần chỗ của mình, Vệ Ngưng Nhiên liền dịch vài bước sang bên cạnh, trên mặt treo nụ cười lễ phép như trước: "Tổng giám đốc Lưu cứ nói đùa, ông mới là người bận rộn, không có chuyện lớn gì, thì làm sao tôi dám tùy ý chiếm dụng thời gian quý giá của ông được chứ?"
"Vậy tối nay, đi hát karaoke với tôi được không?"
Tên đàn ông vừa nói liền đưa tay ra túm lấy cánh tay cô, Vệ Ngưng Nhiên đang muốn tiếp tục thối lui về phía sau, trước mặt lại bỗng nhiên nhiều hơn một thân ảnh cao lớn.
Chử Hoàng bất động thanh sắc giơ tay ngăn cản móng heo của người nọ, mặt không thay đổi nhìn ông ta: "Thật có lỗi, tối nay cô ấy có hẹn rồi."
Hàn huyên với đồng nghiệp bên cạnh về chuyện nguy cơ quan hệ xã hội lần trước, Tưởng Diêu đắc ý vỗ vỗ ngực: "Đó là đương nhiên rồi, tôi và Vệ Ngưng Nhiên phối hợp, có thể sẽ bị thua sao? Hai chúng tôi chính là tổ hợp ăn ý nhất, nhớ rõ Bách Gia Tính không? Ngay cả họ thì của hai người bọn tôi cũng kề gần với nhau, làm xong hạng mục lần này, tôi thấy tổ hợp của chúng tôi có thể xuất đạo rồi."
Đổng Triết Vũ cười anh ta: "Thôi đi, còn Bách Gia Tính? Không phải anh cũng chỉ nhớ rõ một câu đó sao?"
Nói đến đây, anh ta đột nhiên giương mắt nhìn về phía Chử Hoàng đối diện: "Tổng giám đốc Chử, họ của hai người chẳng phải kế bên nhau sao? Khéo như vậy."
Triệu Tiền Tôn Lý, Chu Ngô Trịnh Vương. Phùng Trần Chử Vệ, Tưởng Thẩm Hàn Dương.
Chử và Vệ, xác thực là cùng một chỗ.
(Bách Gia Tính: nghĩa là họ của trăm nhà, là sách được biên soạn từ thời Bắc Tống chưa rõ tác giả. Lúc đầu chỉ có 411 họ, sau đó bổ sung thêm thành 505 họ (có tài liệu ghi là 504 họ - khi thống kê lại thấy thiếu một họ). Trong đó có 445 họ đơn và 60 họ kép.)
Vệ Ngưng Nhiên đột nhiên cảm giác chỗ nào đó trong nội tâm bị đâm một cái.
Mười mấy năm trước, cô còn vì vậy mà sinh ra ý tưởng có chút buồn cười.
Xem ra, hai người bọn họ họ là kề bên, cũng không giống như là trời sinh một đôi?
Dù là không dám ảo tưởng cùng với anh, thực sự có thể tìm loại lý do nhàm chán này vào thời gian mình thầm mến để có thêm một phần vui sướng.
"Là rất trùng hợp." Trên mặt Chử Hoàng vẫn treo nụ cười ôn hòa trước sau như một, rất ga lăng rót đầy nước sữa bắp cho Vệ Ngưng Nhiên.
Cố gắng đè xuống tầng tầng sóng cuộn vừa bị kích thích trong nội tâm, Vệ Ngưng Nhiên ngữ khí bình tĩnh nói ra hai chữ: "Cảm ơn."
Điện thoại rung lên, cô đi ra ngoài nhận điện thoại, khi trở về Tưởng Diêu lại bắt đầu trêu chọc: "Bạn trai kiểm tra? Tôi nói hai người yêu xa cũng thật sự là..."
Đó là điện thoại của một người bạn bình thường của cô, nhưng cô cũng không muốn giải thích cái gì, chỉ là cúi đầu cười cười.
Ngoại trừ vài người bạn thân cực kỳ tốt bên cạnh, tất cả những ai quen biết cô đều cho rằng cô có một bạn trai ở phương xa.
Cái này vốn là lời nói dối mà cô cố ý nói ra vì để ngăn cản hoa đào, tất nhiên sẽ không lại tự mình phá vỡ, thực tế hôm nay nghênh tiếp ánh mắt của Chử Hoàng, cô càng thêm may mắn có lời nói dối này tồn tại.
Anh cũng đã kết hôn rồi, không phải cô cũng nên có một bạn trai sao?
Nếu như để cho anh biết từ sau khi cô cự tuyệt lời tỏ tình của anh thì cô ngay cả một người bạn trai cũng chưa từng kết giao, có phải là cũng quá mỉa mai rồi hay không?
Cơm nước xong đã có chút trễ, ngày mai còn phải đi làm, cho nên mọi người không chuẩn bị tiến hành trận tiếp theo, đều đi ra ngoài đứng ở bãi đỗ xe lộ thiên tự nói lời tạm biệt.
"Ơ, Vệ Đại Ký Giả, khéo như thế, cô cũng ở đây à?"
Vệ Ngưng Nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trung niên uống say đến loạng choạng lảo đảo được tài xế nâng đi về phía bên này.
"Tổng giám đốc Lưu." Cô cười nhàn nhạt chào hỏi, đoán được xe của ông ta là chiếc xe ở phía trước xe cô, nên cô cố ý xê dịch sang bên cạnh, nhường ra khoảng trống.
"Nghe nói Đại Ký Giả mấy năm này lăn lộn không tệ, cũng khó trách bây giờ kiểu cách lớn như thế, ngay cả hẹn cô ăn cơm mà cũng không nể mặt."
Nhìn ông ta cố ý tới gần chỗ của mình, Vệ Ngưng Nhiên liền dịch vài bước sang bên cạnh, trên mặt treo nụ cười lễ phép như trước: "Tổng giám đốc Lưu cứ nói đùa, ông mới là người bận rộn, không có chuyện lớn gì, thì làm sao tôi dám tùy ý chiếm dụng thời gian quý giá của ông được chứ?"
"Vậy tối nay, đi hát karaoke với tôi được không?"
Tên đàn ông vừa nói liền đưa tay ra túm lấy cánh tay cô, Vệ Ngưng Nhiên đang muốn tiếp tục thối lui về phía sau, trước mặt lại bỗng nhiên nhiều hơn một thân ảnh cao lớn.
Chử Hoàng bất động thanh sắc giơ tay ngăn cản móng heo của người nọ, mặt không thay đổi nhìn ông ta: "Thật có lỗi, tối nay cô ấy có hẹn rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.