Chương 4:
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
23/06/2024
Tên đàn ông ngẩng đầu nhìn anh, lại nhìn Vệ Ngưng Nhiên bị anh che chắn ở phía sau một chút, đột nhiên cười giễu cợt một tiếng: "Đại Ký Giả lại trèo lên cành cây cao rồi hả? Khó trách thăng chức nhanh như thế, đây là ngủ bao nhiêu thằng đàn ông mới đổi lấy được vậy? Nếu đã có thể ngủ với người khác, vậy cô cứ dứt khoát ngủ với tôi là được rồi, đến công ty của tôi, tôi cho cô một cái ghế phó tổng..."
Ông ta nói còn chưa dứt lời thì đã hét thảm một tiếng, đó là Chử Hoàng đột nhiên dùng sức vặn cổ tay đang bị giữ chặt của ông ta một cái, làm cho nửa người ông ta đều vặn chuyển theo cánh tay.
"Xin tự trọng." Chử Hoàng ngữ khí bình tĩnh, nhưng ánh mắt có chút rét lạnh: "Ngay cả làm người cũng không biết, công ty kia của ông thật sự có thể kinh doanh được nữa?"
"Liên quan gì đến mày? Mày buông ra cho tao!"
Tài xế muốn lên đi hỗ trợ cũng đã bị Tưởng Dao và Đổng Triết Vũ giữ chặt, tên đàn ông kia nhất thời giãy dụa không thoát được, Chử Hoàng lại dùng lực vặn cổ tay ông ta một chút, ông ta đau đến thở phì phò thì anh mới lấy một tay đẩy ông ta đi thật xa.
Nhìn động tác sạch sẽ lưu loát cùng dáng người cao ngất của Chử Hoàng, Vệ Ngưng Nhiên không khỏi có chút ngây người.
Mười ba năm trước chính là cái buổi chiều kia, anh cũng giống như thế này, chặn một tên thanh niên cố ý tới gần để sờ ngực cô trên xe buýt, chỉ có điều khi đó trên người anh xa không có phần khí thế thuộc về người đàn ông thành thục như hôm nay.
Chàng thiếu niên khi đó, trẻ trung, non nớt, thân hình gầy gò hơn hiện tại một chút, lúc nói chuyện với người khác thì hai gò má ngẫu nhiên còn có thể phiếm hồng.
Mà gương mặt ngây ngô ấy, sớm tại một buổi chiều lúc đó, khi bọn họ mới quen trong nửa tháng kia, đã khắc thật sâu ở trong óc cô không thể xóa nhòa.
"Không sao chứ?" Nhìn cô vẫn luôn ngây người, Tưởng Diêu còn tưởng rằng là cô bị dọa sợ, giơ tay vỗ vỗ vai của cô.
Vệ Ngưng Nhiên đột nhiên hoàn hồn, thấy gã đàn ông kia đã bị tài xế nâng lên xe, lắc đầu.
Chử Hoàng quay đầu lại nhìn cô: "Người không có tố chất mượn say nói mê sảng, không cần bận tâm."
Vệ Ngưng Nhiên cười cười: "Tôi không để ý đâu."
Có vài người hẹp hòi vô sỉ có hiểu lầm cùng ác ý phỏng đoán đối với phụ nữ giữ chức vụ cao và công tác quan hệ xã hội, cô đã chứng kiến rất nhiều, nếu thật sự muốn so đo, vậy so đo đến bao giờ?
Trước đây cũng đã từng gặp qua loại tình huống này, cơ bản cô đều dựa vào chính mình để hóa giải, dù sao chỉ cần là trạng thái tỉnh táo, thì cũng không có mấy người dám làm càn giống như con ma men vừa rồi kia.
Hôm nay đột nhiên có người che chắn ở trước mặt của cô, ngược lại cô có chút không quen rồi.
Sợ là... lại sinh ra chút ít hy vọng vô vị xa vời.
Doãn Giai Nhân uống rượu, trên đường trở về chỉ có thể là Vệ Ngưng Nhiên lái xe, nhưng tâm thần của cô không yên, nên dứt khoát mang Doãn Giai Nhân đến chỗ cô gần đó ngủ.
Doãn Giai Nhân miễn cưỡng tựa ở trên ghế lái phụ nhìn cô: "Còn không từ bỏ được người ta à? Tớ thấy cậu cả đêm cũng không có tâm trạng."
"Chỉ là đột nhiên gặp lại, nhớ tới một số chuyện cũ, có chút cảm thán mà thôi." Vệ Ngưng Nhiên lắc đầu: "Anh ấy đã kết hôn rồi, cậu cảm thấy tớ sẽ là loại nhớ thương người đàn ông có vợ sao?"
"Kết hôn rồi?" Doãn Giai Nhân thoáng cái ngồi thẳng người, nghĩ nghĩ rồi mới nói: "Rất không có khả năng nha, nhìn không giống, anh ấy cũng không có đeo nhẫn kết hôn."
"Không phải người nào kết hôn xong cũng đeo nhẫn cưới, hai năm trước anh ấy đã kết hôn rồi, tớ còn nhìn thấy ảnh áo cưới."
"Thật đáng tiếc, một người đàn ông cực phẩm chất lượng tốt như vậy." Doãn Giai Nhân vẻ mặt tiếc nuối: "Mệt cho tớ còn tưởng rằng anh ấy có ý tứ với cậu."
"Cũng bởi vì anh ấy giúp tớ ngăn cản tên đàn ông hèn mọn bỉ ổi kia sao? Cậu đừng quên tất cả phái nam có mặt đều có hỗ trợ, chẳng qua chỉ là anh ấy nhanh chân trước một bước mà thôi."
"Cũng đúng." Doãn Giai Nhân thở dài một tiếng: "Vậy khi nào cậu mới có thể gả đi ra ngoài chứ?"
Cái gì mà gả ra ngời?
Vệ Ngưng Nhiên cười khổ.
Cô cũng không biết đâu.
Cảm giác đã mất đi năng lực yêu được người đàn ông khác từ lâu rồi.
Ông ta nói còn chưa dứt lời thì đã hét thảm một tiếng, đó là Chử Hoàng đột nhiên dùng sức vặn cổ tay đang bị giữ chặt của ông ta một cái, làm cho nửa người ông ta đều vặn chuyển theo cánh tay.
"Xin tự trọng." Chử Hoàng ngữ khí bình tĩnh, nhưng ánh mắt có chút rét lạnh: "Ngay cả làm người cũng không biết, công ty kia của ông thật sự có thể kinh doanh được nữa?"
"Liên quan gì đến mày? Mày buông ra cho tao!"
Tài xế muốn lên đi hỗ trợ cũng đã bị Tưởng Dao và Đổng Triết Vũ giữ chặt, tên đàn ông kia nhất thời giãy dụa không thoát được, Chử Hoàng lại dùng lực vặn cổ tay ông ta một chút, ông ta đau đến thở phì phò thì anh mới lấy một tay đẩy ông ta đi thật xa.
Nhìn động tác sạch sẽ lưu loát cùng dáng người cao ngất của Chử Hoàng, Vệ Ngưng Nhiên không khỏi có chút ngây người.
Mười ba năm trước chính là cái buổi chiều kia, anh cũng giống như thế này, chặn một tên thanh niên cố ý tới gần để sờ ngực cô trên xe buýt, chỉ có điều khi đó trên người anh xa không có phần khí thế thuộc về người đàn ông thành thục như hôm nay.
Chàng thiếu niên khi đó, trẻ trung, non nớt, thân hình gầy gò hơn hiện tại một chút, lúc nói chuyện với người khác thì hai gò má ngẫu nhiên còn có thể phiếm hồng.
Mà gương mặt ngây ngô ấy, sớm tại một buổi chiều lúc đó, khi bọn họ mới quen trong nửa tháng kia, đã khắc thật sâu ở trong óc cô không thể xóa nhòa.
"Không sao chứ?" Nhìn cô vẫn luôn ngây người, Tưởng Diêu còn tưởng rằng là cô bị dọa sợ, giơ tay vỗ vỗ vai của cô.
Vệ Ngưng Nhiên đột nhiên hoàn hồn, thấy gã đàn ông kia đã bị tài xế nâng lên xe, lắc đầu.
Chử Hoàng quay đầu lại nhìn cô: "Người không có tố chất mượn say nói mê sảng, không cần bận tâm."
Vệ Ngưng Nhiên cười cười: "Tôi không để ý đâu."
Có vài người hẹp hòi vô sỉ có hiểu lầm cùng ác ý phỏng đoán đối với phụ nữ giữ chức vụ cao và công tác quan hệ xã hội, cô đã chứng kiến rất nhiều, nếu thật sự muốn so đo, vậy so đo đến bao giờ?
Trước đây cũng đã từng gặp qua loại tình huống này, cơ bản cô đều dựa vào chính mình để hóa giải, dù sao chỉ cần là trạng thái tỉnh táo, thì cũng không có mấy người dám làm càn giống như con ma men vừa rồi kia.
Hôm nay đột nhiên có người che chắn ở trước mặt của cô, ngược lại cô có chút không quen rồi.
Sợ là... lại sinh ra chút ít hy vọng vô vị xa vời.
Doãn Giai Nhân uống rượu, trên đường trở về chỉ có thể là Vệ Ngưng Nhiên lái xe, nhưng tâm thần của cô không yên, nên dứt khoát mang Doãn Giai Nhân đến chỗ cô gần đó ngủ.
Doãn Giai Nhân miễn cưỡng tựa ở trên ghế lái phụ nhìn cô: "Còn không từ bỏ được người ta à? Tớ thấy cậu cả đêm cũng không có tâm trạng."
"Chỉ là đột nhiên gặp lại, nhớ tới một số chuyện cũ, có chút cảm thán mà thôi." Vệ Ngưng Nhiên lắc đầu: "Anh ấy đã kết hôn rồi, cậu cảm thấy tớ sẽ là loại nhớ thương người đàn ông có vợ sao?"
"Kết hôn rồi?" Doãn Giai Nhân thoáng cái ngồi thẳng người, nghĩ nghĩ rồi mới nói: "Rất không có khả năng nha, nhìn không giống, anh ấy cũng không có đeo nhẫn kết hôn."
"Không phải người nào kết hôn xong cũng đeo nhẫn cưới, hai năm trước anh ấy đã kết hôn rồi, tớ còn nhìn thấy ảnh áo cưới."
"Thật đáng tiếc, một người đàn ông cực phẩm chất lượng tốt như vậy." Doãn Giai Nhân vẻ mặt tiếc nuối: "Mệt cho tớ còn tưởng rằng anh ấy có ý tứ với cậu."
"Cũng bởi vì anh ấy giúp tớ ngăn cản tên đàn ông hèn mọn bỉ ổi kia sao? Cậu đừng quên tất cả phái nam có mặt đều có hỗ trợ, chẳng qua chỉ là anh ấy nhanh chân trước một bước mà thôi."
"Cũng đúng." Doãn Giai Nhân thở dài một tiếng: "Vậy khi nào cậu mới có thể gả đi ra ngoài chứ?"
Cái gì mà gả ra ngời?
Vệ Ngưng Nhiên cười khổ.
Cô cũng không biết đâu.
Cảm giác đã mất đi năng lực yêu được người đàn ông khác từ lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.