Chương 4:
Kí Vọng
23/02/2024
Hạ Nhất Dung lui ra mép cửa, dáng vẻ hận không thể cách xa Nhiếp Trinh mười thước khiến anh phát ra một tiếng “xuỳ” từ mũi.
Cũng may người đó không tiếp tục để ý tới cô, kéo đồng phục lên che kín đầu, cánh tay trắng như tuyết lại càng trắng hơn bởi chiếc áo phông đen bên trong, lộ ra gân xanh.
Hạ Nhất Dung chỉ lén nhìn chứ không dám nhìn thẳng, cô lại nâng cánh tay của mình lên, muốn coi thử giữa mình và anh thì ai trắng hơn.
Xe chạy vào đại viện rồi vòng tới vòng lui, chạy thẳng ra đằng sau, tới căn nhà hai tầng ẩn phía sau cánh rừng.
Nhiếp Trinh tự xuống xe từ bên trái, đi hai bước nhưng vẫn không thấy đằng sau có động tĩnh gì, anh mới không kiên nhẫn mà đi ngược lại, gõ hai cái lên khung xe.
Hạ Nhất Dung có chút sợ anh, đeo cặp mở cửa xe.
Dường như anh còn cao hơn Hạ Nghị Lâm một chút, Hạ Nhất Dung hoàn toàn bị che phủ bởi bóng dáng của anh.
Cuối cùng cô lấy hết dũng khí hỏi: “Đây là đâu?”
“Sau này mỗi chiều khi tan học, nhóc đều theo tôi tới đây ăn cơm.”
Nhiếp Trinh lười nói thêm câu dư thừa nào, ném lại câu này rồi xoay người rời đi.
Hạ Nhất Dung lại có cảm giác như bị vứt bỏ.
Thế nào gọi là lại, chính là khi cậu nói với cô rằng, cô phải một mình đến Bắc Kinh sống với cha, người mà cô chỉ gặp hai ba lần một năm, căn bản là không quá thân quen, đó là lần đầu tiên cô có cảm giác bị vứt bỏ.
Lần này, lại cảm giác như bị nhà họ Hạ vứt bỏ, các anh trai cùng cha khác mẹ với cô, chỉ khi ở trước mặt cha thì họ mới quan tâm đến cô.
Hạ Nhất Dung kéo quai cặp đeo lên vai.
Cô đứng yên tại chỗ một hồi dưới bóng cây, khoé môi giật giật.
Tài xế đỗ xe xong thì đi tới, chần chừ hỏi: “Cô Hạ?”
Cô ngẩng đầu, tài xế nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vừa ngây ngô hồn nhiên nhưng lại vừa yếu ớt vô hại.
Hạ Nhất Dung được tài xế nhà họ Hạ dẫn vào cửa.
Bà nội với khuôn mặt tròn trịa phúc hậu tới nghênh đón: “Ôi chao, là cô bé nhà họ Hạ đây sao!”
Bà ấy trìu mến nâng tay cô lên, kéo cô vào trong.
Vừa đi vừa nói: “Bà đã nghe ông Bạch nhà bà nói rồi, đúng là vừa ngoan vừa xinh! Nhiếp Trinh à, con cũng đừng doạ người ta sợ đấy!”
Bà ấy quay đầu cười nói với Hạ Nhất Dung: “À, ông già nhà bà chính là ông Bạch đó, lần trước lúc con phát sốt, ông ấy đã tới xem bệnh cho con.”
Nói xong dường như lại nghĩ tới gì đó: “Cô gái nhỏ nào cũng sợ đắng cả, lần sau con hãy ngậm kẹo trong miệng, chứ đừng lén đổ thuốc đi nha chưa.”
Lúc này Hạ Nhất Dung mới biết, mọi người đều đã biết chuyện cô đổ thuốc.
Hạ Nhất Dung lập tức ngượng tới đỏ mặt, không dám nói lời nào.
Cũng may là bà nội Bạch cũng không ghẹo cô, mà dẫn cô vào phòng ăn.
Ánh nắng loang lổ lúc năm sáu giờ rọi vào qua ô cửa sổ, nhưng lại khó tăng thêm tia ấm áp từ trên người Nhiếp Trinh.
Hạ Nhất Dung ngồi đối diện anh.
Nghe bà nội Bạch vừa lấy bát đũa vừa nói không ngớt.”
“Xương cốt của người trẻ các con không được tốt, con cũng vừa khỏi bệnh, vừa khéo bồi bổ một chút đi!”
“Dược thiện (1) bà nội nấu không đắng đâu, Dung Dung đừng sợ.”
Thịt gà xé nhỏ trong bát cháo còn thơm mùi gạo, được nấu nhừ đến nỗi mềm tan trong miệng.
Cá vược hấp có mùi thuốc nhè nhẹ mà Hạ Nhất Dung không thể gọi thành tên.
Rau xào không nêm quá nhiều gia vị.
Một người kén ăn như Hạ Nhất Dung cũng rất hiếm khi ăn hết một bát cháo to như vậy.
Ăn xong ngẩng đầu lên mới phát hiện người ngồi đối diện đã ăn xong từ lâu, anh đang khoanh hai tay ngồi dựa lưng vào ghế nhìn cô.
Bà nội Bạch ngồi bên cạnh Nhiếp Trinh cũng cười trìu mến: “Nhìn con bé ăn cơm thật sự rất ngon miệng!” “Sau này ăn ở nhà bà đều phải ăn ngon như vậy mới được!”
Dùng bữa xong thì trời đã chập tối, Hạ Nhất Dung đi theo sau cách Nhiếp Trinh ba bước, hai người thong thả đi về nhà.
Cô bước đi vô cùng thoải mái, sau khi tới Bắc Kinh, đã lâu rồi cô không được ăn những món hợp khẩu vị như vậy, dường như sau khi được ăn uống no say, tâm trạng đã tốt lên rất nhiều.
Nhiếp Trinh đang đi thì nhận một cuộc gọi, bước chân chậm lại.
Hạ Nhất Dung đi sau anh cũng chậm lại, giẫm lên cái bóng dài ngoằng của anh, vừa khéo giẫm lên đầu anh.
Tiếng gió cuốn theo câu nói đứt quãng “Ăn xong rồi” “Hạ Nghị Lâm cậu thật sự muốn chết à”.
Mấy câu khác thì không nghe được.
Hạ Nhất Dung cúi đầu lặng lẽ bĩu môi.
Anh ba mặt lạnh, không phải là người tốt!
Nhiếp Trinh không tình nguyện mà đưa Hạ Nhất Dung về tới cửa nhà, tuy rằng nhà họ Nhiếp và nhà họ Hạ chỉ cách nhau vài bước chân.
Nhưng sự miễn cưỡng khắp người Nhiếp Trinh đều lộ ra không chút giấu diếm, dường như anh hận không thể dùng thái độ tồi tệ của mình dọa Hạ Nhất Dung bỏ chạy.
Hạ Nhất Dung quay đầu, thấp giọng nói câu “Cảm ơn”.
Nhiếp Trinh cúi đầu nhìn cái đầu tròn vo kia, không kiên nhẫn mà quay đầu đi, đến cuối cùng vẫn trọng tình nghĩa anh em.
“Trước tiên đừng bán đứng anh trai nhóc, mấy ngày nay cứ đi theo tôi.”
Đàn ông nhà họ Hạ đều là mấy người vô cùng bận rộn.
Hạ Nhất Dung về nhà cũng chỉ có mẹ Trần, nghe Hạ Nhất Dung nói rằng cô đã ăn tối nên bà ấy cũng không hỏi nhiều.
Người về nhà trước tiên chính là Hạ Nghị Lâm.
Anh ta rón ra rón rén đi vào nhà, thấy Hạ Nhất Dung đang ngồi một mình trên sô pha.
Rồi đứng ngay cửa quan sát trong phòng, thấy không còn ai khác thì mới thở phào nhẹ nhõm, vứt cặp lên tủ giày.
Một tiếng “ầm” coi như lời chào hỏi.
“Mẹ Trần, rót cho tôi ly nước.”
Hạ Nghị Lâm hiếm khi nói chuyện lớn tiếng như vậy.
Hạ Nhất Dung làm bộ đang lật sách, nhưng khóe mắt vẫn liếc nhìn người anh trai đang ngồi ở sô pha đối diện cô.
Đó vẫn là vị trí yêu thích nhất của hai người.
Tiếng ly thuỷ tinh chạm lên mặt bàn, một tiếng “keng” lanh lảnh.
Trong lòng Hạ Nhất Dung hừ lạnh, sự chột dạ của Hạ Nghị Lâm quá rõ ràng.
Cô cố tình không để ý tới anh ta, im lặng lật sách xem.
Lúc này trong lòng Hạ Nghị Lâm thật sự có chút không yên, mới ngày đầu tiên khai giảng đã vứt bỏ báu vật trong lòng cha.
Nếu em gái tố cáo với cha, thì lớp da này của anh ta không biết phải lột bao nhiêu lần.
Anh ta đợi một hồi cũng không thấy Hạ Nhất Dung có động tĩnh gì, hoặc là tủi thân khóc lóc kể lể, hoặc là lấy lòng anh ta, nhỏ giọng nói rằng sẽ nghe theo sắp xếp của anh ta.
Chẳng phải cô rất biết cách lấy lòng người khác sao.
“Khụ.”
“Gần đây anh bận quá, không có thời gian quan tâm đến em.”
Thấy Hạ Nhất Dung không lên tiếng, hiếm khi Hạ Nghị Lâm mới cảm thấy áy náy.
Suy cho cùng cô gái nhỏ này cũng là em gái của mình, có chung nửa huyết thống.
Anh ta biết bản thân mình đã làm một chuyện không thể chấp nhận được.
“Nhiếp Trinh… tụi anh đã chơi với nhau từ bé tới lớn, cũng như một người anh ruột của em.”
“Trước tiên em cứ đi theo cậu ấy đi.”
“Cậu ấy ức hiếp em thì lập tức nói với anh.”
“Anh và anh cả sẽ không bỏ qua cho cậu ta đâu.”
“Dược thiện này, em ăn rất bổ.”
Cuối cùng cũng nghe được cô gái nhỏ dịu dàng lên tiếng, không hề có chút uy hiếp nào.
“Vậy anh nói cho em biết, anh đi đâu làm gì, nếu không em sẽ nói với cha là anh bỏ mặc em.”
Hạ Nghị Lâm đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, tự cảm thấy rất có dáng vẻ của anh trai.
“Nhóc con cũng dám quản chuyện của anh trai à!”
Không nói đến cái khác, cảm giác làm anh trai cũng tuyệt quá nhỉ.
Từ nhỏ Hạ Nghị Lâm cứ bị hai người anh trai của mình lấn át, hiếm khi được hãnh diện như vậy.
Hạ Nhất Dung không hề bị thuyết phục: “Vậy em ngồi đây chờ cha.”
Một người thì cười tủm tỉm, một người thì tức giận nhưng không dám nói gì.
Bây giờ Hạ Nghị Lâm mới nhận ra, cô nhóc này không phải kiểu người dễ chọc.
Đương nhiên Hạ Nhất Dung sẽ không bép xép đến tố cáo với cha, cô chỉ cố lấy hết can đảm để thử xem thái độ của Hạ Nghị Lâm đối với mình.
Cũng may, Hạ Nghị Lâm không hề ngó lơ bỏ mặc cô.
Cũng may người đó không tiếp tục để ý tới cô, kéo đồng phục lên che kín đầu, cánh tay trắng như tuyết lại càng trắng hơn bởi chiếc áo phông đen bên trong, lộ ra gân xanh.
Hạ Nhất Dung chỉ lén nhìn chứ không dám nhìn thẳng, cô lại nâng cánh tay của mình lên, muốn coi thử giữa mình và anh thì ai trắng hơn.
Xe chạy vào đại viện rồi vòng tới vòng lui, chạy thẳng ra đằng sau, tới căn nhà hai tầng ẩn phía sau cánh rừng.
Nhiếp Trinh tự xuống xe từ bên trái, đi hai bước nhưng vẫn không thấy đằng sau có động tĩnh gì, anh mới không kiên nhẫn mà đi ngược lại, gõ hai cái lên khung xe.
Hạ Nhất Dung có chút sợ anh, đeo cặp mở cửa xe.
Dường như anh còn cao hơn Hạ Nghị Lâm một chút, Hạ Nhất Dung hoàn toàn bị che phủ bởi bóng dáng của anh.
Cuối cùng cô lấy hết dũng khí hỏi: “Đây là đâu?”
“Sau này mỗi chiều khi tan học, nhóc đều theo tôi tới đây ăn cơm.”
Nhiếp Trinh lười nói thêm câu dư thừa nào, ném lại câu này rồi xoay người rời đi.
Hạ Nhất Dung lại có cảm giác như bị vứt bỏ.
Thế nào gọi là lại, chính là khi cậu nói với cô rằng, cô phải một mình đến Bắc Kinh sống với cha, người mà cô chỉ gặp hai ba lần một năm, căn bản là không quá thân quen, đó là lần đầu tiên cô có cảm giác bị vứt bỏ.
Lần này, lại cảm giác như bị nhà họ Hạ vứt bỏ, các anh trai cùng cha khác mẹ với cô, chỉ khi ở trước mặt cha thì họ mới quan tâm đến cô.
Hạ Nhất Dung kéo quai cặp đeo lên vai.
Cô đứng yên tại chỗ một hồi dưới bóng cây, khoé môi giật giật.
Tài xế đỗ xe xong thì đi tới, chần chừ hỏi: “Cô Hạ?”
Cô ngẩng đầu, tài xế nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vừa ngây ngô hồn nhiên nhưng lại vừa yếu ớt vô hại.
Hạ Nhất Dung được tài xế nhà họ Hạ dẫn vào cửa.
Bà nội với khuôn mặt tròn trịa phúc hậu tới nghênh đón: “Ôi chao, là cô bé nhà họ Hạ đây sao!”
Bà ấy trìu mến nâng tay cô lên, kéo cô vào trong.
Vừa đi vừa nói: “Bà đã nghe ông Bạch nhà bà nói rồi, đúng là vừa ngoan vừa xinh! Nhiếp Trinh à, con cũng đừng doạ người ta sợ đấy!”
Bà ấy quay đầu cười nói với Hạ Nhất Dung: “À, ông già nhà bà chính là ông Bạch đó, lần trước lúc con phát sốt, ông ấy đã tới xem bệnh cho con.”
Nói xong dường như lại nghĩ tới gì đó: “Cô gái nhỏ nào cũng sợ đắng cả, lần sau con hãy ngậm kẹo trong miệng, chứ đừng lén đổ thuốc đi nha chưa.”
Lúc này Hạ Nhất Dung mới biết, mọi người đều đã biết chuyện cô đổ thuốc.
Hạ Nhất Dung lập tức ngượng tới đỏ mặt, không dám nói lời nào.
Cũng may là bà nội Bạch cũng không ghẹo cô, mà dẫn cô vào phòng ăn.
Ánh nắng loang lổ lúc năm sáu giờ rọi vào qua ô cửa sổ, nhưng lại khó tăng thêm tia ấm áp từ trên người Nhiếp Trinh.
Hạ Nhất Dung ngồi đối diện anh.
Nghe bà nội Bạch vừa lấy bát đũa vừa nói không ngớt.”
“Xương cốt của người trẻ các con không được tốt, con cũng vừa khỏi bệnh, vừa khéo bồi bổ một chút đi!”
“Dược thiện (1) bà nội nấu không đắng đâu, Dung Dung đừng sợ.”
Thịt gà xé nhỏ trong bát cháo còn thơm mùi gạo, được nấu nhừ đến nỗi mềm tan trong miệng.
Cá vược hấp có mùi thuốc nhè nhẹ mà Hạ Nhất Dung không thể gọi thành tên.
Rau xào không nêm quá nhiều gia vị.
Một người kén ăn như Hạ Nhất Dung cũng rất hiếm khi ăn hết một bát cháo to như vậy.
Ăn xong ngẩng đầu lên mới phát hiện người ngồi đối diện đã ăn xong từ lâu, anh đang khoanh hai tay ngồi dựa lưng vào ghế nhìn cô.
Bà nội Bạch ngồi bên cạnh Nhiếp Trinh cũng cười trìu mến: “Nhìn con bé ăn cơm thật sự rất ngon miệng!” “Sau này ăn ở nhà bà đều phải ăn ngon như vậy mới được!”
Dùng bữa xong thì trời đã chập tối, Hạ Nhất Dung đi theo sau cách Nhiếp Trinh ba bước, hai người thong thả đi về nhà.
Cô bước đi vô cùng thoải mái, sau khi tới Bắc Kinh, đã lâu rồi cô không được ăn những món hợp khẩu vị như vậy, dường như sau khi được ăn uống no say, tâm trạng đã tốt lên rất nhiều.
Nhiếp Trinh đang đi thì nhận một cuộc gọi, bước chân chậm lại.
Hạ Nhất Dung đi sau anh cũng chậm lại, giẫm lên cái bóng dài ngoằng của anh, vừa khéo giẫm lên đầu anh.
Tiếng gió cuốn theo câu nói đứt quãng “Ăn xong rồi” “Hạ Nghị Lâm cậu thật sự muốn chết à”.
Mấy câu khác thì không nghe được.
Hạ Nhất Dung cúi đầu lặng lẽ bĩu môi.
Anh ba mặt lạnh, không phải là người tốt!
Nhiếp Trinh không tình nguyện mà đưa Hạ Nhất Dung về tới cửa nhà, tuy rằng nhà họ Nhiếp và nhà họ Hạ chỉ cách nhau vài bước chân.
Nhưng sự miễn cưỡng khắp người Nhiếp Trinh đều lộ ra không chút giấu diếm, dường như anh hận không thể dùng thái độ tồi tệ của mình dọa Hạ Nhất Dung bỏ chạy.
Hạ Nhất Dung quay đầu, thấp giọng nói câu “Cảm ơn”.
Nhiếp Trinh cúi đầu nhìn cái đầu tròn vo kia, không kiên nhẫn mà quay đầu đi, đến cuối cùng vẫn trọng tình nghĩa anh em.
“Trước tiên đừng bán đứng anh trai nhóc, mấy ngày nay cứ đi theo tôi.”
Đàn ông nhà họ Hạ đều là mấy người vô cùng bận rộn.
Hạ Nhất Dung về nhà cũng chỉ có mẹ Trần, nghe Hạ Nhất Dung nói rằng cô đã ăn tối nên bà ấy cũng không hỏi nhiều.
Người về nhà trước tiên chính là Hạ Nghị Lâm.
Anh ta rón ra rón rén đi vào nhà, thấy Hạ Nhất Dung đang ngồi một mình trên sô pha.
Rồi đứng ngay cửa quan sát trong phòng, thấy không còn ai khác thì mới thở phào nhẹ nhõm, vứt cặp lên tủ giày.
Một tiếng “ầm” coi như lời chào hỏi.
“Mẹ Trần, rót cho tôi ly nước.”
Hạ Nghị Lâm hiếm khi nói chuyện lớn tiếng như vậy.
Hạ Nhất Dung làm bộ đang lật sách, nhưng khóe mắt vẫn liếc nhìn người anh trai đang ngồi ở sô pha đối diện cô.
Đó vẫn là vị trí yêu thích nhất của hai người.
Tiếng ly thuỷ tinh chạm lên mặt bàn, một tiếng “keng” lanh lảnh.
Trong lòng Hạ Nhất Dung hừ lạnh, sự chột dạ của Hạ Nghị Lâm quá rõ ràng.
Cô cố tình không để ý tới anh ta, im lặng lật sách xem.
Lúc này trong lòng Hạ Nghị Lâm thật sự có chút không yên, mới ngày đầu tiên khai giảng đã vứt bỏ báu vật trong lòng cha.
Nếu em gái tố cáo với cha, thì lớp da này của anh ta không biết phải lột bao nhiêu lần.
Anh ta đợi một hồi cũng không thấy Hạ Nhất Dung có động tĩnh gì, hoặc là tủi thân khóc lóc kể lể, hoặc là lấy lòng anh ta, nhỏ giọng nói rằng sẽ nghe theo sắp xếp của anh ta.
Chẳng phải cô rất biết cách lấy lòng người khác sao.
“Khụ.”
“Gần đây anh bận quá, không có thời gian quan tâm đến em.”
Thấy Hạ Nhất Dung không lên tiếng, hiếm khi Hạ Nghị Lâm mới cảm thấy áy náy.
Suy cho cùng cô gái nhỏ này cũng là em gái của mình, có chung nửa huyết thống.
Anh ta biết bản thân mình đã làm một chuyện không thể chấp nhận được.
“Nhiếp Trinh… tụi anh đã chơi với nhau từ bé tới lớn, cũng như một người anh ruột của em.”
“Trước tiên em cứ đi theo cậu ấy đi.”
“Cậu ấy ức hiếp em thì lập tức nói với anh.”
“Anh và anh cả sẽ không bỏ qua cho cậu ta đâu.”
“Dược thiện này, em ăn rất bổ.”
Cuối cùng cũng nghe được cô gái nhỏ dịu dàng lên tiếng, không hề có chút uy hiếp nào.
“Vậy anh nói cho em biết, anh đi đâu làm gì, nếu không em sẽ nói với cha là anh bỏ mặc em.”
Hạ Nghị Lâm đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, tự cảm thấy rất có dáng vẻ của anh trai.
“Nhóc con cũng dám quản chuyện của anh trai à!”
Không nói đến cái khác, cảm giác làm anh trai cũng tuyệt quá nhỉ.
Từ nhỏ Hạ Nghị Lâm cứ bị hai người anh trai của mình lấn át, hiếm khi được hãnh diện như vậy.
Hạ Nhất Dung không hề bị thuyết phục: “Vậy em ngồi đây chờ cha.”
Một người thì cười tủm tỉm, một người thì tức giận nhưng không dám nói gì.
Bây giờ Hạ Nghị Lâm mới nhận ra, cô nhóc này không phải kiểu người dễ chọc.
Đương nhiên Hạ Nhất Dung sẽ không bép xép đến tố cáo với cha, cô chỉ cố lấy hết can đảm để thử xem thái độ của Hạ Nghị Lâm đối với mình.
Cũng may, Hạ Nghị Lâm không hề ngó lơ bỏ mặc cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.