Chương 5:
Kí Vọng
23/02/2024
Sáng sớm hôm sau.
Hạ Nghị Lâm đích thân đưa Hạ Nhất Dung tới nhà họ Nhiếp.
Nhiếp Trinh đã chờ cô trên xe, anh vẫn mặc chiếc áo phông đen, khuỷu tay gác lên khung cửa kính.
Nhìn thấy Hạ Nghị Lâm dẫn Hạ Nhất Dung đi tới, anh cau mày, gõ lên cửa sổ tỏ ý thúc giục.
Hạ Nghị Lâm vòng qua bên kia, mở cửa cho Hạ Nhất Dung.
Hạ Nhất Dung kéo quai cặp anh ta lại.
Hạ Nghị Lâm có chút kinh ngạc, nhưng không vùng ra.
Một tay chống lên cửa xe, nghiêng đầu nói với Nhiếp Trinh.
“Cậu trông con bé giúp tôi.”
Nhiếp Trinh ngoảnh đầu đi, không thèm để ý tới anh ta.
“Nếu xảy ra chuyện gì, ông già nhà tôi tìm tôi thì tôi sẽ bảo là do cậu trông coi.”
Lúc này Nhiếp Trinh mới hung tợn nhìn anh ta: “Hạ Nghị Lâm, cậu chán sống rồi!”
Nhìn thoáng qua Hạ Nhất Dung, cô đang cúi thấp đầu trốn sau lưng Hạ Nghị Lâm.
“Mau giải quyết mớ hỗn độn của cậu đi!”
Phiền phức.
Hạ Nghị Lâm nhún vai, đứng giữ cửa ra hiệu cho Hạ Nhất Dung lên xe: “Có việc gì cứ tìm cậu ấy.”
Nói xong thì lập tức rời đi chẳng thèm ngoảnh đầu lại.
Nhiếp Trinh đá một cái vào sau lưng ghế phó lái.
Hạ Nhất Dung hoảng sợ, ngồi cách xa anh hơn.
Không ngờ xe của Nhiếp Trinh lại chạy thẳng vào trong trường.
Đi thẳng một đường không hề bị cản trở, khi xe chầm chậm dừng lại dưới toà dạy học cấp 2, Hạ Nhất Dung mới phát hiện mọi người trong trường đều đang thầm đánh giá.
“Tan học thì tới toà dạy học cấp 3 chờ tôi.”
Hạ Nhất Dung ngoan ngoãn gật đầu, xuống xe.
Những ánh mắt đánh giá càng thêm rõ ràng.
Tiết ngữ văn, Vu Ái Ái núp sau quyển sách hỏi cô: “Sáng nay cậu ngồi xe của Nhiếp Trinh đến trường à?”
Hạ Nhất Dung gật đầu.
“Anh ấy trông dữ quá, nhưng trước kia gia đình anh ấy…”
Vu Ái Ái không dám nói tiếp. Hạ Nhất Dung chậm rãi cúi người xuống, dựng sách lên, trốn sau sách hỏi Vu Ái Ái.
“Trước kia gia đình anh ấy thế nào?”
Vu Ái Ái liếc mắt nhìn giáo viên đang viết bài trên bảng, cũng khom người theo Hạ Nhất Dung, dựng sách lên.
Hai cái đầu núp sau quyển sách nói chuyện.
“Ôi trời, cậu không biết sao, trước kia cha anh ấy là một lãnh đạo cực kỳ giỏi, chỉ là ông ấy đã mất sau sự cố rơi máy bay.”
Hạ Nhất Dung nhớ ra, khi còn bé cô đã từng đọc tin tức này, ông ngoại cũng ôm cô thở ngắn than dài.
Cô còn nhớ rõ lời ông ngoại nói: “Mấy kẻ theo chính trị đều tàn nhẫn”, ông ngoại còn nói với cô rằng, cha cô cũng là một người tàn nhẫn.
Hạ Nhất Dung không biết người cha luôn gửi quà cho cô có phải là người tàn nhẫn hay không, chỉ là ông ngoại và cậu đều không thích ông ấy.
Vu Ái Ái lại cúi thấp hơn nữa, âm lượng có chút khó nghe.
“Tất cả mọi người đều nói rằng, cha của Triệu Ân Vũ đã hại chết cha mẹ của Nhiếp Trinh.”
Cô ấy rụt cổ lại, sợ Triệu Ân Vũ ngồi phía sau nghe thấy.
Hạ Nhất Dung cũng rụt cổ theo, Triệu Ân Vũ đang ngồi vị trí sau lưng cô.
Nếu là thật, vậy cô là bạn cùng lớp với con trai của hung thủ giết người.
Cho dù Triệu Ân Vũ cứ nói bậy bạ rằng cô là con hoang, thì cô cũng không dám nổi giận.
Vu Ái Ái được khơi mào chủ đề trò chuyện, muốn kéo Hạ Nhất Dung nói chuyện, căn bản là cô ấy không muốn nghe giảng tiết ngữ văn.
“Sao cậu có thể không biết chứ, chẳng phải anh trai cậu và Nhiếp Trinh là bạn thân sao?”
Hạ Nhất Dung xấu hổ cười cười, cô nên nói thế nào nhỉ, nói rằng gần như mình còn chẳng gặp được anh cả và anh hai, còn anh ba và cô thì căn bản là không có gì để nói?
Vu Ái Ái nhìn Hạ Nhất Dung với ánh mắt thương cảm, thương xót vì cô là con hoang. Cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ đơn thuần, cũng không biết che giấu cảm xúc, ăn nói ngay thẳng.
Cô ấy nắm tay Hạ Nhất Dung đặt dưới bàn, giọng điệu nghiêm túc nói: “Mình và cậu làm bạn thân nhé.”
Hạ Nhất Dung có chút cảm động, cô thích người bạn cùng bàn này.
Đột nhiên Triệu Ân Vũ ngồi hàng sau giơ tay lên: “Cô ơi, Hạ Nhất Dung và Vu Ái Ái không nghe giảng bài mà nói chuyện riêng ạ.”
Hạ Nhất Dung đang cười với Vu Ái Ái bị doạ sợ tới mức tay không thể giữ quyển sách bằng một tay, gáy sách đập mạnh xuống bàn, chứng minh cho việc cô không nghe giảng là sự thật.
Sống lưng của Hạ Nhất Dung thẳng tắp, hai má cô lập tức đỏ bừng, sau lưng toát mồ hôi.
Giáo viên bảo cô và Vu Ái Ái đứng dậy phạt đứng.
Vu Ái Ái lè lưỡi với cô, kéo cô đứng dậy, nhưng vẫn không quên trừng mắt lườm Triệu Ân Vũ một cái.
Hạ Nhất Dung đứng dậy cũng không thể nghe giảng, đầu óc cô quay cuồng, chính cô cũng cảm thấy hai má mình nóng hổi. Cảm giác bị mọi người nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ bừng của mình thì càng thêm xấu hổ.
Đứng mười phút, giáo viên mới cho phép hai người ngồi xuống.
Hạ Nhất Dung vừa đặt mông xuống thì bị ngã ra đất, khuỷu tay quất vào chân ghế, vô tình trúng phải chỗ ngoặt vừa nhọn vừa cứng.
Trước khi cơn đau ập tới thì mặt cô đã nóng hừng hực, Hạ Nhất Dung cực kỳ xấu hổ.
Triệu Ân Vũ là người bắt đầu, cậu ta cười ha hả khiến cả lớp đều cười theo, hốc mắt của Hạ Nhất Dung đã ngấn lệ, cắn chặt môi không cho phép mình khóc, chóp mũi vừa đau vừa trướng, cô cúi thấp đầu, hy vọng mái tóc có thể che đi khuôn mặt thảm hại của mình.
Vu Ái Ái dậm chân, tức giận nói: “Cô ơi! Triệu Ân Vũ cố ý kéo ghế của Nhất Dung!”
Cô giáo gõ lên bàn giáo viên, kêu mọi người im lặng.
Cô ấy nhìn thoáng qua, thấy Hạ Nhất Dung đã lẳng lặng dựng ghế dậy rồi ngồi xuống.
Thu xếp ổn thoả, cô ấy cũng không dám đắc tội với cậu ấm nhà họ Triệu này, hời hợt nói một câu: “Triệu Ân Vũ, sau này không được đùa như vậy nữa.”
Vu Ái Ái cảm thấy không công bằng, đang định nói tiếp thì đã bị Hạ Nhất Dung kéo tay áo cản lại.
Cô đang rưng rưng nước mặt, nhưng lại bình tĩnh đến lạ thường, thậm chí còn mỉm cười trấn an Vu Ái Ái, lắc đầu với cô ấy.
Nhẫn nhịn nhẫn nhịn, cơn đau sẽ qua thôi.
Hạ Nhất Dung im lặng ngồi học hết một ngày, Triệu Ân Vũ đá ghế cô, dùng bút chọc lên lưng cô, kéo tóc cô, nhưng Hạ Nhất Dung đều không để tâm đến cậu ta.
Triệu Ân Vũ đùa lâu cũng thấy chán, cậu ta đá mạnh ghế cô một cái rồi mới từ bỏ.
Toà nhà giảng dạy cấp 3 tan học trễ hơn cấp 2 nửa tiếng, Hạ Nhất Dung đứng cạnh vườn hoa, nhặt lá cây và nghịch trong tay.
Cô mặc đồng phục cấp 2 ở đây vốn đã nổi bật, dáng vẻ nhỏ nhắn ngoan hiền, ai đi ngang qua cũng nhìn cô, còn có người huýt sáo.
Hạ Nhất Dung không quen bị nhìn chằm chằm như vậy, cô cúi đầu nhìn mũi chân của mình, trong lòng thúc giục Nhiếp Trinh mau chóng xuất hiện.
Mãi đến khi học sinh trong toà nhà đã ra về gần hết, Nhiếp Trinh mới giẫm lên ánh chiều tà xuất hiện.
Hạ Nhất Dung bĩu môi, trong lòng trách anh một câu sao lại chậm chạp như vậy.
Nhiếp Trinh từ trên cao liếc nhìn cô một cái, tưởng rằng hai má cô nhóc đỏ ửng là do bị phơi nắng, xoay người dắt cô rời đi.
Hạ Nhất Dung theo sát hai bước thì dừng lại, cô vẫn nên đi sau anh, giẫm lên cái bóng anh.
Cô không định nói với Nhiếp Trinh chuyện bị Triệu Ân Vũ bắt nạt, anh trai ruột còn không quá quan tâm đến cô, huống chi là Nhiếp Trinh.
Từ nhỏ Hạ Nhất Dung đã rất nhạy cảm, cô biết mình không giống với người khác, tuy rằng cậu mợ thương cô, nhưng dù sao cô cũng chỉ ăn nhờ ở đậu.
Cô rất biết cách lấy lòng người khác, sẽ không gây phiền phức cho bất kỳ ai.
Cô biết, ở nơi này cô càng phải cẩn thận hơn, ngoan ngoãn nghe lời.
Hạ Nghị Lâm đích thân đưa Hạ Nhất Dung tới nhà họ Nhiếp.
Nhiếp Trinh đã chờ cô trên xe, anh vẫn mặc chiếc áo phông đen, khuỷu tay gác lên khung cửa kính.
Nhìn thấy Hạ Nghị Lâm dẫn Hạ Nhất Dung đi tới, anh cau mày, gõ lên cửa sổ tỏ ý thúc giục.
Hạ Nghị Lâm vòng qua bên kia, mở cửa cho Hạ Nhất Dung.
Hạ Nhất Dung kéo quai cặp anh ta lại.
Hạ Nghị Lâm có chút kinh ngạc, nhưng không vùng ra.
Một tay chống lên cửa xe, nghiêng đầu nói với Nhiếp Trinh.
“Cậu trông con bé giúp tôi.”
Nhiếp Trinh ngoảnh đầu đi, không thèm để ý tới anh ta.
“Nếu xảy ra chuyện gì, ông già nhà tôi tìm tôi thì tôi sẽ bảo là do cậu trông coi.”
Lúc này Nhiếp Trinh mới hung tợn nhìn anh ta: “Hạ Nghị Lâm, cậu chán sống rồi!”
Nhìn thoáng qua Hạ Nhất Dung, cô đang cúi thấp đầu trốn sau lưng Hạ Nghị Lâm.
“Mau giải quyết mớ hỗn độn của cậu đi!”
Phiền phức.
Hạ Nghị Lâm nhún vai, đứng giữ cửa ra hiệu cho Hạ Nhất Dung lên xe: “Có việc gì cứ tìm cậu ấy.”
Nói xong thì lập tức rời đi chẳng thèm ngoảnh đầu lại.
Nhiếp Trinh đá một cái vào sau lưng ghế phó lái.
Hạ Nhất Dung hoảng sợ, ngồi cách xa anh hơn.
Không ngờ xe của Nhiếp Trinh lại chạy thẳng vào trong trường.
Đi thẳng một đường không hề bị cản trở, khi xe chầm chậm dừng lại dưới toà dạy học cấp 2, Hạ Nhất Dung mới phát hiện mọi người trong trường đều đang thầm đánh giá.
“Tan học thì tới toà dạy học cấp 3 chờ tôi.”
Hạ Nhất Dung ngoan ngoãn gật đầu, xuống xe.
Những ánh mắt đánh giá càng thêm rõ ràng.
Tiết ngữ văn, Vu Ái Ái núp sau quyển sách hỏi cô: “Sáng nay cậu ngồi xe của Nhiếp Trinh đến trường à?”
Hạ Nhất Dung gật đầu.
“Anh ấy trông dữ quá, nhưng trước kia gia đình anh ấy…”
Vu Ái Ái không dám nói tiếp. Hạ Nhất Dung chậm rãi cúi người xuống, dựng sách lên, trốn sau sách hỏi Vu Ái Ái.
“Trước kia gia đình anh ấy thế nào?”
Vu Ái Ái liếc mắt nhìn giáo viên đang viết bài trên bảng, cũng khom người theo Hạ Nhất Dung, dựng sách lên.
Hai cái đầu núp sau quyển sách nói chuyện.
“Ôi trời, cậu không biết sao, trước kia cha anh ấy là một lãnh đạo cực kỳ giỏi, chỉ là ông ấy đã mất sau sự cố rơi máy bay.”
Hạ Nhất Dung nhớ ra, khi còn bé cô đã từng đọc tin tức này, ông ngoại cũng ôm cô thở ngắn than dài.
Cô còn nhớ rõ lời ông ngoại nói: “Mấy kẻ theo chính trị đều tàn nhẫn”, ông ngoại còn nói với cô rằng, cha cô cũng là một người tàn nhẫn.
Hạ Nhất Dung không biết người cha luôn gửi quà cho cô có phải là người tàn nhẫn hay không, chỉ là ông ngoại và cậu đều không thích ông ấy.
Vu Ái Ái lại cúi thấp hơn nữa, âm lượng có chút khó nghe.
“Tất cả mọi người đều nói rằng, cha của Triệu Ân Vũ đã hại chết cha mẹ của Nhiếp Trinh.”
Cô ấy rụt cổ lại, sợ Triệu Ân Vũ ngồi phía sau nghe thấy.
Hạ Nhất Dung cũng rụt cổ theo, Triệu Ân Vũ đang ngồi vị trí sau lưng cô.
Nếu là thật, vậy cô là bạn cùng lớp với con trai của hung thủ giết người.
Cho dù Triệu Ân Vũ cứ nói bậy bạ rằng cô là con hoang, thì cô cũng không dám nổi giận.
Vu Ái Ái được khơi mào chủ đề trò chuyện, muốn kéo Hạ Nhất Dung nói chuyện, căn bản là cô ấy không muốn nghe giảng tiết ngữ văn.
“Sao cậu có thể không biết chứ, chẳng phải anh trai cậu và Nhiếp Trinh là bạn thân sao?”
Hạ Nhất Dung xấu hổ cười cười, cô nên nói thế nào nhỉ, nói rằng gần như mình còn chẳng gặp được anh cả và anh hai, còn anh ba và cô thì căn bản là không có gì để nói?
Vu Ái Ái nhìn Hạ Nhất Dung với ánh mắt thương cảm, thương xót vì cô là con hoang. Cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ đơn thuần, cũng không biết che giấu cảm xúc, ăn nói ngay thẳng.
Cô ấy nắm tay Hạ Nhất Dung đặt dưới bàn, giọng điệu nghiêm túc nói: “Mình và cậu làm bạn thân nhé.”
Hạ Nhất Dung có chút cảm động, cô thích người bạn cùng bàn này.
Đột nhiên Triệu Ân Vũ ngồi hàng sau giơ tay lên: “Cô ơi, Hạ Nhất Dung và Vu Ái Ái không nghe giảng bài mà nói chuyện riêng ạ.”
Hạ Nhất Dung đang cười với Vu Ái Ái bị doạ sợ tới mức tay không thể giữ quyển sách bằng một tay, gáy sách đập mạnh xuống bàn, chứng minh cho việc cô không nghe giảng là sự thật.
Sống lưng của Hạ Nhất Dung thẳng tắp, hai má cô lập tức đỏ bừng, sau lưng toát mồ hôi.
Giáo viên bảo cô và Vu Ái Ái đứng dậy phạt đứng.
Vu Ái Ái lè lưỡi với cô, kéo cô đứng dậy, nhưng vẫn không quên trừng mắt lườm Triệu Ân Vũ một cái.
Hạ Nhất Dung đứng dậy cũng không thể nghe giảng, đầu óc cô quay cuồng, chính cô cũng cảm thấy hai má mình nóng hổi. Cảm giác bị mọi người nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ bừng của mình thì càng thêm xấu hổ.
Đứng mười phút, giáo viên mới cho phép hai người ngồi xuống.
Hạ Nhất Dung vừa đặt mông xuống thì bị ngã ra đất, khuỷu tay quất vào chân ghế, vô tình trúng phải chỗ ngoặt vừa nhọn vừa cứng.
Trước khi cơn đau ập tới thì mặt cô đã nóng hừng hực, Hạ Nhất Dung cực kỳ xấu hổ.
Triệu Ân Vũ là người bắt đầu, cậu ta cười ha hả khiến cả lớp đều cười theo, hốc mắt của Hạ Nhất Dung đã ngấn lệ, cắn chặt môi không cho phép mình khóc, chóp mũi vừa đau vừa trướng, cô cúi thấp đầu, hy vọng mái tóc có thể che đi khuôn mặt thảm hại của mình.
Vu Ái Ái dậm chân, tức giận nói: “Cô ơi! Triệu Ân Vũ cố ý kéo ghế của Nhất Dung!”
Cô giáo gõ lên bàn giáo viên, kêu mọi người im lặng.
Cô ấy nhìn thoáng qua, thấy Hạ Nhất Dung đã lẳng lặng dựng ghế dậy rồi ngồi xuống.
Thu xếp ổn thoả, cô ấy cũng không dám đắc tội với cậu ấm nhà họ Triệu này, hời hợt nói một câu: “Triệu Ân Vũ, sau này không được đùa như vậy nữa.”
Vu Ái Ái cảm thấy không công bằng, đang định nói tiếp thì đã bị Hạ Nhất Dung kéo tay áo cản lại.
Cô đang rưng rưng nước mặt, nhưng lại bình tĩnh đến lạ thường, thậm chí còn mỉm cười trấn an Vu Ái Ái, lắc đầu với cô ấy.
Nhẫn nhịn nhẫn nhịn, cơn đau sẽ qua thôi.
Hạ Nhất Dung im lặng ngồi học hết một ngày, Triệu Ân Vũ đá ghế cô, dùng bút chọc lên lưng cô, kéo tóc cô, nhưng Hạ Nhất Dung đều không để tâm đến cậu ta.
Triệu Ân Vũ đùa lâu cũng thấy chán, cậu ta đá mạnh ghế cô một cái rồi mới từ bỏ.
Toà nhà giảng dạy cấp 3 tan học trễ hơn cấp 2 nửa tiếng, Hạ Nhất Dung đứng cạnh vườn hoa, nhặt lá cây và nghịch trong tay.
Cô mặc đồng phục cấp 2 ở đây vốn đã nổi bật, dáng vẻ nhỏ nhắn ngoan hiền, ai đi ngang qua cũng nhìn cô, còn có người huýt sáo.
Hạ Nhất Dung không quen bị nhìn chằm chằm như vậy, cô cúi đầu nhìn mũi chân của mình, trong lòng thúc giục Nhiếp Trinh mau chóng xuất hiện.
Mãi đến khi học sinh trong toà nhà đã ra về gần hết, Nhiếp Trinh mới giẫm lên ánh chiều tà xuất hiện.
Hạ Nhất Dung bĩu môi, trong lòng trách anh một câu sao lại chậm chạp như vậy.
Nhiếp Trinh từ trên cao liếc nhìn cô một cái, tưởng rằng hai má cô nhóc đỏ ửng là do bị phơi nắng, xoay người dắt cô rời đi.
Hạ Nhất Dung theo sát hai bước thì dừng lại, cô vẫn nên đi sau anh, giẫm lên cái bóng anh.
Cô không định nói với Nhiếp Trinh chuyện bị Triệu Ân Vũ bắt nạt, anh trai ruột còn không quá quan tâm đến cô, huống chi là Nhiếp Trinh.
Từ nhỏ Hạ Nhất Dung đã rất nhạy cảm, cô biết mình không giống với người khác, tuy rằng cậu mợ thương cô, nhưng dù sao cô cũng chỉ ăn nhờ ở đậu.
Cô rất biết cách lấy lòng người khác, sẽ không gây phiền phức cho bất kỳ ai.
Cô biết, ở nơi này cô càng phải cẩn thận hơn, ngoan ngoãn nghe lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.