Chương 51
Thiên Tuyết SS
04/04/2021
Edit: 1inhd4n.
Beta: Cẩm Anh.
Màn biểu diễn trên sân khấu vẫn đang diễn ra, đã đến tiết mục thứ mười. Trong lúc đó, Hạ Xuyên đã ngáp không biết bao nhiêu lần, lười biếng dựa lưng vào ghế, tay cầm điện thoại di động không di chuyển, khuôn mặt vô cảm viết hai chữ nhàm chán.
Bọn Hạ Hành Chu, Chu Minh Triết đã sớm bỏ đi rồi, cũng không biết là đi đâu chơi, chỉ còn lại hai người họ ngồi ở hàng sau.
"Đợi một lát, sẽ sớm kết thúc thôi." Khóe mắt liếc thấy vẻ buồn ngủ của Hạ Xuyên, Đường Vi Vi nghiêng người nhìn về phía anh.
Trong khán phòng tối, đường nét thâm trầm trên khuôn mặt thiếu niên càng rõ ràng hơn.
Hạ Xuyên: "Hả?"
Hiện tại trên sân khấu đang biểu diễn một tiểu phẩm, tình cờ nói ra một câu hài hước khiến cả khán phong cười ầm lên, đủ tiếng ồn ào. Giọng cô nói quá nhỏ nên bị tiếng nói cười xung quanh át mất. Anh không nghe rõ, nhích người gần lại, áp đùi vào cô. Cách một lớp vải mỏng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng.
Bọn họ ngồi ở hàng sau cùng, mọi người đều chăm chú theo dõi các tiết mục biểu diễn, không ai chú ý tới góc này, nhưng hai người cách nhau quá gần, thân mật như cặp đôi đang yêu….
Đường Vi Vi có ảo giác như đang vụng trộm yêu đương vậy.
Cô không tự nhiên lắm cử động chân, nuốt nước miếng hỏi: "Nếu không chúng ta cũng đi thôi?"
"Cậu vừa mới nói chờ cái gì?" Hạ Xuyên nhướng mày, anh vừa nghe thấy hai chữ này.
“Chờ để xem tiết mục của lớp chúng ta, nghe nói kịch bản thay đổi khá thú vị, tôi muốn xem thử.” Đường Vi Vi giải thích, “Nhưng nếu cậu cảm thấy chán thì đi trước.”
“Không có gì.” Hạ Xuyên lại dựa trở về, “Tôi với cậu cùng xem.”
....
Khi MC dẫn chương trình giới thiệu xong, tiết mục kịch của lớp chín chính thức được bắt đầu.
Đạo cụ, trang phục chuẩn bị đều rất đầy đủ, tươm tất.
Đảm nhiệm vai trò biên kịch là một nam sinh hài hước. Lúc trước cậu ta đăng kịch bản đã chỉnh sửa lên nhóm lớp, khiến cho cả lớp đều hào hứng.
Tiết mục không thay đổi nhiều so với kịch bản. Đến đoạn hấp dẫn, khán giả bên dưới đều ôm bụng cười to. Lúc này Đường Vi Vi không còn giữ vững hình tượng thục nữ được nữa, cười đến mức nghiêng ngả, gác đầu lên vai thiếu niên. Hạ Xuyên còn cảm nhận được cơ thể cô đang run lên.
"..."
Anh thật sự không hiểu loại kịch thiểu năng này có gì mà khiến cô buồn cười như thế, nhưng may mà anh đã quen.
Lúc trước đến nhà anh, cô gái này thích tìm xem mấy bộ phim hài vui nhộn, lần nào cũng cười nghiêng ngả. Nếu anh ngồi bên cạnh, cô sẽ trực tiếp dựa vào anh.
Bả vai rũ xuống, mái tóc mềm mại của cô gái nhỏ cọ vào cổ anh, thoang thoảng một mùi hương ngọt ngào, tựa như hương hoa quyện với mùi sữa.
Hạ Xuyên cúi đầu nhìn cô, khóe môi bất giác hơi cong lên.
Ngay sau đó, tiết mục hài kịch liền kết thúc.
Truyện cổ tích "Công chúa ngủ trong rừng" có nhiều dị bản, nhưng kết cục vẫn là công chúa được hoàng tử đánh thức bằng nụ hôn của tình yêu đích thực.
Tất nhiên là không thể diễn như vậy được.
Vì thế trên sân khấu, nam sinh mặc trang phục hoàng tử cầm thanh kiếm gỗ nhỏ, vượt qua mọi chông gai để tìm được công chúa đang ngủ, sau đó niệm chú để hóa giải lời nguyền.
"Thịnh vượng! Dân chủ! Văn minh! Hòa bình! Yêu nước!..."
Khán giả bên dưới cười điên cuồng.
"Thần mẹ nó chú! Phục!"
....
Công chúa thức tỉnh, cố gắng nhịn cười, hỏi: "Hoàng tử đẹp trai, là người cứu ta sao?"
Hoàng tử cao giọng trả lời: "Không phải ta, là Đảng!!!"
"Ha ha ha ha ha tôi không nhịn được..."
Đường Vi Vi cảm thấy mình cười đến thiếu dưỡng khí. Sau đó, cái đầu nhỏ ngã vào trong lồng ngực người thiếu niên, mặt áp vào cơ thể rắn chắc ấm áp của anh, có thể cảm nhận được người anh đang cứng lại.
Đường Vi Vi lúc này không có thời gian để suy nghĩ nhiều, sau một thời gian dài trì hoãn, cuối cùng cũng khôi phục được chút sức lực. Tay cô chống lên đùi anh định ngồi dậy, động tác mới thực hiện được một nửa, đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng thở dài của anh, còn mang theo tiếng cười bất đắc dĩ. Cô dừng lại, nghe thấy Hạ Xuyên nói: "Sao lại thích nhào vào trong lồng ngực vậy? Hả?"
Bàn tay cô đang chống lên đùi anh bị chệch vào trong, lòng bàn tay vô cùng chuẩn xác mà đánh vào bộ phận đó.
"...."
"Aiii."
Đường Vi Vi ngẩn ngơ, theo bản năng ngẩng đầu, nheo mắt nhìn anh. Lông mày anh nhíu chặt, ánh mắt có chút phức tạp nhìn cô, đôi môi mỏng cũng mím chặt, trầm mặc không nói.
Từ lâu đã nghe nói rằng nơi đó của con trai rất yếu ớt, xem ra đúng là như vậy.
Nhìn có vẻ rất đau.
Đường Vi Vi áy náy cực kỳ, vội vàng đứng dậy, bởi vì này bộ phận này có chút xấu hổ khiến vành tai cô đỏ ửng, không dám ngẩng mặt lên nhìn anh, giọng nói cũng mất tự nhiên: "Thật... Thật xin lỗi… Tôi thật sự không cố ý."
"....."
Cơn đau thoáng qua, vị thiếu niên này lại khôi phục gương mặt không biểu tình.
Thấy anh vẫn không nói gì, Đường Vi Vi trộm liếc nhìn anh một cái, đụng phải ánh mắt thâm trầm như núi của anh. Bị bắt tại trận, cô đành phải căng da đầu nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm!"
Hai chữ này vừa thốt lên, cô thấy ánh mắt Hạ Xuyên dường như thay đổi, chưa kịp phản ứng thì thiếu niên đã cúi người tiến lại gần.
Đôi mắt anh dài và hẹp, với hàng lông mi rậm rạp cụp xuống, đuôi mắt hơi chếch tạo đường nét cho khóe mắt hơi nhếch lên.
"Chịu trách nhiệm? Cậu muốn chịu trách nhiệm như thế nào?"
Đường Vi Vi ngơ ngác nhìn anh, còn chưa kịp hoàn hồn, trên cằm đột nhiên truyền đến một chút cảm giác lạnh lẽo nhưng mềm mại, cằm cô bị ngón tay thiếu niên nâng lên, Đường Vi Vi bất đắc dĩ ngẩng đầu đối diện cùng anh.
Cô thấy Hạ Xuyên cong khóe miệng, cười có chút tà ác, ánh mắt ý vị thâm trường, giọng nói mang theo ý tứ đùa giỡn nhàn nhạt: “Cô gái nhỏ, cậu định bồi thường bản thân cho tôi sao?”
.....
Vừa đi ra khỏi khán phòng, đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng bên ngoài, Đường Vi Vi có chút không kịp thích ứng mà híp híp mắt, nghiêng đầu một bên nhìn thiếu niên, giống như lúc đến, trong tay anh xách theo hộp đàn violon cùng với trang phục biểu diến của cô.
Hạ Xuyên cúi đầu liếc cái túi màu trắng kia, nhớ tới cái gì đó, thở dài một tiếng: "Cái này váy của cậu…"
“Làm sao vậy?”
“Thật xấu xí.” Ba chữ này nói ra thật vô lương tâm, nhưng biểu tình của anh làm câu nói nghe như đúng sự thật vậy.
Đường Vi Vi cạn lời nhìn anh: "Xem ra là thẩm mĩ của cậu có vấn đề."
Hạ Xuyên dừng một chút, hỏi: “Cậu không cảm thấy nó quá hở sao?”
“Có ư?”
Cái váy này là do cô cố ý chọn, có đai đeo tinh tế, không đến mức quá hở hang, “Tôi cảm thấy rất đẹp mà, cổ áo cũng không phải thấp lắm.”
“Cậu còn muốn thấp bao nhiêu?” Trên người thiếu niên tỏa ra một áp lực, “Muốn lộ cho ai xem?”
“……”
Đề tài càng nói càng không thích hợp, Đường Vi Vi mặc kệ anh. Nhớ tới chuyện vừa rồi trong khán phòng, cô lại lo lắng: “Cậu chắc chắn không cần đi đến bệnh viện kiểm tra chút à?”
“Không cần.”
Hạ Xuyên cơ hồ là từ kẽ răng nói ra hai chữ này.
Hiện tại mới ba giờ chiều, ánh mặt trời tỏa ra bao phủ toàn bộ vườn trường, khu dạy học không có ai, một mảnh yên tĩnh.
Ra ngoài thấy cũng khá nhàm chán, không thấy mấy người Hạ Hành Chu đâu, hỏi mới biết được là mấy người này đã trốn ra ngoài chơi, bọn họ còn hỏi hai người có tới không.
Hạ Xuyên còn chưa kịp từ chối. Bên cạnh, học sinh xuất sắc ngồi cùng bàn nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, cực kì vui vẻ hưởng ứng: “Được nha, được nha!”
Hạ Xuyên im lặng hai giây: “Các cậu đang ở đâu?”
"Tút...."
Khi hỏi câu này, đầu dây bên kia cũng đồng thời ngắt điện thoại. Hạ Xuyên không hề nghĩ nhiều, không thèm để ý mà nhét điện thoại vào túi quần.
Cổng trường không mở, anh ngựa quen đường cũ dẫn Đường Vi Vi đi vòng qua rừng cây nhỏ, tới một góc hẻo lánh bình thường giáo viên rất ít khi tới.
Bức tường đổ kia chắc nhờ phúc của mấy thiếu niên bất lương mà đã có mấy chỗ bị vỡ ra, vừa vặn có thể dẫm lên.
Hạ Xuyên đi lên rất lưu loát, động tác vô cùng thuần thục, dáng vẻ giống như trước giờ đã làm việc này rất nhiều.
Anh ngồi trên tường, không vội vã nhảy xuống mà đưa tay về phía Đường Vi Vi: “Tôi kéo cậu lên.”
“Cậu đang xem thường tôi?” Đường Vi Vi nhướng mày, bước sang chỗ khác, học động tác vừa rồi của anh, linh hoạt nhảy lên.
Hạ Xuyên thu tay về, nhướng mày, không nói gì, xoay người nhảy xuống, vững vàng đáp xuống đất. Quay đầu lại, anh thấy Đường Vi Vi vẫn còn ngồi trên đó loay hoay: “Sao không xuống dưới?”
“Nhìn từ trên này lại thấy cao hơn…” Cô gái nhỏ phồng mặt, do dự nhìn xuống, rồi lại lui người về, “Không thì cậu ở dưới đỡ tôi đi, tôi sợ sẽ ngã mất.”
Hạ Xuyên ngẩng đầu, buồn cười nhìn: “Cậu đây là đang khinh thường chính mình?”
Dáng vẻ anh như xem náo nhiệt không sợ việc lớn, “Độ cao như vậy ngã cũng không chết được, nhảy đi, không chuyện gì đâu.”
Đường Vi Vi cắn răng.
Cô cũng rất muốn nhảy xuống một cách thật tiêu sái, nhưng cô lại sợ đau, ngày thường việc mở nắp chai nước cũng không phải không tự mình làm được, nhưng do mở sẽ bị đau tay nên cô không muốn tự làm.
Từ trên này nhảy xuống, chắc chắn là không chết, nhưng ngã có khả năng sẽ bị trầy da, rất đau. Đường Vi Vi cẩn thận suy nghĩ, vẫn là quyết định chịu thua. Tôn nghiêm gì đó, dù sao cũng không thể ăn được, từ bỏ thì từ bỏ đi.
"Anh ơi…" Cô gái nhỏ mềm giọng kêu anh, cực kỳ đáng thương, "Anh ơi, anh giúp em với."
Cơ thể Hạ Xuyên cứng lại, yết hầu lên xuống, ánh mắt tối lại, trong miệng mắng một tiếng "ĐM".
Cô thật đúng là ăn anh tới chết.
Buổi chiều, ánh mặt trời rực rỡ, thiếu niên chậm rãi đi về phía cô, khuôn mặt ngược ánh sáng nên nhìn không rõ lắm, nhưng độ cung bên miệng lại rất rõ ràng.
Anh quay lưng ngược với ánh sáng, giang hai tay về phía cô. Đường Vi Vi nhắm mắt lại, nhảy xuống, rơi vào một vòng tay ấm áp, vững chãi.
Hạ Xuyên ôm chặt cô, lùi lại nữa bước lấy đà nhưng không hề buông tay. Nương theo ánh mặt trời rực rỡ, anh cẩn thận nhìn cô gái trong vòng tay. Đôi mắt cô vẫn chưa mở, lông mi đen dày, làn da trắng, đôi môi Vi Vi hơi nhếch lên. Trên mặt cô không có sự sợ hãi.
Anh có loại xúc động muốn hôn cô.
Hình ảnh đẹp đẽ không thể dừng lại lâu, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến âm thanh ồn ào, hình như là có người đánh nhau, trong đó có mấy giọng nói rất quen thuộc.
Đường Vi Vi thoát khỏi lồng ngực Hạ Xuyên, tò mò hỏi: “Tình huống gì thế? Sao tôi lại nghe thấy tiếng giống nhóm Hạ Hành Chu vậy nhỉ?”
Động tĩnh ở ngay bên cạnh, cách hai người rất gần, chắc là ở chỗ rẽ.
Hạ Xuyên liếc mắt một cái, nhấc chân đi qua chỗ đó: “Đi rồi sẽ biết.”
Đi qua thì thấy đúng là đang đánh nhau.
Đám người bên kia rất đông, phải đến mười mấy hai mươi người, mấy người Hạ Hành Chu Chu Minh Triết bị vây ở giữa, quần áo có chút lộn xộn, trên người dường như đều đã bị thương.
Đường Vi Vi không biết gần đây tại sao cô luôn có thể gặp chuyện như này.
Cô thở dài, nghiêng đầu, cực kỳ nghiêm túc hỏi Hạ Xuyên: “Gần đây cậu gặp vận đen sao?"
Hạ Xuyên: "...."
Nói quần què gì vậy?
Đám người bên kia thấy bọn họ, động tác đều ngừng lại. Người dẫn đầu bên kia hiển nhiên đã nhận ra Hạ Xuyên, cực kỳ kiêu ngạo khiêu khích: “Như thế nào, anh Xuyên lại tới đây cứu đàn em sao?”
Hắn liếc mắt, “Còn mang theo bạn gái, xem ra không phải rồi. Thế nào, hai ngươi chuẩn bị trốn học đi hẹn hò?”
"À." Hạ Xuyên thản nhiên trả lời, cũng chưa nói là có phải hay không.
Anh nhìn sang phía bọn Hạ Hành Chu bên kia, biểu tình không quá lớn gợn sóng, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng không có chút ấm áp: "Đến tận đây để bắt nạt, mày thật dũng cảm đấy, có nghĩ tới hậu quả không?"
Người kia cố ý nói: "Tao sợ quá cơ, hậu quả gì? Mày nói thử xem"
Hạ Xuyên cong môi cười: "Vào cục cảnh sát ngồi vài ngày."
Người kia sửng sốt, như không có phản ứng gì. Đường Vi Vi ló đầu ra từ phía sau anh, lắc lắc điện thoại: “Tôi đã báo cảnh sát rồi, tiện thể còn chụp mấy tấm ảnh.”
".... Tao, mẹ kiếp."
•Cẩm: Chương sau có thính nặng, hihi~
Dạo này tôi bận bịu quá, bé editor cùng tôi gửi chương từ lâu rồi mà hôm nay mới đăng lên được. Xin lỗi mọi người nhiều. (人 •͈ᴗ•͈)
Beta: Cẩm Anh.
Màn biểu diễn trên sân khấu vẫn đang diễn ra, đã đến tiết mục thứ mười. Trong lúc đó, Hạ Xuyên đã ngáp không biết bao nhiêu lần, lười biếng dựa lưng vào ghế, tay cầm điện thoại di động không di chuyển, khuôn mặt vô cảm viết hai chữ nhàm chán.
Bọn Hạ Hành Chu, Chu Minh Triết đã sớm bỏ đi rồi, cũng không biết là đi đâu chơi, chỉ còn lại hai người họ ngồi ở hàng sau.
"Đợi một lát, sẽ sớm kết thúc thôi." Khóe mắt liếc thấy vẻ buồn ngủ của Hạ Xuyên, Đường Vi Vi nghiêng người nhìn về phía anh.
Trong khán phòng tối, đường nét thâm trầm trên khuôn mặt thiếu niên càng rõ ràng hơn.
Hạ Xuyên: "Hả?"
Hiện tại trên sân khấu đang biểu diễn một tiểu phẩm, tình cờ nói ra một câu hài hước khiến cả khán phong cười ầm lên, đủ tiếng ồn ào. Giọng cô nói quá nhỏ nên bị tiếng nói cười xung quanh át mất. Anh không nghe rõ, nhích người gần lại, áp đùi vào cô. Cách một lớp vải mỏng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng.
Bọn họ ngồi ở hàng sau cùng, mọi người đều chăm chú theo dõi các tiết mục biểu diễn, không ai chú ý tới góc này, nhưng hai người cách nhau quá gần, thân mật như cặp đôi đang yêu….
Đường Vi Vi có ảo giác như đang vụng trộm yêu đương vậy.
Cô không tự nhiên lắm cử động chân, nuốt nước miếng hỏi: "Nếu không chúng ta cũng đi thôi?"
"Cậu vừa mới nói chờ cái gì?" Hạ Xuyên nhướng mày, anh vừa nghe thấy hai chữ này.
“Chờ để xem tiết mục của lớp chúng ta, nghe nói kịch bản thay đổi khá thú vị, tôi muốn xem thử.” Đường Vi Vi giải thích, “Nhưng nếu cậu cảm thấy chán thì đi trước.”
“Không có gì.” Hạ Xuyên lại dựa trở về, “Tôi với cậu cùng xem.”
....
Khi MC dẫn chương trình giới thiệu xong, tiết mục kịch của lớp chín chính thức được bắt đầu.
Đạo cụ, trang phục chuẩn bị đều rất đầy đủ, tươm tất.
Đảm nhiệm vai trò biên kịch là một nam sinh hài hước. Lúc trước cậu ta đăng kịch bản đã chỉnh sửa lên nhóm lớp, khiến cho cả lớp đều hào hứng.
Tiết mục không thay đổi nhiều so với kịch bản. Đến đoạn hấp dẫn, khán giả bên dưới đều ôm bụng cười to. Lúc này Đường Vi Vi không còn giữ vững hình tượng thục nữ được nữa, cười đến mức nghiêng ngả, gác đầu lên vai thiếu niên. Hạ Xuyên còn cảm nhận được cơ thể cô đang run lên.
"..."
Anh thật sự không hiểu loại kịch thiểu năng này có gì mà khiến cô buồn cười như thế, nhưng may mà anh đã quen.
Lúc trước đến nhà anh, cô gái này thích tìm xem mấy bộ phim hài vui nhộn, lần nào cũng cười nghiêng ngả. Nếu anh ngồi bên cạnh, cô sẽ trực tiếp dựa vào anh.
Bả vai rũ xuống, mái tóc mềm mại của cô gái nhỏ cọ vào cổ anh, thoang thoảng một mùi hương ngọt ngào, tựa như hương hoa quyện với mùi sữa.
Hạ Xuyên cúi đầu nhìn cô, khóe môi bất giác hơi cong lên.
Ngay sau đó, tiết mục hài kịch liền kết thúc.
Truyện cổ tích "Công chúa ngủ trong rừng" có nhiều dị bản, nhưng kết cục vẫn là công chúa được hoàng tử đánh thức bằng nụ hôn của tình yêu đích thực.
Tất nhiên là không thể diễn như vậy được.
Vì thế trên sân khấu, nam sinh mặc trang phục hoàng tử cầm thanh kiếm gỗ nhỏ, vượt qua mọi chông gai để tìm được công chúa đang ngủ, sau đó niệm chú để hóa giải lời nguyền.
"Thịnh vượng! Dân chủ! Văn minh! Hòa bình! Yêu nước!..."
Khán giả bên dưới cười điên cuồng.
"Thần mẹ nó chú! Phục!"
....
Công chúa thức tỉnh, cố gắng nhịn cười, hỏi: "Hoàng tử đẹp trai, là người cứu ta sao?"
Hoàng tử cao giọng trả lời: "Không phải ta, là Đảng!!!"
"Ha ha ha ha ha tôi không nhịn được..."
Đường Vi Vi cảm thấy mình cười đến thiếu dưỡng khí. Sau đó, cái đầu nhỏ ngã vào trong lồng ngực người thiếu niên, mặt áp vào cơ thể rắn chắc ấm áp của anh, có thể cảm nhận được người anh đang cứng lại.
Đường Vi Vi lúc này không có thời gian để suy nghĩ nhiều, sau một thời gian dài trì hoãn, cuối cùng cũng khôi phục được chút sức lực. Tay cô chống lên đùi anh định ngồi dậy, động tác mới thực hiện được một nửa, đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng thở dài của anh, còn mang theo tiếng cười bất đắc dĩ. Cô dừng lại, nghe thấy Hạ Xuyên nói: "Sao lại thích nhào vào trong lồng ngực vậy? Hả?"
Bàn tay cô đang chống lên đùi anh bị chệch vào trong, lòng bàn tay vô cùng chuẩn xác mà đánh vào bộ phận đó.
"...."
"Aiii."
Đường Vi Vi ngẩn ngơ, theo bản năng ngẩng đầu, nheo mắt nhìn anh. Lông mày anh nhíu chặt, ánh mắt có chút phức tạp nhìn cô, đôi môi mỏng cũng mím chặt, trầm mặc không nói.
Từ lâu đã nghe nói rằng nơi đó của con trai rất yếu ớt, xem ra đúng là như vậy.
Nhìn có vẻ rất đau.
Đường Vi Vi áy náy cực kỳ, vội vàng đứng dậy, bởi vì này bộ phận này có chút xấu hổ khiến vành tai cô đỏ ửng, không dám ngẩng mặt lên nhìn anh, giọng nói cũng mất tự nhiên: "Thật... Thật xin lỗi… Tôi thật sự không cố ý."
"....."
Cơn đau thoáng qua, vị thiếu niên này lại khôi phục gương mặt không biểu tình.
Thấy anh vẫn không nói gì, Đường Vi Vi trộm liếc nhìn anh một cái, đụng phải ánh mắt thâm trầm như núi của anh. Bị bắt tại trận, cô đành phải căng da đầu nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm!"
Hai chữ này vừa thốt lên, cô thấy ánh mắt Hạ Xuyên dường như thay đổi, chưa kịp phản ứng thì thiếu niên đã cúi người tiến lại gần.
Đôi mắt anh dài và hẹp, với hàng lông mi rậm rạp cụp xuống, đuôi mắt hơi chếch tạo đường nét cho khóe mắt hơi nhếch lên.
"Chịu trách nhiệm? Cậu muốn chịu trách nhiệm như thế nào?"
Đường Vi Vi ngơ ngác nhìn anh, còn chưa kịp hoàn hồn, trên cằm đột nhiên truyền đến một chút cảm giác lạnh lẽo nhưng mềm mại, cằm cô bị ngón tay thiếu niên nâng lên, Đường Vi Vi bất đắc dĩ ngẩng đầu đối diện cùng anh.
Cô thấy Hạ Xuyên cong khóe miệng, cười có chút tà ác, ánh mắt ý vị thâm trường, giọng nói mang theo ý tứ đùa giỡn nhàn nhạt: “Cô gái nhỏ, cậu định bồi thường bản thân cho tôi sao?”
.....
Vừa đi ra khỏi khán phòng, đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng bên ngoài, Đường Vi Vi có chút không kịp thích ứng mà híp híp mắt, nghiêng đầu một bên nhìn thiếu niên, giống như lúc đến, trong tay anh xách theo hộp đàn violon cùng với trang phục biểu diến của cô.
Hạ Xuyên cúi đầu liếc cái túi màu trắng kia, nhớ tới cái gì đó, thở dài một tiếng: "Cái này váy của cậu…"
“Làm sao vậy?”
“Thật xấu xí.” Ba chữ này nói ra thật vô lương tâm, nhưng biểu tình của anh làm câu nói nghe như đúng sự thật vậy.
Đường Vi Vi cạn lời nhìn anh: "Xem ra là thẩm mĩ của cậu có vấn đề."
Hạ Xuyên dừng một chút, hỏi: “Cậu không cảm thấy nó quá hở sao?”
“Có ư?”
Cái váy này là do cô cố ý chọn, có đai đeo tinh tế, không đến mức quá hở hang, “Tôi cảm thấy rất đẹp mà, cổ áo cũng không phải thấp lắm.”
“Cậu còn muốn thấp bao nhiêu?” Trên người thiếu niên tỏa ra một áp lực, “Muốn lộ cho ai xem?”
“……”
Đề tài càng nói càng không thích hợp, Đường Vi Vi mặc kệ anh. Nhớ tới chuyện vừa rồi trong khán phòng, cô lại lo lắng: “Cậu chắc chắn không cần đi đến bệnh viện kiểm tra chút à?”
“Không cần.”
Hạ Xuyên cơ hồ là từ kẽ răng nói ra hai chữ này.
Hiện tại mới ba giờ chiều, ánh mặt trời tỏa ra bao phủ toàn bộ vườn trường, khu dạy học không có ai, một mảnh yên tĩnh.
Ra ngoài thấy cũng khá nhàm chán, không thấy mấy người Hạ Hành Chu đâu, hỏi mới biết được là mấy người này đã trốn ra ngoài chơi, bọn họ còn hỏi hai người có tới không.
Hạ Xuyên còn chưa kịp từ chối. Bên cạnh, học sinh xuất sắc ngồi cùng bàn nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, cực kì vui vẻ hưởng ứng: “Được nha, được nha!”
Hạ Xuyên im lặng hai giây: “Các cậu đang ở đâu?”
"Tút...."
Khi hỏi câu này, đầu dây bên kia cũng đồng thời ngắt điện thoại. Hạ Xuyên không hề nghĩ nhiều, không thèm để ý mà nhét điện thoại vào túi quần.
Cổng trường không mở, anh ngựa quen đường cũ dẫn Đường Vi Vi đi vòng qua rừng cây nhỏ, tới một góc hẻo lánh bình thường giáo viên rất ít khi tới.
Bức tường đổ kia chắc nhờ phúc của mấy thiếu niên bất lương mà đã có mấy chỗ bị vỡ ra, vừa vặn có thể dẫm lên.
Hạ Xuyên đi lên rất lưu loát, động tác vô cùng thuần thục, dáng vẻ giống như trước giờ đã làm việc này rất nhiều.
Anh ngồi trên tường, không vội vã nhảy xuống mà đưa tay về phía Đường Vi Vi: “Tôi kéo cậu lên.”
“Cậu đang xem thường tôi?” Đường Vi Vi nhướng mày, bước sang chỗ khác, học động tác vừa rồi của anh, linh hoạt nhảy lên.
Hạ Xuyên thu tay về, nhướng mày, không nói gì, xoay người nhảy xuống, vững vàng đáp xuống đất. Quay đầu lại, anh thấy Đường Vi Vi vẫn còn ngồi trên đó loay hoay: “Sao không xuống dưới?”
“Nhìn từ trên này lại thấy cao hơn…” Cô gái nhỏ phồng mặt, do dự nhìn xuống, rồi lại lui người về, “Không thì cậu ở dưới đỡ tôi đi, tôi sợ sẽ ngã mất.”
Hạ Xuyên ngẩng đầu, buồn cười nhìn: “Cậu đây là đang khinh thường chính mình?”
Dáng vẻ anh như xem náo nhiệt không sợ việc lớn, “Độ cao như vậy ngã cũng không chết được, nhảy đi, không chuyện gì đâu.”
Đường Vi Vi cắn răng.
Cô cũng rất muốn nhảy xuống một cách thật tiêu sái, nhưng cô lại sợ đau, ngày thường việc mở nắp chai nước cũng không phải không tự mình làm được, nhưng do mở sẽ bị đau tay nên cô không muốn tự làm.
Từ trên này nhảy xuống, chắc chắn là không chết, nhưng ngã có khả năng sẽ bị trầy da, rất đau. Đường Vi Vi cẩn thận suy nghĩ, vẫn là quyết định chịu thua. Tôn nghiêm gì đó, dù sao cũng không thể ăn được, từ bỏ thì từ bỏ đi.
"Anh ơi…" Cô gái nhỏ mềm giọng kêu anh, cực kỳ đáng thương, "Anh ơi, anh giúp em với."
Cơ thể Hạ Xuyên cứng lại, yết hầu lên xuống, ánh mắt tối lại, trong miệng mắng một tiếng "ĐM".
Cô thật đúng là ăn anh tới chết.
Buổi chiều, ánh mặt trời rực rỡ, thiếu niên chậm rãi đi về phía cô, khuôn mặt ngược ánh sáng nên nhìn không rõ lắm, nhưng độ cung bên miệng lại rất rõ ràng.
Anh quay lưng ngược với ánh sáng, giang hai tay về phía cô. Đường Vi Vi nhắm mắt lại, nhảy xuống, rơi vào một vòng tay ấm áp, vững chãi.
Hạ Xuyên ôm chặt cô, lùi lại nữa bước lấy đà nhưng không hề buông tay. Nương theo ánh mặt trời rực rỡ, anh cẩn thận nhìn cô gái trong vòng tay. Đôi mắt cô vẫn chưa mở, lông mi đen dày, làn da trắng, đôi môi Vi Vi hơi nhếch lên. Trên mặt cô không có sự sợ hãi.
Anh có loại xúc động muốn hôn cô.
Hình ảnh đẹp đẽ không thể dừng lại lâu, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến âm thanh ồn ào, hình như là có người đánh nhau, trong đó có mấy giọng nói rất quen thuộc.
Đường Vi Vi thoát khỏi lồng ngực Hạ Xuyên, tò mò hỏi: “Tình huống gì thế? Sao tôi lại nghe thấy tiếng giống nhóm Hạ Hành Chu vậy nhỉ?”
Động tĩnh ở ngay bên cạnh, cách hai người rất gần, chắc là ở chỗ rẽ.
Hạ Xuyên liếc mắt một cái, nhấc chân đi qua chỗ đó: “Đi rồi sẽ biết.”
Đi qua thì thấy đúng là đang đánh nhau.
Đám người bên kia rất đông, phải đến mười mấy hai mươi người, mấy người Hạ Hành Chu Chu Minh Triết bị vây ở giữa, quần áo có chút lộn xộn, trên người dường như đều đã bị thương.
Đường Vi Vi không biết gần đây tại sao cô luôn có thể gặp chuyện như này.
Cô thở dài, nghiêng đầu, cực kỳ nghiêm túc hỏi Hạ Xuyên: “Gần đây cậu gặp vận đen sao?"
Hạ Xuyên: "...."
Nói quần què gì vậy?
Đám người bên kia thấy bọn họ, động tác đều ngừng lại. Người dẫn đầu bên kia hiển nhiên đã nhận ra Hạ Xuyên, cực kỳ kiêu ngạo khiêu khích: “Như thế nào, anh Xuyên lại tới đây cứu đàn em sao?”
Hắn liếc mắt, “Còn mang theo bạn gái, xem ra không phải rồi. Thế nào, hai ngươi chuẩn bị trốn học đi hẹn hò?”
"À." Hạ Xuyên thản nhiên trả lời, cũng chưa nói là có phải hay không.
Anh nhìn sang phía bọn Hạ Hành Chu bên kia, biểu tình không quá lớn gợn sóng, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng không có chút ấm áp: "Đến tận đây để bắt nạt, mày thật dũng cảm đấy, có nghĩ tới hậu quả không?"
Người kia cố ý nói: "Tao sợ quá cơ, hậu quả gì? Mày nói thử xem"
Hạ Xuyên cong môi cười: "Vào cục cảnh sát ngồi vài ngày."
Người kia sửng sốt, như không có phản ứng gì. Đường Vi Vi ló đầu ra từ phía sau anh, lắc lắc điện thoại: “Tôi đã báo cảnh sát rồi, tiện thể còn chụp mấy tấm ảnh.”
".... Tao, mẹ kiếp."
•Cẩm: Chương sau có thính nặng, hihi~
Dạo này tôi bận bịu quá, bé editor cùng tôi gửi chương từ lâu rồi mà hôm nay mới đăng lên được. Xin lỗi mọi người nhiều. (人 •͈ᴗ•͈)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.