Chương 52: Chương 48-1
Thiên Tuyết SS
04/04/2021
Edit: 1inhd4n.
Beta: Cẩm Anh.
Trong đồn cảnh sát.
Đám nam sinh dáng vẻ lưu manh ngồi xổm một góc, xem ra cũng không phải là lần đầu tiên vào đây, dáng vẻ ngạo mạn ban đầu đã không còn, tất cả đều thành thật giữ khuôn phép.
Mấy người Hạ Hành Chu ngồi ở bên kia, trên mặt dán miếng băng vết thương, trông có vẻ ủ rũ.
Viên cảnh sát trẻ tuổi mở cửa bước vào, ánh mắt quét một vòng qua đám thiếu niên này, thật sự đau đầu.
Đây không phải là lần đầu tiên anh ta giải quyết những vụ ẩu đả như thế này. Mỗi lần tới tới lui lui đều chỉ có mấy nguyên nhân, rốt cuộc chỉ là tính nổi loạn của tuổi dậy thì mà thôi, mỗi thanh niên ở tuổi này đều thấy mình rất có bản lĩnh, chỉ cần có một chút xung đột nhỏ, một lời không hợp liền động thủ.
Thu hồi tầm mắt, anh cảnh sát dừng lại một chút, trong một đám thanh niên kiểu tóc lòe loẹt, rối loạn, anh ta thấy có một người tóc dài, lại còn mặc đồng phục cấp ba màu xanh trắng.
Nhìn kỹ hóa ra là một cô gái nhỏ.
Hơn nữa còn là một cô bé xinh đẹp.
Cảnh sát trẻ liền cảm thấy nguyên nhân trận đánh nhau này thật rõ ràng, thầm lắc đầu, trong nội tâm cảm thán một tiếng hồng nhan họa thủy, nhưng anh ta vẫn theo thường lệ đi đến chỗ đám thanh niên để ghi chép.
Trước khi đến lượt Đường Vi Vi, cô gái nhỏ vẫn an tĩnh ngồi đó.
Mái tóc dài buông xõa mềm mại trên vai. Đôi mắt sáng, to, trong như pha lê. Dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn, thật dễ khiến người ta nảy sinh hảo cảm.
Đợi đến lúc gọi tên cô, người cảnh sát trẻ tuổi bất giác dịu giọng: "Nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì?"
"Em cũng không rõ lắm." Đường Vi Vi chớp mắt, "Chuyện này không liên quan gì tới em, anh trai cảnh sát ơi, em vô tội."
Cô chỉ trèo tường trốn học, ngẫu nhiên gặp phải thôi.
Nhưng có thể nói sự thật như vậy sao? Chắc chắn là không thể.
Câu "anh trai cảnh sát" của cô làm thiếu niên trong góc nào đó giật giật khóe miệng, anh khẽ liếc mắt một cái, ngón tay gõ nhẹ vào mặt tường.
Thật ra Đường Vi Vi vốn không gọi cảnh sát, chỉ là dọa bọn họ thôi.
Mặc dù đám Hạ Hành Chu thiếu người nhưng dù sao cũng là bè lũ đánh nhau, muốn vào đồn cảnh sát thì cũng không đòi được công lý.
Kết quả cô vừa nói câu đó ra chưa được hai phút, vậy mà thật sự nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát đi tới.
Lúc ấy tất cả bọn họ đều giật mình.
Hiện tại hiệu suất làm việc của cảnh sát nhanh tới vậy sao???
Sau đó họ mới phát hiện, hóa ra đã có người qua đường chính nghĩa sớm chú ý tới bọn họ, thấy không ổn mới tiện tay báo cảnh sát.
Kết quả đương nhiên là tất cả đều bị đưa về đồn cảnh sát.
....
"Chuyện là thế này, hôm nay trường bọn em tổ chức hoạt động, hội diễn anh nghệ ấy anh biết không, vì vậy không đi học. Vốn dĩ em định cùng bạn cùng bàn đi đến thư viện học tập..."
Ánh mắt Đường Vi Vi rất chân thành, không hề mang vẻ chột dạ: "Sau đó cậu ấy đột nhiên nhận được điện thoại, là bạn học của bọn em gọi tới, nói gặp được bọn cướp ỷ đông hiếp yếu, không đưa tiền thì không cho bọn họ đi."
Đám người bên kia: "???"
Hạ Hành Chu còn đang ngây ngốc: ".... A?"
Không phải là bọn họ nhìn không thuận mắt nhau, hỏi thăm cha mẹ của đối phương rồi bắt đầu động thủ sao?
Từ khi nào bắt đầu biến thành cướp tiền vậy?
Chu Minh Triết phản ứng rất nhanh, khẽ huých cánh tay Hạ Hành Chu, điên cuồng gật đầu: "Đúng đúng đúng, chính là như vậy!"
Hạ Xuyên nhướng mày, động tác của ngón tay chợt dừng lại, liếc mắt nhìn cô.
Anh khá tò mò cô gái này có thể biến tấu thành cái gì nữa.
Đường Vi Vi khi tới đây còn mang theo cả cặp sách. Cô kéo khóa cặp ra, bên trong là sách giáo khoa và bài tập, cô tiện tay lôi mấy quyển ra, làm rơi một tờ giấy.
"Anh cảnh sát, anh xem em mang sách vở theo nè." Cô nhặt tờ giấy đó lên, nụ cười càng thêm ngọt ngào: "Đây là phiếu điểm của em. Em là học sinh ngoan, chưa bao giờ nói dối."
Anh trai cảnh sát nhận lấy tờ giấy, nhìn thử, là xếp hạng hai!
Hừm, mấy người có thành tích tốt lớn lên đúng là rất ngoan, sẽ không nói dối.
Viên cảnh sát cũng đã tin bảy tám phần. Nhưng làm nghề của bọn họ, chỉ dùng cảm giác thôi là không được, mọi việc đều cần có chứng cứ.
Vì thế Đường Vi Vi liền đưa điện thoại ra cho anh ta xem.
Đối diện có mấy người vây quanh một đám nam sinh, trong tay còn cầm gậy gỗ, nhìn kiểu gì cũng thấy đám Hạ Hành Chu lâm vào tình thế bị bắt nạt hơn.
Lấy lời khai từ cô xong, bắt đầu đến phiên Hạ Xuyên.
Thiếu niên lười biếng ngồi đó, nhìn qua không giống như bị ép tiến vào mà là bị mời vào uống trà.
Toàn bộ quá trình anh chỉ nói một câu: "Tình huống giống như cô ấy nói, không còn gì khác."
Đường Vi Vi còn giúp anh bổ sung một câu: "Đúng rồi, anh cảnh sát, bạn ngồi cùng bàn với em đứng hạng nhất đấy ạ."
Đếm ngược từ dưới lên cũng là hạng nhất. Không sai.
Anh cảnh sát trẻ nhìn Hạ Xuyên: "Tiểu tử không tồi đấy, thành tích tốt thế sao lại đi giao du với đám người này?"
Hạ Xuyên không nói chuyện, nghiêng đầu, ánh mắt hướng tới chỗ Đường Vi Vi.
Đường Vi Vi nháy mắt hiểu ý, không chút do dự nói: "Đám người đó là ghen ghét cậu ấy đẹp trai!"
"..."
Mọi người đồng loạt lâm vào trầm mặc.
Thiếu niên an tĩnh ngồi đó, vẻ mặt đạm mạc, khí chất mang theo vài phần tản mạn không kềm chế được, đường nét khuôn mặt thanh thúy xinh đẹp, đẹp đến mức không tìm ra được tật xấu.
Lời này giống như không có chỗ nào phản bác.
.....
Kết quả cuối cùng đương nhiên là Đường Vi Vi và Hạ Xuyên đều được thả đi trước.
Không phải bởi vì bọn họ có "thành tích tốt" nên có ưu đãi, mà chủ yếu là theo điều tra, bọn họ đúng là không liên quan đến vụ này, chỉ đơn thuần là đi ngang qua, giống như Đường Vi Vi nói.
Lời nói dối trộn lẫn với nói thật mới có thể tăng độ tin cậy, mặc dù bọn họ không có chứng cứ chứng minh đối phương cướp tiền, nhưng như thế bọn họ cũng đã đẩy đi hiềm nghi của bản thân.
Trước khi cô ra khỏi đồn cảnh sát đã nói với đám Hạ Hành Chu, bất kể thế nào, chỉ cần bảo đám người kia ỷ đông hiếp yếu là được, đây là sự thật không thể nào chối cãi.
"Bây giờ chúng ta ở đây chờ họ hay là tìm chỗ nào khác?"
Đường Vi Vi đứng trước đồn cảnh sát thở dài một hơi.
Nếu như bị Vu Uyển Ngâm biết chuyện này, phát hiện cô trốn học đi chơi với một đám thiếu niên bất lương, còn bị liên quan đến một vụ ẩu đả thì.... Toàn thân cô bỗng dưng lạnh toát.
Bị việc này kéo dài thời gian, bây giờ cũng đã khá muộn, ánh mặt trời không còn chói chang nữa nhưng vẫn sáng ngời lóa mắt.
Thiếu niên đứng trên bậc thang xi măng không nói gì.
Cái bóng dài dưới chân anh có một phần chồng lên cái bóng của cô, Đường Vi Vi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt thâm thúy nào đó.
"Làm sao vậy?" Cô nghi hoặc.
Hạ Xuyên đi xuống dưới một bước, tới gần cô, buông xuống mắt, đáy mắt toàn là bóng hình của cô: "Miệng rất ngọt nhỉ."
"A?" Đường Vi Vi không hiểu, "Cái gì..."
Câu nói kế tiếp không thốt lên lời, trước mắt bỗng nhiên toàn màu đen, thiếu niên cúi người, đôi mắt híp nhướng lên, như có như không cười.
"Thấy ai cũng gọi là anh trai hết, hả?"
"..."
Khoảng cách thân cận quá, ngay cả lông mi cũng thấy rõ. Âm cuối trầm thấp làm lỗ tai cô có chút tê dại.
Đường Vi Vi lùi về phía sau, định lên tiếng. Nhưng phía sau chính là bậc thang, cô nhất thời không chú ý tới khiến bàn chân giẫm lên không, cơ thể bị ngửa ra phía sau, lời muốn nói cũng biến thành tiếng kinh hô.
May mắn là Hạ Xuyên kịp thời duỗi tay ra bắt lấy cô, Đường Vi Vi nhờ lực của anh mà được kéo trở về, sa sầm vào lồng ngực anh.
Cô còn cảm nhận được lồng ngực ấm áp kiên cố và mùi hương cỏ xanh thanh đạm nữa cơ.
Vẫn là con người quen thuộc, hương vị quen thuộc.
Trong lòng đang cảm thán "Rốt cuộc lần này mũi cũng không chạm phải nữa rồi, cảm giác quá tuyệt vời" thì đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến tiếng nói của thiếu niên: "Lần thứ ba."
Đường Vi Vi ngẩng đầu, cằm đè lên ngực anh, đôi mắt hạnh mờ mịt: "Lần thứ ba gì cơ?"
"Nhào vào trong ngực." Hạ Xuyên rũ mắt nhìn cô, gằn từng chữ một, thanh âm nghe thì có vẻ rất bình tĩnh, nhưng Đường Vi Vi cứ cảm thấy nó mang theo một ý khác, "Hôm nay là lần thứ ba."
"Lần thứ ba thì sao, cậu sẽ không nói quá tam ba bận chứ?" Đường Vi Vi chui ra khỏi ngực anh, dù sao đây cũng là đồn công an, ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì.
"Không phải chỉ ôm chút thôi sao, ôm thì cậu sẽ mất đi miếng thịt nào chắc? Hơn nữa tôi lại không cố ý, cậu là đàn ông mà tính toán chi li như vậy, đồ quỷ hẹp hòi."
Hạ Xuyên lắc đầu, cười như không cười: "Chỉ là tôi phát hiện, dường như cậu thích được tôi ôm."
"Nghĩ cái gì đó, tôi còn lâu mới thèm." Hạ Xuyen như không nghe thấy lời cô phản bác, khi đi xuống bậc thang, cánh tay anh thản nhiên khoác lên vai cô.
Đường Vi Vi còn không chưa kịp phản ứng đã bị người ta ôm ra ngoài.
"Thích thì cứ việc nói thẳng," Ngữ điệu của anh mang theo chút cà lơ phất phơ: "Giống như trước kia vậy, cậu cầu xin tôi, tôi đồng ý với cậu."
Anh khẽ dừng lại: "Không cần làm mấy động tác cỏn con đó."
Mặc dù biết là anh đang cố ý trêu cô, nhưng Đường Vi Vi sắp bị sự vô liêm sỉ của anh làm cho tức chết rồi.
"Cậu có cần tự luyến như vậy không hả?" Đường Vi Vi mặt không biểu tình, "Là ai cho cậu sự tự tin đó?"
"Là cậu." Hạ Xuyên cong mi, "Nửa tiếng trước còn khen tôi đẹp trai trước mặt anh trai cảnh sát kia, kết quả đã quên rồi sao?"
Đường Vi Vi: "...."
A a a a!!! Cô tức quá!!!
•°•Định beta nốt nửa chương còn lại mà trong chăn ấm quá, không nỡ chui ra. Chúc các bạn ngủ ngon mơ đẹp ợ, sáng mai dậy sớm đăng nốt nửa chương còn lại nhé (•̀o•́)ง
Beta: Cẩm Anh.
Trong đồn cảnh sát.
Đám nam sinh dáng vẻ lưu manh ngồi xổm một góc, xem ra cũng không phải là lần đầu tiên vào đây, dáng vẻ ngạo mạn ban đầu đã không còn, tất cả đều thành thật giữ khuôn phép.
Mấy người Hạ Hành Chu ngồi ở bên kia, trên mặt dán miếng băng vết thương, trông có vẻ ủ rũ.
Viên cảnh sát trẻ tuổi mở cửa bước vào, ánh mắt quét một vòng qua đám thiếu niên này, thật sự đau đầu.
Đây không phải là lần đầu tiên anh ta giải quyết những vụ ẩu đả như thế này. Mỗi lần tới tới lui lui đều chỉ có mấy nguyên nhân, rốt cuộc chỉ là tính nổi loạn của tuổi dậy thì mà thôi, mỗi thanh niên ở tuổi này đều thấy mình rất có bản lĩnh, chỉ cần có một chút xung đột nhỏ, một lời không hợp liền động thủ.
Thu hồi tầm mắt, anh cảnh sát dừng lại một chút, trong một đám thanh niên kiểu tóc lòe loẹt, rối loạn, anh ta thấy có một người tóc dài, lại còn mặc đồng phục cấp ba màu xanh trắng.
Nhìn kỹ hóa ra là một cô gái nhỏ.
Hơn nữa còn là một cô bé xinh đẹp.
Cảnh sát trẻ liền cảm thấy nguyên nhân trận đánh nhau này thật rõ ràng, thầm lắc đầu, trong nội tâm cảm thán một tiếng hồng nhan họa thủy, nhưng anh ta vẫn theo thường lệ đi đến chỗ đám thanh niên để ghi chép.
Trước khi đến lượt Đường Vi Vi, cô gái nhỏ vẫn an tĩnh ngồi đó.
Mái tóc dài buông xõa mềm mại trên vai. Đôi mắt sáng, to, trong như pha lê. Dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn, thật dễ khiến người ta nảy sinh hảo cảm.
Đợi đến lúc gọi tên cô, người cảnh sát trẻ tuổi bất giác dịu giọng: "Nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì?"
"Em cũng không rõ lắm." Đường Vi Vi chớp mắt, "Chuyện này không liên quan gì tới em, anh trai cảnh sát ơi, em vô tội."
Cô chỉ trèo tường trốn học, ngẫu nhiên gặp phải thôi.
Nhưng có thể nói sự thật như vậy sao? Chắc chắn là không thể.
Câu "anh trai cảnh sát" của cô làm thiếu niên trong góc nào đó giật giật khóe miệng, anh khẽ liếc mắt một cái, ngón tay gõ nhẹ vào mặt tường.
Thật ra Đường Vi Vi vốn không gọi cảnh sát, chỉ là dọa bọn họ thôi.
Mặc dù đám Hạ Hành Chu thiếu người nhưng dù sao cũng là bè lũ đánh nhau, muốn vào đồn cảnh sát thì cũng không đòi được công lý.
Kết quả cô vừa nói câu đó ra chưa được hai phút, vậy mà thật sự nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát đi tới.
Lúc ấy tất cả bọn họ đều giật mình.
Hiện tại hiệu suất làm việc của cảnh sát nhanh tới vậy sao???
Sau đó họ mới phát hiện, hóa ra đã có người qua đường chính nghĩa sớm chú ý tới bọn họ, thấy không ổn mới tiện tay báo cảnh sát.
Kết quả đương nhiên là tất cả đều bị đưa về đồn cảnh sát.
....
"Chuyện là thế này, hôm nay trường bọn em tổ chức hoạt động, hội diễn anh nghệ ấy anh biết không, vì vậy không đi học. Vốn dĩ em định cùng bạn cùng bàn đi đến thư viện học tập..."
Ánh mắt Đường Vi Vi rất chân thành, không hề mang vẻ chột dạ: "Sau đó cậu ấy đột nhiên nhận được điện thoại, là bạn học của bọn em gọi tới, nói gặp được bọn cướp ỷ đông hiếp yếu, không đưa tiền thì không cho bọn họ đi."
Đám người bên kia: "???"
Hạ Hành Chu còn đang ngây ngốc: ".... A?"
Không phải là bọn họ nhìn không thuận mắt nhau, hỏi thăm cha mẹ của đối phương rồi bắt đầu động thủ sao?
Từ khi nào bắt đầu biến thành cướp tiền vậy?
Chu Minh Triết phản ứng rất nhanh, khẽ huých cánh tay Hạ Hành Chu, điên cuồng gật đầu: "Đúng đúng đúng, chính là như vậy!"
Hạ Xuyên nhướng mày, động tác của ngón tay chợt dừng lại, liếc mắt nhìn cô.
Anh khá tò mò cô gái này có thể biến tấu thành cái gì nữa.
Đường Vi Vi khi tới đây còn mang theo cả cặp sách. Cô kéo khóa cặp ra, bên trong là sách giáo khoa và bài tập, cô tiện tay lôi mấy quyển ra, làm rơi một tờ giấy.
"Anh cảnh sát, anh xem em mang sách vở theo nè." Cô nhặt tờ giấy đó lên, nụ cười càng thêm ngọt ngào: "Đây là phiếu điểm của em. Em là học sinh ngoan, chưa bao giờ nói dối."
Anh trai cảnh sát nhận lấy tờ giấy, nhìn thử, là xếp hạng hai!
Hừm, mấy người có thành tích tốt lớn lên đúng là rất ngoan, sẽ không nói dối.
Viên cảnh sát cũng đã tin bảy tám phần. Nhưng làm nghề của bọn họ, chỉ dùng cảm giác thôi là không được, mọi việc đều cần có chứng cứ.
Vì thế Đường Vi Vi liền đưa điện thoại ra cho anh ta xem.
Đối diện có mấy người vây quanh một đám nam sinh, trong tay còn cầm gậy gỗ, nhìn kiểu gì cũng thấy đám Hạ Hành Chu lâm vào tình thế bị bắt nạt hơn.
Lấy lời khai từ cô xong, bắt đầu đến phiên Hạ Xuyên.
Thiếu niên lười biếng ngồi đó, nhìn qua không giống như bị ép tiến vào mà là bị mời vào uống trà.
Toàn bộ quá trình anh chỉ nói một câu: "Tình huống giống như cô ấy nói, không còn gì khác."
Đường Vi Vi còn giúp anh bổ sung một câu: "Đúng rồi, anh cảnh sát, bạn ngồi cùng bàn với em đứng hạng nhất đấy ạ."
Đếm ngược từ dưới lên cũng là hạng nhất. Không sai.
Anh cảnh sát trẻ nhìn Hạ Xuyên: "Tiểu tử không tồi đấy, thành tích tốt thế sao lại đi giao du với đám người này?"
Hạ Xuyên không nói chuyện, nghiêng đầu, ánh mắt hướng tới chỗ Đường Vi Vi.
Đường Vi Vi nháy mắt hiểu ý, không chút do dự nói: "Đám người đó là ghen ghét cậu ấy đẹp trai!"
"..."
Mọi người đồng loạt lâm vào trầm mặc.
Thiếu niên an tĩnh ngồi đó, vẻ mặt đạm mạc, khí chất mang theo vài phần tản mạn không kềm chế được, đường nét khuôn mặt thanh thúy xinh đẹp, đẹp đến mức không tìm ra được tật xấu.
Lời này giống như không có chỗ nào phản bác.
.....
Kết quả cuối cùng đương nhiên là Đường Vi Vi và Hạ Xuyên đều được thả đi trước.
Không phải bởi vì bọn họ có "thành tích tốt" nên có ưu đãi, mà chủ yếu là theo điều tra, bọn họ đúng là không liên quan đến vụ này, chỉ đơn thuần là đi ngang qua, giống như Đường Vi Vi nói.
Lời nói dối trộn lẫn với nói thật mới có thể tăng độ tin cậy, mặc dù bọn họ không có chứng cứ chứng minh đối phương cướp tiền, nhưng như thế bọn họ cũng đã đẩy đi hiềm nghi của bản thân.
Trước khi cô ra khỏi đồn cảnh sát đã nói với đám Hạ Hành Chu, bất kể thế nào, chỉ cần bảo đám người kia ỷ đông hiếp yếu là được, đây là sự thật không thể nào chối cãi.
"Bây giờ chúng ta ở đây chờ họ hay là tìm chỗ nào khác?"
Đường Vi Vi đứng trước đồn cảnh sát thở dài một hơi.
Nếu như bị Vu Uyển Ngâm biết chuyện này, phát hiện cô trốn học đi chơi với một đám thiếu niên bất lương, còn bị liên quan đến một vụ ẩu đả thì.... Toàn thân cô bỗng dưng lạnh toát.
Bị việc này kéo dài thời gian, bây giờ cũng đã khá muộn, ánh mặt trời không còn chói chang nữa nhưng vẫn sáng ngời lóa mắt.
Thiếu niên đứng trên bậc thang xi măng không nói gì.
Cái bóng dài dưới chân anh có một phần chồng lên cái bóng của cô, Đường Vi Vi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt thâm thúy nào đó.
"Làm sao vậy?" Cô nghi hoặc.
Hạ Xuyên đi xuống dưới một bước, tới gần cô, buông xuống mắt, đáy mắt toàn là bóng hình của cô: "Miệng rất ngọt nhỉ."
"A?" Đường Vi Vi không hiểu, "Cái gì..."
Câu nói kế tiếp không thốt lên lời, trước mắt bỗng nhiên toàn màu đen, thiếu niên cúi người, đôi mắt híp nhướng lên, như có như không cười.
"Thấy ai cũng gọi là anh trai hết, hả?"
"..."
Khoảng cách thân cận quá, ngay cả lông mi cũng thấy rõ. Âm cuối trầm thấp làm lỗ tai cô có chút tê dại.
Đường Vi Vi lùi về phía sau, định lên tiếng. Nhưng phía sau chính là bậc thang, cô nhất thời không chú ý tới khiến bàn chân giẫm lên không, cơ thể bị ngửa ra phía sau, lời muốn nói cũng biến thành tiếng kinh hô.
May mắn là Hạ Xuyên kịp thời duỗi tay ra bắt lấy cô, Đường Vi Vi nhờ lực của anh mà được kéo trở về, sa sầm vào lồng ngực anh.
Cô còn cảm nhận được lồng ngực ấm áp kiên cố và mùi hương cỏ xanh thanh đạm nữa cơ.
Vẫn là con người quen thuộc, hương vị quen thuộc.
Trong lòng đang cảm thán "Rốt cuộc lần này mũi cũng không chạm phải nữa rồi, cảm giác quá tuyệt vời" thì đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến tiếng nói của thiếu niên: "Lần thứ ba."
Đường Vi Vi ngẩng đầu, cằm đè lên ngực anh, đôi mắt hạnh mờ mịt: "Lần thứ ba gì cơ?"
"Nhào vào trong ngực." Hạ Xuyên rũ mắt nhìn cô, gằn từng chữ một, thanh âm nghe thì có vẻ rất bình tĩnh, nhưng Đường Vi Vi cứ cảm thấy nó mang theo một ý khác, "Hôm nay là lần thứ ba."
"Lần thứ ba thì sao, cậu sẽ không nói quá tam ba bận chứ?" Đường Vi Vi chui ra khỏi ngực anh, dù sao đây cũng là đồn công an, ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì.
"Không phải chỉ ôm chút thôi sao, ôm thì cậu sẽ mất đi miếng thịt nào chắc? Hơn nữa tôi lại không cố ý, cậu là đàn ông mà tính toán chi li như vậy, đồ quỷ hẹp hòi."
Hạ Xuyên lắc đầu, cười như không cười: "Chỉ là tôi phát hiện, dường như cậu thích được tôi ôm."
"Nghĩ cái gì đó, tôi còn lâu mới thèm." Hạ Xuyen như không nghe thấy lời cô phản bác, khi đi xuống bậc thang, cánh tay anh thản nhiên khoác lên vai cô.
Đường Vi Vi còn không chưa kịp phản ứng đã bị người ta ôm ra ngoài.
"Thích thì cứ việc nói thẳng," Ngữ điệu của anh mang theo chút cà lơ phất phơ: "Giống như trước kia vậy, cậu cầu xin tôi, tôi đồng ý với cậu."
Anh khẽ dừng lại: "Không cần làm mấy động tác cỏn con đó."
Mặc dù biết là anh đang cố ý trêu cô, nhưng Đường Vi Vi sắp bị sự vô liêm sỉ của anh làm cho tức chết rồi.
"Cậu có cần tự luyến như vậy không hả?" Đường Vi Vi mặt không biểu tình, "Là ai cho cậu sự tự tin đó?"
"Là cậu." Hạ Xuyên cong mi, "Nửa tiếng trước còn khen tôi đẹp trai trước mặt anh trai cảnh sát kia, kết quả đã quên rồi sao?"
Đường Vi Vi: "...."
A a a a!!! Cô tức quá!!!
•°•Định beta nốt nửa chương còn lại mà trong chăn ấm quá, không nỡ chui ra. Chúc các bạn ngủ ngon mơ đẹp ợ, sáng mai dậy sớm đăng nốt nửa chương còn lại nhé (•̀o•́)ง
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.