Chương 10:
Lương Qua
10/07/2022
Edit: nguyenna
Trần Ứng Chu sắc mặt tối sầm, sau khi nghe thấy lời của bọn trẻ, tay cầm chiếc rìu nổi lên gân xanh, như thể giây tiếp theo sẽ vung rìu lên.
Tô Đường sợ hắn xúc động, vội vàng chạy tới bắt lấy búa.
Trần Ứng Chu cúi đầu nhìn cô một cái, Tô Đường nhìn thấy hai mắt đỏ ngầu của hắn, trong lòng cả kinh.
Lúc trước Trần Ứng Chu chỉ lạnh lùng, bây giờ Trần Ứng Chu thật sự nổi giận, ánh mắt sắc bén giống như sói sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào, khiến cô có chút sợ hãi.
Trần Ứng Chu sắc mặt thập phần khó coi, nặng nề nhìn về phía cổng, mấy trẻ đó không sợ phiền phức lớn, còn đang làm loạn, Tô Đường nghiêm mặt đuổi người đi, mấy cái tiểu hài tử náo loạn trong chốc lát, tự giác thấy không thú vị liền tan.
Trần Ứng Chu từ đầu đến cuối đều duy trì tư thế vừa rồi, đứng bất động tại chỗ, quanh thân tản ra khí tức lãnh đạm.
Cô không rõ "tiểu lang tử" là có ý gì, nhưng cô biết Trần Ứng Chu rất bài xích mấy chữ này.
Tô Đường bỗng nhiên cảm thấy Trần Ứng Chu là một người rất thiện lương, tuy rằng hắn phẫn nộ, nhưng cũng không có hành động thái quá, thay vào đó là ẩn nhẫn khắc chế, một mình chịu đựng sự dày vò của cơn phẫn nộ.
Tư vị kia nhất định không dễ chịu, Tô Đường nghĩ thầm.
Trần Ứng Chu tay còn nắm rìu, tay kia nắm chặt thành quyền, cảm giác móng tay đâm vào thịt đang khiến hắn từ từ bình tĩnh.
Giây tiếp theo, hắn cảm thấy bàn tay đang nắm chặt kia được bao phủ bởi một tầng mềm mại.
Tô Đường cúi đầu, đang có gắng tách nắm đấm của hắn ra.
"dùng sức như vậy, không đau sao?"
Giọng nói nhẹ nhàng của Tô Đường lọt vào tai Trần Ứng Chu, khiến hắn nhất thời xuất thần.
Thừa dịp Trần Ứng Chu ngây người buông lỏng, Tô Đường tách tay hắn ra, phát hiện lòng bàn tay hắn đã đỏ bừng một mảnh.
Giống như đối xử với một tác phẩm nghệ thuật dễ vỡ, Tô Đường nhẹ nhàng vuốt ve từng ngón tay hắn.
Trần Ứng Chu vẫn cái vẻ mặt khó ở, nhưng ánh mắt đỏ sậm đã rút đi, hắn nhanh chóng rút tay về, cảnh giác nhìn chằm chằm Tô Đường, ánh mắt kia giống như đang phân biệt cô có phải cũng giống như những đứa trẻ kia hay không, sẽ nói ra lời khiến hắn phẫn nộ.
Ánh mắt Trần Ứng Chu không hiểu sao làm cho Tô Đường đau lòng, có lẽ do nhận quá nhiều ác ý, cho nên mới trở nên mẫn cảm như thế.
"Sau này có chuyện gì có thể nói với tôi, không cần giấu ở trong lòng, ta cam đoan sẽ lắng nghe thật tốt."
Tô Đường không biết làm sao để an ủi hắn, cô chưa từng trải qua chuyện này, rất đồng cảm với hắn, nhưng cô luôn cảm thấy nên nói chút gì đó, cô muốn cho Trần Ứng Chu biết, bên cạnh người ác vẫn còn rất nhiều người tốt bụng, lòng tốt dù chỉ một chút cuối cùng cũng sẽ bén rễ đâm chồi, mọc thành cây cao chót vót, phù hộ độ trì cho những người có tấm lòng nhân hậu.
“Nếu như có thể, tôi có thể làm bạn với cậu được chứ?” Tô Đường hỏi ý kiến hắn, dùng đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn hắn, tràn đầy chờ mong.
Làm bạn......
Trong đầu Trần Ứng Chu quanh quẩn hai chữ này, hai chữ này đối với hắn mà nói quá xa với, hắn không có bạn, cũng không cần bằng bạn bè, một mình hắn rất tốt, rất thanh tĩnh.
(hết chương)
Trần Ứng Chu sắc mặt tối sầm, sau khi nghe thấy lời của bọn trẻ, tay cầm chiếc rìu nổi lên gân xanh, như thể giây tiếp theo sẽ vung rìu lên.
Tô Đường sợ hắn xúc động, vội vàng chạy tới bắt lấy búa.
Trần Ứng Chu cúi đầu nhìn cô một cái, Tô Đường nhìn thấy hai mắt đỏ ngầu của hắn, trong lòng cả kinh.
Lúc trước Trần Ứng Chu chỉ lạnh lùng, bây giờ Trần Ứng Chu thật sự nổi giận, ánh mắt sắc bén giống như sói sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào, khiến cô có chút sợ hãi.
Trần Ứng Chu sắc mặt thập phần khó coi, nặng nề nhìn về phía cổng, mấy trẻ đó không sợ phiền phức lớn, còn đang làm loạn, Tô Đường nghiêm mặt đuổi người đi, mấy cái tiểu hài tử náo loạn trong chốc lát, tự giác thấy không thú vị liền tan.
Trần Ứng Chu từ đầu đến cuối đều duy trì tư thế vừa rồi, đứng bất động tại chỗ, quanh thân tản ra khí tức lãnh đạm.
Cô không rõ "tiểu lang tử" là có ý gì, nhưng cô biết Trần Ứng Chu rất bài xích mấy chữ này.
Tô Đường bỗng nhiên cảm thấy Trần Ứng Chu là một người rất thiện lương, tuy rằng hắn phẫn nộ, nhưng cũng không có hành động thái quá, thay vào đó là ẩn nhẫn khắc chế, một mình chịu đựng sự dày vò của cơn phẫn nộ.
Tư vị kia nhất định không dễ chịu, Tô Đường nghĩ thầm.
Trần Ứng Chu tay còn nắm rìu, tay kia nắm chặt thành quyền, cảm giác móng tay đâm vào thịt đang khiến hắn từ từ bình tĩnh.
Giây tiếp theo, hắn cảm thấy bàn tay đang nắm chặt kia được bao phủ bởi một tầng mềm mại.
Tô Đường cúi đầu, đang có gắng tách nắm đấm của hắn ra.
"dùng sức như vậy, không đau sao?"
Giọng nói nhẹ nhàng của Tô Đường lọt vào tai Trần Ứng Chu, khiến hắn nhất thời xuất thần.
Thừa dịp Trần Ứng Chu ngây người buông lỏng, Tô Đường tách tay hắn ra, phát hiện lòng bàn tay hắn đã đỏ bừng một mảnh.
Giống như đối xử với một tác phẩm nghệ thuật dễ vỡ, Tô Đường nhẹ nhàng vuốt ve từng ngón tay hắn.
Trần Ứng Chu vẫn cái vẻ mặt khó ở, nhưng ánh mắt đỏ sậm đã rút đi, hắn nhanh chóng rút tay về, cảnh giác nhìn chằm chằm Tô Đường, ánh mắt kia giống như đang phân biệt cô có phải cũng giống như những đứa trẻ kia hay không, sẽ nói ra lời khiến hắn phẫn nộ.
Ánh mắt Trần Ứng Chu không hiểu sao làm cho Tô Đường đau lòng, có lẽ do nhận quá nhiều ác ý, cho nên mới trở nên mẫn cảm như thế.
"Sau này có chuyện gì có thể nói với tôi, không cần giấu ở trong lòng, ta cam đoan sẽ lắng nghe thật tốt."
Tô Đường không biết làm sao để an ủi hắn, cô chưa từng trải qua chuyện này, rất đồng cảm với hắn, nhưng cô luôn cảm thấy nên nói chút gì đó, cô muốn cho Trần Ứng Chu biết, bên cạnh người ác vẫn còn rất nhiều người tốt bụng, lòng tốt dù chỉ một chút cuối cùng cũng sẽ bén rễ đâm chồi, mọc thành cây cao chót vót, phù hộ độ trì cho những người có tấm lòng nhân hậu.
“Nếu như có thể, tôi có thể làm bạn với cậu được chứ?” Tô Đường hỏi ý kiến hắn, dùng đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn hắn, tràn đầy chờ mong.
Làm bạn......
Trong đầu Trần Ứng Chu quanh quẩn hai chữ này, hai chữ này đối với hắn mà nói quá xa với, hắn không có bạn, cũng không cần bằng bạn bè, một mình hắn rất tốt, rất thanh tĩnh.
(hết chương)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.