Yêu Đương Ở Thập Niên 70

Chương 9:

Lương Qua

10/07/2022

Edit: nguyenna

Bàn tay già nua gầy gò vừa nhìn đã biết quanh năm làm việc vất vả, vết chai trong lòng bàn tay vừa dày vừa cứng, lại ấm áp ngoài ý muốn, điều này làm cho Tô Đường nhớ tới bà ngoại của cô.

Tô Đường tự giới thiệu, thanh âm đặc biệt của tiểu cô nương như dòng suối nhỏ thanh thúy nhẹ nhàng, lúc Tô Đường cười luôn có thói quen cong mắt, khóe miệng như ẩn như hiện cái lúm đồng tiền càng thêm hoạt bát đáng yêu, mặc cho ai nghe xong nhìn đều cảm thấy tốt đẹp.

Trần Ứng Chu nhìn cô một cái, mặt không chút thay đổi xách hành lý của cô ra tiền sảnh.

Trần gia chỉ có hai người, Trần Ứng Chu mỗi ngày ít nói đến đáng thương, thật vất vả mới có được một cô nương vừa xinh đẹp vừa ăn nói dễ nghe tới, ánh mắt lão thái thái vui vẻ đều híp thành một khe hở, lôi kéo tay của cô đi vào trong phòng.

Phòng ở coi như rộng rãi, trong phòng không có bài trí gì quý giá, đồ dùng trong nhà thoạt nhìn đều rất cũ kỹ, nhưng thu dọn rất sạch sẽ, đồ vật bày biện cũng đều gọn gàng ngăn nắp.

Trần gia còn có hai phòng trống, bà nội Trần dẫn Tô Đường đến căn phòng phía Nam, ở đây rộng rãi nhiều ánh nắng, có thể thoải mái hơn chút.

" Nhóc con, ngươi ra đây!"

Bà nội Trần tức giận mười phần hô một tiếng, rất nhanh Trần Ứng Chu từ trong phòng đối diện phía nam đi ra, thiếu niên lúc trước còn vẻ mặt lạnh lùng lúc này đang ngoan ngoãn cúi đầu nhìn bà nội, giống như đang chờ đợi chỉ thị tiếp theo của bà.

"Ngây ngốc cái gì? Còn không mau đi giúp Tiểu Tô đem hành lý dọn qua đây!" Bà nội Trần nói xong làm bộ muốn đánh hắn.

Tô Đường cho rằng lão thái thái thật muốn động thủ, sợ tới mức nhanh chóng bắt lấy tay bà, bà nội Trần cười ha hả nói: "Không sao, chỉ hù dọa hắn mà thôi.”

Trần Ứng Chu xách hành lý tới, vốn định để ở cửa rời đi, nhưng ngại lão thái thái vẫn nhìn chằm chằm hắn, đành phải xách vào nhà cất kỹ.

“Cảm ơn cậu nha.” Tô Đường nở nụ cười.

Trần Ứng Chu: Mặt không chút thay đổi.



Tô Đường:…

Thật đúng là cái người lạnh lùng.

————

Bà nội Trần ở phòng bếp chuẩn bị cơm tối, Tô Đường cùng bà nói chuyện phiếm, có người cùng nói chuyện giải buồn, lão thái thái tự nhiên cao hứng, động tác trên tay đều lưu loát không ít, bà nhanh nhẹn đem khoai lang rửa sạch cắt miếng, lúc vo gạo nghĩ trong nhà có thêm người, liền cầm lấy gạo, Tô Đường nhìn vại gạo sắp thấy đáy, trong lòng không có tư vị.

Tiểu cô nương ăn mặc sạch sẽ, lão thái thái không nỡ để cho cô ở đây hun khói dầu, liền để cho nàng đi ra ngoài chờ, rất nhanh có thể ăn cơm.

Tô Đường cười gật gật đầu, trước khi đi ra ngoài còn không quên nói lời cảm ơn với cbà: "Bà nội vất vả rồi."

Bà nội Trần cười không khép được miệng, nha đầu này miệng thật ngọt, so với cái tên mặt lạnh nhà bà tốt hơn nhiều.

Lúc này Trần Ứng Chu đang vung rìu chẻ củi trong sân, Tô Đường chuyển cái ghế nhỏ ngồi ở cửa nhìn hắn.

Trần Ứng Chu đang hăng say chẻ củi, không chú ý tới cô.

Thiếu niên tuy rằng hơi gầy một chút, nhưng giống như có sức mạnh dùng không hết, mắt thấy củi chẻ xong càng ngày càng cao.

Trần Ứng Chu dừng động tác trong tay, có chút hài lòng nhìn đống củi kia, tuy rằng không còn vẻ mặt âm trầm, nhưng cũng không có biểu tình gì khác.

Ngoài cửa đột nhiên xuất hiện mấy đứa trẻ, đứa bé gấu tám chín tuổi hi hi ha ha chỉ vào Trần Ứng Chu trong viện, miệng hô: "Tiểu lang tử! Tiểu lang tử!”

Tô Đường theo bản năng nhìn về phía Trần Ứng Chu.

(hết chương)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Đương Ở Thập Niên 70

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook