Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn
Chương 29: Đáp án
Tửu Li Tử
05/04/2023
Thời gian quay trở lại khoảnh khắc Khám Thâm nói chuyện với Trương Mạn.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Trương Mạn đứng bên cửa sổ, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt.
Rõ ràng dung mạo vẫn giống như trước, nhưng Trương Mạn lại cảm giác khí chất cả người hắn đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, lộ ra một loại năng lực làm cho hắn ta kinh hãi.
Chỉ có điều tiến vào không gian gương một lần mà người này liền biến thành như vậy. Đây có còn thực sự là BOSS mà hắn ta từng gặp trước đó không? Không phải là bị tráo với người nào đó mạnh hơn rồi chứ?
Trong lòng Trương Mạn tràn ngập hoài nghi.
Đáy mắt Khám Thâm xẹt qua một tia kinh ngạc nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh lại, hắn hỏi ngược: "Ngươi nói xem?"
"Ta là Khám Thâm, chủ nhân của trang viên này, không phải rất rõ ràng sao?" Khuôn mặt của hắn rất bình tĩnh, không để lộ bất cứ sự khó chịu nào khi bị chất vấn. "Nhưng, có lẽ ngươi muốn biết cái tên khác của ta?"
Một giây sau, từ trong miệng hắn nói ra cái tên khiến cho Trương Mạn giống như đang nghe sấm sét nổ đùng đùng bên tai
— "Bọn họ đều gọi ta là K."
"......"
Trương Mạn nghĩ thầm, nếu bây giờ trước mặt hắn có một cái gương thì chắc chắn hắn sẽ không thể tin nổi cái người với biểu cảm trong gương là mình. Nhưng không còn cách nào khác, trong vòng mười giây hắn ta không thể nào kiểm soát được biểu cảm trên khuôn mặt của mình. Thậm chí còn không thể ngậm miệng lại được.
"...... K? Đó có phải là K mà tôi nghĩ không?" Trương Mạn run rẩy hỏi, trái tim trong lồng ngực đập thật mạnh.
Câu hỏi này đối với Khám Thâm mà là nói rất thường thấy bởi cũng có nhiều người khi biết được thân phận của hắn, sẽ luôn phản ứng và đưa ra những câu hỏi tương tự vậy.
Khám Thâm nhíu mày: "Ngươi còn biết ai khác gọi là 'K' à?"
Trương Mạn đờ đẫn lắc đầu, tinh thần bị phục kích quá lớn làm cho phản ứng cả người của hắn đều chậm đi không ít.
Tất nhiên "K" mà hắn biết chỉ có một người, nhưng... Người đàn ông này là "K"? Không phải "K" là một người chơi và là người cuối cùng thăng cấp lên giám sát giả sao!? Tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây và trở thành BOSS trong màn?
Một loạt các câu hỏi nhảy ra suýt nữa làm cho bộ não của hắn đình chỉ hoạt động. Cũng không trách được hắn phản ứng lớn như vậy, ý nghĩa của cái tên "K" thật sự rất phi thường.
"K" là một huyền thoại.
Từ khi trở thành người chơi đến nay chưa bao giờ thất bại, thành công thông quan vô số thế giới có độ nguy hiểm cao và nhanh chóng tích lũy được mấy trăm vạn điểm, đánh bại rất nhiều người chơi thâm niên hơn hắn, trở thành giám sát giả xếp hạng nhất...
Nói không ngoa thì hầu như tất cả những người chơi sau "K" đều xem hắn như một hình mẫu lý tưởng. Còn có người cuồng nhiệt hơn muốn coi hắn như một vị thần mà sùng bái.
Trương Mạn tuy rằng không đến mức thuộc vế sau, nhưng hắn đối với "K" cũng có vài phần hâm mộ khao khát.
Dù sao thì sự khác biệt giữa người chơi và giám sát giả giống như trời với đất. Người chơi chỉ cần thông quan trò chơi để kiếm điểm và thỏa mãn nguyện vọng của mình. Còn giám sát giả là một sự tồn tại có khả năng tạo ra quy tắc và kiểm soát tính cân bằng của thế giới trò chơi.
Chênh lệch quá lớn thì căn bản không thể sinh ra lòng ghen tị, chỉ có thể oa ước ngước nhìn.
Vậy mà bây giờ lại nói, "K" đang đứng trước mặt hắn ta!?
Tuy rằng trong lòng vẫn gào thét: "Điều này là không có khả năng! Không đúng sự thật!", nhưng trực giác nói với hắn ta rằng người đàn ông này không nói dối.
"Vậy... Sao ngài lại xuất hiện ở đây?" Trương Mạn do dự nhiều lần, vẫn hỏi ra vấn đề này.
Kỳ thật điều hắn muốn hỏi còn rất nhiều nhưng cuối cùng chỉ là lựa chọn thứ hắn muốn biết nhất.
Dựa theo ấn tượng của hắn đối với giám sát giả, bọn họ không phải đều là quanh năm tự kỷ trong không gian cao cấp ỷ... À không, là theo dõi các thế giới, sẽ không dễ dàng xuất hiện mà?
Khám Thâm không trả lời, trong ánh mắt hắn nhanh chóng hiện lên một mảnh tối tăm: "Đây không phải là điều ngươi nên biết."
Thái độ bình thản lúc trước đã rút đi, giờ khắc này lại để lộ ra sự lạnh lùng thuộc về giám sát giả.
Trương Mạn nhịn không được lui về phía sau một bước, hắn đẩy kính trên sống mũi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại: "Được rồi, tôi sẽ không hỏi nữa."
Đã biết được nguyên nhân Khám Thâm xảy ra biến hóa nhưng Trương Mạn lại cảm thấy tâm tình của mình thêm nặng nề. Hắn lê bước chậm rãi trở về, chờ hắn vừa mới tới gần liền nghe được một câu ——
—— "Vậy là, tôi thích Khám Thâm?"
Vừa mới biết được một bí mật động trời khiến nội tâm của hắn còn chưa thể bình tĩnh, mà lại nghe được người mới này phát biểu một câu bùng nổ như thế.
Khóe miệng Trương Mạn nhịn không được co giật, hắn rất muốn hét lên: Trường An à, cậu có biết người mà cậu đang tỏ tình rốt cuộc là ai không hả?
Sao cậu có thể nói vậy chứ? Hắn thấy tình cảm giữa hai người này thật sự là một con đường đầy quanh co.
Trước kia không biết Khám Thâm là "K", hắn cũng không quan tâm lắm tới việc Trường An và Khám Thâm đến với nhau.
Dù sao một người chơi và một BOSS không chỉ ở lập trường đối lập, hơn nữa người chơi chung quy cũng phải rời khỏi trò chơi, đến lúc đó nên làm cái gì bây giờ?
Bất quá lúc ấy hắn còn rất may mắn, tuy rằng Khám Thâm nhìn qua liền biết đã phải lòng nhưng Trường An ngược lại vẫn chưa thông suốt gì cả. Nếu hai người họ không thực sự ở bên nhau thì ít nhất mọi chuyện cũng sẽ không quá tệ.
Bây giờ lại nghe thấy lời tỏ tình của người mới này, hắn bắt đầu lo lắng.
Còn có nguyên nhân nào khác, sự khác biệt thân phận giữa hai người thật sự quá lớn.
Nếu Khám Thâm chỉ là một người chơi bình thường, Trương Mạn tuyệt đối sẽ không nói thêm gì.
Dù sao trong trò chơi người chơi cùng người chơi đến được với nhau cũng không ít, thậm chí còn sinh ra rất nhiều người chơi thế hệ thứ hai, hưởng thụ tài nguyên do cha mẹ tích lũy được sau đó chơi trò chơi dễ như chơi ở nhà.
Nhưng vấn đề là Khám Thâm hắn cũng không phải là người chơi bình thường, mà là một giám sát giả đó!
Thái độ của giám sát giả đối với người chơi nói đại khái là giống như người chơi đối xử với NPC, không coi họ là đồng bạn của mình. Tuy rằng giám sát giả cũng là do người chơi chuyển đổi mà thành, nhưng sau khi trở thành giám sát giả, ngày qua ngày ở trong không gian cao cấp, tình cảm của con người cũng gần như biến mất.
Hắn vừa định mở miệng nói cái gì đó, liền thấy một bóng đen nhanh chóng lướt qua bên người, chỉ trong nháy mắt Khám Thâm đã đứng trước mặt thiếu niên.
"Lời cậu vừa nói, là nghiêm túc sao?" Trong giọng nói có vài phần không giấu được sự vội vàng chờ mong.
Lòng Trương Mạn đột nhiên ổn định. Hắn không vội vàng đi lên phía trước, cứ như vậy đứng cách đó không xa lẳng lặng nhìn bọn họ.
"Anh, anh nghe rồi?" Hạ Nặc nhất thời trở nên bối rối.
"Ừ, tôi đã nghe." Khám Thâm mím môi, tiến lên một bước hoàn toàn bao phủ thiếu niên trong bóng dáng cao lớn của mình. "Cho nên, câu trả lời của cậu?"
"Em..." Hạ Nặc khó xử nhíu mày, khí thế hung hăng của người đàn ông luẩn quẩn quanh người làm cho cậu khó có thể suy nghĩ.
Cậu nhịn không được nghiêng đầu giống như cầu cứu "nhìn" về phía con rối nhỏ, lại chỉ nhận được một động tác cổ vũ, không khỏi càng thêm bối rối.
Thật lâu không thấy câu trả lời, Khám Thâm không tiếng động thở dài nhìn bộ dáng bối rối của thiếu niên, liền muốn nói "Quên đi".
Thiếu niên vẫn chưa hiểu rõ thì hắn cũng không đành lòng làm cho cậu khó xử.
Nhưng Hạ Nặc nói: "Tôi sai rồi!"
Những lời này của cậu là nói với Tiểu Nhất, vừa nói ra, trái tim Tiểu Nhất liền lạnh đi một nửa.
Chuyện gì đang xảy ra? Kịch bản của nó không phải là như vậy mà? Chẳng lẽ kế tiếp không phải là happy ending vui vẻ sao? Tại sao anh trai nhỏ lại đột nhiên nói như vậy?
Khám Thâm cũng nghe được lời thiếu niên nói, khí tức quanh thân hắn lập tức đóng băng trong chớp mắt.
Nói như vậy, rõ ràng không phải là câu trả lời hắn muốn.
Trương Mạn nhìn thấy biểu tình trên mặt người đàn ông đều trở nên cứng ngắc, trong lòng hắn cũng bắt đầu rục rịch.
Khám Thâm hẳn là sẽ không bởi vì bị từ chối mà làm ra chuyện không hay chứ? Hắn lo lắng nhìn về phía thiếu niên vẫn đang không cảm nhận được điều gì.
Hạ Nặc nhìn không thấy biểu tình hoảng sợ trên mặt Tiểu Nhất và Trương Mạn, cậu nghiêm túc nói: "Tôi sai rồi, lúc trước tôi không nên nói tôi và Khám Thâm chỉ là bạn bè, tôi muốn thu hồi những lời này."
Hả!?
Tiểu Nhất nghe ra vài phần chuyển biến trong lời nói của cậu, vội vàng hỏi: "Ý của ngươi là sao?"
"Tôi đã nghiêm túc suy nghĩ." Hạ Nặc cất đi sự do dự trước đó, giống như rốt cục đã giải quyết được một vấn đề nan giải cả một thế kỷ, cả người đều trở nên thoải mái hơn. "Trước đây tôi cũng từng có bạn bè, nhưng cảm giác của tôi giữa Khám Thâm và bọn họ không giống nhau."
"Tôi sẽ không vì hành động thân thiết của bạn bè mà đỏ mặt, cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng bọn họ. Và nếu có ai đó nói với tôi như cậu, rằng bạn của tôi thích tôi thì cũng không cảm thấy hạnh phúc." Hai má Hạ Nặc bởi vì nói thẳng ra những suy nghĩ trong lòng mà trở nên ửng đỏ, tuy có vài phần ngượng ngùng nhưng cậu vẫn tiếp tục nói: "Không biết từ khi nào mà Khám Thâm đã chiếm cứ một vị trí rất quan trọng trong lòng tôi."
— "Và đặc biệt là nó không giống như vị trí quan trọng của gia đình hay bạn bè."
Thanh âm thiếu niên nhẹ nhàng mềm mại nhưng lại chắc chắn đến không thể nghi ngờ được nữa.
"Bây giờ em có thể trả lời cho câu hỏi của anh." Hạ Nặc hướng về phía Khám Thâm, sau khi nghe cậu nói "...nhưng cảm giác của tôi giữa Khám Thâm và bọn họ không giống nhau..." hắn liền ngây ngẩn cả người.
Dường như trong người hắn đã có sự thay đổi kỳ lạ.
Tuy rằng thiếu niên còn chưa mở miệng, nhưng những lời cậu nói lúc trước đã đưa ra gợi ý. Khám Thâm nghe thấy tiếng trống ngực của mình đập "bịch bịch bịch" liên hồi, trái tim lạnh giá trong lồng ngực đã lâu đột nhiên tràn đầy máu nóng vui mừng kêu lên một tiếng, lỗ tai ù đi. Vào lúc này, cả thế giới dường như đều trở nên im lặng.
Những chiếc lá bị gió thổi ngừng lay động, những con côn trùng trên cỏ cũng ngừng kêu, những con nai trong rừng dừng lại chờ đợi, tất cả các sinh vật đang lắng nghe, chờ đợi câu trả lời của cậu.
"Em nhận ra, em rất thích anh!"
Bầu trời bị mây đen bao phủ đã lâu ở trang viên bỗng quang đãng hẳn. Mặt trời xuyên qua những đám mây và tỏa ánh sáng xuống mặt đất.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Trương Mạn đứng bên cửa sổ, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt.
Rõ ràng dung mạo vẫn giống như trước, nhưng Trương Mạn lại cảm giác khí chất cả người hắn đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, lộ ra một loại năng lực làm cho hắn ta kinh hãi.
Chỉ có điều tiến vào không gian gương một lần mà người này liền biến thành như vậy. Đây có còn thực sự là BOSS mà hắn ta từng gặp trước đó không? Không phải là bị tráo với người nào đó mạnh hơn rồi chứ?
Trong lòng Trương Mạn tràn ngập hoài nghi.
Đáy mắt Khám Thâm xẹt qua một tia kinh ngạc nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh lại, hắn hỏi ngược: "Ngươi nói xem?"
"Ta là Khám Thâm, chủ nhân của trang viên này, không phải rất rõ ràng sao?" Khuôn mặt của hắn rất bình tĩnh, không để lộ bất cứ sự khó chịu nào khi bị chất vấn. "Nhưng, có lẽ ngươi muốn biết cái tên khác của ta?"
Một giây sau, từ trong miệng hắn nói ra cái tên khiến cho Trương Mạn giống như đang nghe sấm sét nổ đùng đùng bên tai
— "Bọn họ đều gọi ta là K."
"......"
Trương Mạn nghĩ thầm, nếu bây giờ trước mặt hắn có một cái gương thì chắc chắn hắn sẽ không thể tin nổi cái người với biểu cảm trong gương là mình. Nhưng không còn cách nào khác, trong vòng mười giây hắn ta không thể nào kiểm soát được biểu cảm trên khuôn mặt của mình. Thậm chí còn không thể ngậm miệng lại được.
"...... K? Đó có phải là K mà tôi nghĩ không?" Trương Mạn run rẩy hỏi, trái tim trong lồng ngực đập thật mạnh.
Câu hỏi này đối với Khám Thâm mà là nói rất thường thấy bởi cũng có nhiều người khi biết được thân phận của hắn, sẽ luôn phản ứng và đưa ra những câu hỏi tương tự vậy.
Khám Thâm nhíu mày: "Ngươi còn biết ai khác gọi là 'K' à?"
Trương Mạn đờ đẫn lắc đầu, tinh thần bị phục kích quá lớn làm cho phản ứng cả người của hắn đều chậm đi không ít.
Tất nhiên "K" mà hắn biết chỉ có một người, nhưng... Người đàn ông này là "K"? Không phải "K" là một người chơi và là người cuối cùng thăng cấp lên giám sát giả sao!? Tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây và trở thành BOSS trong màn?
Một loạt các câu hỏi nhảy ra suýt nữa làm cho bộ não của hắn đình chỉ hoạt động. Cũng không trách được hắn phản ứng lớn như vậy, ý nghĩa của cái tên "K" thật sự rất phi thường.
"K" là một huyền thoại.
Từ khi trở thành người chơi đến nay chưa bao giờ thất bại, thành công thông quan vô số thế giới có độ nguy hiểm cao và nhanh chóng tích lũy được mấy trăm vạn điểm, đánh bại rất nhiều người chơi thâm niên hơn hắn, trở thành giám sát giả xếp hạng nhất...
Nói không ngoa thì hầu như tất cả những người chơi sau "K" đều xem hắn như một hình mẫu lý tưởng. Còn có người cuồng nhiệt hơn muốn coi hắn như một vị thần mà sùng bái.
Trương Mạn tuy rằng không đến mức thuộc vế sau, nhưng hắn đối với "K" cũng có vài phần hâm mộ khao khát.
Dù sao thì sự khác biệt giữa người chơi và giám sát giả giống như trời với đất. Người chơi chỉ cần thông quan trò chơi để kiếm điểm và thỏa mãn nguyện vọng của mình. Còn giám sát giả là một sự tồn tại có khả năng tạo ra quy tắc và kiểm soát tính cân bằng của thế giới trò chơi.
Chênh lệch quá lớn thì căn bản không thể sinh ra lòng ghen tị, chỉ có thể oa ước ngước nhìn.
Vậy mà bây giờ lại nói, "K" đang đứng trước mặt hắn ta!?
Tuy rằng trong lòng vẫn gào thét: "Điều này là không có khả năng! Không đúng sự thật!", nhưng trực giác nói với hắn ta rằng người đàn ông này không nói dối.
"Vậy... Sao ngài lại xuất hiện ở đây?" Trương Mạn do dự nhiều lần, vẫn hỏi ra vấn đề này.
Kỳ thật điều hắn muốn hỏi còn rất nhiều nhưng cuối cùng chỉ là lựa chọn thứ hắn muốn biết nhất.
Dựa theo ấn tượng của hắn đối với giám sát giả, bọn họ không phải đều là quanh năm tự kỷ trong không gian cao cấp ỷ... À không, là theo dõi các thế giới, sẽ không dễ dàng xuất hiện mà?
Khám Thâm không trả lời, trong ánh mắt hắn nhanh chóng hiện lên một mảnh tối tăm: "Đây không phải là điều ngươi nên biết."
Thái độ bình thản lúc trước đã rút đi, giờ khắc này lại để lộ ra sự lạnh lùng thuộc về giám sát giả.
Trương Mạn nhịn không được lui về phía sau một bước, hắn đẩy kính trên sống mũi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại: "Được rồi, tôi sẽ không hỏi nữa."
Đã biết được nguyên nhân Khám Thâm xảy ra biến hóa nhưng Trương Mạn lại cảm thấy tâm tình của mình thêm nặng nề. Hắn lê bước chậm rãi trở về, chờ hắn vừa mới tới gần liền nghe được một câu ——
—— "Vậy là, tôi thích Khám Thâm?"
Vừa mới biết được một bí mật động trời khiến nội tâm của hắn còn chưa thể bình tĩnh, mà lại nghe được người mới này phát biểu một câu bùng nổ như thế.
Khóe miệng Trương Mạn nhịn không được co giật, hắn rất muốn hét lên: Trường An à, cậu có biết người mà cậu đang tỏ tình rốt cuộc là ai không hả?
Sao cậu có thể nói vậy chứ? Hắn thấy tình cảm giữa hai người này thật sự là một con đường đầy quanh co.
Trước kia không biết Khám Thâm là "K", hắn cũng không quan tâm lắm tới việc Trường An và Khám Thâm đến với nhau.
Dù sao một người chơi và một BOSS không chỉ ở lập trường đối lập, hơn nữa người chơi chung quy cũng phải rời khỏi trò chơi, đến lúc đó nên làm cái gì bây giờ?
Bất quá lúc ấy hắn còn rất may mắn, tuy rằng Khám Thâm nhìn qua liền biết đã phải lòng nhưng Trường An ngược lại vẫn chưa thông suốt gì cả. Nếu hai người họ không thực sự ở bên nhau thì ít nhất mọi chuyện cũng sẽ không quá tệ.
Bây giờ lại nghe thấy lời tỏ tình của người mới này, hắn bắt đầu lo lắng.
Còn có nguyên nhân nào khác, sự khác biệt thân phận giữa hai người thật sự quá lớn.
Nếu Khám Thâm chỉ là một người chơi bình thường, Trương Mạn tuyệt đối sẽ không nói thêm gì.
Dù sao trong trò chơi người chơi cùng người chơi đến được với nhau cũng không ít, thậm chí còn sinh ra rất nhiều người chơi thế hệ thứ hai, hưởng thụ tài nguyên do cha mẹ tích lũy được sau đó chơi trò chơi dễ như chơi ở nhà.
Nhưng vấn đề là Khám Thâm hắn cũng không phải là người chơi bình thường, mà là một giám sát giả đó!
Thái độ của giám sát giả đối với người chơi nói đại khái là giống như người chơi đối xử với NPC, không coi họ là đồng bạn của mình. Tuy rằng giám sát giả cũng là do người chơi chuyển đổi mà thành, nhưng sau khi trở thành giám sát giả, ngày qua ngày ở trong không gian cao cấp, tình cảm của con người cũng gần như biến mất.
Hắn vừa định mở miệng nói cái gì đó, liền thấy một bóng đen nhanh chóng lướt qua bên người, chỉ trong nháy mắt Khám Thâm đã đứng trước mặt thiếu niên.
"Lời cậu vừa nói, là nghiêm túc sao?" Trong giọng nói có vài phần không giấu được sự vội vàng chờ mong.
Lòng Trương Mạn đột nhiên ổn định. Hắn không vội vàng đi lên phía trước, cứ như vậy đứng cách đó không xa lẳng lặng nhìn bọn họ.
"Anh, anh nghe rồi?" Hạ Nặc nhất thời trở nên bối rối.
"Ừ, tôi đã nghe." Khám Thâm mím môi, tiến lên một bước hoàn toàn bao phủ thiếu niên trong bóng dáng cao lớn của mình. "Cho nên, câu trả lời của cậu?"
"Em..." Hạ Nặc khó xử nhíu mày, khí thế hung hăng của người đàn ông luẩn quẩn quanh người làm cho cậu khó có thể suy nghĩ.
Cậu nhịn không được nghiêng đầu giống như cầu cứu "nhìn" về phía con rối nhỏ, lại chỉ nhận được một động tác cổ vũ, không khỏi càng thêm bối rối.
Thật lâu không thấy câu trả lời, Khám Thâm không tiếng động thở dài nhìn bộ dáng bối rối của thiếu niên, liền muốn nói "Quên đi".
Thiếu niên vẫn chưa hiểu rõ thì hắn cũng không đành lòng làm cho cậu khó xử.
Nhưng Hạ Nặc nói: "Tôi sai rồi!"
Những lời này của cậu là nói với Tiểu Nhất, vừa nói ra, trái tim Tiểu Nhất liền lạnh đi một nửa.
Chuyện gì đang xảy ra? Kịch bản của nó không phải là như vậy mà? Chẳng lẽ kế tiếp không phải là happy ending vui vẻ sao? Tại sao anh trai nhỏ lại đột nhiên nói như vậy?
Khám Thâm cũng nghe được lời thiếu niên nói, khí tức quanh thân hắn lập tức đóng băng trong chớp mắt.
Nói như vậy, rõ ràng không phải là câu trả lời hắn muốn.
Trương Mạn nhìn thấy biểu tình trên mặt người đàn ông đều trở nên cứng ngắc, trong lòng hắn cũng bắt đầu rục rịch.
Khám Thâm hẳn là sẽ không bởi vì bị từ chối mà làm ra chuyện không hay chứ? Hắn lo lắng nhìn về phía thiếu niên vẫn đang không cảm nhận được điều gì.
Hạ Nặc nhìn không thấy biểu tình hoảng sợ trên mặt Tiểu Nhất và Trương Mạn, cậu nghiêm túc nói: "Tôi sai rồi, lúc trước tôi không nên nói tôi và Khám Thâm chỉ là bạn bè, tôi muốn thu hồi những lời này."
Hả!?
Tiểu Nhất nghe ra vài phần chuyển biến trong lời nói của cậu, vội vàng hỏi: "Ý của ngươi là sao?"
"Tôi đã nghiêm túc suy nghĩ." Hạ Nặc cất đi sự do dự trước đó, giống như rốt cục đã giải quyết được một vấn đề nan giải cả một thế kỷ, cả người đều trở nên thoải mái hơn. "Trước đây tôi cũng từng có bạn bè, nhưng cảm giác của tôi giữa Khám Thâm và bọn họ không giống nhau."
"Tôi sẽ không vì hành động thân thiết của bạn bè mà đỏ mặt, cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng bọn họ. Và nếu có ai đó nói với tôi như cậu, rằng bạn của tôi thích tôi thì cũng không cảm thấy hạnh phúc." Hai má Hạ Nặc bởi vì nói thẳng ra những suy nghĩ trong lòng mà trở nên ửng đỏ, tuy có vài phần ngượng ngùng nhưng cậu vẫn tiếp tục nói: "Không biết từ khi nào mà Khám Thâm đã chiếm cứ một vị trí rất quan trọng trong lòng tôi."
— "Và đặc biệt là nó không giống như vị trí quan trọng của gia đình hay bạn bè."
Thanh âm thiếu niên nhẹ nhàng mềm mại nhưng lại chắc chắn đến không thể nghi ngờ được nữa.
"Bây giờ em có thể trả lời cho câu hỏi của anh." Hạ Nặc hướng về phía Khám Thâm, sau khi nghe cậu nói "...nhưng cảm giác của tôi giữa Khám Thâm và bọn họ không giống nhau..." hắn liền ngây ngẩn cả người.
Dường như trong người hắn đã có sự thay đổi kỳ lạ.
Tuy rằng thiếu niên còn chưa mở miệng, nhưng những lời cậu nói lúc trước đã đưa ra gợi ý. Khám Thâm nghe thấy tiếng trống ngực của mình đập "bịch bịch bịch" liên hồi, trái tim lạnh giá trong lồng ngực đã lâu đột nhiên tràn đầy máu nóng vui mừng kêu lên một tiếng, lỗ tai ù đi. Vào lúc này, cả thế giới dường như đều trở nên im lặng.
Những chiếc lá bị gió thổi ngừng lay động, những con côn trùng trên cỏ cũng ngừng kêu, những con nai trong rừng dừng lại chờ đợi, tất cả các sinh vật đang lắng nghe, chờ đợi câu trả lời của cậu.
"Em nhận ra, em rất thích anh!"
Bầu trời bị mây đen bao phủ đã lâu ở trang viên bỗng quang đãng hẳn. Mặt trời xuyên qua những đám mây và tỏa ánh sáng xuống mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.